Lúc này, phía trên rừng cây, bụi đất theo gió bay lả tả khắp nơi.
Không gian lặng ngắt hồi lâu.
Đột nhiên trong đám hoang tàn của căn miếu ánh phật quang lại bùng lên, một chuỗi la hán quang châu khổng lồ bay lên xoay chuyển giữa không trung. Một bóng người đang ngồi xếp bằng trong đó, phát ra linh quang lung linh hiền hòa, cực kỳ thần thánh.
Chợt một tiếng gào sắc nhọn nổi lên, một luồng huyết vân khổng lồ nhe nanh múa vuốt bốc lên cuồn cuộn. Châu quang cùng huyết vân nhanh chóng quấn lấy nhau thành một khối.
Khắp rừng huyết vân liễu nhiễu, thần quang lấp lóa.
Trong khoảnh khắc, huyết vân từng mảng bay tứ tán, rồi lại chợt chia ra thành hàng trăm đạo huyết quang nhỏ trên trời, bao vây lấy luồng phật quang đang che phủ Phổ Tế, từ tám hướng bắn vào. Nhật nguyệt đột nhiên như vô quang, cả trời rực màu vàng đỏ.
Pháp lực cuồn cuộn như sóng từng lớp từng lớp tràn ra xung quanh sơn mieus, tiếng ầm ầm liên miên không dứt, khói bụi lại bốc lên đầy trời.
"Đó thực sự là năng lực của con người phát ra hay sao?" Dương Chân nhìn quang cảnh trên đỉnh núi mà hồn siêu phách lạc, hắn ta có nằm mộng cũng chưa từng nghĩ tới pháp lực thần thông của con người lại có thể tâần kỳ tới như vậy, nghĩ tới những truyện thần thoại cố sự đã nghe, quang cảnh phải chăng cũng chỉ đến thế này là cùng?
Trước đây sau một ngày bận bịu, thân thể hắn mệt mỏi nằm tại căn nhà nhỏ mà hắn ở tạm, mỗi khi ngủ không được, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh luôn luôn tưởng tượng ra mình trở thành du hiệp nghĩa sĩ hành tẩu khắp cửu châu, sơ hữu một thân công phu thần kỳ cao thủ, không có ai dám khinh thường, người người đều ngưỡng mộ hắn...
Trước mắt đây chẳng phải là những gì mình khao khát hay sao?
Một nỗi buồn bực khôn tả chợt dâng lên trong lòng hắn, khiến hắn không khỏi xao xuyến.
"Ha ha, đấy là do sự phụ không muốn kinh động tới người trên Côn Lôn Sơn nên mới dùng chút ít pháp lực, những cảnh hoành tráng người còn chưa nhìn thấy đâu." Linh Bảo vẻ mặt rạng rỡ nhìn sư phụ đại triển thần uy, hận một nỗi không thể tự mình xông lên.
"Này, cái đó ta có thể học được không?" Dương Chân chần chừ giây lát rồi làm mặt cười nói.
"Chẳng lẽ ngươi tình nguyện cạo đầu, giống như ta xuất gia làm hòa thượng hay sao?" Linh Bảo xoa xoa vào chiếc đầu bóng loáng của mình nghênh nghênh cười hỏi.
Dương Chân nhìn vào cái đầu tròn ủng bóng loáng của Linh Bảo, thần sắc trở nên gượng gạo, bất giác dịch ra xa gã mấy phân lắp bắp nói không ra tiếng. Lòng hắn tuy mong muốn được như phi tiên, nhưng cũng biết là hòa thượng vốn cấm hết thất tình lục dục, cấm luật nghiêm minh, không ai được vi phạm.
Lúc này lòng hắn như có sóng triều, mắt nhìn quầng sáng lấp lóa, tiếng nổ bên tai vẫn ầm ầm không dứt, nhất thời nhìn tới si ngốc.
Đột nhiên một vầng huyết quang phá miếu xông lên không, sắc vàng trở nên ảm đạm.
"Sư phụ..." Linh Bảo vô cùng kinh hãi, la hoảng một tiếng rồi lại tự mình bịt miệng, khẩn trương nhìn trừng trừng lên đỉnh núi.
"Đang!" một tiếng chuông vàng nặng nề ngân lên.
Trong khoảnh khắc, một luồng bát quang khổng lồ từ tư bay lên cao cả trăm trượng, nổ ra phật quang vạn trượng, y như vầng thái dương rơi xuống giữa trời, ánh sáng chiếu rọi cả ngọn Tiểu Đông Sơn, rực rỡ đất trời.
"Địa Tạng Bát..." Linh Bảo nắm chặt vạt áo, không nhịn được phát ra những tiếng lầm bầm.
Mặt mũi hai gã thiếu niên đều bị ánh sáng chiếu thành ra màu vàng đỏ lẫn lộn, ngay cả ánh mắt cũng như đầy rẫy ánh sáng, ngơ ngẩn đứng nhìn dị tượng đầy trời.
Từ trong thị trấn dưới chân Tiểu Đông Sơn, chỉ thấy một cột sáng xông lên tận trời xuyên qua lớp lớp mây đen, bốn phương trời sấm giật chớp lóa, mây bay khắp chốn, y như thần minh giáng thế.
Đám người tại Hà Dương trấn vội vàng chạy ra khỏi cửa, hướng về đỉnh núi phía đông không ngừng bái lạy, khấn vái thần tiên bồ tát hiển linh cứu khổ cứu nạn.
Hết chương 1