[Huyền Huyễn] Phi Mộng Chi Sâm - T/g: Hồ Tuyết
Phi Mông Chi Sâm
Tác giả : Hồ Tuyết
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : kiemgioi
Nếu như bỏ phiếu kẻ xuyên việt xui xẻo nhất trong lịch sử, ta nghĩ ta cho dù không phải hạng nhất, cũng nhất định là kẻ cầm cờ đi trước a!
Đi vào thế giới này đã ba nghìn ngày, ta cảm thấy cực kỳ cần thiết phải đem một vài điều ta biết, còn có một ít cảm thụ ghi chép lại....
Đây là một vị diện kỳ quái.....
Đây là một thế giới rừng rậm!
Thế giới này cái gì nhiều nhất? Thì phải là cây, lá, gỗ, cành....
Cây cối vô cùng vô tận, cấu thành một phiến Sâm Lâm thế giới vô cùng vô tận, đạo sư nơi đây đã nói rằng tận cùng thế giới vẫn là rừng rậm....
Ta cảm thấy thuyết pháp này mặc dù nhìn như triết lý, kỳ thật vớ vẩn, đó chẳng qua là đại biểu còn không có ai đi khỏi cánh rừng rậm này.
Cây nơi đây, vô luận là độ cao, hay là thể tích, đều vượt xa phạm trù hiểu biết kiếp trước của ta, độ cao cây cối phổ biến là hai ngàn mét, trên tán cây trồng các loại ký sinh mạn đằng, lựa chọn giống trải lên ván gỗ, sẽ hình thành "Mặt đất" của tán cây, mà ở trên mặt đất này, chính là không gian sinh tồn chủ yếu của nhân loại vị diện này!
Trong truyền thuyết Thánh Bạch Dương thành ở sâu nhất trong rừng rậm, cao ở tít trong mây, diện tích tàng cây đã vạn vòng tuổi, đây là cái khái niệm gì? Hay là tại phía trên Thánh Bạch Dương có thể có trên mười đại đô thị quốc tế kiếp trước của ta, ở trên đó, truyền thuyết cư trú mấy ngàn vạn người....
Hmm, mà ta hiện tại đang cư trú ở Hồng Lân Đồng, độ cao không đủ ngàn mét, vòng tuổi không đủ ba trăm, chính là danh xứng với thực vùng nông thôn, ngẩng đầu nhìn lên cao, bệ thành thị người ta, cành lá rậm rạp chằng chịt cùng ký sinh đằng quấn quanh không dứt, đủ khiến chúng ta hiếm khi có thể thấy ánh mặt trời, đi vào mép tàng cây cúi đầu nhìn xuống, đó là một tầng sương trắng mơ hồ, ngẫu nhiên sương sắc thối lui, cũng chỉ có thể thấy Viêm Linh Đồng, Bạch Linh Án so với Hồng Lân Đồng chúng ta còn thấp hơn, tất cả đều danh xứng với thực thôn xóm nhỏ.
Kỳ thật cũng chỉ cách năm mươi bước cùng một trăm bước, chỉ cần là phạm vi ánh mắt có thể thấy, đều thuộc nông thôn lạc hậu nhất, không có nữ sinh nguyện ý đến đê thụ độ cao thấp như vậy, một đầu ma thú to lớn ngoài Phỉ Thúy cấp tập kích, có thể khiến chúng ta triệt để biến mất, may mắn, sự kiện khủng bố này, cũng không có tại Hồng Lân Đồng phát sinh qua.
Làm một kẻ không may xuyên việt, xuyên việt đến vị diện kỳ quái như vậy, còn lớn lên ở một gốc "Ải thụ" Ở nông thôn thì thôi, thân phận lại còn là một cô nhi, cũng không khó tưởng tượng tâm tình ta buồn bực cỡ nào....
Đúng vậy, nơi này là một cô nhi viện, có thể có tư cách đây, ngoại trừ tu sĩ và người nhân ái, chính là những cô nhi chúng ta.
Nhìn quang minh quả ngoài cửa gỗ, quang mang nhu hòa chiếu rọi một góc cô nhi viện, ta đột nhiên có chút sầu não, bởi vì quả này 3000 ngày trước chiếu sáng cho ta, gốc của nó bắt đầu bị hôi sắc thố ti tử thôn phệ, thố ti tử là một loại ký sinh vật dùng thương tổn kí chủ là nhiệm vụ của mình, dưới tình huống ở cô nhi viện rất khó mời đến thụ y, bình thường thì không cách nào chiếu cố.
Bọn họ tình nguyện cùng một vị trí trồng lại một quang minh quả giá rẻ, càng phù hợp với khái niệm giá thành.
Nhìn quang minh quả sống không lâu này, ta có chút hối hận, lúc trước học đại học lựa chọn chuyên ngành, vì sao không chọn hệ lâm nghiệp, mà lựa chọn hệ Trung Văn bảnh bao, bởi vì nơi này chỉ có cây, không cần văn học, thụ y là một chức nghiệp đâu đâu đều được hoan nghênh, văn học gia.... Ách, đi vào vị diện này cho đến nay, tựa hồ ta còn không có nghe người nào nhắc đến danh từ này.
Sâm Lâm chi thần ở đây đã từng nói qua, nếu như ngươi muốn có tín ngưỡng, điều kiện tiên quyết là phải tin tưởng hắn.
Mà ta muốn nói, ta tôn trọng thần cũng tôn trọng tín ngưỡng, nhưng ở trước dục vọng của ta, mời các ngươi hết thảy sang một bên.
Trên giường hoàng án mộc thô chế, có văn tự do chủ nhân ta khắc trên giường lưu lại.' Ta ở trong vực sâu, nỗ lực đi tìm dương quang.'
Tối nay, thì nhất định không.
Phi Mông Chi Sâm Tác giả : Hồ Tuyết
Tập 1
Chương 1: Cao giai ma thú
Dịch : Thông Thiên
Nguồn : kiemgioi
- Tất Duy Tư, tỉnh tỉnh - - -
- Tất Duy Tư - -
Kêu réo Tất Duy Tư chính là Tư Tạp Lỗ, Tất Duy Tư đã quen tiếng hô to gọi nhỏ như vậy, hắn không lưu tình lật người lấy chăn trùm lên đầu.
Làm kẻ xuyên việt xui xẻo nhất lịch sử, Tất Duy Tư cho rằng giấc ngủ chính là chuyện tình tuyệt vời nhất trong thế giới này, thực tế gặp hôm nay là ngày nghỉ của cô nhi viện, không cần phải đi luyện tập Dong Binh vũ kỹ, không cần phải đi làm hàng mỹ nghệ giá rẻ, cũng không cần đi học làm sao trồng đám ký sinh đằng trên cây, hoặc là chiết cây đám nhảm nhí ấy....
- Tất Duy Tư, đàn tế bên kia hình như xuất hiện tình huống, lần này tựa hồ có việc hay!
Tư Tạp Lỗ đem đầu tiến sát bên tai Tất Duy Tư, giảm thấp thanh âm phòng bị những bạn cùng phòng khác nghe được.
Tất Duy Tư không chút động đậy, lời giống vậy hắn đã nghe qua rất nhiều lần.
- Tao nói Tất Duy Tư, chẳng lẽ mày không muốn có được ma sủng của mình sao?
Tư Tạp Lỗ gắng làm cho âm thanh của mình càng có sức hấp dẫn, âm lượng cũng càng thấp, đồng thời quay đầu liếc nhìn chung quanh xem có ai đó chú ý bọn họ hay không, phải biết rằng, đây là bí mật chỉ bọn họ mới biết được.
Góc đông bắc cô nhi viện có một địa phương bị liệt là cấm địa, đó là chỗ giáp tàng cây Hồng Lân Đồng, bên trong bị bố trí thành một mê cung nhỏ, đương nhiên, đối với hai người bọn hắn thì mê cung là không tồn tại, bọn họ đối với đường xá bên trong quen thuộc như gian phòng lớn này.
Mà ở cuối mê cung, có một đàn tế hình tròn không biết dùng tài liệu gì chế tác thành, thường xuyên có một vài ma thú chết ở phía trên, ngẫu nhiên có một ít ma thú trước khi lâm chung còn đẻ trứng, những qủa trứng này chính là nguyên do Tư Tạp Lỗ kích động, phải biết rằng trong Sâm Lâm thế giới, người có khả năng có ma sủng trong các chức nghiệp thường rất được hoan nghênh! Cho dù là một nghệ thuật giả giống vị thi nhân năm trước đi vào cô nhi viện biểu diễn, có được một đầu Lam Du Tùng Thử có thể biến ảo thành thụ cầm, ngâm xướng phong độ nhẹ nhàng, liếc nhìn xung quanh đã làm cho các nữ tu sĩ hai mắt chớp chớp.
Tất Duy Tư cũng từng vì thế kích động, nhưng sau khi nuôi qua vài quả trứng, hắn đã hoàn toàn hết hy vọng, hoặc là bồi dưỡng thất bại hoặc bồi dưỡng được thì chỉ là một đầu ma sủng rác rưởi cả Thanh Đồng cấp cũng không đến, chẳng những gầy yếu, còn không ngoại lệ đều chết non....
Hắn nguyện ý tiếp tục tiến vào mê cung cùng Tư Tạp Lỗ, chỉ bởi vì vào trong đó có thể ăn thịt, hy vọng đầu ma thú hôm nay có thể ăn ngon hơn, hắn nuốt nước miếng, chẳng qua điều kiện tiên quyết trước khi ăn thịt là hắn cần ngủ đầy đủ, hắn líu ríu:
- Tư Tạp Lỗ, chờ tao tỉnh ngủ rồi cùng đi ăn thịt nha.... Đúng rồi, thuận tiện giúp tao hủy buổi hẹn ăn trưa cùng Nỵ Na, tùy tiện tìm lý do là được, rồi chúng ta đi ăn thịt, được không?
- Mày thằng chết giẫm này! Bùn nhão! Sâm Lâm chi thần không có cho lòng cầu tiến ngang với thiên phú của mày!
Tư Tạp Lỗ dùng sức đập cái mền, tức giận bất bình cất bước ly khai.
- Mày cũng không nên ăn một mình nha!
Tất Duy Tư hữu khí vô lực kháng nghị một câu, lại lần nữa trở về ôm ấp giấc ngủ.
Giữa trưa sau khi Tất Duy Tư tỉnh lại, hắn cảm thấy có điểm không ổn, theo bình thường thì Tư Tạp Lỗ hẳn đã trở lại trước giường, hoặc cao hứng báo hỉ, còn không thì ủ rũ nói cho hắn biết có thể đi ăn thịt, mà không phải như hiện tại hoàn toàn biến mất tăm, chẳng lẽ hắn thật sự tức giận, hay là... Gặp chuyện ngoài ý muốn ?
Nghĩ đến chuyện thứ hai, tiết tấu mặc quần áo của hắn cũng nhanh hơn vài phần.
Phục sức ở Sâm Lâm thế giới bình thường đều là tài liệu từ hệ thống sợi thực vật làm thành, dùng thuận tiện là chính, ngoại trừ những nhân vật thượng lưu ở cao thụ, bình dân bình thường phục sức hình thức biến hóa cũng không nhiều, nói đơn giản chính là không hề đặc sắc đáng nói.
Tất Duy Tư tùy tiện dùng nước Phong Diệp ký sinh đằng súc miệng, đã vội vội vàng vàng ra cửa, trong thế giới đê thụ, thường hay sử dụng nước của vài loại ký sinh dùng làm nước sinh hoạt chủ yếu, chỉ có lên Cao Thụ không biết bao nhiêu mét trên đỉnh đầu, mới có cơ hội thấy địa phương có dương quang, mới có thể nhận được mưa móc tươi mát.
Dưới quang minh quả chiếu rọi, Tất Duy Tư bước nhanh đi về cấm địa góc đông bắc, bởi vì cô nhi viện cho tới nay cố phủ lên vẻ khủng bố trong cấm địa, mà trong cấm địa quả thật cũng phát sinh vài lần ngoài ý muốn, nơi ấy bình thường rất hiếm dấu tích con người.
Hệ thống mặt đất cô nhi viện bởi vì thiếu tài chính, nền xây cũng không thể tốt, có nhiều chỗ khi đi sẽ sinh ra loại ảo giác như đi trên bọt biển, đó là bởi vì dẫm lên trên tán cây mãn đằng tương đối thưa thớt, nhưng Tất Duy Tư đã quen thuộc hết thảy.
Vốn định vượt qua khu nhà ăn khá đông người, nhưng một vị nữ tu sĩ áo đen lại phát hiện hắn, từ xa đã gọi lại:
- Tất Duy Tư, cậu tới đây một lát!
Tất Duy Tư chỉ có thể thành thành thật thật đi tới, đó là nữ tu sĩ Ngã Thụy, nghề nghiệp với linh hồn cao thượng của nàng đem thanh xuân hoàn toàn kính dâng cho cô nhi bọn hắn, chính là một người đáng kính trọng, đối với người nên tôn kính, Tất Duy Tư cũng không khuyết thiếu kính ý, nhưng chủ yếu còn bởi đối phương là đạo sư sinh hoạt của hắn, có thể trực tiếp ảnh hưởng chất lượng thức ăn tháng sau của hắn.
- Ngài nhãn lực thật tốt, hôm nay sương mù lớn như vậy mà ngài vẫn có thể liếc mắt phát hiện được ta, ta nghĩ nhãn lực của Viêm Linh thú cũng không bằng ngài!
Tất Duy Tư khuôn mặt tươi cười rất sáng lạn, cơ hồ có thể đem sương mù bốn phía hòa tan, cái trợ giúp này có thể nhanh chóng chấm dứt đối thoại giữa bọn họ.
Vẻ mặt căng thẳng của Ngã Thụy thoáng buông lỏng, nhưng nàng không có để mình bật cười, khuôn mặt lại căng thẳng, lạnh lùng nói:
- Tất Duy Tư, tôi nghĩ nếu như cậu không đem một đầu ma thú so sánh với đạo sư của mình, chúng ta đã có thể chấm dứt nhanh cuộc nói chuyện.... Y phục của cậu là của ngày hôm qua! Hôm nay không thay quần áo hử?
Tất Duy Tư lắp bắp kinh hãi, nữ tu sĩ Ngã Thụy rốt cuộc làm sao từ hai bộ quần áo giống như đúc tìm ra điểm khác nhau, hắn nhanh chóng cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, không có bất luận vết bẩn gì mà.......
- Chuyện này, ta vốn hôm nay chuẩn bị tắm, Ờm! Ngài như thế nào phát hiện chỗ khác nhau vậy?
Tất Duy Tư tiếu dung vẫn sáng lạn như trước, nhưng trong đó còn xen lẫn xấu hổ.
Nữ tu sĩ Ngã Thụy hiển nhiên không có ý định nói cho Tất Duy Tư bí mật này, tiến lên lật cổ áo mà hắn còn chưa lật hết, động tác rất nhẹ, rất ôn nhu, trong miệng lại dùng ngữ khí bình thản nói:
-‘ việc hôm nay có thể làm, nhất định lưu đến ngày mai làm tiếp. - - - đây là một nguyên tắc cơ bản của người lười. Chúng ta có thể không có tín ngưỡng, nhưng không thể buông tha cho nguyên tắc!’ Đây là ngươi viết sao? chu ký ngày gần đây của ngươi thiếu chút nữa làm viện trưởng giận điên lên, ngài nói từ khi mình lập viện đến nay, cho tới bây giờ chưa thấy qua một đệ tử sa đọa như ngươi vậy."
- Ha, cái đó, ta nghĩ các ngài không bao giờ xem chu ký của ta....
Tất Duy Tư tiếu dung càng xấu hổ, mà hơi thở Ngã Thụy ở khoảng cách gần, cũng làm khuôn mặt hắn ửng lên một tầng đỏ hồng nhàn nhạt.
Ngã Thụy lui về sau một bước, ôn nhu nói: "Liệt Dương học viện năm nay chuẩn bị chiêu sinh, đêm nay phàm là đệ tử đủ mười sáu tuổi, đều được đến lễ đường mở hội! Tất Duy Tư, ngươi phải cẩn thận chọn lựa, nếu như không đủ tin tưởng, vậy thì chờ sang năm! Hiểu chưa?"
Liệt Dương học viện là danh giáo ở một địa phương trong rừng rậm, giỏi nhất về đào tạo Dong Binh, thường khi dán lên mác tốt nghiệp Liệt Dương, vô luận đi đến đâu cũng không lo chết đói, chỉ như những cô nhi Hồng Lân Đồng bọn họ, nhất là nam tính, thường cũng chỉ có thể lựa chọn đi Dong Binh hệ, bởi vì chỉ có chức nghiệp tràn ngập nguy hiểm, mới được miễn học phí, hơn nữa bao ăn bao ở. Nhưng, cuộc thi nhập học Dong Binh hệ, cũng có tỉ lệ tử vong cao nhất.
Tất Duy Tư cảm giác được phần chân thành ân cần của Ngã Thụy, một dòng nước ấm chậm rãi bơi qua suối tâm hồn của hắn, hắn yên lặng nhẹ gật đầu, hơi khom người rồi mới cáo biệt rời đi.
Nhìn chăm chú thân ảnh Tất Duy Tư rời đi, trong mắt Ngã Thụy lộ ra thương tiếc, hài tử đã từng cho là chiến sĩ thiên phú lớn nhất trong cô nhi viện, bởi vì bảy tuổi bệnh nặng một trận, từ đó vẫn chưa gượng dậy nổi, trở thành vô cùng lười nhác, tuy hắn thông minh hơn xa kỳ vọng của mọi người, nhưng mà thua xa mong đợi của mọi người về mức chăm chỉ, thể lực, lực lượng vài chỉ tiêu phát triển đó, càng vô cùng thê thảm, bảo lưu lại chỉ là phản ứng thần kinh xuất sắc và sức phán đoán thiên tài, có lẽ, từ nay về sau làm một nông dân lưu lại cô nhi viện, hay là đầu bếp, mới càng thích hợp với hắn. Hy vọng, tối nay hắn có thể làm ra một lựa chọn sáng suốt......
Tất Duy Tư vừa rời khỏi tầm mắt Ngã Thụy, hắn đã bị một nữ sinh xinh đẹp đuổi theo, ánh mắt ai oán của đối phương làm cho hắn kìm lòng không được nhớ lại: mình có phải là nợ cô ta rất nhiều tiền, nhưng nữ sinh sau khi đem một tờ giấy nhét vào trong tay hắn, thì cũng không quay đầu lại chạy mất.
Đó là trang giấy làm từ sợi bạch đằng, trên một cây Bạch Linh Án phụ cận có một xưởng gia công, đó cũng là trang giấy tốt nhất có thể tìm được trong cô nhi viện, trên tờ giấy chỉ viết một câu: "Đới Ny nói với ta, ngươi là hỗn đản, ngươi thấy thế nào?
Nhìn chung, luôn là thế.... Tất Duy Tư nói thầm một câu, tiến độ bước đi đã nhanh hơn, ở cô nhi viện vẻ ngoài xuất sắc, tính cách cởi mở hiền hoà, còn có kiếp trước mang đến tính cách đặc trưng cho hắn, khí chất độc nhất vô nhị, khiến hắn thoạt nhìn bất đồng với mọi người, chỉ rất đáng tiếc là tâm lý Tất Duy Tư không phải biến thái, đối với truy cầu của đám la lỵ vĩnh viễn chỉ có thể ỡm ờ, tận lực không thương tổn đối phương, nhưng sẽ không đến quá gần, đương nhiên, ngoại lệ trưởng thành sớm quá phận, đáng tiếc, thức ăn cô nhi viện vẫn luôn không đủ.....
Càng tới gần biên giới tàng cây vụ khí lại càng lớn, Tất Duy Tư kéo quần áo, từ trong túi lấy ra quang minh quả nho nhỏ, thứ này tác dụng giống như đèn pin ở kiếp trước hắn, có thể phát ra ánh sáng.
Quay đầu lại quan sát một phen, xác định không ai có thể phát hiện hắn leo lên cấm địa, hắn mới nhanh chóng hành động, Tất Duy Tư đối với con đường trong mê cung lại quen thuộc hết sức, tuy phạm vi tầm mắt không tính là rõ ràng, nhưng hắn gần như không dừng cước bộ, rất nhanh qua lại trong mê cung.
Hắn suy đoán nơi này là của một thợ săn nào đó, hoặc là thí nghiệm căn cứ của Ma Thú Nghiên Cứu Sư còn sót lại, đàn tế thân mình chính là một cái bẩy rập tràn ngập sức hấp dẫn đối với ma thú, nếu không cũng không cách một đoạn thời gian lại chết một hai đầu ma thú tại đó, bất quá tiếc nuối nhất chính là ma thú chết mất đều quá kém, thịt ăn cũng không quá ngon.
Đảo mắt đã tới cuối đường, lại rẽ sang đã có thể thấy được đàn tế - - dùng cùng loại với Bạch Ngọc Thạch ở kiếp trước của Tất Duy Tư xây thành lập loè quang mang.
Đến khi Tất Duy Tư thấy rõ Tư Tạp Lỗ ngồi xổm chỗ rẽ, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cười nói:
- Hại tao lo lắng một hồi, còn tưởng rằng mày bị đầu ma thú tha mất...
Nhưng lời của hắn còn chưa nói hết, Tư Tạp Lỗ đã nhanh nhẹn xoay người, lấy tay bịt miệng hắn lại, một tay lấy quang minh quả trong tay hắn đập xuống đất, thấp giọng nói: "Im miệng, Tất Duy Tư!"
Sau đó mới kéo Tất Duy Tư, tay chân nhẹ nhàng trở lại tại góc quẹo vào cẩn thận thò đầu ra, Tất Duy Tư trừng mắt nhìn bộ dáng Tư Tạp Lỗ như lâm đại địch, hắn không thể không bắt chước động tác đối phương lén lò đầu ra.
Cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khiến hắn rung động!
Một quái vật hỏa hồng cao hơn ba mười thước, đang quân lâm thiên hạ quay mắt về phía bọn họ, chỉ nhìn tạo hình một cách đơn thuần đủ để cho người có bệnh tim lập tức phát tác, quái vật kia kiểu dáng khá giống phượng hoàng kiếp trước của Tất Duy Tư, nhưng có tận sáu đôi cánh, hơn nữa còn bốn chân!
Tất Duy Tư tâm tình khó kềm thấp giọng reo lên:
- Ông trời của ta, thứ này ăn bao nhiêu bữa đây?!
Âm lượng hảo hữu làm cho Tư Tạp Lỗ phẫn nộ quay đầu lại, liều mạng làm thủ thế chớ có lên tiếng.
Tất Duy Tư ngượng ngùng cười, rất nhanh ánh mắt của hắn đã bị một ma thú khác trên tế đàn hấp dẫn, đó là một đầu hồ ly trắng như tuyết, chỉ là có hai đôi cánh ngân sắc, thân hình của nó cùng quái vật phượng hoàng so sánh chỉ có thể dùng nhỏ tí để hình dung, Tất Duy Tư nếu thị lực kém một chút, hoặc là sức quan sát hơi yếu, sợ cũng không có thể nhanh như vậy phát hiện đầu phi thiên hồ ly này.
- Hai đầu ma thú này là gì, hình như trong đồ giám cũng chưa thấy qua
Tất Duy Tư nói thầm một câu, ở trong cô nhi viện vì để cho các cô nhi sau này có thể tìm được chức nghiệp mưu sinh, cho nên mọi thứ học vấn đều được đọc lướt qua, nhận thức ma thú chính là bài học bọn họ bắt đầu lúc sáu tuổi.
Câu hỏi này làm Tư Tạp Lỗ cũng nhịn không được thấp giọng đáp:
- Đại gia hỏa, tuyệt đối là đại gia hỏa, đồ giám đều không có, tao khẳng định có thể đọc làu làu đồ giám ma thú, Ha, chúng ta nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hôm nay rốt cục đã thoát khỏi...
Tất Duy Tư không cho là đúng, nhẹ giọng đáp lại:
- Cho dù bọn nó là gia hỏa hung ác, mày cảm thấy tỷ lệ bọn nó vừa khéo mang thai cao bao nhiêu?
Không có trứng, đại biểu không cách nào có ma sủng dạng ma thú này.
Tư Tạp Lỗ không khỏi hung hăng trừng Tất Duy Tư, trách đối phương phá hủy ý dâm mỹ hảo của hắn.
Kỳ thật Tất Duy Tư lần này phán đoán sai lầm, Phi Thiên Hồ Ly ở Sâm Lâm thế giới danh xưng là Tuyết Ly, bình thường hoạt động cực ít, thường chỉ vào thời gian mang thai, mới ra ngoài liệp sát cao giai ma thú khác, mà đối tượng chúng nó liệp sát, đồng dạng thường là ma thú chuẩn bị đẻ trứng.
Tất Duy Tư và Tư Tạp Lỗ có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ qua, Phi Toản cấp Mộng Sủng Tuyết Ly mà vô số thợ săn ma thú cả đời tìm kiếm, cao giai chiến sĩ ước mơ tha thiết, đã ở trước mặt bọn họ.
Đương nhiên, đối với bọn hắn mà nói, đầu hỏa điểu Hoàng Kim cấp kém hơn một giai kia càng có khả năng hấp dẫn ánh mắt bọn hắn, Tư Tạp Lỗ đang cầu nguyện đối phương nhất định phải đẻ trứng, hơn nữa ngàn vạn lần không nên mang đi, mà Tất Duy Tư thì trầm tư nếu như cái vé số độc đắc này nó chết đi, nên thiêu nướng, hay là cắt ít thịt đến nhà ăn vụng trộm thịt kho tàu hay hơn....
Năm phút đồng hồ sau, Tất Duy Tư nhịn không được thấp giọng phàn nàn:
- Uy, bọn nó tạo hình tạo tới khi nào đây?
- Câm miệng! Tao thấy chúng nó động đậy....
Tư Tạp Lỗ lời còn chưa dứt, hai đầu cao giai ma thú đã động.
Tuyết Ly như tia chớp nhảy lên, lao thẳng tới cổ họng hỏa điểu, đầu hỏa điểu kia tựa hồ có chút kiêng kị, hơi nghiêng thân, lập tức tại trên tế đàn vũ động ra hoa lửa đầy trời, sáu đôi cánh đồng thời cùng vỗ, muốn lấy nhiệt lượng đem tuyết ly lại lần nữa bức về, đồng thời hai chân phía trước đạp xuống, mưu toan tránh khỏi phạm vi khống chế của Tuyết Ly, bay khỏi tàng cây chứa lực lượng không rõ này.
Nhưng Tuyết Ly thấy rõ ý đồ đối phương, dùng móng vuốt tại sau ót hỏa điểu nhẹ bắt xuống, khống chế được động tác đối phương, hàm răng phong duệ hung hăng cắn lên cánh hỏa điểu, làm cho đối phương không cách nào thuận lợi giương cánh, cũng không thể tiến nhanh về trước, một cái xoay người nhẹ nhàng linh hoạt đã về tới vị trí ban đầu .
Hỏa điểu rung động hai cánh, không dám cường công chỉ nhìn chằm chằm vào Tuyết Ly trên mặt đất, một lần nữa hồi phục trạng thái giằng co.
Tại trong ánh mắt Tất Duy Tư và Tư Tạp Lỗ, thì là một đạo bạch quang trước mặt xông vào một đoàn hỏa quang, bạch quang quấn quanh một vòng, hỏa quang ngọn lửa đã nhảy múa cuồng loạn, sau đó hết thảy đều khôi phục như cũ.
Tất Duy Tư không khỏi ngược lại hít một hơi lãnh khí, reo lên:
- Không phải đâu, mà là đầu hồ ly truy kích Hỏa phượng hoàng kia?
Lần này Tư Tạp Lỗ không có mở miệng kháng nghị âm lượng của Tất Duy Tư, thấp giọng nói:
- Ngươi như thế nào phát hiện nhanh vậy, ta ít nhất quan sát hai giờ, mới phát hiện điểm này!
Trong thanh âm của hắn tràn đầy kinh ngạc.
Tất Duy Tư cười yếu ớt nói:
- Đương nhiên, bởi vì cánh bên phải phượng hoàng rủ xuống một chút so với vừa rồi, lại còn đang run rẩy mà hồ ly một điểm biến hóa đều không có!
Tư Tạp Lỗ nhìn chăm chú, phát giác biến hóa tựa hồ không lớn, không khỏi cả giận nói:
- Mày bớt dọa tao, đoán mò à?
Mặc dù oán giận, nhưng thanh âm của hắn ép rất nhỏ.
Tất Duy Tư cũng không giải thích, cười ha hả.
Một giờ sau qua đi, khuôn mặt tươi cười thân thiết của Tất Duy Tư chậm rãi biến mất, hai đầu ma thú lại kịch chiến vài hiệp, đều bị ít vết thương, nhưng tựa hồ cách kết cục còn ‘hẹn tới tháng sau’.
Hắn ngáp dài nói:
- Sớm biết là thế này, tao lúc đi qua nhà ăn nên vào ăn trước!"
- Trời ạ, cảnh tượng lớn như vậy, kỳ ngộ thế này mà mày lại phàn nàn, bao nhiêu người cả đời đều không nhìn được kìa?
Tư Tạp Lỗ thầm khinh bỉ cục bùn nhão Tất Duy Tư.
Nhưng Tất Duy Tư khối bùn nhão này tựa hồ chút giác ngộ đều không có, lại nói:
- Được rồi được rồi, đã mở rộng tầm mắt, trở về ăn trước gì đi, đói bụng lắm rồi, hy vọng nhà ăn chưa đóng cửa lưu chén canh cho tao cũng tốt, àh, cần tao giúp đóng gói tới cho mày... Di?!
Tình thế trên tế đàn đột nhiên nhanh chóng quay ngược trở lại, đầu Tuyết Ly kia một vòng đoạt công dị thường hung mãnh, động tác so với lúc trước còn nhanh hơn vài phần, tựa hồ cảm giác được uy hiếp gì, đã trở nên dị thường bất an, liều mạng chịu ít thương thế cũng phải tốc chiến tốc thắng, hỏa điểu dưới đoạt công này, dần dần trở nên yếu ớt vô lực, Đốm lửa bay tung tóe đầy trời, tựa như trên đàn tế rơi xuống một trận mưa đom đóm.
Ngay tại màn mưa lửa hết sức rực rỡ, Tuyết Ly nháy mắt đã cắn đứt yết hầu Hỏa Điểu, Tuyết Ly hình thể lớn hơn không ít ở một bên đàn tế đột nhiên bắn ra từ bóng tối sâu thẳm, lao thẳng tới đầu Tuyết Ly lúc trước, phanh, thoáng cái va chạm cùng một chỗ với đối phương, hai đạo bạch quang nhanh chóng giao chiến, đương nhiên, ở trong mắt Tất Duy Tư và Tư Tạp Lỗ chỉ thấy hai luồng quang điện bạch sắc bay lên bay xuống, chuyển trái dời phải, tốc độ kinh người đã vượt xa thị giác nhân loại.
Tư Tạp Lỗ bàn tay nắm chặt, trái tim cơ hồ cũng theo hai đạo bạch quang kịch chiến mà nhảy lên, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực, Tất Duy Tư thì lại to mắt nhìn hỏa điểu chậm rãi trong không khí dần dần hóa thành tro tàn, nhìn thân hình vốn vô cùng khổng lồ chậm rãi hóa thành hư ảo, hắn vô cùng tiếc nuối thấp giọng kháng nghị:
- Thịt của ta cứ như vậy mà ra đi sao....
|