Đêm, gió sắc như đao gào thét thổi qua miền đất hoang vô tận. Cỏ dại ngả rạp xuống làm mơ hồ lộ ra một bóng người, bộ quần áo đen trên người hắn đã rách toạc thành nhiều mảnh. Những chỗ rách để lộ ra thân thể săn chắc với những luồng khí trắng mơ hồ lởn vởn trên làn da.
"Hấp" La Phong khoanh chân ngồi hít sâu một hơi làm lồng ngực lõm xuống, bụng cuộn vồng lên phảng phất có một quả cầu khí lớn ở trong bụng.
Rồi sau đó quả cầu khí này chậm rãi di chuyển lên trên làm bụng La Phong hóp xuống, còn ngực lại vồng lên mãnh liệt.
Sau đó, nó đột ngột chia làm bốn phần chạy về phía hai tay hai chân La Phong. Da tay phồng lên, hõm xuống đến quái dị!
"Hô" . . . La Phong chậm rãi thở phào một hơi rồi mới từ từ mở mắt ra.
"Cuối cùng cũng vượt qua"
La Phong ngạc nhiên đến thú vị một hồi.
Đau đớn? Nỗi đau cực hạn trên thân thể thì La Phong đều dễ dàng chịu đựng. Nhưng mà vừa mới rồi cảm giác khi dung hợp Huyết Lạc Tinh thật sự làm La Phong vô cùng không thích!
Bởi vì ngoài các loại đau đớn cực hạn ra thì điều làm cho người ta khó chịu chính là . . . La Phong phát hiện linh hồn ý thức của mình lại không cách nào khống chế thân thể! Mất đi sự khống chế đối với thân thể, loại cảm giác không khống chế được quả là chưa từng trải qua.
"Cho dù như thế nào thì loại cảm giác làm cho người ta khó chịu này cuối cùng cũng kết thúc."
La Phong cởi hết bộ quần áo rách nát trên người rồi ngắm nhìn kỹ thân thể của mình xem ra sao. Ít nhất thì nhìn từ bề ngoài đem so sánh với trước khi dung hợp với Huyết Lạc Tinh không có thay đổi chút nào.
Dường như sự đột biến không ngừng toàn thân trước khi dung hợp Huyết Lạc Tinh dường như chưa bao giờ phát sinh.
"Không phải chứ"
La Phong cau mày.
"Kiểm tra đã" La Phong đưa mắt nhìn về phía xa.
"Niệm lực"
"Ầm ầm ~ " Những khối đất đá lớn nặng chừng ngàn vạn tấn ở trên miền đất hoang phía xa liền bắt đầu lơ lửng nhấc lên, hơn nữa tất cả bùn cát ở những khối đất đó hoàn toàn bị niệm lực bao bọc không rớt ra ngoài chút nào.
Dưới sự điều khiển của La Phong, cả một quả núi nhỏ như vậy bắt đầu không ngừng di chuyển giữa không trung, dựa theo quỹ tích hình tròn không ngừng bay lượn.
"Không có gì khác nhau. Tính thẩm thấu, tính tạo ra chân không, tính dẻo, tính dai trong niệm lực của mình so với trước đây không có bất cứ điều gì khác. Ý thức ý chí cũng không hề thay đổi"
La Phong lắc đầu, cả hòn núi nhỏ đang không ngừng xoay tròn trong đêm tối giữa không trung liền từ trên trời rớt xuống rồi ầm ầm đập vào cái hố lớn trước đây bị đào khoét.
"Linh hồn không có ảnh hưởng, chẳng lẽ là thân thể?" La Phong cau mày, đột ngột tùy ý tung ra một quyền.
Oanh! Một quyền xuất ra . . . Quyền hình thành sóng xung kích cao áp làm cho không khí nổ mạnh, chấn khí đáng sợ cắt vụn thảm cỏ của miền đất hoang để lộ ra một vùng đất chừng vài km trơ trụi đất đá.
"Cũng không thay đổi?" La Phong nheo mắt lại, lớp da toàn thân như cuộn sóng, gân cốt khắp cơ thể như truyền tất cả lực lượng toàn thân trong nháy mắt dồn vào nắm đấm tay phải! Thuận thế La Phong đem sức lực toàn thân trong nháy mắt bộc phát mãnh liệt. Nắm tay đấm vào không trung liền làm sinh ra một tiếng nổ chói tai!
"Cảm giác được , cảm giác được. Ở sâu trong tế bào của ta có xảy ra biến hóa" Trong mắt La Phong hiện lên một niềm vui bất ngờ.
"Đây là bước nhảy vọt của sinh mệnh sao?" Loại sinh mệnh có máu thịt mỗi lần đột phá qua một cửa ải đều sẽ có một bước nhảy vọt.
Đột phá đến cấp Hành Tinh , đột phá đến cấp Hằng Tinh, đột phá đến cấp Vũ Trụ . . . nhưng thứ đó mới chỉ vẻn vẹn là tích lũy về lượng.
"Thân thể mình bây giờ mới là cấp Vũ Trụ bậc chín! Cũng không cần đột phá cửa ải, nhưng. . . Cả thân thể thì ở sâu trong mỗi một tế bào gân cốt, cơ bắp, nội phủ đều xảy ra biến hóa”
La Phong vừa kích động vừa thấp thỏm lo lắng. Bởi vì vượt qua năm cửa ải từ cấp Hành Tinh đến cấp Giới Chủ nằm ngoài bước nhảy vọt về sinh mệnh, chúng tuyệt đối không giống nhau.
Nhưng một chút biến hóa nhỏ ở chỗ sâu nhất trong tế bào thì kể cả niệm lực của La Phong cũng không phân biệt rõ.
"Không có biện pháp khac, chỉ có thể từ từ thích ứng, từ từ cảm giác, từ từ cảm nhận biến hóa."
La Phong thầm nghĩ, lập tức ngẩng đầu nhìn hướng bầu trời đêm. . . Vèo! Trực tiếp phóng lên cao, trong nháy mắt liền xuyên qua các tầng mây bay thẳng lên đến tầng thứ mười hai.
"Thế thì mình cử ở trong tầng mây nghiên cứu sự thay đổi bí ẩn của thân thể mình vậy"
La Phong láy ra Huyết ảnh chiến đao tiến hành luyện tập ở trong mây mù.
***
Thành Yến Cương Phi Vân các, chỗ ở của La Phong.
Mặc dù liên tục giết chết hai đại nhân vật ở thành Yến Cương, nhưng La Phong vẫn thong dong tu luyện tại nơi ở.
Bởi vì lo lắng làm hỏng Lâu Các cho nên hắn đặc biệt thi triển niệm lực hình thành vòng bảo hộ ngăn cách. Sau đó tự mình ở trong vòng bảo hộ luyện tập, toàn bộ sóng xung kích sinh ra từ quyền chưởng đều bị niệm lực ngăn cản.
Vừa có thể rèn luyện niệm lực, vừa có thể tùy ý luyện tập.
"Thần kỳ."
"Quả thật là thần kỳ"
Đã sơ bộ cảm nhận được sự thần kì của Huyết Lạc Tinh nên La Phong rất kích động.
Đột nhiên La Phong dừng lại nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài. Từ xa có hai người đi tới, đúng là hai cha con Nạp Bố, Nạp Khả.
"Cũng tới lúc nghỉ ngơi rồi" Tâm tình sung sướng La Phong đi xuống lầu một, mà Nạp Bố, Nạp Khả cũng vừa mới vào đến sân.
"Phong đại nhân."
"Đều vào cả đi."
La Phong cười ngồi xuống cầm bình rượu rót cho mình một chén rượu trái cây của Huyết Lạc Thế Giới uống một hớp. Hắn thấy cảm giác mát lạnh chạy khắp toàn thân rồi mới thoải mái cười nói "Như thế nào mà sáng sớm liền tới thăm?"
"Biết Phong đại nhân bị Thạch Phong Tướng quân đưa vào trại giam, thằng nhỏ Khả Khả này cứ nhảy dựng lên. Sau đó ta cùng nó đến nhà lao thăm hỏi thì mới biết được Phong đại nhân đã được ra"
Lão Nạp Bố tóc bạc cười nói "Cho nên sáng hôm nay liền tới thăm Phong đại nhân. Phong đại nhân, nếu như ngài có chuyện phiền toái vun vặt nào đó thì cứ việc dặn dò. Mặc dù mấy chuyện lớn thì ta không có năng lực giải quyết, nhưng vài chuyện nhỏ như vậy ở thành Yến Cương thì ta sẽ hỗ trợ thu xếp"
"Cám ơn."
La Phong cười một tiếng "Nhưng mà hiện tại cũng không có chuyện gì. Sao vậy? Nạp Khả."
"Vâng" Nạp Khả lên tiếng
"Nhưng sao sắc mặt lại rất không tốt. Có chuyện gì xảy ra?" La Phong cười hỏi.
Nạp Bố cũng nhìn thấy tâm tình vị cao thủ thần bí hôm nay liền cười cười giải thích "Thằng nhỏ Khả Khả này vướng phải một chút phiền toái trong tình cảm nam nữ, cho nên hiện tại đang tự giận mình"
"Tình cảm nam nữ?" La Phong ha ha cười nói "Nạp Khả, thất tình sao?"
"Cái gì gọi là thất tình?" Nạp Khả ngẩng đầu nhìn La Phong.
"Chính là ngươi có ý với người ta, nhưng người ta không thích ngươi"
La Phong bưng chén rượu, tự đắc vui vẻ tợp một hớp.
"Đúng" Nạp Bố ở bên cạnh cười, sờ sờ đầu đứa con. Tuy nhiên Khả lại không thích tránh ra, Nạp Bố cười nói "Chính là người ta không có để ý đến nó. Kỳ thật mà nói thì Nạp Khả có ân tái tạo đối với cô bé kia . . . Cứ nghĩ đến chuyện hai đứa la ta lại buồn cười"
"Ơn cứu mạng?" La Phong kinh ngạc.
"Cha cứ nói . . ." Nạp Khả bất mãn.
Nạp Bố cũng cười cười giải thích "Con ta từ nhỏ rất thích mang theo hộ vệ đi đến mấy chỗ lộn xôn như tửu lâu, thường xuyên nghe thấy người khác nói về nhân vật lợi hại. Con ta liền nổi lòng sùng bái những anh hào này, cho nên cũng học tập mấy vị anh hào cướp của người giàu giúp người nghèo. Nó liền cứ đem theo tiền lặng lẽ đưa cho người nghèo"
"Trong đó có một gia đình khốn cùng gia đình, chỉ có một mẹ một con . . . Đứa con Khả Khả của ta liên tục âm thầm trợ giúp gia đình bọn họ. Về sau thiếu nữ lớn lên, Khả Khả cũng càng lúc càng lớn. Không biết nói sao . . . con ta lại thích cô gái nhà khốn cùng kia "
"A?" La Phong tròn mắt.
"Tế bần, tế bần. . . Tất cả đều thích thiếu nữ đó" Nạp Khả mặt đỏ rần.
"Chuyện không dừng ở đó! Con ta cứ đều đều lặng lẽ đưa tiền cho người mẹ của thiếu nữ. Hơn nữa còn đỡ đầu cho cô bé kia" Nạp Bố gật gù đắc ý "Cô bé kia muốn vào một môn phái bên trong thành chúng ta tu luyện, con ta lập tức cầm một khoản tiền đáng kể lặng lẽ cho mẹ cô bé kia"
"Cứ như vậy. . . cô bé nhà nghèo kia từ thiếu nữ đáng thương trở thành một võ giả thiên tài trong môn phái! Phía sau, con ta lặng lẽ giúp đỡ nhà nàng bao năm"
"Sau đó sao nữa" La Phong ngạc nhiên.
"Con của ta âm thầm thích thiếu nữ này cho nên tự mình cũng gia nhập môn phái đó"
Nạp Bố lắc đầu,"Đáng tiếc, cũng như trước kia, con ta vừa mới ngỏ lời thì bị người ta cự tuyệt"
"A?" La Phong cười càng lớn.
Nạp Khả tức giận nhìn cha mình.
"Cha của ngươi cùng Phong đại nhân nói vài câu mà cũng không được sao?" Nạp Bố trợn mắt nhìn con trai.
Nạp Khả chỉ có thể cúi gầm mặt, nhưng cả hai tai đều đỏ.
"Không chỉ có thế!" Nạp Bố liền nói tiếp "Chuyện nếu chỉ như vậy vẫn còn không tính là thú vị. Ngay tại lúc con ta bị cự tuyệt, hồn vía lên mây đi ra trước cửa thì mẹ cô bé kia đến môn phái thăm nàng. Thấy con của ta thì mẹ cô bé kia liền chạy lại giữ rất kích động mà gọi ân nhân"
"Ồ?" Mắt La Phong sáng lên.
"Cô bé kia đi tới thấy thế rất nghi hoặc liền hỏi mẹ mình gọi ân nhân nào. Mẹ nàng liền nói thật chính con ta đã liên tục trợ giúp gia đình bọn họ"
Nạp Bố ha ha cười nói "Lúc này, cô bé kia trợn tròn mắt, nhưng lại không thể tin được. Nó nói Nạp Khả cũng không hơn 20 tuổi, mà giúp đỡ bắt đầu từ mười mấy năm trước "
"Mẹ nàng nói, ban đầu chính là cậu bé con nhà giàu có bảo vệ đi theo lặng lẽ đưa tiền nuôi cả nhà họ, bà ấy chỉ biết trơ mắt nhìn chú bé con nhà giàu từ từ lớn lên."
Nạp Bố cảm khái không thôi "Không nghĩ tới, quả là không nghĩ tới. Một thói quen trẻ thơ ngày đó như vậy lại dẫn đến cảnh này"
"Tiếp theo thế nào?" La Phong hiếu kì cười hỏi "Cô bé kia đối xử thế nào với Nạp Khả?"
"Cô bé kia cũng rất có khí phách , cũng rất cảm ơn." Nạp Bố nói "Cô bé liền nói với con của ta . . . Ngươi đối với nhà ta có đại ân, ta nguyện làm nô lệ . . . Nếu như ngươi muốn ta gả cho ngươi cũng được"
"A? Tất cả đều vui vẻ" La Phong cười.
"Vẫn chưa kết thúc."
Nạp Bố ha ha cười nói "Con của ta lúc ấy rất có phong phạm bèn hỏi một câu : Ngươi có thích ta hay không?" "Sau đó cô bé kia đáp : Tâm tư của ta đều dốc lòng theo võ đạo nên không muốn yêu người nào. Nhưng đại ân của ngươi đối với nhà ta , ta không có cách nào khác báo dáp"
Nạp Bố nói "Thiếu nữ nói xong, con của ta liền nói : Nạp Khả ta sẽ không bắt buộc người khác, ngươi không thích ta, ta cũng sẽ không bắt buộc ngươi" Nói xong, con ta liền quay đầu mang theo hộ vệ rời đi"
"Ha ha " Nạp Bố nói xong, nhịn không được lại cười lớn lần nữa.
"Thú vị. . . Thú vị" La Phong cũng nở nụ cười.
"Cha" Thiếu niên Nạp Khả mặt mày đỏ bừng mà nổi giận vô cùng.
"Không tệ. . . Nạp Khả, không tệ." La Phong cười tán dương.
Nạp Khả nắm chặt tay nói nghiêm túc "Ta sẽ không bắt buộc người khác, nhưng mà . . . Một ngày nào đó ta sẽ làm nàng thích ta!" Vừa nói hắn lại ngẩng cao đầu tựa hồ tràn ngập ý chí chiến đấu.
"Có chí khí!" La Phong cũng khó nén vui vẻ, giống hệt Nạp Bố ở bên cạnh bắt đầu cười ha hả.
Đệ tứ càng đến! Tiếp tục tả đệ canh năm! Tiếp tục hợp lại! .