Mạc Ôn Trấn nằm ở phía Bắc Đông Lăng Quốc, ngay dưới ngọn đồi Vong Mạc. Đây chỉ là một tiểu trấn nhỏ với hơn chục hộ dân, quanh năm dựa vào trồng trọt, săn bắt để sinh sống. Khí hậu một năm chia làm 4 mùa rõ rệt, mùa hè nóng bức, oi ả, còn mùa đông lại lạnh đến thấu xương. Dù hiện tại đã là cuối đông, cái lạnh vẫn chưa hề giảm bớt, thậm chí còn có phần khô khốc, khắc nghiệt hơn trước.
Trên nền tuyết trắng xóa, một thiếu niên chậm chạp bước từng bước. Dù ngoài trời vô cùng lạnh nhưng hắn lại chỉ mặc độc nhất một bộ y phục mỏng tang, gương mặt tím tái vì lạnh. Hắn vác theo một túi săn to chứa con mồi ở sau lưng, bên eo đeo cung tên chuyên dụng. Tốc độ đi của hắn ngày càng chậm, phần vì thấm mệt, phần vì cơ bắp đã tê tái vì lạnh.
Mãi đến hơn một tiếng đồng hồ sau, hắn mới đến được căn nhà bỏ hoang quen thuộc. Mỗi lần đi săn trở về, hắn đều dừng chân tại đây để nghỉ ngơi. Thông thường, hắn chỉ ở lại đây hai, ba tiếng nhưng hôm nay, có lẽ hắn sẽ ở lại đây qua đêm rồi mới tiếp tục đi về.
Theo thói quen, hắn đặt túi săn xuống, phủi đi những bông tuyết dính trên tóc, y phục rồi mới đẩy cửa tiến vào. Ánh sáng mùa đông vốn đã yếu ớt, trời lại sắp tối, không một tia sáng nào chiếu tới được bên trong căn nhà bỏ hoang. Phía bên trong tối om, nhưng hắn lại không hề do dự tiến vào, treo túi săn lên cái móc trên tường, rồi theo thói quen đi về phía góc nhà tìm củi đốt lửa. Một tháng đi săn hai lần, lần nào cũng nghỉ ngơi tại đây, hắn đã sớm thuộc lòng mọi thứ, kể cả vị trí của đồ đạc. Đám củi trong góc phòng cũng là do lần trước hắn kiếm về để ở đây, đề phòng có hôm dùng tới.
Loay hoay mãi đến hơn 15’ sau, hắn mới thắp được ngọn lửa lên, ủ rũ ngồi bệt xuống đất. Nếu không phải tại cơn bão tuyết kia, có lẽ bây giờ hắn đang ở nhà rồi.
Thân thể lạnh cóng được lửa sưởi ấm dần cũng dần nóng lên. Hắn xoa 2 lòng bàn tay vào nhau, hướng về phía ngọn lửa trước mặt.
Căn nhà này so với nhà của hắn thì bé hơn một chút, ngoài gian phòng hắn đang ngồi cũng chỉ có một gian phòng khác phía trong. Gian phòng kia bé hơn rất nhiều, chỉ đủ kê một cái giường đơn và một hai thứ đồ lặt vặt.
Thiếu niên đang ngồi sưởi ấm đột nhiên dỏng tai lên nghe ngóng.
Căn nhà này bình thường không có ai ở, đến chuột cũng không có, nhưng vừa rồi, hắn rõ ràng nghe thấy tiếng loạt xoạt từ gian phòng phía trong phát ra.
“Chẳng lẽ là gió?”
Thiếu niên tự lẩm bẩm một mình, rồi cũng không để ý nữa mà tiếp tục sưởi ấm tay.
Nhưng càng ngày, âm thanh phát ra từ căn phòng đó càng rõ.
Thiếu niên chú ý nghe ngóng một lúc, âm thanh vẫn không hề biến mất, nhưng hắn có thể khẳng định, đây không phải là gió mà là tiếng hô hấp.
Cánh tay thiếu niên bỗng chuyển động, với lấy mũi tên ở phía sau. Hắn từ từ đứng dậy, cẩn thận bước từng bước tiến đến căn phòng. Càng đến gần, tiếng hô hấp càng rõ.
“Không phải thú, là người!?”
Hắn đi săn được gần 6 năm, đã quá quen thuộc với hơi thở của thú rừng. Hơi thở kia, chắc chắn không phải của thú.
Nhưng không vì thế mà bàn tay cầm mũi tên lỏng đi phần nào.
Cửa gian phòng hé mở, đủ để hắn lách vào mà không gây ra bất kì tiếng động nào.
Thiếu niên cẩn trọng bước từng bước, nhẹ nhàng lách người qua khe cửa, tay trái che trước ngực, tay phải cầm mũi tên hơi nâng lên, sẵn sàng chiến đấu.
Hắn bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt.
Tiếng hô hấp nặng nề liên tục vang lên từ chiếc giường bên phải.
Tay cầm mũi tên của thiếu niên đột nhiên hơi buông lỏng.
Ở trong căn nhà này được gần một tiếng, mắt hắn cũng đã dần thích ứng được với bóng tối, tuy không quá rõ nhưng cũng đủ để nhìn thấy sự vật xung quanh.
Lúc này, một người mặc y phục màu đen tuyền đang nằm trên giường, quay lưng lại phía hắn,hai tay ôm lấy đùi, thân thể chốc chốc lại run lên. Mà hơi thở của người này lại hết sức nặng nề.
Không thấy mặt, y phục cũng rộng thùng thình, không thấy rõ thân hình, nhưng đó chắc chắn là một nữ nhân.
Dựa theo hô hấp, có lẽ người này đang bị thương?
Biết được người trước mặt là nữ nhân, bàn tay cầm mũi tên của thiếu niên liền buông lỏng. Tuy vậy, hắn vẫn cẩn thận bước từng bước, nhẹ giọng lên tiếng:
- Xin….hỏi….
Hắn vừa định nói tiếp, thân hình người kia đột nhiên run lên mãnh liệt, bàn tay không tự chủ nắm lấy y phục giằng xé.
Thiếu niên nhìn thấy cảnh tượng này liền cả kinh, quên cả phòng bị nhanh chóng tiến đến:
- …Bị thương ở đâu sao? Tôi có giúp gì được không?
Không nhìn thấy ngoại hình đối phương, hắn cũng không biết nên xưng hô thế nào, cuối cùng đành hỏi trống không.
Thiếu niên đến bên cạnh giường, muốn xem xem người nọ bị thương ở đâu nhưng lại luống cuống không dám động vào người, cứ ấp a ấp úng mãi.
Hắn vừa cúi người xuống định hỏi lại lần nữa, người trên giường đột nhiên quay người, hai tay vòng qua cổ ghì chặt lấy đầu hắn. Còn chưa kịp định thần, môi đã lại truyền đến một cảm giác ấm áp, ươn ướt.
Mũi tên đang cầm trên tay lập tức rơi xuống đất.
Cảm giác trên môi ngày càng mãnh liệt khiến thiếu niên có phần bối rối, không biết nên phản ứng thế nào.
Hắn muốn giơ tay lên đẩy nữ tử kia ra nhưng lại sợ chạm phải chỗ không nên chạm, phi lễ với nàng, nên cuối cùng chỉ đành dùng lực cố đứng thẳng dậy, tách môi mình khỏi môi nàng.
Thế nhưng nữ tử kia vẫn một mực vòng tay qua cổ hắn, giữ hắn lại. Hắn đứng thẳng dậy thành công, nhưng nữ tử kia cũng đồng thời nhổm người dậy, trước sau vẫn không hề tách môi nàng khỏi môi hắn.
Thậm chí, khi hắn đứng dậy, gần như giữa hai người đã không còn bất cứ khoảng cách nào nữa. Nữ tử kia áp sát người nàng vào người hắn, lực ở tay càng lúc càng mạnh, cố gắng níu giữ hắn lại.
Hai người môi kề môi được một lúc, thiếu niên liền cảm thấy khó thở. Không khí trên núi vốn đã loãng, bây giờ đột nhiên có người áp sát mặt với hắn, đương nhiên hô hấp càng trở nên khó khăn. Theo phản xạ, hắn liền mở miệng ra muốn hít lấy không khí. Nhưng không khí còn chưa hít được, cảm giác ướt át đã lại lần nữa truyền tới. Lưỡi nàng nhanh chóng quấn lấy lưỡi hắn, cật lực mút lấy.
Thiếu niên cả kinh, không suy nghĩ gì nữa đặt hai tay lên hai vai nữ tử, cố gắng dùng sức tách nàng ra. Hắn bước chân phải về phía sau, định dùng sức lùi lại nhưng lại giẫm phải mũi tên lúc trước, mất đà ngã dúi về phía trước.
Đầu gối đập vào thành giường kêu to một tiếng, khiến thiếu niên nhăn nhó mặt mày, đồng thời cũng vì thế mà hai chân mất lực, rời khỏi mặt đất.
Không còn chân đỡ, toàn bộ sức nặng của thiếu niên đều đè lên người nữ tử kia.
Môi của thiếu niên và nữ tử cũng do cú ngã này mà tách ra.
Thiếu niên tham lam hít lấy một ngụm khí sâu, ổn định lại khí tức trong người.
Nhưng vừa hít vào, lồng ngực phồng lên, hắn liền cảm nhận được một vật mềm mại, đàn hồi bên dưới.
Hắn luống cuống chống hai tay và đầu gối xuống giường, nâng người lên. Nữ tử cũng gần như ngay lập tức lấy một tay vòng qua cổ hắn, không để hắn đứng dậy, một tay ôm lấy eo hắn. Môi của nàng lần nữa chạm vào môi hắn, mãnh liệt mút lấy.
Tư thế của hai người thập phần ám muội.
Thiếu niên cố gắng dùng sức tách nàng ra nhưng không thể. Khí lực của nữ tử này không hề yếu chút nào.
Hắn nắm lấy bàn tay của nàng ở eo hắn, muốn gỡ ra nhưng khi vừa chạm vào liền giật mình vì hơi nóng tỏa ra. Đây rõ ràng không phải thân nhiệt của một người bình thường. Hơn nữa còn có hành vi kì lạ của nữ tữ này….
Đầu hắn liền nghĩ ngay đến một thứ: xuân dược!
Dù hắn sống ở một tiểu trấn hẻo lánh nhưng thỉnh thoảng cũng có đi đến một vài tòa thành lân cận buôn bán, đối với những thứ như xuân dược đại khái cũng đã nghe qua.
Nhưng mà, không trùng hợp đến mức này chứ?
Đang miên man suy nghĩ, trước ngực liền đưa đến cảm giác lạnh cắt da cắt thịt cùng với tiếng y phục bị xé rách.
Lần này thì hắn thực sự bị khí lực của nữ tử này làm cho kinh ngạc. Tuy y phục của hắn chỉ làm bằng vải thô thông thường, cũng đã khá cũ rồi nhưng một nữ tử bình thường sao có thể dùng một tay xé rách được chứ?
Kỳ thực hiện giờ thiếu niên đang rất bối rối, không biết nên làm thế nào.
Nếu để mặc nữ tử, hắn sợ rằng nàng xảy ra chuyện không may. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có phải hay không đang làm nhục nàng? Không đúng, là do nàng chủ động mà…
Trong lúc hắn đang phân vân không biết làm thế nào, nữ tử phía dưới đã nới lỏng toàn bộ y phục của bản thân, lộ ra làn da mịn màng, thân thể không ngừng vặn vẹo.
Thiếu niên rốt cuộc không suy nghĩ được gì nữa, hạ thân trở nên căng cứng.
Đầu lưỡi không tự chủ được dần phối hợp nhịp nhàng với người bên dưới. Hai bàn tay ban đầu rụt rè động chạm cũng dần trở nên quen thuộc, nhẹ nhàng lướt qua da thịt nàng.
Nữ tử đột nhiên chủ động tách môi nàng khỏi môi hắn, cánh tay ở sau cổ hắn cũng rút về. Hai tay nàng giờ đây liên tục mơn trớn thân thể hắn, từ khuôn ngực vạm vỡ cho đến cơ bụng bên dưới. Đến khi tay nàng cách lớp vải chạm vào vật bên dưới, thân thể hắn liền hơi rung lên.
Không khí ngoài trời rất lạnh, nhưng nhiệt độ cơ thể hắn lại không ngừng tăng lên.
Thiếu niên rốt cuộc chủ động cởi bỏ y phục bản thân, ngay cả lớp quần trong cuối cùng cũng ném xuống đất. Hắn dùng tay định cởi bỏ lớp áo yếm bên trong của nữ tử nhưng lại nhận ra không biết cách làm, loay hoay một lúc lâu. Cuối cùng vẫn là nữ tử chủ động cởi ra.
Áo ngoài, áo yếm, quần ngoài, quần trong đều đã cởi hết ra, nữ tử giờ đây đang trần như nhộng nằm dưới thân hắn.
Thiếu niên dường như không nhịn được nữa, cúi đầu xuống chủ động hôn lấy môi nàng, tay phải lần mò xuống dưới, xoa nhẹ lên vị trí mẫn cảm kia.
Nữ tử bên dưới vẫn không ngừng vặn vẹo thân mình, bàn tay bấu chặt lấy lưng hắn.
Thiếu niên tách môi mình khỏi môi nàng, nhổm người dậy quỳ trên hai đầu gối. Hắn chậm rãi nhấc chân nàng lên đặt lên vai mình, dùng tay đặt tiểu huynh đệ ngay sát cửa động, nhè nhẹ tiến vào.
Thân thể nữ tử ngay lập tức trở nên căng cứng.
Hắn hơi dùng lực, tiểu huynh đệ liền tiến vào bên trong đến hơn một nửa.
Hạ thể nữ tử không ngừng co bóp, ép chặt lấy tiểu huynh đệ của hắn, khiến hắn suýt chút nữa xuất ra.
Thiếu niên lại dùng lực một lần nữa, nhưng lần này dứt khoát hơn, đâm sau tiểu huynh đệ vào bên trong nàng.
Lúc tiểu huynh đệ của mình phá vỡ rào chắn mỏng manh của nữ tử bên dưới, hắn cũng có chút giật mình. Không ngờ nàng lại là xử nữ.
Nữ tử cắn răng, cố gắng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thiếu niên cứ để yên như vậy một lúc, đợi nữ tử thả lỏng thân mình một chút mới bắt đầu di chuyển tiểu huynh đệ trong người nàng.
Một màn xuân sắc cứ như vậy diễn ra trong đêm khuya. Mãi đến gần 2h sáng, thiếu niên mới xuất ra lần cuối cùng, mệt mỏi chìm sâu vào giấc ngủ.