Đông Hải Bình Sa đảo vốn là một danh môn đại phái của thiên lục chính đạo, cùng với Bích Lạc Sơn thì uy vọng trong chính đạo không hề kém hơn.
Vị Tấn công tử này là kì tài trăm năm có được của Bình Sa đảo, mặc dù tuổi nhỏ nhưng thanh danh đã vang dội.
Thanh niên áo trắng ánh mắt đảo qua Yến Thù cùng Thiên Long chân quân, cười lạnh nói:
- Hai tên ma môn yêu nghiệt các ngươi cũng dám tới nơi này làm càn, nếu các ngươi không biến đi ta sẽ tự thân tiễn các ngươi đi một đoạn đường.
Thiên Long chân quân biến sắc nói:
- Cho dù là sư phó của ngươi - Vưu lão quỷ ở đây cũng không dám nói chuyện với ta như vậy, ngươi không muốn sống nữa hả?
Tấn công tử nói:
- Đó là sư phụ ta cấp cho ngươi chút mặt mũi mà thôi, ta thì không cần như vậy.
Yến Thù giảng hoà nói:
- Tất cả mọi người là có cùng mục đích, cần gì đấu đá lẫn nhau, vẫn lên nhanh chóng phá giải thiên tâm đăng, có tiểu cô nương này trong tay, sợ gì vợ chồng Tô Chân không chịu cúi đầu.
Tấn công tử khinh thường nói:
- Ta đường đường là một đệ tử trong danh môn chính phái, há có thể cùng lũ yêu nhân các ngươi liên thủ, còn không mau cút đi.
Thiên Long chân quân không thể nhịn đuợc nữa quát to nói:
- Tiểu tặc tử to gan!
Tay hắn hơi hơi giơ lên, một đạo kim quang bắn thẳng vào yết hầu Tấn công tử, đạo kinh quang này chính là một con tiểu kim xà.
Tấn công tử không chút hoang mang, ống tay áo phất ra, lập tức cổ tay áo như một lỗ đen vậy, kim xà nọ giống như tự thân bay vào trong ống tay áo vậy.
Thiên Long chân quân thất thanh nói: “Đông Hải Bình Sa tụ?” tay liền giơ lên, thu kim xà trở vể.
Tấn công tử thu lại Đông Hải Bình Sa tụ, ngạo nghễ nói:
- Ngươi còn có chiêu thức nào nữa thì cứ việc sử dụng ra.
Đinh Nguyên biết trước mắt vài người này đều không làm gì được thiên tâm đăng, tạm thời buông lỏng toàn thân, nhưng không nghĩ tới bọn họ lại xảy ra nội chiến.
Thiên Long chân quân cùng Tấn Công tử hai mắt nhìn nhau, giương cung bạt kiếm. Mới vừa rồi nhìn như ngang tài ngang sức, nhưng ngay cả Đinh Nguyên cũng nhận ra Thiên Long chân quân đã mất đi kim trượng e rằng khó mà đấu lại đươc vị Tấn công tử kia.
Yến Thù đứng tại bên cạnh, khoé miệng khẽ cười không thành tiếng. Nàng trong lòng dường như cũng muốn hai người kia đấu đá cho tới khi lượng bại câu thương, mình có thể làm ngư ông đắc lợi.
Đinh Nguyên trong mắt khẽ động, cố ý cười khẩy nói:
- Lão quái vật, người lớn lên từng đấy tuổi có tác dụng gì, ngay cả một vãn bối cũng không đánh lại, ta nếu là ngươi chắc đã mua khối đậu hũ đâm đầu vào đó mà chết rồi.
Thiên long chân quân rít lên một tiếng, cái miệng nhỏ nhắm phun ra một đạo ngũ sắc quang mang rực rỡ màu sắc, hướng thẳng tới Tấn công tử.
Đối với Đinh Nguyên mà nói đạo ánh sáng này bất quá cũng chỉ thú vị mà thôi, nhưng Tấn công tử vẻ mặt lần đầu biến đổi ngưng trọng, ánh mắt bị đạo sáng chói loà vây chặt, tay phải đã nhiều hơn một chuôi ngọc tiêu.
Đạo ánh sáng chói loà này tên là “Thiên sắc vạn độc luyện.” chính là do Thiên Long chân quân bế quan thời gian dài mới luyện thành pháp thuật tuyệt độc này. Vì luyện thành “thiên sắc vạn độc luyện” trong 60 năm trời không biết có bao nhiêu độc vật tuyệt độc trong thiên hạ chết dưới tay Thiên Long chân quân.
Người bình thường đừng nói là dính một chút, chính chỉ cần ngửi thấy một tia “ Thiên sắc vạn độc luyện” tản mác ra xung quanh thôi là toàn thân lập tức thối rữa mà chết. Mặc dù Tấn công tử là tiên gia cao thủ, đối với vật này cũng có chút kiêng kị.
Thiên Long chân quân sau khi luyện thành công muốn tại Thiên lục mà rạng danh, không tới lúc bất đắc dĩ tất sẽ không đem tuyệt pháp này thi triển ra. Nhưng hôm nay xuất sư bất lợi, mất kim trượng đã tu luyện nhiều năm, Kim ti xà cũng đã bị Tấn công tử dùng ống tay áo thu đi. Thẹn quá hoá giận, liền sử dụng “ Thiên Sắc vạn độc luyện.” lấy một chút mặt mũi mà quay về.
Tấn công tử chấp tiêu ở hai tay đặt lên môi, trên mặt đất âm thanh lớn dần, vận dụng ra 10 thành nội lực mà thổi lên ngọc tiêu, nhưng khi một tiếng tiêu du dương vừa tấu lên, từ bên trong tiêu cũng bắn ra một từng đạo cương phong màu xanh biếc.
Ngọc tiêu trong tay của hắn vốn là một trong thất bảo kì trân của Đông Hải Bình Sa đảo, dùng tuyền ngọc vạn năm mà luyện thành, truyền tới trong tay Tấn công tử đã là đời thứ 9. Tấn công tử từ lúc xuất đạo cho đến nay tự phụ sư môn tiên thuật cao siêu, cực kì ít phát ra ánh sáng của Tuyền Ngọc tiêu, hôm nay tình thế hiểm ác bội phần nên cũng bất chấp tất cả mà sử dụng.
Ánh sáng chói loà sinh ra thiên địa vạn độc nọ cùng với cương phong bao hàm khí chất của vũ trụ kì ảo đánh vào một chỗ, hình thành lên một cỗ quang cầu cuồn cuồn, chỉ nhìn thấy cương phong màu xanh bao bên ngoài, ngũ sắc ánh sáng bên trong, giằng co kịch liệt, nhất thời không bên nào chiếm ưu thế.
Đinh Nguyên trợn mắt há hốc mồm quan sát, Yên Thù sớm đã ngậm một mảnh linh dược, trốn trong góc phòng, mới chỉ nhìn thấy thôi đã thấy một trận hoa mắt chóng mặt rồi, trong lòng không khỏi thất kinh nói:
- Cái lão độc vật này không hiểu lúc nào lại luyện ra được pháp thuật độc ác như vậy, may mắn không phải hướng về phía ta, nếu không ta cũng chỉ dựa vào Tử Linh Tiên mà chạy trốn thôi.
Tiếng tiêu dần dần vút cao, dĩ nhiên là bản: “Bích hải triều sinh khúc.” Theo đồn đại thì chưởng môn đời thứ ba của đông Hải Bình Sa đảo đã sáng tạo ra công phu “ Bích Hải Triều sinh khúc.” Cao thủ thành danh của Thiên Lục cũng khó có thể duy trì trong thời gian một nén hương, ngay cả một trong ma đạo thập đại cao thủ của Thiên Lục lúc đó vì gắng gượng nghe xong khúc nhạc đó mà đến đêm hộc máu mà chết.
Từ đó trở về sau, Thiên Lục ma đạo có câu “ Bích Hải dịch độ, tiên khúc nan bình” (i)
Tấn công tử tu vi mặc dù còn kém xa với tiền bối năm đó, nhưng Thiên Long chân quân làm gì dám kinh thường? Hắn vận toàn thân công lực, đem đạo hạnh hơn trăm năm tu hành của mình toàn bộ xuất ra, miễn cưỡng cùng Tấn công tử đấu ngang tay.
Nhưng tiêu âm của Tấn công tử càng lúc càng cao, cương phong ngày càng mãnh liệt, rõ ràng còn tiếp tục mạnh lên.
Yến thù thấy thế trong lòng thầm nghĩ:
- Mặc dù lão độc vật này rất đáng ghét nhưng nếu Tấn công tử mà thắng đêm nay, ta cũng khó khăn hơn.
Sau khi đã so đo chủ ý của mình, Tử Linh tiên trong tay giương lên, cười duyên nói:
- Tấn công tử, ngươi là truyền nhân đắc ý của danh môn chính phái, ta cùng lão độc vật lại là tà ma ngoại đạo. Hai ta dù sao cũng là đồng bệnh tương liên, đêm nay phải đắc tội với Tấn công tử rồi!
Tử Linh tiên vung lên, liền sinh ra huyễn tượng, mấy trăm đóa hoa sen lớn nhỏ bằng bàn tay trẻ con hiện ra, loé ra quang hoa tử sắc, theo gió tiến tới tấn công vào Tấn công tử.
Nàng nghĩ Tấn công tử là cao thủ chính đạo, lại có Tuyền Ngọc tiêu trợ trận, vì vậy không dám khinh thường, vừa ra tay đã sử dụng tuyệt kĩ thành danh “Kim đăng vạn trản.”
Kể từ đó Tấn công tử cũng có chút căng thẳng, hắn đã vất vả đối địch cùng Thiên Long chân quân mới dần dần chiếm được một chút thượng phong, nay lại bị Yến Thù một tay chắn ngang. Không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn được đành phải chuyển ba thành công lực tạo thành cương phong bảo vệ quanh thân mình, vì thế mà làm cho Thiên Long chân quân thở dài một hơi.
Chỉ thấy chung quanh toàn thân Tấn công tử một đạo mưa gió lất phất, mấy trăm đoá hoa liên trên dưới tung bay không dời xa hỏi thân thể hắn một tấc nào nhưng lại không thể công kích đuợc cương phong đang bảo hộ thân thể của Tấn công tử.
Ba người thi triển tuyệt kĩ ở trong phòng mà tranh đấu nhất thời khó mà phân cao thấp.
Nhưng vô luận ba người tranh đấu gian khổ thế nào, hồng quang của Thiên Tâm đăng vẫn bao phủ Đinh Nguyên và Tô Chỉ trên giường, không làm bọn nó tổn thương sợi tóc nào.
Đinh nguyên mặc dù không biết trong đó có hung hiểm gì, nhưng cũng hiểu được bất luận ai thắng đối với mình cũng chẳng có nửa phần tốt đẹp gì. Chỉ hi vọng bọn họ vẫn tiếp tục đánh nhau như vậy, đến khi vợ chồng Tô Chân trở về.
Nhưng Bích Lạc sơn cao thủ há chỉ là hư danh? Huống chi còn có "Bích Lạc cửu tuyền kiếm trận". Vợ chồng tô chân mặc dù có thể nói là cao thủ tuyệt đỉnh bây giờ, trong khoảnh khắc muốn thủ thắng thật là không thể.
Trong phòng, ba người chiến đấu làm khí nóng bốc lên trời, nhưng không ngờ dưới nền đất lại có một người xuất hiện.
Thiên Tâm Đăng nọ có thể phong bế kín bốn phía nhưng lại không cách nào phòng ngự tập kích từ trong lòng đất. Mà vị vừa đến lại là một vị cao thủ độn thổ, thừa lúc Yến Thù, Thiên Long chân quân cùng Tấn công tử đánh một trận sinh tử, hắn len lén từ trong lòng đất chui lên.
Bộ dạng của hắn thật là buồn cười, thân thể như một khối cầu lớn vậy, tứ chi so với người thường cũng ngắn hơn một nửa, cái đầu trống trơn không một sợi tóc, một đôi mắt nhỏ như hạt đậu. Hắn mặc một đạo bào màu vàng đất, trang phục giống như đạo sĩ đã xuất gia vậy, nhưng trong tay lại không phải cầm một cái phất trần, mà là một Tam Lăng Thoa dài khoảng bốn thước.
Đạo sĩ kia ngồi xổm xuống, đầu vừa chạm tới thành giường, đôi tai tròn tròn dựng thẳng lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ cười tươi đắc ý.
Nếu như trong lúc bình thường, cử động của hắn tất nhiên sẽ bị người trong phòng phát hiện ra, nhưng hiện tại ba người kia toàn bộ tinh thần đều tập trung trên người đối thủ, dĩ nhiên không biết có đạo sĩ này. Huống hồ phương thức xuất hiện của hắn có chút quỷ dị, là lợi dụng độn thổ để chui vào gầm giường.
Đạo sĩ kia kẹp Tam lăng thoa dưới cánh tay, hai tay cẩn thận từng li từng tí một vươn lên lên trên giường. Nói cũng lạ, rõ ràng hai tay của hắn chỉ dài bằng một nửa chiều dài tay người bình thường, nhưng hai cánh tay này dường như có thể sinh trưởng vậy, dần dần vươn dài ra hơn hai thước.
Đinh Nguyên đang khẩn trương nhìn chằm chằm vào ba người đang đánh nhau, Tô Chỉ lại đang nằm trên lưng của Đinh Nguyên căn bản không có chú ý tới một cánh tay đang từ dưới gầm giường thò lên.
Hai cánh tay kia giống như linh xà đặt lên mép giường, lặng lẽ tìm kiếm Đinh Nguyên và Tô Chỉ. Đạo sĩ mặc dù trốn ở dưới gầm giường không thấy được tình huống ở trên giường, nhưng đôi mắt như sinh ra đã nhìn thấu mọi vật rồi, phương hướng ra tay không sai lệch chút nào.
Khi khoảng cách với hai đứa trẻ chỉ còn vài tấc, Đinh nguyên rốt cục cũng phát giác ra. Còn không kịp kêu lên thì đôi tay kia đã như độc xà xuất động, nhanh như tia chớp chế trụ hắn cùng Tô Chỉ hai người. Ngay sau đó một nguồn lực mạnh không thể kháng cự truyền tới, hai người song song hô lên một tiếng bị kéo xuống gầm giường.
Tấn công tử là người đầu tiên phát hiện ra, khoé mắt hắn nhìn thấy một đôi bàn tay to lớn đang kéo Đinh Nguyên cùng Tô Chỉ xuống dưới giường, khẩn cấp quát to:
- Dưới giường có người.
Yến Thù cùng Thiên Long chân quân cũng đã phát hiện ra, ba người cùng nhau dừng tay nhìn xuống gầm giường.
Mặc dù dưới gầm giường là một mảnh đen kịt, nhưng với thị lực của ba người, vẫn nhìn thấy một đạo sĩ mặc hoàng bào mỗi tay ôm một đứa bé tiến vào sau bên trong.
“Tang thổ công!” Thiên Long chân quân nghiến răng nghiến lợi kêu lên.
Hắn cùng với Tang Thổ công là một trong chín nhân vật trong Thiên Lục cửu yêu, nhưng lại không có qua lại gì. Tang thổ công nọ ẩn cư tại một trăm dặm Vạn Đại Sơn ở phía tây nam Thiên Lục, ngày thường khó mà gặp mặt hắn một lần. Nhưng mỗi lần hắn quay về lại nổi lên một trận sóng lớn, người này thanh danh tuyệt đối không dưới Thiên Long chân quân.
Vẫn là công phu đào đất của Tang Thổ Công, chỉ là thần kĩ độn thổ của hắn là nhất tuyệt đương thời, chỉ cần hai chân ở trên mặt đất dù là đại la kim tiên cũng không làm gì được.
Mặc dù hắn có chút cổ quái, nhưng làm chuyện xấu cũng không nhiều lắm. Bởi vì bản tính hơi ngốc, lại bị một chút cà lăm, thường xuyên bị người chê cười. Bởi vậy Tang Thổ công cực kì ít xuất hiện tại nơi có nhiều người, ở Thiên Lục ma đạo ác tính của hắn cũng không tính là nhiều.
Tuyệt đối không có nghĩ được Tang Thổ Công không ngờ cũng chạy tới đây, lại còn thừa lúc ba người đang tranh đoạt mà ra tay cướp đi hai tiểu hài tử kia. Tên thiếu niên không biết tên kia thì không nói làm gì, nhưng cô gái nhỏ lại là đứa minh châu duy nhất của vợ chồng Tô Chân, dĩ nhiên lại bị Tang Thổ công phá Thiên Tâm Đăng đoạt được, không khỏi làm cho Thiên Long chân quân phẫn hận.
Yến thù dậm chân nói:
- Đều tại các ngươi, giờ phải làm thế nào đây?
Thiên Long chân quân hung hăng nói:
- Tìm Tang Thổ Công tính sổ đi!
Tấn công tử cười lạnh lùng nói:
- Hắn lợi dụng độn thổ đi xa rồi, ngươi tìm hắn ở đâu?
Thiên Long chân quân nói:
- Hắn đi không xa, Tang thổ công bắt đi tiểu cô nương kia tất nhiên muốn tìm vợ chồng Tô Chân ra điều kiện, tuyệt nhiên sẽ không rời khỏi thành.
Yến Thù nhụt chí nói:
- Cho dù là như vậy cũng là tìm kim dưới đáy biển.
Thiên Long chân quân hừ nói:
- Còn hơn ba người chúng ta trực tiếp tìm tới vợ chồng Tô Chân đòi vật kia. Bích Lạc sơn xuất động, chín cao thủ kia cũng chưa chắc làm gì được vợ chồng Tô Chân, chúng ta ba người liên thủ sợ rằng một mình Tô Chân cũng không chống được.
Tấn công tử bất mãn cười lạnh nói:
- Vậy cũng chưa chắc!
Dứt lời xoay người đi ra khỏi phòng khách, cũng không biết liệu hắn có đi tìm vợ chồng Tô Chân không nữa.
Vẻ mặt Thiên Long chân quân càng thêm âm trầm, trong ba người hắn bị thiệt hại nhiều nhất, kim trượng của mình bị Thiên Tâm đăng làm tổn hại, cuối cùng vẫn là công dã tràng à.
- Tang Thổ công, ta cũng không tin không tìm được ngươi!
Thiên long chân quân hung hăng thoá mạ, nhổ ra cục đờm, một đạo âm phong nổi lên trong phòng đã không thấy người đâu rồi.
Yến Thù ngẩng đầu nhìn Thiên Tâm Đăng, thở dài, bóng dáng đã biến mất khỏi phòng.
Căn phòng khách vốn náo nhiệt giờ đây nhất thời trầm tịch xuống, chỉ còn Thiên Tâm đăng treo ở giữa không trung từ từ phát ra quang hoa màu đỏ mà thôi.
Nhưng là người trên giường đã không có ở đây.
------------------
Dịch giả chú:
(i): Bích hải đã siêu độ tiên khúc khó qua.