Đinh Nguyên bị Tang Thổ Công kẹp chặt ngang sườn mà lôi đi, một chút cũng không thể động cựa được. Xung quanh hắn, bóng đêm vĩnh cửu bao bọc, tưởng chừng chưa bao giờ có một tia sáng nào chiếu đến, chỉ có bên tai vang lên tiếng cọ sát “sàn sạt” không ngừng.
Mới vừa rồi Đinh Nguyên định mở miệng nói chuyện thì bị một mớ đất tống vào, thở không được. Bên cạnh, Tô Chỉ Ngọc không thấy động tĩnh gì, dường như hoàn cảnh cũng chẳng khá hơn hắn là bao.
Mặc dù đôi mắt không nhìn được nhưng hắn vẫn có cảm giác như bị người ta lôi đi ở phía dưới lòng đất. Thế nhưng tại sao hô hấp vẫn bình thường? Và người này làm thế nào có thể tự nhiên đi lại trong lòng đất như vậy?
Hắn thở dài, từ tối đến giờ mới chỉ qua một khoảng thời gian không nhiều, vậy mà hắn chứng kiến biết bao nhiêu cảnh tượng khác thường, xem ra trên đời này không có gì là không thể xảy ra!
Cái bọn yêu ma quỷ quái này muốn tìm đến bắt cóc Tô Chỉ Ngọc để tạo áp lực cho vợ chồng Tô Chân giao ra bảo bối gì đấy, hắn chỉ là kẻ vô can, nhưng cuối cùng lại bị lôi vào cái vòng xoáy này.
Hắn không phải sợ hãi, chỉ là lo lắng không biết giờ này Tô Chỉ Ngọc thế nào, hắn đã đáp ứng vợ chồng Tô Chân sẽ chiếu cố cho nàng ta, nhưng rốt cuộc chính mình lại rơi vào cái cảnh tồi tệ này. Hắn không ngừng vùng vẫy, nhưng chung quy lại vẫn chẳng tác dụng gì.
Uớc chừng qua một tuần trà thì khung cảnh xung quanh đột nhiên sáng ngời, có vẻ như tên quái vật kia đã lên mặt đất.
Cũng may chỗ này ánh sáng hết sức mờ ảo cho nên đôi mắt Đinh Nguyên tự nhiên không bị quá chói khi đang quen với bóng tối.
- Cha, mau đến cứu con!
Tô Chỉ Ngọc oa oa khóc lên. Nơi đây là một ngôi miếu hoang, khung cảnh tiêu điều. Chắc hẳn thường ngày chẳng có người ghé qua. Tuy nhiên Tang Thổ Công vẫn sợ phiền toái nên quát:
- I...i... im không được khóc!
Nhưng không ngờ Tô Chỉ Ngọc lại khóc to hơn. Vốn dĩ nàng ta ở nhà được cha mẹ cưng chiều, hễ làm sai điều gì mà bị cha mẹ trách móc thì lập tức khóc oa oa lên, mọi chuyện vì vậy trở nên êm thấm. Hôm nay, trong ngôi miếu đổ nát này Chỉ Ngọc lại đem cái bản lãnh ấy ra mà áp dụng!
Tang Thổ Công bất đắc dĩ phải ném Đinh Nguyên qua một bên, đoạn trừng mắt nhìn Chỉ Ngọc dọa:
- Nếu ngươi còn... khóc nữa thì ta sẽ, sẽ làm... thịt cho coi!
Đinh Nguyên bị hắn vứt phũ phàng như vậy thì vết thương cũ lại nhói lên, đau đổ mồ hôi trán ra, nhưng mặc nhiên không kêu la, ngược lại còn nhìn Tang Thổ Công cười khẩy:
- Ngươi ngay cả nói còn không xong, vậy mà bày đặt đi dọa nạt người ta!
Đột nhiên Tang Thổ Công gào thét như con mèo hoang bị người ta dẫm ph đuôi:
- Kẻ nào đánh lén ta, có giỏi thì ra mặt, nhanh!
Nguyên lai lão bị Tô Chỉ Ngọc dùng cái miệng nhỏ nhắn cắn cho một miếng vào tay.
Chỉ Ngọc đẩy tay lão ra nói:
- Nếu ngươi còn không chịu thả bọn ta thì ta sẽ mách cha ta đánh vào cái mông ngươi!
Nàng ta tư tưởng trong sáng, lại là thiên kim ngọc nữ cho nên nghĩ rằng hình phạt tàn nhẫn nhất chính là đánh vào... mông!
Đinh Nguyên hoảng hồn, sợ rằng Tang Thổ Công sẽ trả thù Tô Chỉ Ngọc nên ngạo nghễ nói:
- Không được đụng đến tiểu cô nương ấy, có ngon thì ngươi hãy đánh ta đi!
Tang Thổ Công túm lấy Tô Chỉ Ngọc như diều hâu quắp gà con, quay sang Đinh Nguyên cười hắc hắc:
- Xem... xem ngươi đau đớn không nói... ra lời, vậy mà còn muốn làm anh hùng... gan cũng lớn lắm!
Đinh Nguyên không chút sợ hãi, nhìn chằm chằm Tang Thổ Công, mặc dù thừa biết rằng Tang Thổ Công chỉ cần búng một ngón tay cũng đủ lấy mạng hắn, vậy là cớ làm sao? Thực ra thì Đinh Nguyên cũng nghĩ nhiều lắm rồi, sinh có hạn tử bất kì (i), hơn nữa nếu hắn có chết đi thì thế giới này chẳng qua cũng chỉ mất đi một tên côn đồ, không ai thương xót...
Liệu có kẻ nào lâu lệ nhòa khóc than cho hắn hay không?
Thế gian này với hắn có gì vui? Hắn cũng chẳng biết. Từ ngày mẫu thân hắn chết đi, hắn lang bạt kỳ hồ, nay đây mai đó, nếm đủ mùi đáng cay, chua xót. Cuộc sống chưa một ngày vui vẻ, như vậy sống có ý nghĩa gì? Nếu chết bây giờ quả thật hắn chẳng có gì phải lưu luyến!
Hắn bất quá sống cho có sống mà thôi!
Đinh Nguyên khinh miệt nói:
- Ta chỉ không ngờ là trên đời này có kẻ già đầu còn làm ra cái việc trộm gà bắt chó!
Tang Thổ Công mặt mày đỏ bừng, nghiến răng nói:
- Tang Thổ Công ta sống một... trăm năm mươi năm... giết người cũng nhiều, mà... mà phóng hỏa cũng lắm, nhưng chưa từng làm ra cái việc trộm gà... bắt chó bao giờ!
Đinh Nguyên khinh khi cười:
- Vậy chứ trốn dưới gầm giường, lén lút bắt bọn ta đến đây thì phải gọi thế nào cho phải?
Tang Thổ Công thẹn đỏ mặt, ấp úng không thành tiếng. Lão tuy rằng sống ngoài trăm năm nhưng ăn nói vụng về, mồm mép không bằng một đứa trẻ. Cũng là do tự ti với hình dáng nên chẳng chịu tiếp xúc với ai.
Đinh Nguyên thấy vậy thì cũng không lấy gì làm đắc ý, chỉ chậm rãi nói:
- Ngươi nếu thực sự có bản lãnh thì hãy đem tiểu cô nương này về, sau đấy cùng vợ chồng Tô Chân quyết một trận sống mái...
Tang Thổ Công trả lời ngay:
- Không, quyết không thể được!
- Tại sao?
- Ta, ta...
Tang Thổ Công “ta” một hồi lâu mới xuống giọng lí nhí nói:
- Ta đánh không lại vợ chồng hắn!
Đinh Nguyên trông bộ dáng buồn cười của hắn thì trong lòng nghĩ, người này tuy rằng việc làm có phần kỳ quái nhưng chưa đến nỗi là kẻ ác nhân, nếu dùng lời lẽ thuyết phục có thể thay đổi được hắn cũng nên!
Tô Chỉ Ngọc nghe thấy Tang Thổ Công thừa nhận không đánh lại cha mẹ mình thì trong lòng khoái chí, kiêu ngạo nói:
- Nếu ngươi còn không thả bọn ta ra thì phụ thân ta sẽ đánh ngươi đến khi mông nở hoa mới thôi!
Tang Thổ Công cười hắc hắc:
- Có ngươi ở… ở trong tay thì ta còn... sợ gì?
Đinh Nguyên cười nhạo:
- Thì ra ngươi không chỉ là một ác nhân mà còn là tiểu nhân nữa, dùng con gái đối thủ để uy hiếp, thật mất thể diện!
Tang Thổ Công nhảy chồm lên:
- Ngươi, cái tên tiểu tử này hiểu gì mà nói. Ta,... cái này gọi là dùng mưu trí đấy!
Đinh Nguyên hừ nhạt:
- Dùng trí? Cái “trí” này của ngươi ngu xuẩn tột cùng, trong nhất thời có thể khống chế họ, nhưng sau này ngươi có chắc họ sẽ không tìm người báo thù?
- Ta sẽ bắt bọn hắn... lập thề độc...
Tang Thổ Công cố hết sức giải thích:
- Tô Chân là kẻ xưa nay... luôn giữ lời hứa, tin... rằng hắn không tìm ta… ta báo thù! Mà cho dù hắn có bội ước thì ta... độn thổ, hắn cũng chẳng làm gì được... ta!
Tang Thổ Công là người cục mịch nhưng xem ra cũng chưa đến nỗi ngu dốt, có vẻ như hắn tính toán rất kỹ trước khi hành động. Đinh Nguyên trong lòng thấy lo lắng, không biết giờ này vợ chồng Tô Chân đã vượt qua Bích Lạc Cửu Tuyền kiếm trận chưa? Và khi về không thấy hắn cùng Tô Chỉ Ngọc thì có biết đến đây mà tìm hay không?
Tô Chỉ Ngọc bĩu môi không phục, nói:
- Đã nhát gan thì con voi cũng như con chuột. Cha ta mà đến thì dù ngươi có trốn lên trời ông ấy cũng lôi xuống.
Tang Thổ Công vốn tự phụ tài độn thổ của mình nên phản bác:
- Không thể nào!
Trong miếu thổ địa đột nhiên vang lên một giọng nói, nghe kiều nghị vô vàn như được xuất ra từ miệng ngọc của nữ nhân, nhưng ai đã nghe thì đều biết, đấy là giọng nam nhân:
- Tiểu hài tử nói đúng!... Tài độn thổ của ngươi không phải ai cũng bó tay! Cho nên ta khuyên ngươi một câu chân thành, hãy giao hai đứa nhỏ cho ta!
Tang Thổ Công biến sắc kêu lên:
- Cảnh Vô Hành!
Ba chữ ấy xuất ra miệng có phần run run, điều đấy chứng tỏ hắn rất kiêng kỵ người này.
Không đợi cho Đinh Nguyên và Tô Chỉ Ngọc kịp nói gì, Tang Thổ Công lao đến kẹp lấy hai đứa nhỏ, bên người hoàng quan lóe lên, trong phút chốc đã chui tọt xuống đất.
Trên thực tế bây giờ Tang Thổ Công có thể bỏ mặc sự chết sống của Đinh Nguyên, vừa rồi trong khách điếm vì không biết rõ cho nên mới bắt cả hai tiểu hài tử đi. Vừa rồi mọi việc đã tỏ tường, lão chỉ cần đem Tô Chỉ Ngọc đến gặp vợ chồng Tô Chân là được. Tuy vậy tính lão cố chấp, đã mang hai người đến thì tất nhiên phải đưa hai người đi!
Toàn thân Đinh Nguyên vừa chìm xuống mặt đất thì nghe “ầm” một tiếng. Trước mắt lục quang chói lòa, rồi một cỗ dư lực khủng bố đẩy cả ba quay ngược trở lại mặt đất.
Tang Thổ Công dính dư lực ấy thì cũng không làm chủ được bản thân, bị đẩy tuốt vào góc miếu. Đinh Nguyên cùng Tô Chỉ Ngọc bật khỏi hông lão, bay vút lên không trung.
Tô Chỉ Ngọc nhanh chóng ổn định thân thể, từ trên không phiêu phiêu hạ xuống, hết sức nhẹ nhàng, chính là nàng đã vận dụng chiêu thức do mẫu thân truyền thụ - Thủy Thiên Nhất Sắc!
Khổ nhất là Đinh Nguyên, hắn ngã xuống đất một cái như núi sập, toàn thân đau nhức không chịu được. Cũng may lúc ấy Không Lộ đan trong người hóa ra chân khí bảo vệ, nếu không chỉ với cú ngã ấy cũng đủ vong mạng.
Tô Chỉ Ngọc hét lên một tiếng kinh hãi, bàn chân vừa chạm đất đã chẳng kịp để ý đến gì khác, chạy băng đến cạnh Đinh Nguyên hỏi:
- Đinh ca ca, huynh có sao không?
Bên kia, Tang Thổ Công sau khi đứng lên được cũng kêu to:
- Tiểu tử, ngươi yên ổn chứ?
Đinh Nguyên trong lòng hơi động, đành rằng tiểu cô nương quan tâm đến mình là đúng, nhưng Tang Thổ Công cũng vậy thì thật đáng ngạc nhiên, xem ra lão này đích thị không phải người xấu. Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn lạnh nhạt hừ nhẹ một tiếng.
Tang Thổ Công thấy hắn vẫn còn “hừ” được thì cũng lấy làm an tâm. Không hiểu sao trong lòng lão lại rất có tình cảm với tên tiểu tử ương ngạnh này. Có lẽ bao nhiêu năm sống tịch mịch trong núi không có ai trò chuyện, bây giờ tự nhiên ngồi cãi cọ với một tên không sợ trời không sợ đất cũng có cái gì đấy vui vui.
Cảnh Vô Hành đắc ý cười nói:
- Ngươi trốn không nổi ta đâu Tang Thổ Công!
Tang Thổ Công cầm Tam Lăng Toa lên hét:
- Hai đứa trẻ kia, hãy lui qua một bên!
Lúc này Đinh Nguyên mới nhìn rõ Cảnh Vô Hành, hắn một thân áo hoa yểu điệu, thêu dệt hết sức cầu kỳ, trông kỹ thì cũng tuấn tú khác người, chỉ là nét ủy mị không thể che dấu nổi, nhất là cái hương thơm nữ nhân ngào ngạt toát ra từ cơ thể y.
Nhìn qua thì Cảnh Vô Hành chỉ độ ngoài ba mươi, nhưng với người tu chân mà nói thì hình dáng không đánh giá được tuổi tác. Trên thực tế Cảnh Vô Hành tuổi đã ngoài trăm, ngang hàng với vợ chồng Tô Chân.
Trên tay Cảnh Vô Hành phe phẩy một cây bạch phiến vẽ chín mỹ nữ đang múa, nhìn thì thấy đẹp nhưng lại toát ra đầy quỷ khí.
Tang Thổ Công như gặp đại địch, hai mắt ti hí nhìn chằm chằm Cảnh Vô Hành không chớp, về vai vế thì Tang Thổ Công hơn hẳn Cảnh Vô Hành, nhưng về võ công, lão hãy còn thua hắn một bậc!
Cảnh Vô Hành thân là môn hạ của Cầm Long Cung ngoài Thiên Lục Bắc Cương, sư phụ hắn - Sở Hướng Thiên là đương thời Ma đạo đệ nhất cao thủ, cùng bọn Tô Chân trong một trăm năm nay tự xưng Ma Đạo Thập đại cao thủ. Cầm Long Cung cũng là một trong Ma đạo tam đại phái, uy thế rất lớn, ngay cả chánh đạo Thất đại kiếm phái cũng phải e ngại.
Cảnh Vô Hành vốn là một trong ba đệ tử của Sở Hướng Thiên, tu vi so với sư phụ chẳng bằng nhưng cũng đủ tung hoành chín lục. Nhất là khi trong tay hắn có thêm Cửu U Bạch Ngọc phiến do Sở Hướng Thiên tặng, uy lực phai nhòa nhật nguyệt.
Tang Thổ Công mặc dù được tôn xưng là một trong Thiên Lục chín yêu nhưng cũng chỉ giỏi tài độn thổ chứ không giỏi tài chiến đấu.
- Tang Thổ Công, nếu như ngươi ngoan ngoãn đem giao đứa nhỏ cho ta thì ta sẽ tha cho một con đường sống, bằng không...
Cảnh Vô Hành thản nhiên nói, cứ như là hắn biết chắc Tang Thổ Công sẽ thua mình.
Tang Thổ Công làm sao có thể cam tâm như vậy được? lão cắn răng:
- Không đời nào!
- Vậy là ngươi tự tìm cái chết!
Cảnh Vô Hành nói vậy nhưng vẫn không có vẻ gì là muốn xuất chiêu, chỉ nhàn nhã phe phẩy chiết phiến, nét mặt âm hiểm vô cùng.
Chợt một tiếng “xoẹt” vang lên, cả Cửu U Bạch Ngọc phiến và Tam Lăng Toa đều bay vọt lên không trung. Hai bảo bối va vào nhau, Tam Lăng Toa run rẩy, điệu bộ muốn lùi lại nhưng không được. Đành cật lực kháng cự cùng Bạch Ngọc phiến.
Mới một chiêu đầu đã đủ biết kẻ cao, người thấp!
Bên kia, Tô Chỉ Ngọc đứng trông nom Đinh Nguyên nãy giờ, chẳng để ý đến cuộc giao đấu.
- Đinh ca ca, ngươi ngã đau ở chỗ nào?
Hai bàn tay nhỏ bé khẽ đỡ hắn dậy.
Đinh Nguyên cắn răng nhịn đau nói:
- Người bọn hắn muốn bắt là tiểu muội muội, ta không sao đâu! Mau tìm cách trốn đi!
Tô Chỉ Ngọc do dự:
- Ta không thể để Đinh ca ca ở đây một mình được!
Đinh Nguyên nghĩ: “Tiểu cô nương này tâm địa cũng không đến nỗi nào, kể cũng chẳng uổng công mình hết sức trông nom!”
Đột nhiên có một tiếng rống lớn của Tang Thổ Công vọng đến, nguyên lai Tam Lăng Loa trên không đã bị âm phong của Cửu U Bạch Ngọc phiến cuốn lấy, không còn tự chủ được.
Cảnh Vô Hành không biết tự bao giờ đã thu Bạch phiến về nơi tay, đang không ngừng phe phẩy quạt âm phong về phía Tam Lăng Toa.
Đinh Nguyên trong lòng quýnh lên nói:
- Đi mau, nếu không sẽ chẳng kịp!
Tô Chỉ Ngọc từ chối dứt khoát:
- Ta phải chiếu cố cho ngươi!
Đinh Nguyên không ngờ tiểu cô nương này lại cố chấp đến như vậy, tuy nhiên trong bóng đêm nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lòng không khỏi dâng lên chút cảm xúc xót xa. Thầm nghĩ: “Cha mẹ nàng ta là những kiếm tiên nhất lưu, tương lai sau này nàng cũng sẽ trở thành một bậc thần tiên. Còn mình thì là gì đây? Ngay cả cha cũng chưa từng gặp, còn mẹ thì sống chết thế nào không biết. Trong mắt người đời bất quá là một tiểu vô lại. Hôm nay nếu như bỏ mạng tại nơi này thì người đời lấy ai mà đau xót? Có khi nhiều kẻ còn vỗ tay to, bởi vì trong thành tự nhiên mất đi một tên côn đồ.
Nghĩ đến đó mà vừa buồn, vừa giận, liền quát lớn:
- Cút mau! Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Nếu không tại ngươi thì ta cũng đâu đến nỗi tàn phế thế này?
Tô Chỉ Ngọc trong mắt ngấn lệ, hai hàng chảy dài. Đinh Nguyên không biết vì sao nàng ta lại nhiều nước mắt đến vậy, hắn tảng lơ như không biết, quay đầu đi.
Chỉ là Tô Chỉ Ngọc không có khóc lớn, nàng lấy tay quệt nước mắt, nhẹ giọng nói:
- Đinh ca ca, mặc dù ngươi nói với ta lời nói có phần hung ác, nhưng ta biết ngươi rất tốt với ta. Cha mẹ ta từ nhỏ đã dạy ta rằng làm người không được quên ơn nghĩa, ngươi vì ta mà biến thành thế này, ta lẽ nào lại không quan tâm đến chết sống của ngươi?
Đinh Nguyên chỉ biết cười khổ, đối diện với một cô nương đa sầu đa cảm thế này quả thật hắn chẳng biết làm gì hơn được nữa!
Trong trường đấu lúc này lại diễn ra sự biến hóa, Tang Thổ Công thấy Tam Lăng Toa không tài nào khắc chế được địch thủ, ngược lại còn bị quần thảo cho một trận thì cố hết sức thu hồi pháp bảo về. Cảnh Vô Hành đắc ý, cất giọng ái nam ái nữ nói:
- Tang Thổ Công, bây giờ ngươi cút đi vẫn còn kịp, ta là kẻ có lòng từ tâm nên mới mở đường sống cho ngươi, nếu là gặp hai vị sư huynh ta thì hôm nay ngươi chết không có chỗ chôn rồi!
Tang Thổ Công thở dốc một hồi, lắp bắp:
- Con... chó nhỏ chớ càn rỡ, hôm nay... gia gia với ngươi quyết một trận... sống mái!
Lời nói vừa dứt thì Tam Lăng Toa cắm xuống đất, sâu có đến ba thước, phía đầu trên màu đen phát tán quang hoa, run rẩy lên từng hồi,
- Liệt Ma Đao!
“Ầm ầm” mấy tiếng, trên mặt đất cát bay đá chạy, thổ địa miếu cũng run lên từng hồi, có vẻ như không chịu đựng được dư lực mãnh liệt. Từ nơi thân Tam Lăng Toa cắm xuống đất, một tia sét giật mạnh ra đánh thẳng về phía Cảnh Vô Hành, khiến cho mặt đất nứt thành một cái rãnh, chiều rộng không dưới một trượng. Từ dưới rãnh sâu này vô số loạn thạch bắn lên không trung, uy thế kinh thiên.
Cảnh Vô Hành không chút chậm chễ, thân thể phiêu phất bay lên tránh đường sét chết người, nhưng lại dính ngay loạn thạch. Thiết phiến trong tay hắn mở rộng phe phẩy, một luồng kình phong màu đen thoát ra, quấn lấy cơ thể hắn. Loạn thạch gặp phải cơn gió màu đen này lập tức bị cuốn vào vòng xóay bao bọc quanh thân thể hắn.
Tuy nhiên loạn thạch vẫn bắn lên không ngừng, dường nhu chẳng có dấu hiệu gì là sẽ hết cả, cho nên cơn gió đen ngày càng dày đặc lại. Tựa hồ như một khối đá lớn đang chuyển động.
Đinh Nguyên cùng Tô Chỉ Ngọc trợn mắt ra xem, trong lòng thầm mong cho Tang Thổ Công thắng. Cũng là vì cái gã Cảnh Vô Hành kia khuôn mặt tuy bảnh bao nhưng dáng hình ẻo lả như nữ nhân, nhìn đã thấy ghét, còn Tang Thổ Công, tuy cục mịch, xấu xí nhưng bản chất không đến nỗi hung ác, đương nhiên dễ chiếm cảm tình của hai tiểu hài tử.
Thế nhưng sự đời thường không như mong muốn, chỉ nghe Cảnh Vô Hành quát lên một tiếng, Bạch Ngọc phiến hắc quang đại thịnh, trong thổ địa miếu âm phong nổi lên dữ dội, tưởng chừng như không kẻ nào đứng vững được dưới trận gió ấy.
Trận cuồng phong ồ ạt cuốn tới loạn thạch, bao nhiêu đá sỏi bị tan tác, có một mảnh lớn rơi trúng đầu Đinh Nguyên, cũng may lúc ấy Tô Chỉ Ngọc dùng cánh tay nhỏ gạt đi.
Điều này làm cho Đinh Nguyên có phần khó chịu trong lòng, nghĩ: “Ngay cả một tiểu cô nương cũng có bản lãnh như vậy, còn ta, tuy đã lớn miệng hứa với vợ chồng Tô Chân sẽ bảo vệ cô ta nhưng cuối cùng lại chỉ là một tên vô dụng!”
Hắn lại nhớ đến chuyện năm xưa, chua xót trong lòng: “Nếu như ngày đó ta cũng có chút bản lãnh như vị cô nương này thì há lại để Mông lão tam bắt nạt? Mặc dù bây giờ ta học được võ công vẫn có thể về trả thù, nhưng suy cho cùng thì ai sẽ chịu thu nhận một tên nghèo kiết xác đây?”
Hắn ở chỗ này suy nghĩ trằn trọc bao nhiêu thì bên kia Tang Thổ Công vất vả chống đỡ bấy nhiêu.
Nguyên lai Cảnh Vô Hành phá giải được Liệt Ma Đao, mặc dù trên người không bị thương tổn nhưng tính tình hắn phong lưu, bộ dáng ăn mặc diêm dúa cho nên sinh ra chật vật.
Hơn mười năm nay Cảnh Vô Hành tung hoành giang hồ, nhiều kẻ đối với hắn kính nhi viễn chi (ii), nhưng tại đây lại bị một tên trì độn làm cho cực kỳ khó chịu. Thẹn quá hóa giận, Cảnh Vô Hành vận dụng toàn bộ mười thành chân lực xuất ra tuyệt chiêu của Cửu U phiến, Cửu U Ma Sát!
Chỉ nghe âm thanh ‘sa sa’ đầy màu quỷ dị ngân lên, chín thiếu nữ được khắc họa trên Cửu U phiến phiêu phất bay ra, tại không trung kết trành chín khúc đại trận với những hình dáng khác nhau. Các nàng ta thân ảnh phiêu phiêu như quỷ hồn, trong người tỏa ra thứ mùi vị chết chóc, thật khiến người ta phải gai xương lạnh sống.
Đinh Nguyên cùng Tô Chỉ Ngọc chằm chằm nhìn chín thiếu nữ bay lượn giữa không trung, nhưng tuyệt nhiên là không hiểu được sự lợi hại ở đó. Thực chất ra thì chín mỹ nữ này là oan hồn trăm năm, được Sở Hướng Thiên dùng Cửu U âm hỏa luyện hóa, thu lấy tinh nguyên. Một khi đọc đủ chân ngôn thần chú thì lập tức chín cái oan hồn này phóng ra, có khác gì Ma sát phóng xuống nhân gian!
Cảnh Vô Hành kế thừa y bát của Sở Hướng Thiên, khổ công tu hành gần sáu mươi năm mới đạt được đến cảnh giới cao nhất là gọi cùng lúc chín oan hồn xuất hiện. Thật không ngờ hôm nay xuất độc chiêu không phải là dùng với danh môn chánh phái gì mà lại để đối phó với Tang Thổ Công, cái lão ma đầu tưởng như tầm thường này.
Sắc mặt Tang Thổ Công đại biến, lão đương nhiên hiểu rõ sự lợi hại của ma pháp này, chỉ là không ngờ được tên tiểu tử này có thể gọi cùng lúc chín oan hồn. Nhưng nhìn cái bọn oan hồn kia vẫn không có gì là nóng lòng muốn tấn công lão, chúng chỉ bay lượn dật dờ, múa và hát những thứ âm thanh quỷ mị, như tiếng gọi hồn.
Tang Thổ Công cắn răng một cái nói:
- Được lắm Cảnh Vô Hành,... ngươi có chín... oan hồn trợ giúp! Ta dù có phải liều... cái mạng già này cũng quyết kéo... ngươi theo!
Cảnh Vô Hành cười nhạt:
- Tang Thổ Công, ngươi lại sắp diễn tuồng sao?
Tang Thổ Công không thèm trả lời, trên mặt lão ánh hoàng kim khởi phát, ở nơi vầng trán, từng hạt mồ hôi như hạt đậu cô đọng rồi rơi xuống, miệng không ngừng lẩm nhẩm đọc cái gì đó không ai nghe rõ.
Cảnh Vô Hành phát giác ra điều lạ, bèn hét lớn:
- Tang Thổ Công, ngươi định làm gì?
Tang Thổ Công hai tròng mắt mở to tướng:
- Ta với ngươi cùng liều mạng!
Trên đầu lão, Tam Lăng Toa bay lên, chuyển động ngày càng nhanh, xung quanh cuồng phong gào thét dữ dội.
Cảnh Vô Hành không dám xem thường, vội vàng phất động Cửu U phiến, từ cây quạt thoát ra một bóng trắng, miệng hắn rít lên một tiếng. Trên không trung chín u hồn ồ ạt nhằm hướng Tang Thổ Công lao tới.
Tang Thổ Công không thèm để ý, cúi đầu gầm rống:
- Tang Thổ Công!
Cảnh Vô Hành nghe mấy lời ấy mà sắc mặt đại biến!
---------------
Chú:
(i) sinh có hạn tử bất kì: ý nói sống chết đều tại số trời, lúc nào cũng có thể chết đi.
(ii) kính nhi viễn chi: dịch nghĩa: đứng từ xa mà trông. Ý nói là luôn luôn được người khác tôn kính, coi trọng.