"Không có sự tình gì nghiêm trọng!” Bác sỹ gật đầu, quay lại nhìn Kim Hà: “Bệnh nhân không có gì trở ngại đâu, bây giờ đầu óc choáng váng, tim đập nhanh và muốn nôn mửa đều là cảm giác xuất hiện sau khi não bộ bị chấn thương, cứ nghỉ ngơi đầy đủ là tốt rồi. Còn những vết ngoại thương trên người thì cũng không có gì đáng lo lắng cả, cứ tập trung vào việc an dưỡng một thời gian đi!”
Ta muốn phản đối một chút, cố cất âm thanh khàn khàn yêu cầu: “Ta muốn uống nước!”
Bác sỹ quan sát ta một lúc rồi quay sang hộ lý ra lệnh: “Có thể cho uống chút ít xi-rô nho, nhưng đừng cho uống nhiều quá!” Sau đó ra ngoài phòng bệnh rời đi.
Cô hộ lý cũng đi ra ngoài chuẩn bị nước uống cho ta, trong phòng chỉ còn lại ta và Kim Hà, rốt cục hắn cũng đi tới bên cạnh, ngồi xuống rồi nghiêm mặt nói: "Tiểu Ngũ, cảm giác thế nào?"
"Hoàn hảo!" Ta miễn cưỡng cười cười: "Ta không có việc gì đâu."
“Ừ, thế thì tốt!” Kim Hà gật đầu, sắc mặt không biểu cảm: “Là do ta và thuộc hạ của Dương Vi cùng nhau đi tìm kiếm hai người, may mắn phát hiện thấy. Bây giờ ngươi đem tất cả sự tình đã xảy ra kể lại cho ta nghe một lần, nhớ là thật kỹ lưỡng, đừng bỏ sót bất kỳ một chi tiết nào.”
Ta thở dài, đem mọi sự tình diễn biến ra chậm rãi kể lại lần lượt, vừa thuật vừa nhớ lại. Kim Hà không ngắt lời, lặng yên chăm chú nghe ta kể hết, sắc mặt dần dần có chút âm trầm. Ta không nhịn được thấp giọng kết luận: “Kim Hà huynh, ta có cảm giác sự tình này có chút cổ quái kỳ lạ…!”
“Ừ…!” Hắn gật đầu: “Ngươi có cảm giác gì?"
“Ta không biết, bây giờ nhất thời ta cứ có cảm giác quay cuồng mơ hồ. Đau đầu thật là tệ hại!” Ta cười khổ: “Có điều, đối phương rõ ràng là truy theo hành tung của chúng ta sau đó tập kích. Hơn nữa trong bọn có một tên trung niên dường như là thủ lĩnh có công phu cũng không tệ, nghe chừng so với ta cũng không kém là bao. Ta cảm giác những người này không giống như là từ Mỹ quốc tới…”. Sau đó ta cẩn thận đem hết những bộ dáng cùng trang phục của bọn người tập kích tả lại tỉ mỉ một lần nữa, cũng tường thuật lại cuộc song đấu với tên trung niên gia hỏa kia, ta đặc biệt nhấn mạnh rằng tên già đó rất am hiểu công phu Cầm Nã thủ pháp.
Trong ánh mắt Kim Hà chợt lóe lên một tia tinh quang, sau đó nhìn ta: “Tiểu Ngũ, ngươi… Ngươi cứ an tâm dưỡng thương đi, Hoan ca nhắn ta bảo với ngươi, tất cả chuyện này để cho hắn xử lý.”
Hắn đã đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên xoay người, nhìn ta soi mói, dùng một loại ngữ khí rất kỳ lạ nói:" Hoan ca rất kỳ quái, như thế nào mà trong buổi đêm tối ngươi lại cùng với cô gái Dương Vi này ở cùng một chỗ với nhau?"
“Ngẫu nhiên mà thôi!” Ta thấp giọng: “Ta đi dạo đêm, tấu xảo làm sao lại gặp nàng ta đấy chứ.”
Kim Hà trầm giọng: “Thôi được, mặc kệ là lý do gì, may là có ngươi nên mới cứu nàng ta một mạng… Sự tình này ta sẽ đi tra xét rõ ràng. Ngươi… trước hết cứ an tâm nghỉ ngơi, có nhu cầu gì cứ nói với hộ lý, đây là người do ta thuê tới với giá cao, cô ta sẽ phải chiếu cố tốt cho ngươi.”
Nói xong, Kim Hà xoay người chuẩn bị đi, ta không kìm chế được khẽ gọi: “Kim Hà huynh…!”
"Cái gì?"
“Ta…” Ta cẩn trọng nói: “Ta nghe Dương Vi nói qua, nàng hoài nghi chính người bên chúng ta làm ra cái trò này… Nàng nói, trong nội bộ tổ chức của Hoan ca hình như có người phản đối vụ làm ăn này, cho nên mới…”
“Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều!” Kim Hà ngắt lời, ngăn không cho ta nói tiếp: “Chuyện này bây giờ cũng không phải là vấn đề cần ngươi lo lắng quan tâm đâu!”
Lưu lại một câu “Nghỉ ngơi cho khỏe!”, sắc mặt Kim Hà tựa hồ có chút bất thiện, vội vàng rời đi.
Kỳ thật trong lòng ta còn có một vấn đề quan trọng rất muốn hỏi hắn về Dương Vi, nàng bây giờ thế nào, bị thương có nặng không…, nhưng đáng tiếc không có hỏi qua.
Sau đó một lát, ta nghe thấy cửa phòng bệnh mở ra, một cô gái đẩy cửa đi vào, lúc đầu ta còn tưởng là cô hộ lý nên không để ý, sau nhìn kỹ lại thì hóa ra là Dương Vi!
Trên mặt nàng dán đầy băng dính, mặc một cái áo gió dài, thần sắc cố làm ra vẻ tươi tỉnh.
“Kim Hà đi rồi à?” Dương Vi tới gần giường bệnh, mỉm cười nhìn ta: “Ta chờ đến khi xe của hắn chạy đi rồi mới đi lên đây.”
Ta có chút nghi hoặc.
‘Trần Dương, ta đến từ biệt anh đây.” Dương Vi nhìn ta, trên mặt nở một nụ cười điềm đạm: “Ngày mai ta trở về Mỹ quốc rồi.”
Ta cau mày: “Tại sao cô… phải tránh né Kim Hà? Mà sao ngày mai cô đã đi về rồi?”
Dương Vi dường như lại mỉm cười, ngữ khí nàng mang theo một mùi vị ung dung lạnh nhạt: “Sự việc đã kết thúc! Phi vụ làm ăn này cũng được gia tộc ta tạm thời đình chỉ. Khi biết ta suýt nữa thì bị ám sát, gia tộc đã tức giận phi thường, đã gây cho Diệp Hoan không ít áp lực. Cũng vì lo lắng chuyện nội bộ bất ổn của tập đoàn hậu thuẫn Diệp Hoan, gia tộc ta đã quyết định tạm thời ngừng lại kế hoạch hợp tác giữa song phương. Nếu không quy kết trách nhiệm cho tình hình nội bộ bên trong của các ngươi, thậm chí còn phái người đến ám sát ta… Như vậy dưới tình huống này, gia tộc ta hoài nghi, nếu cố tình xúc tiến hợp tác, quyền lợi của chúng ta chưa chắc đã được đảm bảo.”
Dương Vi mặc dù dùng ngữ khí lành lạnh nói chuyện, nhưng khi nói xong trong đôi mắt sáng đang chăm chú nhìn ta chất chứa vài nét tiếu ý.
Đột nhiên trong lòng ta dâng lên một cảm giác không thoải mái, nhìn Dương Vi cười cười đứng trước mặt, ta giật mình, cơ hồ một ý niệm hiện ra trong đầu, bật thốt lên: “Điều này không phải là quá hợp ý cô sao?”
Dương Vi yên lặng, chằm chằm nhìn ta, sau đó chậm rãi đi tới sát bên ta mỉm cười nói: “Không liên quan tới anh. Đây không phải là vấn đề làm anh phải phiền não… Trần Dương, anh không nên là cái dạng người này, anh không còn nhớ rõ lời ta từng nói hay sao? Thật ra anh rất thiện lương, mà ở trong cái vũng lầy này, lòng nhân từ của anh sẽ trở thành yếu điểm, trở thành vết thương trí mạng của anh đấy!”
Sau đó đột nhiên nàng lộ ra một nụ cười ôn nhu: “Ta đi đây, sợ rằng chúng ta sẽ không gặp mặt nhau nữa…!”
Nói xong, không đợi ta có phản hồi, Dương Vi đột nhiên khom người, nhẹ nhàng dịu dàng hôn lên mặt ta, sau đó thanh thoát rời đi.
Ta hoàn toàn ngây ngẩn cả người, đầu óc toàn một mảng tối sầm mờ mịt, trên gương mặt còn in hằn nụ hôn của nàng, trong không gian còn lảng vảng bồng bềnh mùi thơm cơ thể nàng…
Ta chỉ còn có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thình…
Đúng vậy, tất nhiên là nụ hôn này làm ta rung động, nhưng trong lòng ta càng thêm chấn động chính vì điều mà Dương Vi đã nói!
Nàng đi rồi! Nàng đã đi thật rồi! Về với gia tộc của nàng rồi!
Kế hoạch hợp tác bị đình chỉ!
Tất thảy những điều này chính là đã phù hợp với tâm nguyện của nàng đúng không?
Từ sau khi chúng ta bị tập kích, nàng vẫn trấn định bình tĩnh, có lúc ngẫu nhiên trên mặt lộ vẻ kinh hoàng, thế nhưng một đôi con ngươi trong sáng với ánh mắt sâu kín lạnh lùng, thủy chung vẫn thản nhiên như ánh trăng lạnh lùng… Những điều này, tới tột cùng là vì nàng có sự cam đảm xuất sắc, hay chỉ là diễn xuất của nàng, nằm trong kế hoạch của nàng! Hết thảy các sự tình đã phát sinh căn bản đều nằm trong bàn tay nàng khống chế hay sao…?
Điều này… Ôi, đàn bà…
Cô hộ lý đi vào phòng bệnh, đột nhiên ta giãy dụa ngồi dậy, cắn răng nói: “Cho ta gọi điện thoại, mau lên!”
“Không được lộn xộn, thưa ông!” Cô hộ lý chạy lại ngăn cản ta rời giường đứng lên, ta đẩy tay nàng ra, quát lớn: “Đem cho ta cái điện thoại! Nhanh lên!”
Cô hộ lý có chút bất đắc dĩ hiện lên trên mặt, ra vẻ không hài lòng, có điều tinh thần trách nhiệm nghề nghiệp vẫn không chiến thắng nổi lương tâm, nàng xoay người rút từ trong túi áo ra một chiếc điện thoại di động đưa cho ta: “Đây là điện thoại của tôi, ông cứ sử dụng… Thế nhưng xin ông đừng rời giường nằm! Đây là mệnh lệnh của bác sĩ đấy, mắt cá chân của ông bị thương nặng, ông không thể đi lại loạn lên đâu!”
Ta gật đầu: “Cám ơn!”. Nhưng rồi khi ta vội vàng bấm số để gọi, đột nhiên ta dừng lại.
Có đúng là mình muốn thực sự gọi cho Hoan ca hay sao?
Nói cái gì bây giờ? Chả lẽ nói là mình hoài nghi hành động tập kích ám sát này là do Dương Vi và người khác cố ý cấu kết với nhau bày ra ư? Vì mục đích của họ là muốn phá hoại kế hoạch hợp tác của cả hai bên ư?
Mà ta thì có chứng cớ gì?
Mất tự chủ, trong đầu ta nhớ lại nụ cười cùng gương mặt thiên thần của Dương Vi, còn văng vẳng bên tai tiếng nói nhẹ nhàng của nàng, còn có hình ảnh chân thành sung sướng cười khúc khích khi nàng nghe ta kể chuyện tiếu lâm nữa…
Là nàng? Hay không phải nàng chủ mưu?
Ta ngây ngốc cầm điện thoại trên tay, vẫn không quyết định được là gọi hay không gọi điện…
Đúng lúc này, đột nhiên cô hộ lý đưa ra một cái khăn lông, nàng khe khẽ xoa trên mặt ta, giọng nói kỳ lạ nghẹn lại: “Trên mặt ông có dấu son môi…!”