[Đô Thị] Long Vực - Tác giả : Chúng Sinh
Giới thiệu:
Hào môn nhân tài kiệt xuất, trời ban phúc trạch, tử hư chân long. Đáng tiếc phúc họa tương y, trở nên ngu ngốc 10 năm, nhưng cũng đã đạt được ngộ đạo chi cảnh, tu tới đại thành. Vốn nguyện làm người bình thường, nhưng không được như mong muốn, gia tộc sinh ý, thương hải trù tính. Dị thuật siêu năng, quyền quý phiệt môn. Hắc ám thế lực, thế gia hiệp ẩn nhất nhất đều bị đưa lên sân khấu. Có chỉ phúc vi hôn, lão bà là thiên tài. Hắn ngày xưa ngu ngốc, vậy lớn lên đối mặt với mọi chuyện như thế nào chứ? Hãi đọc để tìm ra lời giải đáp.
Là một trong 5 bộ truyện xuất sắc nhất của thể loại Đô Thị trên trang qidian, bộ truyện là sự kết hợp xuất sắc, hài hòa giữa các yếu tố tu luyện, đấu mưu đấu trí cùng diễn biến tình cảm (cái mà hiện giờ các truyện Đô Thị hầu như là bỏ qua với cái cảnh vừa gặp đã yêu). Nói chung là càng đọc càng thấy hay, các bác thử cái biết ngay à! ^_^
Long Vực
Tác giả: Chúng Sinh
Quyển 1: Tử Hư Chân Long
Chương 1: Long Mạch - Long Vực
Dịch: A Tù
Nguồn: Sưu Tầm
Rồng, ở trong thần thoại cùng truyền thuyết của Trung Quốc là một động vật thần dị. Thân rắn, chân thằn lằn, vuốt ưng, đuôi rắn, sừng hươu, vẩy cá, khóe miệng có râu, dưới trán có một viên ngọc.
Truyền thuyết về rồng cùng các sự việc liên quan có rất nhiều, tỉ như theo thuật phong thủy, người ta thường nhắc đến “Long mạch”.
Một nơi nào đó do dân tộc Tạng Châu tự trị của tỉnh Thanh Hải, núi non trùng điệp, chủ sơn mạch uốn lượn ra xa, giống như thế đi của long, liên miên bất tận. Trăm ngàn năm qua, theo truyền thuyết nó được coi là cái nôi của tộc Tạng Châu, được người địa phương đời đời xưng là “Thần sơn”. Ngọn núi này vẫn còn giữ được diện mạo nguyên thủy, có khí hậu thay đổi thường xuyên, có núi sông tráng lệ tươi đẹp cùng động vật cao nguyên đặc biệt quý hiếm thường xuất hiện trong truyền thuyết dân gian, như mĩ nữ thần bí phủ lên chiếc khăn che mặt vậy…
Ngày nào đó của tháng 9 năm 2012, đêm đã khuya, trăng tròn vằng vặc, rừng rậm nguyên thủy vốn vô cùng yên tĩnh đột nhiên tiếng chim thất thanh nổi lên bốn phía. Liên tục ba đạo bóng đen lấy tốc độ mà mắt thường khó phân biệt được bay xẹt qua chân trời, theo ba phương hướng cơ hồ là đồng thời nhào tới một đoàn quang hoa. Đoàn quang hoa này từ đỉnh núi bốc lên, nhìn từ xa chỉ thấy quang hoa mờ ảo lung linh xoay tròn, mơ hồ như có như không cùng ánh trăng trên cao hô ứng.
Ngay tại lúc ba nhân ảnh sắp bổ nhào đến, dị biến nổi lên. Đoàn quang hoa kia như là bị viên nguyệt chi khí hấp dẫn, thế nhưng thoát khỏi sơn mạch bản thể bắt đầu gia tăng tốc độ bay lên, chỉ trong nháy mắt đã vọt lên giữa không trung, sau đó hơi khựng lại một chút, lại đột nhiên giống như lưu tinh hướng phương đông bay đi, để lại ba người vồ hụt đứng ngẩn ngơ dưới đất nhìn nhau…
Sau khi đoàn quang hoa bay đi, dưới ánh trăng sáng tỏ, nguyên bản đỉnh núi sinh cơ dào dạt liền lập tức ảm đạm thất sắc. Tuy rằng không thể nói ra cụ thể rõ ràng biến hóa, nhưng ba người đang đứng ở bề trên lại sâu sắc cảm nhận được hoàn toàn quá trình từ “Sinh” chuyển sang “Tử” này.
Thật lâu sau, một bóng đen trong đó, nương theo ánh trăng mới nhìn rõ ra là một lão giả, ước chứng sáu mươi tuổi. Kì quái chính là, trên đầu lão giả này lại có một cái búi tóc đạo sĩ, rất lạ người. Mà hai bóng đen khác, trong đó không ngờ là một vị hòa thượng mặc tăng y, hai hàng lông mày trắng dài buông xuống, đỉnh đầu có hai hàng chấm đen cùng với khuân mặt hồng nhuận rõ ràng là một bộ dáng của cao tăng đắc đạo. Cuối cùng là một người trang phục bình thường, thân mang chiếc áo kiểu Tôn Trung Sơn, màu da trắng nõn, ở dưới ánh trăng mơ hồ phiếm xuất ánh huỳnh quang, lại thêm dáng người thon dài, lưng thẳng, hiển hiện hết phong thái nho nhã…
Chỉ nghe lão giả đạo sĩ lên tiếng đầu tiên:” Ha ha, không nghĩ tới ở cái địa phương này lại gặp được Huyền Thiện đại sư của Thiếu Lâm cùng với Cuồng Nho Lãnh Kiếm Phong, ha ha, thật là có duyên, vài cái lão bất tử chúng ta lại gặp mặt. Huyền Thiện đại sư, còn nhớ rõ bạn cũ Nhàn Vân không? Ha ha, năm đó tạm biệt ở núi Thanh Thành, không nghĩ tới chỉ chớp mắt đã trôi qua trăm năm…
Một thanh âm lơn cũng đồng thời đánh vỡ sự yên tĩnh nơi hoang dã phát ra từ miệng của người được xưng là Huyền Thiện đạ sư:” Ha ha, cái lão lỗ mũi trâu nhà ngươi, lần trước còn lừa ta một vò hảo tửu liền bặt vô âm tín, lão nạp vẫn còn nhớ thương ngươi trong lòng a, ha ha, bất quá, lão lỗ mũi trâu, đừng xưng lão nạp là Thiếu Lâm Huyền Thiện, lão nạp đã thoát li Thiếu Lâm, pháp danh Bất Thiện, hiện tại chỉ là cái dã hòa thượng ham rong chơi, dao du tứ phương mà thôi!”
Nhàn Vân đạo sĩ vừa nghe, mang theo kinh ngạc liền vội hỏi:” Sao vậy đại sư? Đang êm đẹp ngươi thế nào lại thoát li Thiếu Lâm?”
Bất Thiện bình tĩnh nói:” Kì thật không có gì, lão nạp là chủ động đưa ra, su huynh của lão nạp lúc viên tịch muốn đem chúc chưởng môn kia trao cho ta, lấy tính cách của lão nạp đời nào hứng thú với cái đó, không chỉ rất cứng nhắc, còn phải tuân theo rất nhiều quy củ, đồng thời còn phải vì đám đồ tử đồ tôn làm tấm gương tốt, cái này không phải là muốn lấy mệnh lão nạp sao? Ài, quên đi, so với ở lại Thiếu Lâm, không bằng chính mình một người uống rượu ăn thịt, dạo chơi tứ phương khoái hoạt, haha…”
“Quả nhiên là một cái rượu thịt hòa thượng a, đợi lát nữa đi ra ngoài, chúng ta tìm chỗ nào uống một trận hoành tráng, hảo hảo ôn lại chuyện cũ…”
“Ha ha, lão nạp cũng đang có ý đó a!”
Ngay tại lúc đạo sĩ cùng hòa thượng đang tán gẫu khoái trá, vị Cuồng Nho Lãnh Kiếm Phong kia ở một bên cũng không xen mồm, vẫn giữ nguyên tư thế chắp tay ra sau lưng, mặt không chút thay đổi, lẳng lặng đứng nghe…
Hiển nhiên hai người đang nói chuyện cũng đã nhận ra dị trạng này, vẫn là Nhàn Vân đạo sĩ có điểm xấu hổ mở miệng nói:”Ha ha, ngươi xem hai chúng ta tán gẫu đến quên cả trời đất, xin chớ trách…”
Bất Thiện cũng liền chắp hai tay thành chữ thập nói:” Đúng vậy, a di dà phật, thứ lỗi, thứ lỗi…”
Cuồng Nho cũng không có tiếp lời, chỉ lạnh lùng nói:” Ta không phải đến ôn chuyện, không nghĩ tới lúc này lại gặp được nhị vị, long vực đã phi thăng, mấy ngày gần đây xem thiên tượng, cát hung khó lường. Một khi long vực bị đám người tà ác nắm giữ, thiên hạ đại loạn. Nhị vị cứ tán gẫu, ta xin đi trước một bước…”, lời còn chưa dứt, một đạo hắc ảnh đã như ánh điện bay lên, bóng lưng hư ảo nhanh chóng biến mất vào trong đêm tối. Không ngờ là ngự khí phi hành, chẳng lẽ thế giới này tồn tại thứ trong truyền thuyết gọi là tiên hiệp sao?
Một tăng một đạo lưu lại ngạc nhiên nhìn nhau, bất quá may mà hai người cũng là người hào sảng tiêu sái, rất nhanh nhìn nhau cười, vẫn là từ Nhàn Vân đạo trưởng mở lời trước:” Cuồng Nho vẫn cứ cái tính tình này a!”
Bất Thiện ở đối diện tiếp lời:” Ha ha, lấy tính tình của hắn, nếu mà chờ cho chúng ta nói xong kêu đi rồi hẵng đi thì mới là lạ đấy!”
Nhàn Vân nói:” Ngẫm lại cũng phải. Hắn toàn làm theo phong cách của mình, đừng nhìn hắn một bộ dạng nho nhã, tính tình so với đạo sĩ thối ta còn muốn hỏa bạo ba phần. Nhớ năm đó dựa vào thanh Phong Thiên giác, không chỉ có tà ma ngoại đạo nghe tin hắn đã sợ mất mật mà ngay cả chính đạo nhân sĩ đối với hắn cũng là nhượng bộ lui binh, không dám tới gần.”
Bất Thiện nói:” Mỗi người khác nhau, cưỡng cầu không được. Cuồng Nho thí chủ tuy rằng làm việc theo ý mình, nhưng những việc đã làm đều là chính khí cuồn cuộn, tâm chứng nguyệt giám a!”
Nhàn Vân nghe thấy vội vàng nói:” Lời của đại sư….”
“Ha ha, chúng ta không nói chuyện hắn nữa. Đúng rồi, lỗ mủi trâu, ngươi sao cũng rời núi tìm kiếm long vực này?”
“Ai, chuyện này một lời khó nói hết. Còn không phải thời gian trước xuất quan, phát hiện thế gian đã đại biến. Hiện tại cái khoa học kĩ thuật gì đó chỗ nào cũng có, làm cho ta không có biện pháp dành phải lại dạo chơi, thật vất vả mới tìm được một bí phủ đẹp đẽ, đang chuẩn bị bế quang thổ nạp thiên địa chi khí thì lại phát hiện ra thiên tượng bảo hướng tây nam có chuyện lạ, bèn bói một quẻ mới phát hiện những ngày gần đây có nhịp đập của long khí. Sợ rằng long khí bị hạng người gian tà lợi dụng mới hỏa tốc tới đây, không nghĩ tới cũng không phải bình thường long khí, mà là chân long chi vực chí tôn, đáng tiếc, vẫn là tới chậm, để nó phi thăng đi mất, xem ra là thiên ý a! Đại sư, ta và ngươi hay là vừa đi vừa nói chuyện, cũng không vội, long vực này đi không xa, ban ngày nó không di chuyển được, nhất định sẽ tìm huyệt trốn xuống, đến đêm mới có thể tiếp tục đi. Chúng ta cứ dọc theo hướng của nó đuổi theo là được…”
“Nha, thì ra là thế, thiện tai, chúng ta vừa đi vừa tán gẫu, lão nạp nghe theo…” Theo lời nói xuất ra, hai đạo nhân ảnh bay nhanh biến mất vào trong bóng đêm. Trừ bỏ ánh trăng sáng nhô cao ra, núi rừng lại khôi phục vẻ yên tĩnh như lúc đầu…
Last edited by Quỷ Kiến Sầu; 04-07-2010 at 12:09 AM.
|