[Kỳ Huyễn] Cầu Ma - Nhĩ Căn - FULL: C1485
Cầu Ma
Tác giả: Nhĩ Căn
-----oo0oo-----
Mở Đầu
Người dịch: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lời Tựa Cầu Ma
Nếu như các bạn đã từng là fan đọc của Tiên Nghịch, hay từng đọc qua bộ Tiên Nghịch, chắc các bạn không thể nào quên được tác giả Nhĩ Căn, một tác giả tuy mới nhưng bút lực có thể nói là vô cùng vững chắc.
Qua nhiều ngày mong đợi, cuối cùng Nhĩ Căn đã cho ra tác phẩm mới: Cầu Ma.
Như thế nào là ma? Là người táng tận lương tâm, vì thành công mà không từ thủ đoạn, thậm chí tu hành ma công để thành ma đầu sao?
Nhĩ Căn không nghĩ thế, Nhĩ Căn muốn viết về một MA thật sự, chứ không phải là một ma đầu thô tục âm u.
Với tác phẩm này, Nhĩ Căn mong muốn truyền đạt đến cho người đọc cuộc sống đầy nhân sinh, một nội dung động lòng người.
Với tác phẩm này, Nhĩ Căn muốn xây dựng một Tô Minh đứng trên đỉnh núi nhìn xuống trời đất, mang theo ý vị tang thương và bi thương.
"Nếu như thế nhân đã gọi ta là ma, vậy thì dứt khoát, Tô Minh ta từ nay về sau...chính là Ma!"
Rắc rắc phần phật...
Rắc rắc phần phật...Rắc rắc phần phật...
Cũng không rõ đây là âm thanh gì, nhưng khi nghe được thì dường như nó lại xuyên thấu thân thể xông vào linh hồn, làm cho thân thể người nghe được không khỏi run lên vài lần trong đêm tuyết giá lạnh.
Gió bắc thê lương đang thổi mạnh qua vùng đất này, tuyết rơi phất phới theo gió, gây cho người ta cảm giác bầu trời đã bị phá thành những mảnh nhỏ, từng mảnh từng mảnh rơi xuống mặt đất. Từ xa nhìn lại, dường như chỉ có màu bạc trên mảnh đất này, khắp nơi hoang vu.
Lúc này không phải là đêm khuya, chỉ mới là hoàng hôn mà thôi. Nhưng bầu trời lại ảm đạm giống như đêm tối, gây cho người ta cảm giác nặng trịch, giống như có một vật gì đó nặng nề đặt trên ngực làm người ta không thể thở nổi.
Có thể thấy trên vùng đất màu bạc này có một đường viền rất lớn, đó là một tòa thành trì hùng tráng, phảng phất như thú lớn vậy.
Ngay giữa thành trì có một tế đàn cao vút hình tháp, tạo thành hình thất giác. Toàn thân tế đàn đen nhánh, xuyên thẳng qua tầng tầng mây, đứng vững trong cuồng phong dữ dội.
Khi cuồng phong thổi qua tế đàn, liền tạo ra những tiếng vang rắc rắc phần phần, rắc rắc phần phật...phát tán phương xa. Nhưng bên trong tiếng vang ấy còn có một giọng nói thô lỗ, ẩn trong đó còn có một phần toan tính.
- Còn hi vọng không...còn nữa không...
Tiếng lẩm bẩm khàn khàn từ trong tế đàn theo gió tuyết truyền ra ngoài, tựa như dung hợp với tiếng gió kia, nhưng không thể nào phân biệt rõ.
- Nếu có hi vọng thì nó ở nơi đâu? Nếu như không có hi vọng, tại sao lại để ta nhìn thấy?
Âm thanh này rất điên cuồng, phảng phất của một người điên vậy, gầm thét khắp chín tầng trời.
Bên dưới tế đàn có rất nhiều thân ảnh mặc quần áo tả tơi, yên lặng đứng cách xa đó nhìn lại. Có đến vài chục vạn người, nam có nữ có, mọi người đều đứng chi chít chung quanh tế đàn. Tuy đứng đó bất động, nhưng trong mắt lại có sự cuồng nhiệt nóng cháy, tựa như chỉ cần một câu nói của người trên tế đàn kia thôi, bọn họ có thể giao ra tất cả.
Tuyết, càng lớn hơn.
- Nếu như ngươi đã để ta nhìn thấy, vậy nhất định có hi vọng. Nhưng hi vọng...ở phương nào?
Âm thanh khàn khàn trên tế đàn lại vang vọng lên, dường như bên trong còn ẩn chứa sự khổ sở, bi ai...thật lâu không tiêu tan.
- Hôm nay Minh hoàng thác uy, Tam Khái khai hoang, tuyết phong tới nơi này, vạn cổ nhất tạo, lão phu muốn một lần biến thiên!
Âm thanh kia bỗng trở nên to lớn, cũng không biết chủ nhân giọng nói đó thi triển thủ đoạn gì, nhưng bầu trời kia bỗng nhiên biến sắc. Vô số bông tuyết đang rơi xuống chợt ngưng tụ lại, sau đó cuốn xoáy lại, làm cho bông tuyết từ khắp bốn phương tám hướng ngưng tụ lại chung một chỗ, khiến trời đất phải rung động!
Bầu trời không còn tuyết rơi xuống nữa, tất cả bông tuyết tạo thành một con rồng tuyết màu trắng. Con rồng này vừa được tạo thành liền ngẩng đầu lên trời gầm thét buồn bã, tâm thần những người nghe được âm thanh thê lương này lập tức chấn động mạnh mẽ, giống như muốn bị âm thanh này xé rách ra vậy.
Từng dòng máu tươi kinh tâm từ trên thân con rồng tuyết kia tiết ra, nhanh chóng tràn ngập toàn thân, khiến cho con rồng tuyết này dường như trở thành một con rồng máu. Nó gào thét thê lương, thân thể ngọ ngoạy một chút rồi phóng lên bầu trời như một đạo lưu tinh mạnh mẽ xuyên thẳng phía chân trời. Dường như con rồng máu đó muốn đánh vỡ bầu trời cao kia để tạo ra một hi vọng.
Tốc độ con rồng máu vô cùng nhanh, đảo mắt đã trở thành vô tận, nổ vang một cái rồi quay về. Dường như con rồng này đã chạm vào một tấm màn vô hình nào đó, làm cho cả thiên địa chấn động, âm thanh ù ù khuếch tán khắp bát phương. Con rồng máu đó lại gào thét lên một cách thê lương, mắt thường cũng có thể thấy thân thể nó dần dần bị vỡ nát.
Ngay giây khắc con rồng máu đó muốn nổ tung hoàn toàn, mấy chục vạn người dưới tế đàn lập tức bấm tay niệm thần chú, rồi dùng răng cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Những dòng máu tươi đó dường như được một lực lượng thần kỳ dẫn dắt, bay nhanh lên tạo thành một biển máu trong không trung, rồi chạy thẳng tới con rồng máu sắp vỡ tan kia. Sau khi dung hợp, con rồng máu đó không bị tan vỡ tiếp, một lần nữa xông thẳng về trời cao.
Ai ai ở đây cũng đưa mắt nhìn vào con rồng máu đang bay càng lúc càng cao kia. Nhưng vào ngay lúc này, bỗng nhiên toàn thân con rồng máu kia bị chấn động mạnh mẽ, phát ra những tiếng động răng rắc truyền ra khắp nơi. Nó đã không thể chống đỡ thân thể vỡ nát được nữa, hóa thành vô số bông tuyết màu đỏ như máu, từ từ rơi xuống. Nếu như ở xa nhìn lại, có thể thấy cả mảnh thiên địa này đã bị hóa thành một dòng suối máu.
Ngay giây khắc đó, trước khi bị vỡ nát hoàn toàn, con rồng máu đã truyền ra một âm thanh hoàn toàn khác với tiếng rống thê lương!
Rắc...
Rắc...
Ngay giữa trung tâm đỉnh tế đàn, có một lão giả mặc áo bào màu tím đang khoanh chân ngồi, khuôn mặt vốn đầy nếp nhăn của lão lúc này lại đen hơn. Lão lẩm bẩm một hồi rồi mở to hai mắt, nhưng tròng mắt lại ảm đạm vô quang, hiển nhiên đây là một người mù.
Trước người lão có một bộ xương sống lưng đầy đủ, trên đó có dày đặc những gai nhọn màu trứng. Tay phải người này có cầm một mảnh đá, đưa qua đưa lại một hồi rồi dừng ngay trên đốt xương sống thứ mười ba.
Hai mắt trống rỗng của lão nhìn lên bầu trời, một hồi lâu sau thở dài một tiếng.
- Nói với Ngu vương...lão phu đã hết lực...
Trong lúc lão nói, cánh tay phải cầm lấy mảnh đá kia lại chuyển động lần nữa trên xương sống lưng, tạo thành tiếng ma sát. Bộ thú cốt này phát ra âm thanh răng rắc răng rắc rồi đi về nơi xa. Cùng lúc đó, thân ảnh của lão già mù lộ vẻ đìu hiu, kết hơp với âm thanh do thú cốt phát ra tạo nên một khung cảnh bi ai cô độc cùng suy tàn.
- Ta chính là Man Công của vương triều Đại Ngu, ta đã thấy thế giới mà các ngươi không nhìn thấy được...
- Các ngươi...không nhìn thấy được...
- Hi vọng...
Cầu Ma
Tác giả: Nhĩ Căn
-----oo0oo-----
Chương 1: Tô Minh.
Người dịch: Zeroman
Nguồn: Tàng Thư Viện
Núi! Thanh sơn!
Đây là một dãy núi lớn liên miên không dứt, như một con rồng còn sống kéo dài cả vùng đất mênh mông này, ở đấy có cỏ cây rậm rạp, còn có tiếng chim thú không ngừng vang lên.
Xa xa nhìn lại, có thể thấy trên núi có một phần giống như được năm ngọn núi hợp lại, trông như năm ngón tay người giơ lên trời cao. Trong đó có một ngọn núi trung đoạn(1), một người thiếu niên đang tựa vào một khối đá lớn hơi bị lõm sâu vào để tránh nắng. Bên cạnh hắn có một cái sọt mây, trong đó có dựng một chút dược thảo, mùi thuốc tản phát ra lượn lờ khắp bốn phía.
Thiếu niên này mi thanh mục tú, nhưng thân thể lại hơi ốm yếu, thoạt nhìn có chút suy nhược. Hắn mặc một cái áo được làm bằng da thú, cổ đeo một vòng thú cốt màu trắng hình trăng lưỡi liềm, đầu tóc rối bù được hắn dùng một sợi dây cây buộc lại.
Hắn ngồi ở chỗ đó, tay cầm một quyển sách da do mười tấm da thú dính lại, chăm chú đọc lấy.
- Tổ tông Man tộc, khai thiên tạo người, di lưu muôn đời đến nay...Vài người có sức mạnh lớn lao được gọi là Man Sĩ (2), họ có thể bay lên trời chui xuống đất, dời núi lấp biển...có Man Văn (3) thông thiên, hái được ngôi sao và nhật nguyệt...
Thiếu niên đọc lấy, khẽ thở dài.
- Không có Man thể, làm sao trở thành Man...Man Sĩ...Man Sĩ...Tô Minh, ngươi chỉ có thể hái được chút thảo dược, trở thành một y phu tầm thường mà thôi. Muốn trở thành Man sĩ ư? Thật xa xôi.
Thiếu niên tự chế giễu chính mình, buông cuốn da thú trong tay xuống, nhìn về phương trời xa mà ngơ ngẩn.
Hắn đã đọc qua cuốn da thú này rất nhiều lần rồi, nói hắn thuộc nằm lòng cũng không sai chút nào.
- Trời là hình tròn, đất là hình vuông, như vô biên, phảng phất vô tận...
Trong lúc lẩm bẩm, đầu hắn lại ảo tưởng đến thế giới trong cuốn sách. Bất chợt trời đã tối dần mà hắn không hề hay biết, mây đen bắt đầu xuất hiện từ chân trời xa xôi.
Gió núi thổi qua mang theo hơi ẩm rơi xuống lá cây các cây cỏ trên núi, phát ra tiếng vang rắc..rắc..
Khi nhìn thấy đám mây đen từ chân trời kéo đến đó, bỗng nhiên tinh thần Tô Minh rung lên.
- A Công suy tính quả nhiên chính xác, quả thật hôm nay có Ô Long Tiên!
Hai mắt Tô Minh phát sáng, hắn nhanh chóng đứng lên, lấy cuốn da thú nhét vào trong ngực, tay trái nhấc cái sọt mây vác lên lưng, thân thể thoáng một cái đã nắm lấy sợi dây leo bên cạnh một cách linh xảo, bắt đầu trèo lên đỉnh núi.
Tuy thân thể người thiếu niên này suy nhược, nhưng lại có lực lượng vô cùng bền bỉ, trông như một con khỉ vậy. Mới chỉ nhảy lên mấy cái, hắn đã trèo lên được hơn mười trượng.
Mây đen từ phương xa cuồn cuộn kéo đến, bên trong còn có tiếng sấm nổ vang lên, phảng phất như trời đất đang giận dữ với dãy núi này. Đám mây đen đó kéo dài khắp trời đất, càng ngày càng đến gần.
Tô Minh vội vã leo nhanh hơn, hầu như ngay khi đám mây đen vừa kéo đến, hắn đã trèo đến một vị trí còn cách đỉnh núi khoảng mười trượng nữa.
Ở ngay nơi đó có một khối đá kỳ lạ nhô ra, dường như được thiên nhiên tạo thành, ngay trên bề mặt khối đá đó có rất nhiều lỗ thủng lớn khoảng một nắm đấm. Khối đá kỳ lạ này được đặt ở ngay vị trí đó, nếu kết hợp với cả ngọn núi thì trông nó giống như đầu một con rắn khổng lồ vậy.
Dưới khối đá kỳ lạ này có một mảnh đá nhô ra trông như một cái răng nanh, làm người nhìn thấy phải kinh hãi, cảm thấy có chút kỳ dị. Mà bởi vì khối đá này nhô ra khỏi ngọn núi như thế, nên rất khó leo qua để đi lên đỉnh núi, trừ khi ngươi có thể phi hành trong không trung.
Tay trái Tô Minh nắm lấy dây leo, tay phải đưa vào trong cái sọt mây vác ở sau lưng lấy ra một cái bình nhỏ. Hắn đưa cái bình lên rồi dùng miệng cắn chặt giữ lấy, sau đó từ từ nhích người hướng về một phương hướng ngược chiều với khối đá kỳ lạ đó. Khi đã di chuyển được mấy trượng, cánh tay trái của hắn đã phải cố hết sức kéo nghiêng sợi dây leo qua một bên, năm ngón tay phải cũng mở rộng ra để đầu các ngón tay chạm bám vào vách núi, thân thể dán chặt vào. Hắn ngẩng đầu nhìn lên đám mây đen trên bầu trời, ánh mắt lấp lánh, không nhúc nhích.
Một lát sau, mây đen đã kéo tới trên đỉnh, tiếng sấm ầm ầm vang lên làm đinh tai nhức óc, một cỗ cuồng phong cuồn cuộn kéo tới khiến ngọn núi phải lung lay, phảng phất như ngọn núi này đột ngột từ dưới mặt đất mọc lên vậy. Dưới cơn cuồng phong này, năm ngón tay phải bám vào vách núi của Cơ Minh đã trắng bệch, nhưng hắn vẫn không động đậy, mắt nhìn về bầu trời, kiên nhẫn bền bỉ chờ đợi.
Cỗ cuồng phong càng lúc càng lớn, lay động cỏ cây ở vùng núi này, làm cho mấy con thú lớn phải rống gào liên tục. Gió mạnh đến nỗi thổi tung vô số lá vụn cành khô ở mặt đất lên, làm cho cả không trung tràn ngập trong cảnh lá cây bay lượn khắp trời.
Thậm chí còn có những cây khô hơi lớn một chút và các thú con cũng bị cuốn lên, xoay quanh một hồi rồi bị ném ra xa, tiếng kêu thê lương thảm thiết do chúng phát ra còn chưa kịp truyền đi thì đã bị gió mạnh cuốn lấy.
Dưới sức gió mạnh như vậy, Tô Minh không thể kiên trì lâu hơn được nữa. Cả bầu trời đã bị mây đen che đậy hoàn toàn, sấm sét nổi lên, những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống tầm rã. Chỉ trong nháy mắt, dường như cả thế giới đã bị nước bao phủ.
Nước mưa ào ào không ngừng rơi xuống, càng lúc càng lớn, nhưng Tô Minh vẫn kiên trì nắm lấy sợi dây leo đã bị nước mưa thấm ướt, thân thể dán chặt vào vách núi, để mặc nước mưa xối mạnh vào thân. Hắn vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào bộ phận như cái răng nanh của khối đá kỳ lạ có hình dạng đầu rắn kia.
Cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, nước mưa càng lúc càng mạnh, trời đất bị bao phủ bởi những bụi mưa lất phất. Được nước mưa trùng tẩy, cái răng nanh bằng đá được Tô Minh nhìn nãy giờ kia bắt đầu tiết ra một chất lỏng màu đen.
Chất lỏng màu đen đó hòa với nước mưa, tạo thành một làn nước chảy xuôi xuống phía dưới.
Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Tô Minh hiện ra thần thái vui mừng, nhưng hắn vẫn không di chuyển. Cho đến khi chất lỏng màu đen kia ít dần đi rồi hóa thành màu vàng thì hai mắt Tô Minh bỗng nhiên mở to ra, không chần chờ thêm nữa, tay phải đang ôm lấy vách đá lập tức buông ra, rồi lập tức cầm cái bình nhỏ đang được miệng cắn lấy.
Vốn tay trái đang cố níu cái dây leo đã nghiêng qua một bên, nhưng ngay lúc tay phải buông ra, cả người hắn liền hơi đung đưa một chút, rồi theo sợi dây leo đó phóng thẳng tới cái răng nanh bằng đá nhô ra kia.
Bởi vì trước đó hắn đã kéo sợi dây leo theo một độ cong rất lớn, mà hắn lại canh vị trí rất chính xác. Nên ngay khi tiếng sấm vang lên, hầu như Tô Minh đã theo sợi dây leo bám vào ngay bên dưới cái răng nanh bằng đá. Tay trái nắm lấy dây leo, tay phải cầm lấy cái bình bằng đá rồi đặt ngay dưới răng nanh bằng đá. Chỉ qua một lúc sau, chất lỏng màu vàng đã rót vào được nửa bình.
Nhưng ngay lúc này lại có những tiếng kêu bén nhọn bỗng nhiên vang lên, bốn năm con rết màu đen dài nửa trượng, lớn bằng một cánh tay từ bên trong những cái động to như quả đấm trên khối đá kỳ lạ chui ra. Bọn chúng hung hăng chạy tới tấn công Tô Minh đang treo lơ lửng giữa không trung.
Tô Minh không có chút do dự nào, ngay khi mấy con rết to lớn đó vừa xuất hiện, hắn lập tức buông lỏng cánh tay trái đang nắm sợi dây leo ra, thân thể rớt xuống dưới với tốc độ cực nhanh, tránh được bọn rết kia tấn công.
- Tiểu Hồng!
Vào lúc thân thể Tô Minh cấp tốc rơi xuống giữa không trung thì cơn cuồng phong kia như những con dao găm phóng tới, làm cho thân thể hắn trở nên cứng ngắc. Mặc dù tránh được mấy con rết kia, nhưng với tốc độ rơi xuống nhanh như hiện nay, một khi chạm đất là hắn sẽ bị biến thành thịt nhão ngay.
Nhưng hắn lại không kinh hoảng, vì ngay khi ấy có một bóng ảnh màu hồng nắm lấy sợi dây leo từ trên vách núi bên cạnh xông ra, nhắm ngay hướng thân thể Tô Minh rơi xuống. Ngay khi tới gần, thân ảnh này dùng một tay ôm lấy Tô Minh. Đây là một con khỉ màu đỏ, lúc này nó đang nhe răng nhếch miệng cười cười, đôi mắt vô cùng linh động.
Một người một khỉ theo sợi dây leo đó rơi xuống một khối đá dựng đứng trên núi, chính là khối đá Tô Minh ngồi khi nãy. Lúc này Tô Minh hơi khẩn trương, lập tức cất cái bình đá vẫn cầm nãy giờ đi.
- Tiểu Hồng, chúng ta phải đi nhanh, lần này ta lấy được nhiều Ô Long Tiên lắm! Ủa, ngươi cầm cái gì đó?
Tô Minh nói, bỗng nhiên thấy được trong tay con khỉ nhỏ có một mảnh đá màu đen nhánh.
Con khỉ nhỏ này lập tức cảnh giác, móng vuốt hơi đưa ra một chút, liên tục gào thét mấy tiếng. Tô Minh thấy thời gian cấp bách nên không nói thêm gì, lập tức đi về phía trước vài bước. Hắn nắm lấy sợi dây leo rồi cùng với con khỉ nhỏ đó phóng xuống dưới.
Ngay lúc đó có mấy tiếng kêu dữ tợn từ sau lưng họ truyền lại, mấy con rết màu den đang theo vách núi đuổi theo, nhiều như những dòng nước màu đen chảy xuống, không ngừng truy đuổi hai người.
Con khỉ nhỏ màu đỏ đó liên tục nhe răng, không ngừng mở miệng kêu lên với Tô Minh ở bên cạnh. Thỉnh thoảng nó còn quay đầu lại nhìn mấy con rết ở phía sau, mắt lộ vẻ sợ hãi và tức giận.
- Đây không phải là lần đầu chạy trốn như vậy, mấy con rết đó không dám xuống núi. Ngươi đừng có giả bộ nữa, cứ theo luật cũ, lát nữa sẽ cho ngươi một phần Ô Long Tiên này.
Trong lúc cấp tốc bỏ chạy, Tô Minh nói ra mấy câu. Quả nhiên, lời này vừa nói xong thì mặt mày con khỉ nhỏ kia liền hớn hở, hiển nhiên thái độ ban nãy chỉ là giả bộ.
Một người một khỉ này rất thông thạo địa hình núi non ở đây, hơn nữa, không biết tại sao mấy con rết kia lại không dám trực tiếp xông qua chỗ này, mà phải vòng qua mà đi. Cứ như vậy, tuy tốc độ bỏ chạy của Tô Minh và con khỉ nhỏ không nhanh bằng mấy con rết, nhưng bọn hắn lại thỉnh thoảng trực tiếp nhảy xuống dưới, rồi dùng tay nắm lấy mấy sợi dây leo để trườn xuống. Làm vậy được mấy lần, cả người lẫn khỉ đã xuống núi, chui vào trong rừng, không còn thấy bóng dáng nữa.
Quả nhiên mấy con rết đó không dám xuống núi, gào thét một hồi rồi mới không cam lòng bò lên đỉnh núi lại.
Mây đen đến nhanh mà đi cũng vội vã. Qua mấy canh giờ, dãy núi này đã trở lại bình thường, mây đen cuồn cuộn đã đi xa.
Qua một lúc sau, Tô Minh và con khỉ nhỏ đã ra khỏi rừng rậm. Lúc này trời bắt đầu tối dần, có thể thấy ở phía chân trời xa có ánh lửa yếu ớt bùng lên, đó chính là chỗ ở bộ lạc của Tô Minh.
- Ngươi đã uống hết một nửa rồi mà còn muốn uống nữa ư?
Sau khi đi ra khỏi rừng rậm, toàn thân Tô Minh ướt nhẹp, chậm rãi bước đi. Nhưng hắn lại hơi liếc mắt nhìn con khỉ nhỏ đang đi ở phía sau, con khỉ này dùng ánh mắt mong chờ nhìn lại hắn, ánh mắt Tô Minh lúc nhìn có phần muốn chọc tức nó.
Con khỉ nhỏ này rất khôn, Tô Minh vô tình phát hiện được nó khi đi vào rừng ba năm trước. Lúc đầu giữa hai bên còn có chút mâu thuẫn, nhưng cuối cùng lại trở thành bạn tốt.
Con khỉ nhỏ trừng mắt nhìn hắn, gãi gãi mặt, hơi do dự một chút rồi cầm lấy mảnh đá đen nhánh trong tay đưa cho Tô Minh. Nó liên tục gào thét, ý nói muốn dùng mảnh đá này để đổi lấy Ô Long Tiên!
- Được rồi, cho ngươi thêm một chút. Nhưng mà ta không cần mảnh đá này, ngươi giữ đi!
Tô Minh cười cười, lấy cái bình đá nhỏ trong sọt mây ra, đưa cho con khỉ nhỏ.
Con khỉ nhỏ này vội vàng cầm lấy, uống một hớp, trên mặt lộ ra vẻ say mê. Sau khi lắc lư một hồi, nó nấc rượu một cái rồi ném cái bình đá cùng với mảnh đá đen kia cho Tô Minh. Thân thể nhảy lên mấy lần thì đã biến mất trong rừng.
Tô Minh nhìn thấy nước trong bình nhỏ chỉ còn một nửa thì khẽ mỉm cười, không để ý đến nữa. Lúc trở về, hắn lấy mảnh đá đen nhánh mà con khỉ ném cho hắn ra, bắt đầu quan sát.
----------------------
(1) Ngọn núi trung đoạn: ngọn núi hơi thấp hơn so với các ngọn núi xung quanh.
(2) Man Sĩ (3) Man văn: Đây là mấy từ mới được dùng trong truyện, tác giả sẽ giải thích rõ hơn trong các chương sau.
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
|