Ta không nhớ rõ ta đã kể bao nhiêu câu chuyện cười. Kể ra thì ta cũng đâu phải là cao thủ kể chuyện tiếu lâm, chỉ là bởi vì ta xuất thân ở Hộp đêm, một môi trường kinh doanh phức tạp, hàng ngày phải nghe biết bao nhiêu câu chuyện buồn cười mà phần lớn là liên quan tới “Sắc dục”. Có câu chuyện thì bóng gió kiêng kỵ một chút, nhưng cũng có nhiều câu chuyện thô bỉ không chịu nổi.
Từng câu chuyện được ta kể lại, Dương Vi chỉ lẳng lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lại vô thức tủm tỉm cười. Chỉ là nụ cười nở nhẹ trên môi, dường như ngẫu nhiên nghe lọt vào tai, mặc dù nhiều khi ta cố tình chọc cười thế nhưng hết lần này tới lần khác, nghe hết chuyện hài này cho tới chuyện cười khác, nàng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt trầm buồn. Nói như thế nào nhỉ, là nàng tỏ ra rất biết kiềm chế, rất lý trí.
Kể chuyện một thôi một hồi, ta dần dần uể oải mệt mỏi, trong tình trạng chịu nhiều thương tích, lại qua một đêm không ngủ, tinh thần không khỏi có chút bất ổn. Hai người chúng ta thân thể gần sát bên nhau, Dương Vi đột nhiên thở dài, thấp giọng nói: “Cám ơn anh, thật lâu rồi ta không được cười nhiều như thế!”
“Hả?” Ta không hiểu ý tứ của nàng.
Trên mặt nàng vẫn một vẻ lạnh lùng, cười: “Anh chưa nghe rõ à? Là chưa từng có người nào ở bên cạnh ta mà làm cho ta vui vẻ như thế này.”
“Tại sao?” Ta thật là khó hiểu: “Cô là một cô gái xinh đẹp trẻ trung như thế này, lẽ đương nhiên là phải có rất nhiều chàng trai tranh nhau theo đuổi cô, nịnh hót tôn thờ cô, lại còn giở thủ đoạn lấy lòng cô để làm cho cô vui vẻ mới đúng chứ?”
Dương Vi lắc đầu: “Anh không hiểu rồi, những người bên cạnh ta khi nói chuyện với ta đều rất… rất sợ hãi ta, chưa từng có ai dám kể những câu chuyện như thế này!” Nàng đột nhiên cười to: “Về phần những câu chuyện cười có dính dáng đến… tình dục như thế này, thú thực là ta đã từng xem qua, thế nhưng chưa từng có người dám ở trước mặt ta mà kể sinh động như thật thế này.”
Người bên cạnh nàng sợ nàng?
Tâm lý chấn động, đột nhiên ta tỉnh ngộ, chuyện này đúng là sự thật!
Là do thân phận, địa vị của Dương Vi! Nàng xuất thân từ một đại Gia tộc ở Las Vegas, Florida, Mỹ quốc kinh doanh sự nghiệp cờ bạc, tất nhiên Gia tộc này cùng với giới xã hội đen có hàng ngàn vạn đường dây mối nhợ liên hệ! Nhìn bộ dáng của nàng, có lẽ ngày thường nàng đúng là một thiên kim tiểu thư lạnh lùng, kiêu hãnh, nghiêm trang, sợ rằng thật sự chưa từng có một ai ở trước mặt nàng mà dám “làm càn”.
Nghĩ tới đây, ta lại nhận thấy được Dương Vi nhìn ta với ánh mắt đã nhu hòa hơn rất nhiều, nàng đột nhiên cười cười, thấp giọng nói: "Trần Dương, anh là cái đồ gia hỏa rất đáng yêu...... Còn có điều này nữa, khi anh kể những câu chuyện hài thật sự rất là thú vị!”
Dừng một chút, trong ánh mắt của nàng lộ ra vài tia ngần ngại chần chừ, chẳng qua sau đó dường như nàng đã quyết tâm nói ra một sự kiện trọng đại: “Trần Dương, anh…”
“Ta làm sao?”
“Sau này anh không nên đi theo Diệp Hoan làm những phi vụ lớn quan trọng nữa!” Nàng thở dài: “Anh không thích hợp với giới gangster chúng ta đâu!”
Ta hơi đổi sắc mặt, ngữ khí lạnh xuống: "Ta là người của Hoan ca, huynh ấy để cho ta làm cái gì, thì ta sẽ làm cái đó!"
Ánh mắt của Dương Vi đọng lại trên gương mặt ta trong chốc lát, sau đó biểu lộ ra chút phức tạp khó lường, nàng nghiêng đầu đi thấp giọng nói: “Anh là một người thông minh, ta có thể nhận ra là Diệp Hoan tiên sinh tất nhiên rất coi trọng anh… Thế nhưng chính là ta nhận ra được anh còn là một người có lòng dạ chưa đủ tàn nhẫn khát máu, trong ánh mắt của anh vẫn toát ra một vẻ thiện lương gì đó… Bây giờ còn rất nhiều sự tình anh chưa hiểu rõ. Chúng ta là gangster, tôn chỉ là nếu người khác không ăn chúng ta thì chúng ta cũng nuốt sống bọn họ… Mặc dù anh rất thông minh, nhưng những người như anh sớm muộn cũng sẽ bị làm hại.”
"Cô nói ta là người mềm lòng ư?" Ta nhịn không được cười lạnh hai tiếng.
Dương Vi cười cười, không cùng ta tranh luận nữa, chỉ là nàng cứ nhìn ta với một loại ánh mắt kỳ lạ, làm cho lòng ta có chút không thoải mái, dường như mang theo vài phần mùi vị cổ quái.
Cuối cùng, tinh thần của ta dần dần mất tỉnh táo, lúc bắt đầu khi mí mắt muốn sụp xuống còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, sau rồi chỉ cảm thấy mí mắt của mình nặng tựa ngàn cân, rồi chậm rãi khép lại, chỉ trong chốc lát ta trầm lặng ngủ thiếp đi…
Dường như trong giấc ngủ ta gặp ác mộng… Trong mộng ta và Dương Vi hai người dựa sát vào nhau, rồi cùng rét lạnh mà phát run lẩy bẩy, đột nhiên ta cảm thấy Dương Vi bên cạnh biến mất không thấy tăm tích, ta muốn hét lên mà không thành tiếng… Thế rồi đột nhiên xuất hiện cái tên trung niên đã tập kích chúng ta trên núi, đánh nhau một hồi rồi ta không phải là đối thủ của hắn, bị hắn chặt đứt một cánh tay, cuối cùng giương mắt nhìn hắn cười gian ác chĩa khẩu súng vào huyệt Thái dương mình… Bắt đầu tiếng cười của hắn nghe rất chói tai, sau lại đột nhiên biến thành tiếng cười của Dương Vi, tiếng cười của nàng dường như giống hệt lúc nàng nghe ta kể chuyện tiếu lâm…
Cuối cùng, ta tỉnh dậy.
Vừa mở mắt ra, cảm giác đầu tiên là đầu óc choáng váng chóng mặt. Cái đầu nặng nề như được đúc bằng chì, hình như tất cả phần cơ thể dưới cái đầu đều đông đặc lại thành một cục, con ngươi trong mắt đau nhức như bị kim châm, ánh sáng chói lòa làm cho không thể mở mắt ra được, chờ sau một lúc cuối cùng mới thích ứng với ánh sáng. Lúc này ta mới phát hiện ra có người cầm đèn pin chiếu rọi vào mắt ta.
Trước mặt còn có một khuôn mặt ở rất gần, khuôn mặt này đeo khẩu trang, hình như là trang phục bác sỹ.
Trong mơ hồ, ta phảng phất nghe thấy một âm thanh hơi lớn: “Hắn tỉnh lại rồi, tốt lắm, đồng tử còn có thể chuyển động thế kia thì chính là đã tỉnh dậy rồi!”
Lập tức ánh sáng đèn pin tắt đi, các ngón tay đang vạch mí mắt của ta cũng bỏ ra. Trong miệng ta phát ra một tiếng rên rỉ: “Đừng…!”
Đầu óc ta vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, dường như nhìn thấy trước mặt có một người rất giống Hoan ca đang đứng đó, vừa nhìn thấy lại nhòa đi.
"Tiểu Ngũ, ngươi thế nào? Có thể nói chuyện được không?"
Ta cố gắng há đôi môi nứt nẻ sưng vều, trong miệng chỉ nói được hai chữ: “Ta… Khát…”
Sau đó, ta nhắm mắt lại, một lần nữa thiếp vào cơn ngủ say li bì.
Khi ta tỉnh lại lần nữa, đầu óc bớt hẳn đau đớn, ít nhất ta thấy cũng có vài phần tỉnh táo cùng với cảm giác đã có thể khống chế những năng lực cơ bản của cơ thể…
Ta đang nằm trên một cái giường bệnh, mặc dù trên đầu còn có chút váng vất đau đớn nhưng đã khá hơn rất nhiều, ta nhẹ nhàng vặn vẹo cái cổ… Hoàn hảo, không có trở ngại gì, chỉ là có cảm giác trước ngực vẫn còn nằng nặng, vừa muốn cử động nhiều hơn thì có cảm giác muốn nôn ra.
Ta thử nâng cánh tay trái, nó đã được bó bột thạch cao, còn bên tay phải đang cắm kim của ống truyền dịch.
Ta rất an tâm, như thế này có nghĩa là chúng ta đã được cứu thoát.
Nuốt một chút nước miếng, ta cảm giác trong cổ họng khô khốc khó chịu như bị đốt lửa, môi cũng bị khô nứt, không nhịn được ta phát ra một tiếng rên nhẹ.
Tiếng rên này vừa phát ra lập tức làm kinh động người bên cạnh.
“Ông tỉnh rồi à?” Một thanh âm rất nhẹ nhàng êm tai của con gái vang lên, con ngươi ta chuyển động lên hướng đầu giường phía bên phải nhìn lại, chỉ thấy một cô gái mảnh mai ngồi đó, vừa thấy ta tỉnh lại thì vẻ mặt ngập tràn vui sướng. Nàng ta mặc một chiếc áo choàng y tế, hình như là y tá, thế nhưng trang phục của nàng lại không phải màu trắng mà là màu xanh lam.
Ta khẽ mấp máy môi, nàng lập tức cúi sát xuống người ta hỏi lại: “Ông muốn nói cái gì? Ông cảm thấy thế nào?”
"Ta khát nước." Ta hít vào một hơi, trên mặt miễn cưỡng tìm cách ra vẻ tươi cười: "Ta muốn uống nước."
Cô gái này lập tức xoay người cầm tới một chai nước, nhưng không để cho ta uống, mà nàng cầm lấy một cái que tre quấn bông, cẩn thận nhúng vào chai nước rồi gượng nhẹ lăn đều đều thấm ướt trên đôi môi ta, giọng nói êm ái lại phát ra: “Bây giờ ông chưa thể uống nước ngay được, cần thiết nhất vẫn là nghỉ ngơi đi đã.”
Ta có cảm giác trên môi có chút ướt át, lập tức dồn sức cố mút lấy cái que bông thấm nước, đáng tiếc chỉ có rất ít nước ở cái que ấy, căn bản không đủ để cho ta giải khát, ta lại càng cồn cào khát nước hơn, không kìm được thấp giọng nói: “Ta muốn uống nước!”
"Không được." Cô gái hộ lý trả lời ôn nhu mà kiên quyết: "Ta đi gọi bác sỹ đến."
Chỉ trong chốc lát, cô gái đã dẫn theo một vị bác sỹ, cùng đi còn có Kim Hà.
Bác sỹ cầm lấy chiếc đèn pin tới cạnh người ta, vạch mí mắt ra rồi chiếu vào kiểm tra, vừa cẩn thận hỏi ta có cảm giác khác lạ gì không. Ta nói cho viên bác sỹ ấy biết ta rất khát nước, hơn nữa đầu vẫn còn rất đau, trong người cồn cào chỉ muốn nôn ọe ra...