Dần dần Lâm Tịch cảm giác như có gì đó không đúng, bởi hắn cảm giác được hoả cầu kia tựa hồ mang theo uy lực huỷ thiên diệt địa, mặc dù khoảng cách còn rất xa,nhưng vẫn có cảm giác da thịt rợn người. Lúc này ngay cả Khải Kỳ cũng nhìn về phía hỏa cầu nhíu mày, chỉ có Mạt Ni Áo còn đang chuyên tâm nhẩm chú ngữ.
Vốn trong mê hồn trận lôi báo đang di chuyển cũng cảm giác có gì đó không đúng, nó chợt dừng lại bạo nộ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.Được một lúc,lôi báo cảm giác phát điên nó đứng lên công kích loạn xạ khắp nơi trong mê hồn trận, các loại lôi điện, ma pháp điểm điểm oanh tạc trên mặt đất.
Trên bầu trời hỏa cầu trở nên càng lúc càng lớn, Lâm Tịch từ đáy lòng sinh ra một cảm giác không tưởng. Lâm Tịch có thể khẳng định, hỏa cầu này mục tiêu chính là nơi chỗ đỉnh núi mình đang đứng.
Lâm Tịch càng có thể khẳng định,nếu hỏa cầu này nện xuống nhất nhất mọi thứ đều có thể tan hoang!
Nhìn thoáng qua Khải Kỳ, Khải Kỳ trong mắt cũng toát ra một tia khiếp sợ. Giờ phút này Lâm Tịch đột nhiên hô một tiếng:" Mau đi!"
Nói xong bước lên phi kiếm, sau đó một tay nắm lấy cánh tay Mạt Ni Áo . Khải kỳ cùng Lâm Tịch đã sống chung nhiều năm,chỉ cần nghe hai từ đơn giản cũng có thể hiểu ra ý nghĩ của Lâm Tịch, vì vậy hắn cũng thả ra phi kiếm, hơn nữa nắm cánh tay còn lại của Mạt Ni Áo . Hai người đồng thời vận dụng kiếm huyền, mang theo Mạt Ni Áo hướng xa xa bay đi.
Bọn họ vừa mới bay đi không lâu, đại hỏa cầu đã từ không trung rơi xuống, nện thẳng chỗ đỉnh núi bọn họ vừa đứng. Phía xa Lâm Tịch không có nhìn thấy, tại nơi đại hỏa cầu giáng xuống,toàn bộ mê hồn trận bị một cỗ kình phong bạo liệt mà xuy tán,lôi báo cũng phát huy hết bình sinh tốc độ để chạy chốn. Nhưng chỉ sau một khắc,thân ảnh trắng như tuyết của lôi báo bị bao chùm một mảnh hồng quang............
Phi tại không trung Lâm Tịch nghe được một tràng âm thanh thiên băng địa liệt ,cả ngọn núi cũng tựa như giật mình chuyển động, tiếp theo là từ sau lưng truyền đến một trận kình phong mãnh liệt làm cho hắn đang ngự trên phi kiếm cũng chao đảo, quay cuồng trực tiếp rơi xuống, sau đó thân thể liên tục va chạm vào những tảng đá cây cối truyền đến một trận cảm giác đau đớn.
Không biết bao nhiêu lần va chạm,lăn bao nhiêu vòng, Lâm Tịch rốt cục bám được vào một thân cây lớn, đình chỉ quay cuồng vận động. Lâm Tịch đầu óc cảm giác muốn xỉu, sau đó cố gắng vận chân nguyên xem xét một chút, may mắn thân thể chỉ là bị thương ngoài da.Lúc hắn mở mắt ra thì đã thấy bầu trời như là bị đảo lộn, đại thụ cùng cự thạch đều cũng từ bên kia núi bay qua bay lại , sau đó gỗ đá theo sườn núi lăn xuống phía dưới.
Cẩn thận ẩn sau một tảng đá lớn, Lâm Tịch phát hiện trong tay chỉ còn nắm một vạt áo của Mạt Ni Áo , Khải Kỳ cùng Mạt Ni Áo cũng không biết là rơi vào địa phương nào.
Cho tới bây giờ, Lâm Tịch cũng không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, hắn chỉ cảm giác được sự nguy hiểm, sau đó liều mạng trốn thoát mà thôi.
Cảm giác được chung quanh gió đã giảm dần, Lâm Tịch liền cẩn thận ngự lên phi kiếm,hắn dễ dàng nhìn thấy Khải Kỳ và Mạt Ni Áo, bọn họ cũng đang tránh né nham thạnh từ trên đỉnh núi không ngừng chảy xuống.
Lâm Tịch ngự phi kiếm đi tới nơi Khải Kỳ kinh ngạc hỏi:" Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Khải Kỳ cũng ngây ngốc,rồi nhìn thoáng qua Mạt Ni Áo nói:" Ta cũng không biết, rất có thể từ trên bầu trời và hỏa cầu có liên quan."
Tạm thời không có đáp án, Lâm Tịch đành phải cố chờ cho tất cả lắng xuống. Không bao lâu nham thạch đã không còn rơi,tất cả âm thanh chấn động cũng đã biến mất, Lâm Tịch mới dám cùng Khải Kỳ bò lên trên đỉnh núi.
Giờ khắc này, bọn họ lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ đến ngây người!
Đỉnh núi đối diện nơi bọn họ vừa cùng lôi báo đánh nhau, chỉ chốc lát bây giờ đã lõm thấp hơn mười thước, trung ương hiện ra một vòng tròn lớn, bên trong khói trắng vẫn đang toả ra mù mịt,ở giữa vòng tròn tựa hồ còn có một hồng quang vật thể.
Mà cây cối trên hai tòa đỉnh núi cơ hồ bị phá huỷ không còn một gốc, lúc này vẫn còn một vài viên đá nhỏ không ngừng lăn xuống.
Nhớ tới tình cảnh vừa rồi, Lâm Tịch tâm lý mới hiểu được , nguyên lai vừa rồi mình là bị kình phong đẩy rơi xuống mặt sau núi, do địa thế ngọ núi ngăn trở luồng kình phong. Nếu không, sợ rằng trúng một chút nham thạch thôi thì mình sẽ nếm không ít đau khổ. Mà tạo thành cảnh tượng này không thể nghi ngờ chính là vẫn thạch(1) thiên hàng!Nhìn cảnh tượng lúc này trên núi đã nói rõ hết thảy.
" Vẫn thạch thiên hàng? Không phải vẫn thạch thiên hàng sao có uy lực lớn đến như vậy?" Lâm tịch ngữ khí tràn ngập vẻ bất khả tư nghị, nếu như các trang bị ma pháp có uy lực như thế, chẳng phải là vô cùng tốt sao!
Mạt Ni Áo cũng nhìn cảnh tượng trứơc mắt ngẩn người. Nghe Lâm Tịch nói vậy liền ngơ ngác trả lời:" Không có khả năng a,ma pháp của ta còn không có khả năng như vậy,sao có thể so với vẫn thạch thiên hàng?"
Lâm Tịch não bộ đột nhiên hiện lên một ý nghĩ:" Một mảnh của thiên thạch bay tới từ ngoài bầu trời? Ngay lúc Mạt Ni Áo chuẩn bị thi triển “vẫn thạch thiên hàng” , bầu trời cùng lúc xuất hiện một vẫn thạch, nhưng lại không hiểu vì sao trùng hợp rơi vào đúng chỗ họ đứng?"
Nghĩ vậy, Lâm Tịch cũng chẳng hiểu làm sao.Hắn cũng chỉ có thể cho là mình may mắn mạng lớn,phước lớn. Không nghĩ tới vừa nãy mình chỉ là nghĩ vì vài con quật địa trùng báo thù, đầu tiên là thiếu chút nữa chết ở trong tay lôi báo, lúc rồi lại thiếu chút nữa bị vẫn thạch không biết nơi nào bay đến rơi chết,chẳng lẻ là thượng thiên nhìn mình không vừa mắt, muốn cho ta mệnh tuyệt hôm nay sao?
Ngơ ngác đứng một hồi,chứng kiến cảnh tượng hoang tàn trước mặt không chút động tĩnh,hồi lâu Lâm Tịch mới nói:" Chúng ta đến xem sao, lôi báo kia phỏng chừng là chết không toàn thây, thật sự là đáng tiếc a!"
Lập tức bọn họ mang theo Mạt Ni Áo bay đến đỉnh núi đối diện, xa xa đã xộc đến một cổ mùi vị lưu hoàng gay gắt,mùi vị này tựa như cảm giác được khi đứng trước một đống rác lớn vừa bị thiêu đốt. Bọn họ giữa không trung điều hoà hơi thở một lúc mới hạ xuống.
Dưới chân vẫn còn cảm giác độ nóng của nham thạnh, cái hố to nồng đậm sương khói mù mịt rất ảnh hưởng đến tầm mắt. Mạt Ni Áo liền thi triển một chút phong hệ ma pháp, lúc này mới làm sương khói tan đi không ít.
Cái hố to rộng hàng trăm thước, ở giữa lòng có một khối đá phát ra hồng quang, còn đang không ngừng khói trắng vẩn quanh, nhìn chuẩn mục tiêu, Mạt Ni Áo liền tập trung niệm ma pháp,mưa to lập tức rơi xuống trên tảng đá, lập tức trên mặt tảng đá nổi lên bọt khí nghi ngút, hơn nữa phát ra âm thanh xì xèo thật lớn.
(1).Vẫn thạch: phần còn lại của thiên thạch,đến từ vùng không gian giữa các hành tinh bay vào khí quyển,bị cháy mất một phần và rơi vào bề mặt trái đất.