Không ngờ bản thân mình trong lúc vô ý lại hoàn thành huấn luyện!
Đầu óc Diệp Trọng trong lúc nhất thời trở nên trống rỗng, Hắn còn không hiểu được, mình đạt tới yêu cầu như thế nào!
Hiệp Trọng thử lái Hắc Điểu làm lại các động tác huấn luyện một vài lần nữa, kết quả đều đạt tới yêu cầu! Diệp Trọng trầm tư suy nghĩ, mãi vẫn không giải thích được rốt cuộc là tại sao lại như vậy?
Quên đi. Sau nửa ngày suy nghĩ mà ko ra được đáp án, Diệp Trọng đối với việc tìm kiếm nguyên nhân cũng không phải quá nóng lòng, chỉ cần thực lực có đề cao là được rồi! Điều đáng mừng hơn chính là, tuần sau không cần ăn thức ăn hữu cơ lỏng nữa!
Diệp Trọng cũng không ngừng lại, ngay lập tức rời khỏi Internet, bởi vì, còn huấn luyện bi thép đang chờ hắn! Từ khi sau khi Ôn Ni bị thương, huấn luyện bi thép lại một lần nữa bị Mục tăng độ khó lên vài lần.
Bất quá, thông qua huấn luyện lần này, giúp cho Diệp Trọng cũng hiểu được một đạo lý, nhanh cũng không thể quyết định hết thảy!
Tôn Tuyết Lâm ôn nhu an ủi khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú biểu muội đang sợ tới mức trắng bệch, trong lòng nàng không khỏi có chút cảm kích YC. Cũng mày nhờ hắn tiếp được Tú biểu muội, nếu không, ai biết hậu quả sẽ như thế nào. Nhưng nàng chợt nhớ lại, vị trí vừa rồi của hắn so với mình còn xa hơn, điều đó đã chứng minh, tốc độ của hắn so với nàng còn nhanh hơn nhiều. Nghĩ đến đây, trong lòng Tôn Tuyết Lâm không khỏi sinh ra sự sợ hãi, nhưng chút sợ hãi ấy liền lập tức bị cảm giác hiếu kỳ mãnh liệt thay thế. Làm cách nào mà thực lực của hắn lại có thể tăng nhanh đến như vậy? Chẳng lẽ, lần trước là do hắn ẩn tàng thực lực?
Hơi chút hoảng sợ, trên đôi mắt và dung mạo xinh đẹp tuyệt trần lộ vẻ trắng bệch, áo choàng và mái tóc đen hơi có chút rối loạn, thân hình thon thả run nhè nhẹ, A Tú tựa như đang giãy dụa một cách đau đớn trước những cơn gió lạnh - điều đó làm cho trong lòng người khác không khỏi sinh ra ý nghĩ thương xót.
Tôn Tuyết Lâm nhẹ nhàng giúp A Tú vuốt lại làn tóc mây, rốt cuộc nhịn không được, A Tú lập tức bổ nhào vào trong lòng Tôn Tuyết Lâm, nhỏ giọng khóc nức nở. Tôn Tuyết Lâm ôn nhu vỗ về A Tú, lộ ra bộ dáng của một vị đại tỷ tỷ. Thực ra thì, A Tú so với Tôn Tuyết Lâm thì cũng chỉ sinh sau hơn chục ngày, có thể là do thân thể yếu đuối nên từ nhỏ đã đi theo phía sau Tôn Tuyết Lâm. Tôn Tuyết Lâm cũng vẫn luôn yêu thương vị biểu muội so nàng chỉ nhỏ hơn chục ngày này, hơn nữa, được cha chỉ đạo, từ nhỏ không người nào dám chọc nên nàng cũng nghiễm nhiên trở thành thần hộ mệnh của A Tú. Hai năm trước, gia đình dì Hai chuyển đi, A Tú cùng với Tôn Tuyết Lâm mới xa cách nhau, nhưng ở thâm tâm A Tú hoàn toàn ỷ lại vào người chị này
Tôn Tuyết Lâm nhẹ giọng khuyên giải, an ủi: “A Tú, đừng khóc đừng khóc nữa, chúng ta về nhà. A, về nhà!”
A Tú nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tôn Tuyết Lâm liền ôm A Tú trực tiếp rời khỏi căn phòng này. Trước khi đi, nàng còn liếc mắt nhìn lại căn phòng này một lần.
Hắn nhận ra ta sao? Vừa rồi hắn gật đầu chào ta sao? Tôn Tuyết Lâm không khỏi có chút lo lắng.
Ngày hôm sau, Diệp Trọng đã bắt đầu nội dung huấn luyện mới. Nội dung huấn luyện khác nhau, căn phòng cũng khác nhau.
Bởi vì là ngày đầu tiên, tất cả động tác của Diệp Trọng còn cực kỳ chậm chạm, nhưng hắn vẫn hoàn toàn vùi đầu vào khổ luyện, cho nên Diệp Trọng căn bản không phát hiện có hai khách không mời mà đến cũng xông vào căn phòng này, đứng ở một góc quan sát thật lâu.
Tôn Tuyết Lâm choáng váng, miệng mở to đến mức có thể nuốt một quả trứng vịt, đờ đẫn nhìn thân hình ngây ngốc trên sân huấn luyện kia. Đây chẳng lẽ thật sự là kẻ ngày hôm qua khiến cho nàng sợ hãi, YC đây sao? Nếu nói ở khu huấn luyện trụ cột nhìn thấy hắn đã làm cho Tôn Tuyết Lâm thực sự giật mình, lúc này khi nhìn YC cẩn thận tỉ mỉ thi triển những động tác mà từ lúc nàng tám chín tuổi đã cực kỳ nhuần nhuyễn thì càng kinh ngạc. Hơn nữa, nhìn hắn ngây ngốc như lần đầu được học những động tác này, sự kinh ngạc trong lòng Tôn Tuyết Lâm trở nên tột đỉnh!
Hắn chưa học qua khóa trụ cột sao? Nếu đã từng học, vậy thì vì cái gì hắn còn ở nơi này? Hơn nữa, động tác của hắn tại sao lại vẫn ngốc đến như vậy? Nếu chưa học qua, hắn làm cách nào có thể hoàn thành cái động tác yêu cầu độ khó cực cao kia một cách hoàn hảo đến vậy? May mắn ư?
Điều duy nhất mà Tôn Tuyết Lâm có thể xác định chính là, đây thực sự là một tên kỳ quái!
A Tú kinh ngạc nhìn Hắc Điểu đang vùi đầu huấn luyện đến mức xuất thần ở đằng xa, ánh mắt của nàng làm cho người ta đoán không ra trong lòng nàng rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Hai người vẫn chăm chú theo dõi thân ảnh đang cẩn thận tỉ mỉ huấn luyện trên sân kia.
Qua hồi lâu, Tôn Tuyết Lâm khôi phục tinh thần lại, thấy A Tú biểu muội ở bên cạnh vẫn đứng bất động như cũ, không khỏi kỳ quái nói: “A Tú, sao ngươi vẫn còn đứng đây? Hôm nay không định huấn luyện sao?” Sau đó nàng chợt chế nhạo: “Không phải là ngày hôm qua dọa sợ rồi, hôm nay không dám huấn luyện chứ?”
A Tú lúc này mới hoàn hồn, hai má biến thành một mảng màu hồng, bối rối ấp úng trả lời: “A... A ... Em... em... Lập tức bắt đầu!”
Nói xong liền lái Hắc Điểu nghiêng ngả lảo đảo bay xuống phía dưới.
Nhìn Hắc Điểu của A Tú trên không trung lắc lư không chừng, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống khiến cho trong lòng Tôn Tuyết Lâm đổ mồ hôi, miệng tiếp tục an ủi:“A Tú đừng sợ, không có việc gì, ta ở đây xem ngươi tập!”
Bay vào trong sân huấn luyện, A Tú lại mờ mịt nhìn xung quanh, không biết làm sao.
Tôn Tuyết Lâm thấy A Tú không phản ứng, kỳ quái nói:“A Tú, làm sao vậy?”
A Tú khóc nức nở trả lời: “Tuyết Lâm, những thứ ngày hôm qua em học ... giống như... giống như... đều đã quên hết!”
Tôn Tuyết Lâm nghe vậy, vẻ mặt như người bị mụ mị đầu óc, không khỏi lấy tay ôm trán, bộ dáng như muốn ngất.
Một lòng đang vì thức ăn của mình mà cố gắng, Diệp Trọng hoàn toàn không chú ý tới hai người còn lại trong phòng. Nếu Tôn Tuyết Lâm cùng A Tú đứng gần sát người hắn, tuyệt đối có thể nghe được trong miệng Diệp Trọng đang thì thào tự nói: “Ta muốn ăn thịt... Ta muốn ăn thịt...”
Yêu cầu của Mục Thương thật sự là rất hà khắc. Diệp Trọng dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng đủ biết, đây tuyệt đối là cực hạn mà Hắc Điểu có khả năng đạt tới.
Diệp Trọng lặp đi lặp lại huấn luyện buồn tẻ, chán nản đến cực điểm, hoàn toàn quên thời gian trôi qua, tới khi Mục Thương nhắc nhở đã đến giờ, hắn mới cảm thấy bụng của mình đã sớm đói bụng đến mức phát ra tiếng kêu ục ục phản đối .
Diệp Trọng lập tức rời khỏi sân tập.
Tôn Tuyết Lâm cùng với A Tú lại ngạc nhiên nhìn chằm chằm thân ảnh Diệp Trọng dần biến mất.
Từ nay về sau, mỗi ngày khán đài trên sân huấn luyện của Diệp Trọng đều có hai thân ảnh phía xa xa nhìn chăm chú vào hắn.
Diệp Trọng đương nhiên là có phát hiện ra, vô luận là lúc nào, luôn bảo trì cảnh giác đã sớm trở thành bản năng sinh tồn của Diệp Trọng. Nhưng hai cái quang giáp kia chỉ đứng ở xa lẳng lặng nhìn, chưa bao giờ quấy rầy hắn, cũng không hề gây ảnh hưởng gì đến hắn, cho nên Diệp Trọng cũng không để ý đến hai người nữa. Nhưng Diệp Trọng lại không hiểu được, hạng mục mà mình đang huấn luyện cũng không phải cái gì quá mức cao thâm, hơn nữa còn cực kỳ buồn tẻ, bọn họ vậy mà cũng không cảm thấy phiền sao?
Nhưng, việc đó và mình không quan hệ. Diệp Trọng tự nói với bản thân, nếu như mình không toàn lực ứng phó, vậy thì chờ đợi mình sẽ là toàn bộ thức ăn hữu cơ lỏng rất vô vị a!
Diệp Trọng vẫn như cũ trước sau như một mà huấn luyện, Tôn Tuyết Lâm cùng A Tú cũng trước sau như một theo dõi. Song phương như có hiệp định ngầm, chưa bao giờ đến gần nhau, nhiều nhất thì đôi khi cũng chỉ gật đầu chào nhau.
Trong thời gian ở khu huấn luyện này, Diệp Trọngcũng có đột phá rất lớn, huấn luyện bi thép cuối cùng cũng đã có thể ở dưới tình huống mười hạt duy trì được nửa giờ, mà rèn luyện thân thể cũng bước lên một giai đoạn mới. Diệp Trọng đối với việc thực lực của mình tăng lên có thể tự cảm thụ sâu sắc: Tốc độ toàn lực chạy trốn của mình lúc này so với trước kia gấp năm lần, lực lượng thì tăng gấp bảy, tốc độ của hai tay so với trước kia nhanh hơn tới mười một lần. Nhưng điều duy nhất làm cho người khác cảm thấy được kỳ quái chính là, trọng lượng của Diệp Trọng cũng không gia tăng một cách rõ ràng. Ngay cả Mục Thương đối với điều đó cũng chậc chậc lấy làm kỳ.
Diệp Trọng bây giờ đã có thể đi săn một ít sinh vật biến dị cấp thấp dưới tình huống không lái quang giáp đã, trình độ mạnh mẻ của thân thể hắn tăng lên có thể thấy rõ.
Diệp Trọng tay phải cầm một lưỡi dao bạc cực sắc bén, tay trái cầm một cái đùi chuột nướng thơm ngào ngạt. Chỉ thấy cổ tay Diệp Trọng run lên, lưỡi dao bạc nhanh như chớp cắt ra từng miếng thịt trong suốt. Miếng thịt đùi cùng thịt chân thoát ly liền cuốn thành một cái nem, Diệp Trọng nhẹ dùng mũi dao hất lên, cái nem liền có như có linh tính liền bay thẳng vào trong miệng hắn. Chỉ thấy tay Diệp Trọng càng lúc càng nhanh, thịt cuốn liền như đạn súng máy liên miên không ngừng hướng miệng Diệp Trọng mà bay vào, mà lúc này vẻ mặt của hắn thì lộ một vẻ mặt say mê.
Diệp Trọng một lần trong lúc vô ý phát hiện, nếu dùng dao bạc cắt thịt thì có thể giữ lại hương vị nồng đậm của thịt nướng, hơn nữa, thịt vào miệng lập tức như tan ra, dư vị không dứt.
Tảng thịt đùi trên tay Diệp Trọng tay càng ngày càng nhỏ, không bao lâu, chỉ còn lại toàn xương, sạch sẽ giống như bị chó gặm qua vậy.
Diệp Trọng thở phào một hơi, tiện tay đem khúc xương trong tay ném sang một bên, buộc lại sợi dây nơi thắt lưng, nói: “Mục, huấn luyện trụ cột của ta ngày hôm qua đã toàn bộ hoàn thành, hôm nay đến đây để làm gì?”
Mấy ngày này, cuộc sống gian khổ mặc dù có chút buồn tẻ, nhưng Diệp Trọng đã dần dần quen. Hơn nữa, so với trước kia cả ngày không có việc gì, cuộc sống như thế không thể nghi ngờ phong phú hơn rất nhiều. Lúc này bỗng nhiên không có mục tiêu, Diệp Trọng cảm thấy có chút mờ mịt.
Đột nhiên, Diệp Trọng nhớ tới Ảnh Phượng và Hắc Điểu ở một bên quan sát mình huấn luyện, mọi người thậm chí một câu cũng chưa từng nói với nhau, chỉ là có đôi khi sẽ ngẫu nhiên gật gật đầu chào nhau. Về sau, cũng không biết còn có thể thấy lại bọn họ không. Diệp Trọng bỗng nhiên có chút nhớ nhung, hoài niệm hai vị bằng hữu xa lạ mà quen thuộc này. Ngày mai đi nói cho hai người biết sau này mình không đi phòng huấn luyện. Quên đi, Diệp Trọng lập tức phủ định ý niệm này trong đầu. Bằng hữu? Có lẽ bản thân phải cô độc một mình. Mình cùng bọn họ căn bản không cùng một thế giới, cứ như vậy rời đi có lẽ là một lựa chọn không tồi. Nếu có thể rời khỏi Phế tinh này, mọi người nhất định có thể trở thành bằng hữu a. Diệp Trọng nhịn không được mà suy nghĩ miên man.
Mục Thương thản nhiên nói: “Thực chiến. Tích lũy kinh nghiệm thực chiến, sau đó học tập kỹ xảo cao cấp.” khiến cho Diệp Trọng đang suy nghĩ phải bừng tỉnh.
Diệp Trọng trong mắt sáng ngời: “Thực chiến? Thật tốt quá, ta thích nhất là thực chiến! Cả ngày huấn luyện, thật sự là rất nhàm chán!” Ý nghĩ vừa rồi của hắn ngay lập tức bị quẳng bay đi.
Luyện tập lâu như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội thi triển quyền cước, không khỏi làm Diệp Trọng tràn ngập chờ mong!