[Đô Thị -Dị Năng] Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần -TG: Đường Gia Tam Thiếu - New: 649
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần
Tác giả: Đường Gia Tam Thiếu
-----oo0oo-----
Chương 0 : Quyết chiến đỉnh Everest
Nhóm dịch: Sói Già
Nguồn: ST
Giới Thiệu:
Truyện kể về năm 2xxx, có một lưu manh tên là Tề Nhạc do "bị đá" mà đánh người gần chết .Vì sợ tội nên chạy lên Tây Tạng. Ai ngờ được một vị "tiểu tăng" bảo hắn là một trong 13 Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần .
Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần gồm : Kỳ Lân (đứng đầu trong Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần) và 12 con giáp: Tử Thử, Sửu Ngưu, Dần Hổ, Mão Thỏ, Thần Long, Tị Xà, Ngọ Mã, Vị Dương, Thân Hầu, Dậu Kê, Tuất Cẩu và Hợi Trư.
Sau khi thức tỉnh năng lực của mình, Tề Nhạc bắt đầu tu luyện và tìm kiếm 12 Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần còn lại ,chống lại những thế lực muốn xâm lấn phương đông ....
Vì muốn các độc giả có thể cảm nhận tình huống tăng thực lực Thăng Vân Quyết của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần được rõ.
Thăng Vân Quyết của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khi tăng một vân, thực lực sẽ tăng lên 1,5 lần. Dựa theo phương thức này mà tính toán, kết quả sau cùng, chúng ta sẽ lấy một vân làm cơ sở.
Một vân chúng ta xem là mốc khởi đầu, mọi người có thể tính toán được thực lực tăng lên khi đạt vân tiếp theo.
Hai vân, là một vân nhân với 1,5 lần, ta sẽ ra được kết quả của hai vân, nói cách khác, cảnh giới hai vân của chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần mạnh gấp 1,5 lần một vân.
Cảnh giới ba vân là cảnh giới một vân nhân 2,25 lần.
Cảnh giới bốn vân là cảnh giới một vân nhân 3,375 lần.
Cảnh giới năm vân là cảnh giới một vân nhân 5,0626 lần.
Cảnh giới sáu vân là cảnh giới một vân nhân 7,5937 lần.
Cảnh giới bảy vân là cảnh giới một vân nhân 11,39 lần.
Cảnh giới tám vân là cảnh giới một vân nhân 17,085 lần.
Cảnh giới chín vân là cảnh giới một vân nhân 25,628 lần.
Từ những con số trên mọi người có thể thấy được rõ ràng, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần càng tu luyện về sau, mỗi khi tăng lên một vân, thực lực tăng vọt về chất.
Còn nguyên lý tính toán trên người Kỳ Lân cũng giống như vậy, thời điểm tăng lên một vân, thực lực một vân của Kỳ Lân cũng giống như thực lực chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần, nhưng thực lực tăng lên gấp đôi, phương thức tính toán theo đó là:
Cảnh giới hai vân là cảnh giới một vân nhân 2 lần.
Cảnh giới ba vân là cảnh giới một vân nhân 4 lần.
Cảnh giới bốn vân là cảnh giới một vân nhân 8 lần.
Cảnh giới năm vân là cảnh giới một vân nhân 16 lần.
Cảnh giới sáu vân là cảnh giới một vân nhân 32 lần.
Cảnh giới bảy vân là cảnh giới một vân nhân 64 lần.
Cảnh giới tám vân là cảnh giới một vân nhân 128 lần.
Cảnh giới chín vân là cảnh giới một vân nhân 256 lần.
Từ những điều này có thể thấy được, Kỳ Lân tu luyện càng về sau thực lực còn khủng bố hơn các chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần khác, Kỳ Lân đạt tới chín vân, thực lực gấp chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chín vân mười lần. Đương nhiên, Kỳ Lân càng tu luyện về sau càng khó tăng lên. Cơ hồ chỉ cần tất cả chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần cố gắng, đều có thể đạt tới chín vân, mà Kỳ Lân thì không phải thế, cho dù ở thời kỳ thượng cổ, rát ít có Kỳ Lân nào tu luyện đột phá ngoài bảy vân, ba vân sau cùng của Kỳ Lân, mới là tăng lên khủng bố.
Đồng thời, khi chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa và Kỳ Lân Bản Tương Dị Hóa.
Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần tiến hành Bản Chúc Tương Dị Hóa lần đầu tiên, thực lực có thể trực tiếp tăng lên gấp đôi, Kỳ Lân cũng giống như vậy. Nhưng mà, đến giai đoạn thứ hai, sẽ khác nhau, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần sẽ tăng mạnh hơn giai đoạn đầu tiên gấp 1,5 lần, mà Kỳ Lân giai đoạn thứ hai sẽ gấp hai lần giai đoạn đầu tiên. Giai đoạn cuối cùng cũng như thế. Cho nên, chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chín vân giai đoạn dị hóa thứ ba, trừ vân lực biến hóa còn gia tăng vân lực lên gấp năm lần giai đoạn thứ hai, mà Kỳ Lân là 4 lần.
Bởi vậy có thể đưa ra kết luận.
Chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần chín vân, dưới tình huống sử dụng Bản Chúc Tương Dị Hóa giai đoạn thứ ba sau cùng, thực lực từ 25. 628 lần nhân đôi (x2). 25 lần, chính là gấp một vân 57. 665 lần.
Kỳ Lân chín vân, dưới tình huống dị hóa lần ba, thực lực sẽ tăng từ 256 lần nhân với 4 lần, đạt tới con số khủng bố là 1024 lần so với khi một vân. Kỳ Lân khi đó chỉ có thần mới hình dung được. Đây cũng là nguyên nhân Kỳ Lân trở thành vương của thần thú, Kỳ Lân cuối cùng nhất, hoàn toàn có thể hủy diệt toàn bộ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần. Danh xưng thần thú có thể nói chơi sao?
Everest là đỉnh núi chính của dãy Himalaya, là ngọn núi cao nhất thế giới, độ cao 8848m so với mặt nước biển. Dãy Himalaya nằm ở giao giới của Trung Quốc và vương quốc Nepal. Sơn thể chủ yếu do nham thạch cấu tạo thành. Sông băng quy mô lớn, ước chừng có hơn sáu trăm sông băng, diện tích đạt 1600 km vuông. Mà sông băng của nó là nguồn nước nuôi sống rất nhiều nước ở Châu Á, Everest có sinh thái đặc thù của sông băng. Phía Bắc Everest, đông cùng tây nam cũng có hồ đóng băng cỡ lớn, đó là hồ nước đóng băng cao nhất thế giới. Ở sườn núi phía bắc, ở một chỗ giao giới của nham thạch và băng tuyết, cao 7450m, dưới một nơi băng tuyết trắng muốt, trên một vách đá dựng đứng, sức gió mạnh mẽ, băng tuyết không thể đóng băng cho nên lộ ra nham thạch cứng rắn. Đỉnh núi thường có mây mù bao phủ, ở nơi đây có một khí cầu bay trên cao, chính là khí cầu quan trắc thời tiết.
Lúc này, ở nơi giao giới giữa băng tuyết và nham thạch ở bắc Everest, có một đoàn mười mấy người đang đi lên, phải biết rằng, ở một nơi có độ cao hơn bảy ngàn mét so với mực nước biển, bất luận là độ ấm, hay là không khí mỏng manh, đều không phải người bình thường có khả năng thừa nhận. Mà mười mấy người đang leo núi này, đi lại vô cùng nhẹ nhàng, trên người cũng chỉ ăn mặc quần áo bình thường, cũng không phải trang phục chuyên môn chống lạnh.
Gió núi mạnh mẽ mang theo hàn khí lạnh lẽo thấu xương, cùng với băng tuyết giá rét, trong mười mấy người này, một người mập mạp có chút bất mãn nói:
- Lão đại, quyết chiến thì quyết chiến a, vì sao chọn địa phương như thế này? Ở đây vừa lạnh vừa cao, khó chịu muốn chết.
- Ngươi chưa có xem tiểu thuyết sao? Năm đó có Tây Môn Xuy Tuyết cùng Diệp Cô Thành quyết chiến đỉnh Tử Kim, vì sao chúng ta không thể quyết chiến trên đỉnh Everest? Lão đại, ta ủng hộ ngươi.
Một nam tử có tướng mạo anh tuấn nói ra. Tuy ở đây gió lạnh và nhiệt độ có thể đông cứng người thành băng, nhưng âm thanh của hắn không có chút ngắt quãng, truyền vào tai của mọi người rõ ràng.
Âm thanh trầm thấp tử phía trước truyền lại.
- Tốt, không cần nói nhiều, chạy nhanh lên. Lúc trước lựa chọn ở chỗ này cũng chỉ thuận miệng nói như vậy thôi, dù ngọn núi này cao hơn tám ngàn mét cũng chẳng có gì khó khăn với các ngươi cả.
Âm điệu của hắn vô cùng trầm thấp, còn mang theo vài phần khàn khàn, người này mặc một cái áo bào lớn màu đỏ, bao phủ toàn thân kể cả đầu bên trong, hoàn toàn bao phủ lại, từ bề ngoài không nhìn thấy thân hình của hắn, chỉ có thể từ trong âm thanh phân biệt được, hắn là nam nhân.
Đi qua khu băng tuyết, đạp lên phần nham thạch, tuy gió càng thêm rét lạnh, nhưng đi lại cũng dễ dàng hơn trước một chút, trong đội ngũ có một người dáng cao gầy, là nữ tử mặc cái váy màu xanh da trời, nói:
- Hẳn bọn chúng theo mặt nam đi lên núi, chúng ta có lẽ nhanh chóng gặp thôi. Dù sao, đây là quốc thổ cộng hòa Viêm Hoàng (người dân Trung Quốc coi mình là con cháu Viêm Hoàng, trong truyện này Viêm Hoàng = Trung Quốc) của chúng ta, há có thể cho những kẻ ngoại lai kia xâm phạm?
Nam tử áo đỏ cầm đầu gật đầu, nói:
- Tốt, chúng ta cũng sắp tới nơi rồi, thuận tiện nên làm thể dục cho nóng người trước khi chiến đấu. Thần Long, Dần Hổ, Mão Thỏ, Ngọ Mã, Vị Dương, Tuất Cẩu, các ngươi am hiểu tiến công, mang theo những người khác, chúng ta gia tốc.
Ánh sáng màu xanh nhàn nhạt xuất hiện dưới chân của người áo đỏ, hào quang này nhanh chóng hóa thành hai cái bánh xe, làm thân thể của hắn trôi nổi lơ lửng, hóa thành một đạo thanh hồng sắc quang mang (tia sáng màu xanh pha đỏ) đi lên đỉnh núi.
Mập mạp nói chuyện lúc trước nghe vậy cũng không nói gì, nhìn qua một người mặc áo da màu trắng bên cạnh, dáng người trung đẳng, chính là một nữ tử có cặp đùi đẹp, hắn nói:
- Tâm tình của lão đại dường như không tốt! Hắn rất ít khi nghiêm túc như vậy, trực tiếp xưng hô danh hiệu của chúng ta.
Nữ tử áo trắng thở dài một tiếng, nàng dùng âm thanh vô cùng ôn hòa nói:
- Dù sao hắn cũng phải đối mặt với người yêu của hắn! Đổi lại là ai, chỉ sợ tâm tình không phải rất tốt. Trận chiến ngày hôm nay, bất luận là thắng hay bại, đối với hắn mà nói, đều không phải kết quả tốt. Đi thôi!
Nàng giữ chặt tay của mập mạp, hai chân dậm xuống đất, giống như bắn đi, chỉ một bước chân, đã ở ngoài mấy chục thước.
Sau lưng nữ tử áo trắng này có một nam tử dùng thần sắc vô cùng thèm thuồng nhìn qua nàng, nói:
- Ai, Mão Thỏ có cặp đùi càng ngày càng đẹp, càng ngày càng đàn hồi hơn trước.
- Dâm hổ, chạy nhanh thôi. Coi chừng con chuột kia liều mạng với ngươi đấy.
Một nam tử có dáng người lùn nhất trong đội ngũ, trên mặt mang theo một cặp kính đen to đùng, hắn vặn eo, vừa dùng lực, thân thể vặn vẹo từ eo lên tới tận vai của hắn.
- Mả mẹ nó, vì cái gì mà thích mỹ nữ lại trở thành nam nhân tục tĩu. Thượng Thiên bất công a!
Trong hào quang như ẩn như hiện, mười ba người này dùng thời gian mười phút ngắn ngủi, đã leo xong một ngàn mét khó khăn nhất cuối cùng, "chạy" lên đỉnh Everest, đúng là "chạy" chứ không phải là "leo" a. Xa xa, nhìn xuống phía dưới là một mảnh trắng xóa của tuyết, từng ngọn gió mạnh thổi băng tuyết giá buốt qua người của bọn họ.
Nam tử mặc áo đỏ là người đầu tiên đi lên đỉnh núi, một mình một người đứng trên địa phương cao nhất, nhìn qua khung cảnh tiêu điều trước mặt. Hiển nhiên bọn họ là những người tới trước tiên, mười hai người, chỉnh tề đứng sau lưng của nam tử này, ai cũng không lên tiếng nữa, ánh mắt của bọn họ lộ ra vẻ ngưng trọng.
Nam tử mặc áo đỏ một mực cúi đầu xuống, giống như đang tự hỏi cái gì đó, đột nhiên, hắn ngẩng đầu, thân thể rung động lắc lư rất nhỏ, ánh mắt của hắn như hóa thành thực chất, biến thành mũi tên nhọn nhìn qua một hướng ở phía nam.
Đúng lúc này, một thân ảnh uyển chuyển từ bên dưới bay lên, nàng giống như không cần mượn lực từ cái gì cả, bay bổng thẳng lên trên đỉnh núi. Mười hai người đứng sau lưng của nam tử áo đỏ đã tản ra, tạo trận hình, hình thành một nửa cung, nam tử mặc áo đỏ không có động đậy, nhưng ánh mắt hóa thành thực chất kia đã tập trung lên người của nữ tử có dáng người uyển chuyển kia.
Rốt cục, giống như một đóa tường vân, nàng phiêu phù trên đỉnh, nàng mặc một bộ áo dài trắng như tuyết toàn thân của nàng bao phủ trong quang ảnh nhàn nhạt, tư thái mỹ lệ, bên ngoài quần áo mang theo một kiện sa y mỏng màu vàng, da thịt như ngọc như ẩn như hiện bên dưới, làm cho người ta không thể không nhìn thêm vài lần, trên gương mặt trái xoan trắng ngần như tuyết kia, một đôi mắt xinh đẹp như nước hồ thu, cái mũi tinh xảo, bờ môi anh đào hiện ra màu hồng mỹ lệ, ngũ quan của nàng chỉ có mấy chữ: đoạt thiên địa tạo hóa. Thân thể thon dài mềm mại vẫn uyển chuyển động lòng người, phối hợp với gương mặt vô cùng cân xứng, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại vô cùng thu hút, làm cho người ta muốn nhìn nhất chính là cặp đùi ngọc thon dài của nàng. Đường cong lung linh của nàng như được hào quang bao phủ, tràn ngập khí tức thần thánh, kỳ lạ nhất, chính là mái tóc dài màu tím, dường như không phải là nhuộm, mà là trời sinh đã có, giống như tơ lụa màu tím thả xuống sau lưng. Lúc này, ánh mắt của nàng nhìn qua nam nhân mặc áo đỏ kia, trong mắt của nàng tràn ngập thê lương mờ mịt và bất đắc dĩ, hàm răng trắng ngà cắn nhẹ bờ môi.
Ánh mắt của nam nhân gọi là dâm hổ lúc trước hiện ra thần sắc thưởng thức, thấp giọng nói khẽ:
- Hai chín cái xuân xanh, ba tháng mùa xuân tươi đẹp. Tóc tím như mây, mày ngài lộ hai hàng trăng non; hồng nhan như ngọc, môi son hợp nhất điểm đan sa. Không cao không lùn, không gầy không béo. Vui buồn lẫn lộn, khẽ nhăn mày cũng tạo thành nụ cười. Áo mỏng như chim én khoac tiên sa, vớ dài tôn chân đẹp.
Nữ tử tóc tím dường như không có nghe được lời nói của "Dâm hổ" kia, dùng ngôn ngữ Viêm Hoàng chính tông nói:
- Rốt cuộc ngươi vẫn tới trước ta, kỳ thật, ta vĩnh viễn cũng không hy vọng có trận chiến ngày hôm nay.
Âm thanh của nam nhân áo khoác đỏ vẫn trầm thấp khàn khàn như trước.
- Nhưng mà, cái gì tới thì cuối cùng cũng tới. Dù sao, chúng ta cầm tinh thủ hộ thần, thủ vệ phương đông, mà các ngươi thủ vệ phương tây. Tín niệm của chúng ta không giống nhau.
Âm thanh của hắn ngoại trừ vài phần tang thương ra, nghe không ra bất cứ một tia sắc thái tình cảm nào, thậm chí cũng không cách nào phân biệt rõ tuổi của hắn.
Nữ tử tóc tím nhẹ gật đầu, thấp giọng nói:
- Đúng, chính là sứ mạng của chúng ta, chúng ta cũng không thể lùi bước.
Tay phải của nàng chậm rãi nâng lên, một chiêu nhẹ nhàng, một quyền trượng dài lăng không hiện ra trước tay của nàng, loại quyền trượng này có phong cách cực kỳ cổ xưa, bề mặt còn mang theo hào quang màu vàng óng ánh. Quyền trượng chậm rãi dung nhập vào không trung, một đạo kim quang trầm tĩnh từ trong quyền trượng bắn ra ngoài, lập tức, sương tuyết ở trên không trung vào lúc này cũng tiêu tán mất, không trung xuất hiện khí tức trang nghiêm thần thánh.
Nam nhân tóc đỏ vẫn đứng lặng như trước, không thèm để ý tới quang mang màu vàng từ trong quyền trượng bắn ra, bỗng nhiên một đạo hào quang màu đỏ lăng không bay lên, thản nhiên nói:
- Bọn thuộc hạ của ngươi cũng tới rồi. Hôm nay, chính là cuộc chiến của mười hai địa chi (12 con giáp ^.^) phương đông và mười hai địa chi phương tây, đồng thời, cũng là cuộc chiến của ta và ngươi. Vũ Mâu, giữa chúng ta ai cũng không có sai, ai cũng đều sai. Ngươi nói đúng không?
Vũ Mâu cúi đầu xuống, nói:
- Các ngươi ở phương đông, phân chia là mười hai địa chi, nhưng mà, phương tay của chúng ta không có xưng hô như thế, phương pháp phân chia cũng không giống nhau, chúng ta dùng chòm sao chỉ dẫn, theo ý nào đó mà nói, cũng khác với mười hai địa chi của các ngươi, chúng ta chia đều phân thành mười hai cung hoàng đạo, mỗi lần phân chia là ba mươi độ, xưng là một đoạn, bởi vì mỗi một đoạn đều đã từng là cung điện của Thái Dương thần Apollo trong truyền thuyết, cho nên, cũng gọi là mười hai cung hoàng đạo.
Đúng lúc này, mười hai hào quang như ẩn như hiện bay từ sườn nam tới đỉnh Everest, mỗi người đều hơi lộ ra dáng vẻ mập mạp, tới gần, có thể nhìn thấy sau lưng của bọn họ có cõng một cái rương, không biết trong đó có cái gì.
|