Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường, tiếng chó sủa bên ngoài còn nghe văng vẳng vọng vào.
- Tổng cộng là chín người.
Thiếu phụ trấn định nói ra.
- Dựa theo cửu cung phương vị bố trí xung quanh khách sạn này thì từ âm thanh phát ra của bọn họ có thể đoán ra đây là cao thủ của Bích Lạc Sơn, trong đó ít nhất phải có đến bốn tên trưởng lão. Không chừng lão già Đình Vân cũng có mặt.
Tô Chân hừ lạnh:
- Bọn chúng tới nhanh lắm, nhưng Tô Chân ta đã tu thân dưỡng tính 60 năm sẽ để chúng dễ dàng "bắt nạt" sao.
Tiếng Tô Chân vừa dứt, phòng phía đối diện vang lên một âm thanh già nua:
- Tô Chân lão đệ, Thuỷ Doanh Doanh - Thuỷ tiên tử, hai vị vẫn khoẻ chứ?
Trong đáy mắt Tô Chân chợt loé lên xích quang* đáng sợ, cả người phát ra sát khí nồng nặc, trầm giọng lên tiếng:
-Hoá ra là lão già Đình Đào chân nhân càn rỡ. Trong Bích Lạc thất tử thì hắn chính là tên thâm hiểm nhất
Âm thanh của Đình Đào chân nhân từ bên ngoài lại vọng vào:
- Nếu đã tới phụ cận của Bích Lạc Sơn, ta nghĩ Tô lão đệ cũng nên tìm mấy lão bạn già chúng ta ôn lại chuyện cũ chứ? Người ngoài nhìn vào không khéo lại bảo Bích Lạc Sơn chúng ta thất lễ.
Một nụ cười đầy miệt thị hiện ra trên mặt Tô Chân:
- Lão già càn rỡ, vậy người tới đây làm gì?
Tiếng của Đình Đào chân nhân lại tiếp tục vang lên:
- Chưởng môn sư huynh chúng ta biết được quý phu thê các vị đi tới vui mừng khôn xiết, không ngừng dặn dò bần đạo phải mời bằng được hai vị lên núi gặp gỡ cho thoả niềm mong nhớ và ôn lại chuyện xưa chứ không hề có ý gì khác.
-Cút đi, Nếu muốn mời thì hãy bảo lão quỷ Đình Tâm tự tới đây, người chưa đủ tư cách để mời ta.
Tô Chân lạnh lùng nói.
Lại một thanh âm nữa vang lên, nhưng lần này là của nữ giới:
-Tô đại hiệp khẩu khí thật lớn, nếu Đình Đào sư huynh không thể mời được các hạ và Thuỷ tiên tử vậy thì nếu tính thêm cả ta đứng ra mời thì không biết hai vị có nể mặt không?
Sắc mặt Thuỷ Doanh Doanh có chút căng thẳng, bà thấp giọng nói:
- Là Đình Tuyết chân nhân, có lẽ Bích Lạc thất tử đúng là đã tới bốn người.
Tô chân vẻ mặt không lộ ra một chút biến hoá nào, chỉ từ từ nói:
-Cho dù có đến tất ta đây cũng không ngại, chứ đừng nói chỉ có bốn tên.
Thuỷ Doanh Doanh đảo mắt nhìn sang nữ nhi của mình vẫn ở đó mà không hề biết được nguy hiểm sắp tới, bà thở dài nói:
-Nếu chỉ có chúng ta liên thủ thì đúng là không sợ 'Bích Lạc cửu tuyền kiếm trận', nhưng hiện nay còn có Ngọc nhi, phải làm sao đây?
Tô Chân hạ giọng nói:
-Lũ đạo sĩ mũi trâu Bích Lạc Sơn mặc dù vô sỉ, nhưng cũng không đi ăn hiếp một đứa bé gái. Ta chỉ sợ lúc ứng chiến sẽ bị phân tâm thôi.
Thuỷ Doanh Doanh cười khổ:
-Chúng ta trên người cất giấu thứ mà người khác mơ cũng không thấy, nếu bọn họ biết thì đã tụ tập lại sớm truy tới đây. Mấy đạo sĩ ở ngoài xem ra là đến thảo phạt ma đầu là chàng đó, nhưng nói cho cùng còn không phải vì vật kia sao.
Tô Chân cười lên hắc hắc:
- Ta cũng muốn biết ai có khả năng mang nó đi?
Thuỷ Doanh Doanh nhẹ giọng nói tiếp:
- Vậy…Ngọc nhi thì làm thế nào?
Tô Chân xoay người lại, cúi xuống vuốt tóc con gái nói:
- Ngọc nhi, con ở đây ngoan nhé, cha mẹ đi gặp mấy người bạn cũ, một lát rồi sẽ trở lại với con.
Tô Chỉ Ngọc ngây thơ nói:
- Ngọc nhi cũng muốn đi, Bích Lạc Sơn kia chắc chắn rất đẹp.
Thuỷ Doanh Doanh nhẹ nhàng nhìn vẻ măt hồn nhiên của con gái mà tim thắt lại, cố gẳng mỉm cười nói:
-Ngọc nhi ngoan, đây là chuyện của người lớn, trẻ con không đi được. Ngọc nhi của mẹ ở trong phòng chờ cha mẹ có đươc không?
Tô Chỉ Ngọc gật đầu:
-Ngọc nhi nghe lời cha mẹ, cha mẹ đi nhanh nhé, con muốn nghe mẹ hát ru con ngủ cơ.
Tô Chân đảo mắt nhìn Đinh Nguyên:
- Tiểu tử, người không phải nói là sẽ đi à, sao bây giờ còn đứng ở đây?
-Ta không đi, các người đi đi, ta sẽ ở lại bảo vệ cho tiểu muội muội.
Đình Nguyên hiên ngang nói.
- Người bảo vệ? Cười chết ta mất, người nghĩ mình có khả năng đó sao?
Tô Chân cười bật lên.
Đình Nguyên hờ hững nhìn Tô Chân, chờ đến khi lão cười xong mới đáp:
- Không có gì đáng buồn cười cả, ta nói là sẽ báo đáp người vì ngươi cứu ta hôm trước, cùng lắm là chết chứ có gì đâu.
Vẻ mặt khinh miết trên mặt Tô Chân dần dần biến mất, lão gật đầu rồi vỗ mạnh lên vai của Đình Nguyên như thể hiện sự tin tưởng:
- Được! Người ở lại giúp ta để ý Ngọc nhi, ta tin tưởng người.
Đinh Nguyên đáp lại:
- Ngươi yên tâm! Chỉ cần ta không chết, không ai có thể đụng đến nửa cọng tóc của tiểu muội.
Hắn chỉ cao đến lồng ngực Tô Chân, lại không hề có chút tu vị nào trong người. Nhưng ngôn ngữ của hắn như chém đinh chặt sắt, kiên định vô cùng làm cho người ta quên đi tuổi tác của hắn.
Tô Nguyên vung tay lên, nhất thời trong phòng sáng lên - một đạo hồng quang nhàn nhạt hiện ra vô cùng quỷ dị.
Đình Nguyên cảm thấy kì quái, chăm chú nhìn kĩ mới thấy rõ vật trong tay Tô Chân đang cầm – đó là một cây đèn bằng đồng màu xanh to bằng cái chén. Phía trên của đèn có điêu khắc một con dị thú thập phần uy vũ, vẻ mặt dữ tợn – khí thế kinh nhân. Phía trong của đèn chỉ có một cái bấc đèn leo lét một ngọn lửa đỏ sậm
Lên!
Tô chân quát nhẹ một tiếng, chiếc đèn màu xanh kia từ từ bay lên không trung, hồng quang nhàn nhạt từ chiếc đèn tuôn ra như suối hình thành một vòng tròn đủ để bao lấy Tô Chỉ Ngọc và Đinh Nguyên vào giữa.
- Đây chính là thần vật từ thời thượng cổ truyền lại – Thiên Tâm Đăng, có nó bảo vệ các ngươi sẽ tránh được yêu tà quỷ mị, ở bên trong lồng sáng này cấm lộn xộn đi ra ngoài. Nghiêm cấm chạm vào đăng toạ. Nếu có người lạ đến có mưu đồ xấu thì cũng không phải sợ, cứ ở nguyên trong này, Số người có thể phá đi vòng bảo hộ của Thiên Tâm Đăng bây giờ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Tô Chân dặn dò rất kĩ.
-Tô đại hiệp, Thuỷ tiên tử. Nếu hai vị không lên tiếng, chúng ta mạn phép tự mình tiến vào vậy.
Thanh âm thúc giục bên ngoài lại tiếp tục vang lên.
Tô Chân quát to một tiếng đáp lại:
-Hai mươi dặm ở phía thành đông có một sừơn núi, rất nhiều mộ phần ở đó, nếu không sợ mời theo ta tới đó.
Vừa dứt lời, sau lưng Tô Chân một đạo hồng quang chợt loé. Ma kiếm “xích huyết’ ngâm lên một tiếng thanh thuý rồi hoá thành một đạo trường hồng lao nhanh về phía trời đêm.
Tô Chân thân hình khẽ động, cả người và đạo hồng quang kia đã hoà vào làm một, biến mất vào trong đêm tối.
-Cha!
Tô Chỉ Ngọc kêu to lên.
Thuỷ Doanh Doanh nhẹ nhàng gật đầu:
-Đinh tiểu hữu, sự an toàn của Ngọc nhi đành nhờ vào ngươi.
Ngọc thủ khẽ rung lên, kiếm quang màu xanh bùng lên mạnh mẽ, sau khi ánh sáng đó đã nhạt dần thì người cũng đi tự bao giờ.
Đinh Nguyên nhìn ra ngoài trời đêm lạnh lẽo đến ngây ngốc, những suy nghĩ cứ quay vòng vòng trong đầu hắn “Đây không phải là kiếm tiên trong truyền thuyết chứ? nếu một ngày ta cũng có bản lĩnh như vậy thì còn sợ mấy tên hỗn đản sao?”
Tô Chỉ Ngọc nắm lấy một vạt áo của hắn mà kéo, nhẹ nhàng hỏi:
-Đinh ca ca, cha mẹ muội khi nào về vậy?
Đinh Nguyên tất nhiên không thể trả lời được câu hỏi này. Hắn so với Tô Chỉ Ngọc thì hiểu chuyện hơn nhiều, hiểu được Tô Chân và Thuỷ Khinh Doanh hiện giờ có lẽ đang cùng với cái gì mà Bích Lạc thất tử đánh nhau một trận. Còn về chuyện tại sao Bích Lạc thất tử tìm tới vợ chồng Tô - Thuỷ thì có lẽ liên quan tới việc gì đó rất bí ẩn.
Đối với Bích Lạc Sơn, Đinh Nguyên cũng đã nghe được một chút sự tích mọi người đồn đại về nó. Từ đây về phía tây hai trăm dặm có một toà núi lớn liên miên không dứt nhấp nhô trùng điệp, quanh năm cỏ cây xanh biếc có tên Bích Lạc. Rất nhiều người đều nói ở chỗ sâu nhất của Bích Lạc Sơn có thần tiên trú ngụ ở đó, vài thợ săn đi săn thú lúc nửa đêm còn nhìn thấy từng đạo thất thải quang mang loé lên, đấy không phải thần tiên hạ phàm thì là gì.
Đáng tiếc đường núi ghập ghềnh khó đi, núi cao vực sâu, đến ngay cả khỉ còn không bò tới đuợc chỗ cao nhất của Bích Lạc Sơn - chỗ bẩy đỉnh núi, thì con người còn có hi vọng trèo lên để được nhìn thấy thần tiên sao?
Tô Chỉ Ngọc lại hỏi:
-Đinh ca ca, vết thương của ca còn đau không?
Đinh Nguyên đang chìm vào suy nghĩ miên man, bỗng bị tiểu cô nương này quấy rối cắt mất dòng suy nghĩ, bực mình nói:
-Không đau. Ngươi không có việc gì thì đi ngủ trước đi.
Tô Chỉ Ngọc “a” lên một tiếng, rồi hướng phía giường đi tới. Cũng lạ! màn hồng quang phát ra từ Thiên Tâm Đăng cũng dần dần khuếch tán theo hướng Tô Chỉ Ngọc đi tới, một mực đem bọn họ bao vào giữa.
Đinh Nguyên ngẩng đầu nhìn Thiên Tâm Đăng thầm nghĩ “Đây tuy là tiên gia bảo bối, nhưng cái vòng ánh sáng này lại có thể tránh được ma quỷ sao?”
-Đinh ca ca, muội không ngủ được.
Tô Chỉ Ngọc ngồi trên giường gọi với tới Đinh Nguyên.
-Ngủ không được thì đếm cừu đi, ngươi chỉ cần đếm đến một trăm con thì sẽ ngủ ngay thôi.
Đinh Nguyên thuận miệng trả lời.
-Nhưng…trước kia lúc muội ngủ đều có mẹ ở bên cạnh kể chuyện thần tiên ngày xưa cho muội ngủ.
-Ta không biết kể chuyện ngày xưa!
Đinh Nguyên nghĩ thầm “con bé này được cha mẹ nuông chiều quá lên hư, tại sao lại phiền thế?”
-Ca ca có thể kể chuyện ngày xưa của mình cho muội được không?
Tô Chỉ Ngọc nhỏ nhẹ nói.
-Cuộc đời ta không có gì để nói hết!
Tô Chỉ Ngọc vẫn chưa để cho Đinh Nguyên được yên, nàng lấy giọng thật ngọt ngào bắt đầu thủ thỉ:
-Ca ca kể cho muội biết ca ca thường chơi gì, cha mẹ ca ca bảo ca ca đọc sách gì, có ép ca ca luyện kiếm không?
Đinh Nguyên nhớ lại cái tuổi thơ đầy cay đắng của mình không nhịn nổi quát lên:
-Nhanh đi ngủ!
Tô Chỉ Ngọc từ nhỏ đã được cha mẹ thương yêu bao bọc, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, chưa bao giờ bị người khác quát. Lúc này đây lại bị Đinh Nguyên quát. Ngay lập tức hai hàng nước mắt chảy ra, nàng khóc!
Đinh Nguyên quả thực không chịu nổi nữa rồi. Hắn không sợ người khác “nói chuyện” với mình bằng quả đấm nhưng lại vô cùng sợ khi nghe thấy tiểu cô nương khóc. Không còn cách nào khác, đành cố gắng hạ thấp cường độ đến mức nhẹ nhàng nhất của cái giọng vừa quát lên ấy xuống:
-Đừng khóc, cố ngủ một chút đi, ngủ xong một giấc dậy là sẽ thấy cha mẹ muội thôi. Ca nói thật đấy.
-Ca bắt nạt muội.
Tô Chỉ Ngọc nói trong nước mắt.
Đinh Nguyên không khỏi ngao ngán, nếu đây là bắt nạt thì trước đây những thứ ta chịu gọi là gì. Không phải vì đáp ứng vợ chồng Tô Chân thì hắn có lẽ không ở đây nữa đã đi rồi, nhưng hiện tại cũng đành cười trừ hạ giọng đi dỗ trẻ con:
-Thôi, đừng khóc nữa. Ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện ngày xưa của ta.
-Thật chứ ?
Tô Chỉ Ngọc ngừng khóc thật, hai mắt sáng long lanh. Có lẽ đây là một trong những “tuyệt chiêu” mà nàng hay dùng với cha mẹ.
-Đuợc rồi, ta sẽ kể cho người nghe một chút chuyện xưa của ta.
Đinh Nguyên suy nghĩ một lát rồi nói.
Tô Chỉ Ngọc tuy nước mắt vẫn còn vệt trên má, hai mắt đỏ hoe nhưng bây giờ ngồi thật yên tĩnh
-Trước đây, ta cùng với mẹ ta ở tại một trấn nhỏ hẻo lánh, mẹ ta dựa vào công việc làm vật phẩm trang sức trên quần áo lấy tiền nuôi ta. Năm tám tuổi, ta cũng bắt đầu đem các vật phẩm trang sức mà mẹ ta làm ra mang bán giúp mẹ, mỗi ngày cũng đổi lại được mấy đồng.
-Vậy, cha huynh đâu?
Tô Chỉ Ngọc tò mò cắt đứt mạch truyện.
-Ta không có phụ thân.
Đinh Nguyên trong ánh mắt toát ra một sự cừu hận ghê gớm
-Cha ta từ khi mẹ ta mang thai ta không bao giờ quan tâm tới chúng ta. Ta chưa bao giờ nghĩ đến người cha này.
-Xin lỗi!
Tô Chỉ Ngọc nhỏ nhẹ nói.
-Ca kể tiếp đi.
Vào ngày sinh nhật ta tròn mười tuổi năm ấy, mẹ ta bảo ta mang đồ đi bán rồi về nhà cho sớm để tổ chức sinh nhật cho ta. Từ sáng sớm đã chạy ra chợ, ngày đó quả thực buôn bán cũng tốt khách mua hàng cũng đông, đến giữa trưa ta đã kiếm được số tiền bằng cả ngày thường cộng lại. Vừa qua giờ trưa, tên ác quỷ trên trấn lại mang theo một lũ chó săn đi thu phí bảo vệ. Trên hắn còn có hai người anh là tiểu quan địa phương lên hắn không coi ai ra gì, vô pháp vô thiên. Người trên trấn đều sợ hắn, kêu hắn là “Ba diêm la”
Đình Nguyên trầm mình vào hồi ức xa xưa, từ từ nói:
-Hắn đến quán ta bán thu tiền, theo thường lệ ta giao tiền cho hắn. Nào ngờ hắn nói hôm nay là sinh nhật của đại ca hắn lên phí bảo vệ sẽ tính gấp đôi ngày thường. Trên người ta sao có nhiều tiền đến vậy, đành phải cố gắng nói khó với hắn. Ba lão tam – con mẹ hắn, hắn cười hắc hắc nói rằng không giao tiền cũng được nhưng muốn mẫu thân ta đến ở đợ trong phủ hắn một năm, hắn sẽ xem xét hạ thấp số nợ. Ta thực sự là vô cùng tức giận bèn cắn vào tay hắn một cái. Bọn chó săn bên cạnh tên khốn kia ngay lập tức chạy tới bảo vệ chủ của nó, tay đấm chân đá liên tục muốn đem ta đánh chết tại đương trường. Chúng đánh đấm chán chê rồi lục soát cướp đi hết số tiền có trên người ta, trước khi đi còn đập nát hết toàn bộ đồ trang sức vật phẩm. Đám người đứng xem trò có lẽ cũng phải đến hơn trăm nhưng không một ai dám hé răng.
Tô Chỉ Ngọc giận dữ nói:
-Đinh ca ca, Ba lão tam này của vô cùng ngang ngược, chờ cha mẹ ta về ta nhờ họ báo thù cho ca.
Đinh Nguyên lắc đầu, tiếp tục nói:
-Ta cố gắng lết cái thân thể toàn vết đánh đến khi trời tối đen mới lết về tới nhà. Mẹ ta chờ ở nhà sốt ruột không chịu được đi ra ngoài tìm ta, tất nhiên là nghe được chuyện của ta. Ta lúc ấy chỉ còn biết ôm mẹ khóc lớn, nhưng lúc ấy mẹ ta nói: “Con trai, đừng khóc. Thế giới này vốn không hề có công đạo, lẽ phải luôn thuộc về người mạnh” Nghe mẹ ta nói, ta không hề khóc nữa mà chỉ nghĩ cách báo thù tên khốn Ba lão tam. Vào ban đêm đã quá sinh nhật của ta, tiền trên người thì đã bị cướp hết lúc đó đành chấp nhận ăn hai cái bánh ngô mẹ ta làm xem như quà sinh nhật. Ta càng nghĩ càng tức, tức không chịu nổi. Nửa đêm không ngủ được liền xuống bếp rút lấy một con dao thái rau giắt vào thắt lưng, bắt đầu ra ngoài.
Tô Chỉ Ngọc “a” lên một tiếng nói:
-Đinh ca ca, ca không định đi tìm Ba lão tam báo thù đấy chứ?
Đinh Nguyên gật đầu nói:
-Lúc đó trong đầu ta chỉ có một ý nghĩ muốn cho Ba lão tam kia một bài học. Khi ta đã đi tới ngoài cửa Ba phủ, nơi đó lúc này từng hàng ngựa – xe nối đuôi nhau. Hoá ra Ba lão đại đang xem mấy mấy đưa nhỏ diễn trò. Hương thơm rượu thịt cứ đập vào mũi quả thực khó chịu vô cùng. Sinh nhật Ba lão đại có rượu có thịt, còn sinh nhật ta chỉ có hai cái bánh ngô hai mẹ con cùng ăn. Tại sao lại như vậy đây???
Đinh Nguyên nói:
-Trong lòng ta lúc đó càng nghĩ càng không chịu nổi, bèn men theo một nhánh cây nhỏ bò vào trong Ba phủ, bên trong người đi người lại vô cùng náo nhiệt lên không ai để ý ta. Ta tìm thấy một bộ quần áo tạp dịch bèn mặc vào rồi tìm thêm được một cái chổi vác lên trên vai – lúc này đây khó ai có thể hoài nghi thân phận của ta. Ta đi tới cửa của phòng tiếp khách, chính lúc này đây – Ba lão tam đi ra ngoài tiễn khách, hắn luôn mồm thao thao bất tuyệt, chân nọ đá chân kia bước đi siêu vẹo. Ta bèn đi theo hắn, chờ hắn tiễn khách ra về xong hắn cũng không quay về phòng khách ngay mà mục tiêu của hắn là một góc khuất của đình viện - hắn đang định giải quyết nỗi buồn. Hắn lúc này quả là xui xẻo nhưng cũng là cơ may của ta, ở bên cạnh hắn chỉ có một nha hoàn đi theo hầu hạ hắn thì không hề có ai. Ta lặng lẽ rút dao đi về phía hắn, ta thấp giọng nói “Ba diêm la, đêm nay đêm nay là tử hạn của ngươi" Một dao của ta đã đâm tới phần thắt lưng của hắn, huyết thuỷ bắn thẳng vào mặt ta.
Tô Chỉ Ngọc cả kinh nói:
-Ca đã giết hắn rồi ư?
Đình Nguyên hừ lạnh:
-Coi như mạng hắn lớn, khi đó vóc người ta quá nhỏ chỉ có thể đâm vào lưng hắn, lại do không có kinh nghiệm nên sau khi đâm xong vô cùng kích động đã để cho hắn kịp nhặt lại cái mạng của hắn. Bất quá chuyện này là về sau ta mới biết, khi đó ta cũng tưởng rằng hắn đã chết, nha hoàn kia hô hoán làm ta luống cuống vội vàng ném đi chuôi thái đao tìm đuờng chạy khỏi Ba phủ. Ta không dám về nhà mà trốn ở bên ngoài, đến khi trời sáng mới dám lặng lẽ về nhà. Nhưng, vừa bước vào tới cửa ta thấy một mảnh lộn xộn, đồ đạc bị đập phá toàn bộ, mẹ ta cũng không hề tìm thấy nữa.
-Có phải là người của Ba lão tam đến trả thù không?
Tô Chỉ Ngọc hỏi.
-Ta không biết, ta chỉ biết rằng ta gọi mẹ ta đến khản cổ nhưng không thấy hồi âm, ta tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng. Đi hỏi mọi người xung quanh nhưng cũng không người nào biết, ta lại sợ rằng người của Ba lão tam đến trả thù lên đành nhanh chóng bỏ đi không còn cách nào khác cả. Sau này ta về nhà mấy lần trong vẫn không tìm được mẹ ta, có lẽ người đã bị Ba lão tam giết mất rồi.
-Có khi nào là mẹ của ca ca tự đi thì sao?
-Không có khả năng.
Đinh Nguyên lắc đầu nói:
-Mẹ ta nếu đi cũng sẽ nhất định dẫn theo ta, hơn nữa chẳng lẽ nửa đêm bỏ đi sao?
Tô Chỉ Ngọc lúc này đây cảm thấy cái kẻ đuợc gọi là Ba lão tam kia đúng là một tên xấu xa nhất trên đời, nàng nói:
-Đinh ca ca, chờ cha mẹ muội về nhất định muội sẽ bảo họ đánh cho cái tên Ba lão tam kia một trận.
-Không cần!
Lời nói như chém đinh chặt sắt, Đinh nguyên nói:
-Ta muốn tự mình dùng đôi tay này giết chết hắn, bây giờ cứ để hắn kéo dài cẩu mạng của hắn một chút nữa đi.
Tô Chỉ Ngọc trong lòng vừa định nói “đến lúc đó muội cũng sẽ giúp ca” thì trên đỉnh đầu vị trí mà Thiên Tâm Đăng đang ở đó, nó lúc này khẽ rung lên phát ra tiếng “ti ti” nhè nhẹ.
Đinh Nguyên cảnh giác, đi tới bên giường nói:
-Ngươi đừng nói chuyện, dường như có ác nhân mò tới.
-Tiểu huynh đệ này, sao lại nói vậy. Tỷ tỷ không biết giống ác nhân ở điểm nào nhỉ?
Cửa phòng vốn đã đóng chặt nay không gió tự mở toang ra, một thiếu phụ xinh đẹp diễm lệ mặc một bộ đồ tím cười khanh khách đứng trước cửa
Đinh Nguyên biết người kia tới là vì hai vợ chồng Tô Chân, hắn lạnh lùng nói:
-Ngươi không gõ cửa phòng, cũng không hề hỏi bên trong phòng có người hay không, chủ nhân của nó có đồng ý hay không mà đã tự động xông vào. Không phải ác nhân thì là gì?
Thiếu phụ kia lại cười, nụ cừơi mị hoặc vô cùng giống như đóa mẫu đơn đang mở khiến con người ta có thể ngây ngốc ngay được.
-Tiểu tử này là ai, lời lẽ cũng khá?
-Ngươi đến đây tìm ai?
Thiếu phụ ngẩng đầu ngắm nhìn Thiên Tâm Đăng, trả lời:
-Ta là bạn cũ của Thuỷ tiên tử, sáu mươi năm rồi không gặp nay muốn tới thăm bạn cũ. Bọn họ không ở đây sao?
Đinh Nguyên trong đầu thầm nói “Con mụ này, đã biết lại còn giả vờ hỏi” , hắn thầm nghĩ bộ dạng của vợ chồng Tô Chân có thể đều là tiên kiếm hàng đầu, những người tìm bọn họ bất kể là tốt hay xấu, chính hay tà đều không phải hạng dễ trêu vào. Ta đã đáp ứng bảo vệ Ngọc nhi, tất nhiên không thể nuốt lời, mong cho bọn họ trở về nhanh nhanh một chút.
Vì vậy hắn nói:
-Ngươi nếu là bạn cũ của mẹ ta, tại sao ta không hề nghe mẹ ta kể về ngươi?
Thiếu phụ nhất thời ngẩn người ra, rồi nàng cười phá lên khanh khách:
-Đừng nói dối tỷ tỷ, sao tỷ tỷ không biết Tô Chân cùng Thuỷ Doanh Doanh chỉ có một đứa con gái.
Tô Chỉ Ngọc trừng mắt nhìn thiếu phụ, sau đó quay đầu nhỏ giọng hỏi:
-Đinh ca ca, cô ta đến tìm cha mẹ ta làm gì?
-Đừng nói chuyện.
Đinh Nguyên nhìn thiếu phụ rồi nói:
Tô đại thúc cùng với Thuỷ đại thẩm sẽ quay về nhanh thôi, ngươi nếu có việc cần gặp thì cứ đứng đó chờ một lát.
-Lại nói dối.
Thiếu phụ cười nói:
-Tiểu đệ đệ, ngươi không biết là lừa dối người khác rất không tốt sao? Tô Chân cùng Thuỷ Doanh Doanh hiện tại đang cùng với lão đạo sĩ hỗn đản Bích Lạc Sơn đấu kiếm, sao có thể quay về nhanh thế được.
Đinh Nguyên từ trong lời nói của nàng cũng hiểu được thiếu phụ này không phải người của Bích Lạc Sơn, không hiểu lai lịch của nàng ta thế nào?
Thiếu phụ hướng ánh mắt của mình về phía Tô Chỉ Ngọc với một thái độ vô cùng thân thiết:
-Tiểu muội muội, muội chính là con gái của Tô Chân cùng Thuỷ Doanh Doanh đúng không?
-Ta là Tô Chỉ Ngọc, tỷ tỷ là ai?
Tô Chỉ Ngọc không hề biết nguy cơ đang rình dập, nàng ta thấy thiếu phụ này gần gũi dễ gần lên không khỏi sinh ra cảm giác thân thiết.
-Tỷ tỷ tên là Yến Thù, mọi người thường gọi tỷ tỷ là “tử luyện tiên tử” , để tỷ tỷ dẫn muội đi tìm cha mẹ nhé?
Yến Thù ngoại hiệu Tử Luyện quả thật không sai, ai ai cũng biết. Bởi nàng am hiểu ma môn chí bảo - tử linh tiên(roi), nhưng hai chữ ‘tiên tử’ thì là do nàng tự phong cho mình. Mọi người thường nhắc đến nàng là nói đến hai chữ “yêu cơ” .
Nhìn qua nàng thì nét mặt không quá ba mươi, chỉ khoảng hơn hai mươi, nhưng tuổi tác thật của nàng đã tới hơn hai cái năm mươi rồi, nàng cùng với vợ chồng Tô Chân là những nhân vật nổi tiếng. Nàng xuất thân từ Đại tuyết sơn vạn hắc cốc, là môn hạ của Tuyệt Tình bà bà, dựa vào uy danh của sư môn cùng tử linh tiên tung hoành thiên hạ. Thường thường tuy bản tính điêu ngoa ngang ngạnh, chuyên làm những chuyện quái đản thì chưa có việc gì đại ác cả, do vậy người trong chính đạo cũng không làm khó dễ đến nàng.
-Đừng nghe nàng ta dụ dỗ.
Đinh Nguyên đứng chắn trước mặt Tô Chỉ Ngọc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Yến Thù nói:
-Ngươi nếu đã nói mình là bạn cũ của Thuỷ đại thẩm thì cũng là một nhân vật thành danh, tại sao lại dùng thủ đoạn hèn hạ này để đi lừa một đứa bé mười tuổi đây.
Yến Thù không hề thay đổi nét mặt, nói tiếp:
-Ta chỉ muốn dắt nàng đi tìm cha mẹ, có gì không đúng đây? Nếu ngươi không tin ta có thể trước mặt người phát thệ rằng sẽ không làm tổn thương đến tiểu muội muội này.
Lời của nàng nói ra thật giả lẫn lộn, nhưng vẫn không thể “qua” được Đinh Nguyên.
Đinh Nguyên đứng trước giường, trong đầu hắn chỉ tâm niệm một điều:
-Bất kể là ai, đều không được phép mang Ngọc nhi đi.
Hắn không hề bị dao động, vẫn vững vàng đứng yên ở đó
-Ngươi có phát thệ một trăm lần chứ một vạn lần thì cũng là việc của ngươi ta không quan tâm, dù sao thì ngươi cũng không thể mang người đi được!
Yến Thù trong lòng thầm mắng “Thằng tiểu quỷ này, không biết Thuỷ Doanh Doanh nhặt nó ở chỗ nào về, tuổi tác không lớn nhưng quả thực rất “rắn” .Nếu bây giờ không có biện pháp lừa mang Tô Chỉ Ngọc đi thì lát nữa Tô Chân trở về thì không cần phải nói nữa. Thật vất vả ta mới có được cơ hội tốt thế này, chỉ cần có đứa con gái ở trong tay thì không lo vợ chồng hắn không cúi đầu nghe lời ta, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị tiểu quỷ này ngăn cản, quả thực đáng chết.
Nói đi nói lại một hồi, nếu không phải có Thiên Tâm Đăng thì ta cần gì phải đứng ở đây nói đến xùi cả bọt mép thế này.
Đúng lúc nàng đang trầm tư nghĩ ngợi, một con rắn nhỏ trườn qua cửa sổ không một tiếng động, toàn thân con rắn dài ba thước có một màu vàng bao phủ, phóng nhanh về phía bên giường.
Đầu rắn vừa chạm tới màn hồng quang được phát ra từ Thiên Tâm Đăng thì bỗng nhiên “ong…ong…ong” Thiên Tâm Đăng ánh sáng càng thêm mãnh liệt, rung động càng thêm kịch liệt.
Con rắn vàng như bị điện giật bắn ra ngoài vài thước đập mạnh vào tường, giãy dựa vài kái rồi chết.
Tô Chỉ Ngọc sợ hãi, nàng nhảy thẳng vào lòng Đinh Nguyên thét lên “Rắn”
Yến Thù cười khanh khác nói:
-Tiểu muội muội đừng sợ, lão độc vật ở bên ngoài quả thực đã giở trò, nhưng tỷ tỷ sẽ không để hắn làm càn đâu.
Một thanh âm khàn khàn từ ngoài sân truyền vào:
-Tử luyện yêu cơ, ngay cả đứa trẻ mười tuổi mà ngươi cũng lừa được, lão hủ phục ngươi sát đất.
Đinh Nguyên thở dài ngao ngán, vậy là lại thêm một kẻ nữa mò tới.
* xích quang: ánh sáng đỏ.