[Độ Thị, Huyền Huyễn] Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Tác giả: Tô Đại Thiếu
Nguồn: 4vn
Chương 5: Hũ vàng
Đang mải suy nghĩ, Tô Phong không để ý rằng ở phía xa, một cô nhóc cũng khoảng 3 tuổi đang đi về phía hắn và lão mẹ. Khi còn cách một mét, cô bé này đứng lại nhìn về phía Tô Phong và mẹ của hắn rồi nói: “Con chào mẹ!”. Nhìn cô bé này, Tô Phong có chút giật mình. Hắn bỗng nhớ ra cô bé này tên là Mai Vân. Cô bé này trông giống một cô búp bê hồng hào, mũm mĩm. Mái tóc tơ nâu óng loăn xoăn chấm vai, ôm lấy gương mặt trắng trẻo, bầu bĩnh. Đôi mắt to và đen, mở to ngơ ngác như chú thỏ non. Nhìn cô bé này cười, hai lúm đồng tiền xoáy sâu trên má, trông cực kì dễ thương.
Mẹ của Tô Phong quay người lại nhìn bé gái mỉm cười rồi nói: “Con dâu của mẹ hôm nay không đi học à!”. Bé gái cười lộ ra chiếc răng khểnh cực kì đáng yêu rồi nói: “Hôm nay con ngủ dậy muộn! Bố mẹ con đi làm hết rồi nên không ai đưa con đi học!”. Nghe cô bé nói vậy, mẹ của Tô Phong lại cười rồi nói: “Vậy con ở đây chơi với tiểu Phong nhé! Giờ mẹ cũng phải đi làm!” rồi đặt Tô Phong đứng cạnh cô bé. Thấy hai đứa bé nhìn mình, Đàm Thị Nguyệt nói: “Hai đứa ở nhà trông nhà nhé! Tí nữa mẹ đi làm về mẹ mua kẹo cho hai đứa nha!’.
Nghe thấy Đàm Thị Nguyệt nói như vậy, Mai Vân nhảy cẫng lên vì tí nữa có kẹo ăn còn Tô Phong thì không biết nói gì cho phải. Đường đường một kẻ hai đời cộng gại gần sáu mươi tuổi như hắn mà mẹ lại định dùng kẹo để giỗ hắn ở nhà trông nhà ><. Nhưng cũng kệ, Tô Phong cũng đành phải cố nặn ra nụ cười tươi nhất có thể để mẹ hắn yên tâm đi làm.
Nhìn Đàm Thị Nguyệt đã đi xa, nụ cười trên mặt Tô Phong biến mất thay vào đó là một vẻ lạnh lùng. Điều hắn quan tâm nhất lúc này là làm cách nào trong vòng ba tháng, hoàn thành nhiệm vụ kiếm đủ một triệu do hệ thống đề ra. Đang mải suy nghĩ, một bàn tay nhỏ nắm lấy tay của hắn. Tô Phong nhìn sang bên thì Mai Vân cũng đang nhìn hắn, cô bé nói: “Tiểu Phong này! Chúng mình chơi đồ hàng đi!” Tô Phong “…”.
Trong lòng của Tô Phong hiện giờ đang gào thét: “Giời ạ! Lão tử đường đường là “Vua sát thủ” hai đời cộng lại cũng gần sáu mươi chứ có ít đâu! Mà giờ lại phải chơi trò trẻ con này á ><!”. “Không” Tô Phong lạnh lùng nói. Nói xong mặc kệ cô bé đứng ở đó Tô Phong đi vào nhà. Đi gần đến cửa, hắn cảm thấy cô bé vẫn cứ đứng ở đó. Quay đầu lại thì cô bé vẫn đứng ở đó, trên mắt không biết lúc nào đã xuất hiện hai giọt nước mắt, nhìn thấy vậy Tô Phong cảm thấy đau đầu.
Thở dài một hơi, Tô Phong quay người lại đi tới trước mặt Mai Vân, lấy tay lau đi hai giọt nước mắt trên mặt cô bé rồi nói: “Tớ không thích chơi trò này đâu!”. Nghe Tô Phong nói vậy, Mai Vân lại nói: “Không thì chúng mình lên đồi vặt ổi ăn được không!”.
Đang định nói “Không” thì Tô Phong bất chợt nhớ ra một điều cực kì quan trọng. Năm 1999, chủ nhân của ngon đồi này từng đào được một hũ vàng khá lớn, nghe nói ở trong đó có khoảng gần mười thỏi vàng và khá nhiều bạc cũng như đồ trang sức.
Nhớ ra điều nay, hai mắt Tô Phong như phát sáng lên. Chủ sở hữu của ngọn đồi này tên “Hiện Bốn”, làm một người trên năm mươi tuổi, có gương mặt khá là dữ tợn, tất cả lũ trẻ con ở trong khu tập thể này nhìn thấy ông ta đều khóc thét, ngoại trừ Tô Phong.
Người đàn ông này, chơi thân vỡi lão cha của Tô Phong là Tô Văn Thắng. Từ lúc một tuổi, Tô Phong luôn được người đàn ông này bế đi chơi khắp nơi, có gì ngon cũng cho Tô Phong ăn nên hắn không sợ cũng là điều bình thường.
Nghĩ vậy, trong lòng Tô Phong đại khái đã có kế hoạch. Chạy vào nhà tìm cây cài cửa và khóa cửa lại, Tô Phong nắm lấy tay Mai Vân, dẫn cô bé đi lên ngon đồi đằng sau khu tập thể, mục tiêu của Tô Phong là hũ đựng vàng được chôn ở ngon đồi đó.
Đi vào lối mòn mà mọi người thường hay lên đó, Tô Phong vừa đi vừa nhìn khắp nơi, xem có nơi nào khả nghi không. Nhưng hắn lại cực kì thất vọng vì chỗ nào cũng giống như chỗ nào, đâu đâu cũng là một vài bụi tre cùng vài cây bạch đàn.
Đang mải nhìn khắp nơi, thì Tô Phong cảm thấy tay mình bị kéo lại, quay đầu lại thì thấy Mai Vân đứng lại nhìn về phía bên trái, Tô Phong nhìn theo thì thấy cách nơi hắn đứng khoảng chục mét, một cây ổi khá to đứng ở đó, xung quanh cây ổi đó có khá nhiều bụi cỏ mọc chen chúc với nhau.
Nhìn những bụi cỏ này, Tô Phong giật bắn cả mình vì đây không phải cỏ bình thường mà là thuốc quý. Đông y thường gọi chúng là “Thủy xương bồ”, loại này hay mọc ở dãy Tây Côn Lĩnh gần những khe đá ẩm ướt giữa suối. Trong sách cổ, xương bồ được coi là thuốc tiên, trong sách Đạo tạng kinh: “ Người ta lấy xương bồ về, ngâm nước vo gạo một đêm, đem cạo hết vỏ, thái lát mỏng, phơi khô, tán nhỏ, luyện với mật, viên bằng hạt ngô, sấy hay phơi khô để làm thuốc. Ngày uống 2 lần: sáng sớm và tối trước khi đi ngủ, mỗi lần uống 30 viên, dùng rượu chiêu thuốc. Sau một tháng tiêu cơm; hai tháng trừ đờm; hàng năm thì xương tủy đầy, đẹp người, đen tóc, răng rụng lại mọc…”. Trong Đông y Việt Nam còn có câu nói về xương bồ: “Thông ư cửu khiếu/ Đạt ư tứ chi”. Nghĩa là, xương bồ có tác dụng thông đến 9 khướu, đi hết đến chân tay.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:03 AM.
|