Chiến Thần Biến
Tác giả: Tiểu Đao Phong Lợi
Chương 10: Chết cũng phải chịu đựng.
Dịch: kimnambin
Biên: Pearl
Nguồn: http://4vn.eu/forum/
Đằng Phi lúc này đã lặng lẽ tới vách núi đá, tiến vào sơn động. Khi hắn đến thì xế chiều chiều. Mặt trời đang chầm chậm xuống núi. Lục Tử Lăng đang khuấy một vạc thuốc khổng lồ. Không ngừng cho thêm dược liệu vào bên trong. Vẻ mặt vô cùng tập trung. Ngay cả Đằng Phi vào nàng cũng không thèm để ý.
Đằng Phi thấy các vạc lớn như vậy nhất thời sửng sốt. Liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Lục Tử Lăng rất là hâm mộ. Có nhẫn trữ vật thật là tốt. Bằng không, một cái vạc lớn như vậy, làm sao có thể mang theo bên người a.
Nhưng hắn lại không có biết, cái vạc thuốc này cũng là do Lục Tử Lăng đêm hôm qua thuận tay lấy từ dược phòng của một gia tộc nào đó.
Cứ như thế, Lục Tử Lăng chuyên chú vào khuấy thuốc, không để ý tới Đằng Phi. Đằng Phi nhìn một hồi, không hiểu Lục Tử Lăng đang làm cái gì. Từ thủ pháp của nàng, hắn cũng có thể đại khái đoán được. So với đám bào chế thuốc cao cao tại thượng của gia tộc mình thì thủ pháp không biết cao minh hơn bao nhiêu lần.
Từ trong vạc toả ra một mùi huyết tinh gây gây, còn mang theo áp lực kinh người. Mà áp lực này Đằng Phi chỉ có thể tìm thấy trên người gia gia. Nếu xét về khí thế từ vạc thuốc pháp ra, mang theo mùi huyết tinh thì so với gia gia hắn quả thực cường đại hơn nhiều.
Thậm chí nó còn khiến cho Đằng Phi có một loại cảm giác hít thở khó khăn.
Bất quá tính tình Đằng Phi háo thắng, nhìn Lục Tử Lăng bộ dáng không hề có chút áp lực nào, trong lòng hắn thầm nghĩ:
- Nàng có thể chịu được thì ta cũng có thể.
Chừng hai canh giờ trôi qua, mặt trời đã xuống núi, màn đêm bắt đầu buông xuống. Lục Tử Lăng mới nhìn Đằng Phi đang cố chống đỡ áp lực từ cái vạc. Nàng thản nhiên nói:
- Thịt cá trong sông này không tệ, ngươi đi bắt mấy con về đây!
Vài ngày ở chung với nhau, Lục Tử Lăng đối với tính tình của người thiếu niên này vô cùng hiểu rõ. Nếu như nàng nói rằng trong sơn động này áp lực quá lớn, ngươi đi ra ngoài hít thở không khí một chút, khẳng định hắn sẽ nhất định không ra.
Đây là một thiếu niên quật cường a … Một tiểu tử chết vì sĩ diện! Lục Tử Lăng nghĩ tới đây, miệng nở nụ cười nhàn nhạt. Trong phút chốc cả sơn động nhưng được bịt kín bởi một vòng sáng rực rỡ.
Nếu là những người quen biết nàng mà nhìn thấy khẳng định sẽ cho rằng mặt trời mọc ở phía tây. Ngoại hiệu Thiên Sơn Tuyết Lục Tử Lăng nào phải là hư danh, nàng cũng biết cười? Thực sự biết cười sao?
Thiên Sơn chính là ngọn núi cao nhất ở trong lãnh thổ Chân Vũ Hoàng Triều. Tuyết trên Thiên Sơn đã có từ mấy ngàn năm, mấy vạn năm, không bao giờ tan chảy. Có thể thấy Lục Tử Lăng là nữ nhân có tính tình như thế nào?
- Ách … Ngươi muốn ăn cá? Được rồi!
Đằng Phi hiện tại quả thực đã chịu tới mức cực hạn rồi. Hắn đứng ở trong này từ lúc xế chiều quả thực là tự chịu khổ, có khổ mà không dám nói. Quần áo trên người không biết ướt rồi lại khô bao nhiêu lần.
Nhưng hắn cũng không biết, Xích Huyết Giao Lục Tử Lăng chém giết không phải là Xích Huyết Giao bát giai ma thú mà chính là thập giai ma thú chuẩn bị hóa thành chân long, hay nói cách khác, nó chính là ngụy long.
Lục Tử Lăng thấy hắn đến, nếu nàng không dung khí thế bản thân trấn áp khí thế Chân Long từ trong vạc phát ra thì khi đó Đằng Phi chắc chắn phải thổ huyết. Hắn không chết quả thực là may mắn rồi.
Bất quá, Đằng Phi vẫn cố gắng chống chọi áp lực như thế này, qua tối nay cho tới ngày mai khẳng định kết quả sẽ rõ ràng!
Hắn có thế sống không?
(ND: không sống thì hết truyện à )
Lục Tử Lăng chau mày, đôi mắt có chút thất thần nghĩ tới.
(ND: Liêu xiêu rồi)
Tới lúc Đằng Phi giơ lên những con cá to trở về, uy áp của Chân Long từ vạc phát ra không biết đã bị Lục Tử Lăng dung phương pháp gì phong ấn chặt.
Không còn uy áp kinh người nữa.
Hai người ăn xong, Lục Tử Lăng vẻ mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi đi ngủ đi!
Sau đó nàng lại bắt đầu khoanh chân tu luyện, không để ý tới Đằng Phi nữa.
Đằng Phi đoán rằng thương thế của nàng chưa hoàn toàn khôi phục. Lại vì chuyện của hắn mà bận rộn, trong lòng không khỏi cảm kích. Nhiều năm trôi qua như vậy, chưa từng có người nào giống như Lục Tử Lăng đối xử với hắn tốt như vậy. Mặc dù nàng làm cho người ta cảm thấy lạnh lùng nhưng Đằng Phi lại biết nàng là một nữ nhân lương thiện.
Sáng ngày hôm sau Đằng Phi thứ dậy rất sớm. Thật ra hắn hôm qua ngủ không được ngon giấc. Cảm giác khẩn trương, kích động, mong mỏi. Còn có cảm giác sợ hãi không rõ ràng. Đủ loại cảm xúc đan xen vào nhau, hắn có thể ngủ ngon mới là lạ.
Lục Tử Lăng vẫn lẳng lặng ngồi đó, hàng lông mày núi tinh tế mà thanh thoát, mái tóc mượt mà như dòng nước. Nàng ngồi đó, xinh đẹp khiến cho người đối diện với nàng có cảm giác hít thở không thông.
Cảm giác được Đằng Phi đã tỉnh lại. Nàng mở mắt nhìn thoáng qua Đằng Phi, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng nói:
- Đã chuẩn bị xong chưa?
- Đã chuẩn bị xong!
Đằng Phi bình tĩnh trả lời!
Lục Tử Lăng khẽ gật đầu, sau đó nói:
- Cởi quần áo ra, nhảy vào!
- Ách …
Đằng Phi nhìn Lục Tử Lăng đang nhìn mình, mặt có chút hồng lên, ấp úng nói:
- Phải cởi hết sao?
- Dĩ nhiên!
Lục Tử Lăng giống như một tiên tử, lời ít mà ý nhiều.
- Cái kia …
Đằng Phi gãi đầu, vẻ mặt khó xử nhìn Lục Tử Lăng, không biết nên nói như thế nào mới phải.
Lục Tử Lăng hơi sửng sốt một chút. Nhưng ngay sau đó dường như nàng nghĩ tới gì đó. Ánh mắt nhìn thoáng qua Đằng Phi:
- Chỉ là một tiểu hài tử mà thôi, lại còn xấu hổ!
- Ta xoay người sang chỗ khác, ngươi nhanh lên một chút.
Nàng vừa nói vừa xoay người, đưa lưng về phía Đằng Phi.
- Được, được!
Đằng Phi thở dài nhẹ nhõm. Nhanh chóng cởi hết quần áo, đi tới trước vạc thuốc. Hăn hít sâu một hơi, hai tay chống vào miệng vạc, sau đó nhảy vào.
- Ùm!
Đằng Phi vừa nhảy vào được một lúc liền cảm giác được toàn thân mình đột nhiên giống như bị hàng ngàn, hàng vạn con kiến cắn xé. Đau đớn kịch liệt khiến cho hắn thiếu chút nữa theo bản năng lập tức nhảy ra.
Hừ. Chẳng lẽ chưa từng bị kiến cắn qua? Vậy thì đi bắt một con để trên bàn tay mình, để cho nó cắn một miếng là biết ngay mùi vị.
Bất quá khi hắn nhớ tới những ánh mắt xem thường, trào phúng. Lại nghĩ đến cái chết của phụ thân. Mẫu thân sống chết không rõ ràng. Nghĩ đến Lý thúc vì bảo vệ bí mật mà tự sát. Còn có những người chết theo phụ thân hắn nữa. Đằng Phi cắn răng một cái, trực tiếp ngồi xuống, chỉ lộ ra một cái đầu.
Ân …
Khuôn mặt anh tuấn của Đằng Phi trở nên méo mó dữ tợn. Hiện tại hắn có cảm giác như tất cả những thứ giống như con kiếm kia đều mặc cương giáp chui vào trong cơ thể của hắn. Bắt đầu cắn lấy máu thịt của hắn. Loại đau đớn kịch liệt này khiến cho hắn cơ hồ trong khoảnh khắc muốn ngất đi. Đầu không ngừng bành trướng, giống như muốn nổ tung vậy.
Ngay sau đó giống như là có một con quái vật lớn, từng cước, từng cước một, giẫm lên trên người hắn. Đem hắn giẫm đạp tan tác …
- Cảm giác như thế nào?
Thanh âm Lục Tử Lăng phảng phất như từ xa truyền đến. Đằng Phi có cảm giác từ trong thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng đó có một chút thân thiết.
- Không … Hic … Không có chuyện gì cả!
Đằng Phi vừa mở miệng cũng khiến cho chính mình sợ hết hồn. Thanh âm của hắn hiện giờ lại khan khan, phảng phất là một người khác đang nói chứ không phải hắn.
- Cố gắng nhẫn nhịn. Cái này vẫn chưa tính là khó chịu nhất.
Lục Tử Lăng vẫn chưa nói hết. Đằng Phi có cảm giác như muốn sụp đổ. Trời ơi, cái này còn chưa tính là khó chịu nhất. Mỹ nữ sư phụ à, ngươi không thể nói dễ nghe hơn một chút sao? Ngươi không thể an ủi ta là chỉ cần gắng gượng vượt qua giai đoạn này là sẽ qua sao?
Đằng Phi tức giận nghĩ. Cơ hồ như trong khoảnh khắc đã bị cơn đau như thủy triều dâng bao phủ. Hắn hiện tại đang hoài nghi liệu hắn hiện giờ có phải chỉ còn bộ xương khô hay không? Hắn có cảm giác như huyết nhục toàn thân đang không ngừng bị xé rách xuống dưới.
Đằng Phi đau đến mức cơ hồ hàm răng cũng muốn cắn nát. Cả người muốn ngất đi. Lúc này một lần nữa bên tai hắn lại truyền đến thanh âm của Lục Tử Lăng.
- Ngàn vạn lần không nên ngất đi. Nếu không, không chỉ nói kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà ngay cả tính mạng của ngươi cũng khó mà giữ được.
Thanh âm mơ hồ, trong trẻo mà lạnh lùng truyền đến.
Đằng Phi giờ phút này ngay cả ý niệm oán giận cũng không nghĩ tới, hiện tại hắn chỉ còn nghĩ tới kiên định. Nhất định phải vượt qua.
Chịu. Cho dù chết cũng phải chịu!
Oanh!
Long uy kinh khủng nhất cuối cùng cũng đã tới.
Nếu còn khí lực mà nói … Đằng Phi hiện tại thật muốn cho mình một cái bạt tai. Bởi vì hiện tại hắn vừa mới nghĩ: Cho dù bị hành hạ chết đi sống lại nhưng long uy kinh khủng ngày hôm qua cũng không có xuất hiện. Ai ngờ … Thật là bi kịch a… Long uy lập tức tới.
Hơn nữa so với hôm qua thì mãnh liệt hơn mấy chục lần.
Phốc!
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Đằng Phi phun ra.
Long uy kinh khủng trực tiếp bao phủ cả người Đằng Phi lại. Trừ đầu, toàn thân hắn, xương cốt đều không ngừng truyền đến tiếng rắc rắc. Không ngừng vỡ vụn.
- Máu của Xích Huyết Giao gần hóa thành Chân Long thực sự rất cường đại. Nếu mang máu này về chỉ sợ những lão quái vật kia sẽ mừng như điên. Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới, ta sẽ đem vật vô cùng trân quý này dung trên người một thiếu niên phế thể!
Lục Tử Lăng nhìn khuân mặt không ngừng nhăn nhó, cơ hồ không còn nhìn ra đó là Đằng Phi trước kia, trong lòng thầm nghĩ đến.
Đồng thời, Lục Tử Lăng cũng vì thiếu niên kiên cường này mà cảm thấy khâm phục. Loại thống khổ thay đổi thế chất này có thể khiến cho con người ta đau đến chết đi sống lại. Nhưng mà hắn cho tới bây giờ, trừ thi thoảng kêu lên một tiếng đau đớn thì thậm chí hắn cũng không có rên rỉ lấy một tiếng.
Trên thực tế, giờ phút này Đằng Phi ngay cả khí lực để nói cũng không có. Hắn không biết vì cái gì mà hắn còn ngồi ở chỗ này, không có chìm xuống. Bởi vì hiện tại hắn cảm giác xương cốt toàn thân tất cả đều đã vỡ vụn rồi.
Loại đau đớn này, xuyên tới tận bên trong linh hồn. Đằng Phi hiện tại còn có chút thanh tỉnh là hoàn toàn dựa vào niềm tin bất khuất để mạnh mẽ chống đỡ. Nếu như niềm tin này sụp đổ thì bản thân hắn cũng sẽ trực tiếp ngã xuống, chết đi.
Xương cốt toàn thân vỡ vụn là loại tư vị gì? Cứ tưởng tượng nếu như một đốt ngón tay bị gãy cũng sẽ đau đến mức không muốn xuống. Huống chi hắn từ đầu đến chân, xương cốt đều đã vỡ vụn, thì sẽ như thế nào?
Dù sao thì hiện tại Đằng Phi cũng cảm giác như linh hồn của hắn bị xé rách thành vô số mảnh. Ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
- Chịu đựng!
Vào thời điểm Đằng Phi có cảm giác như mình sẽ chết đi thì thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng đó một lần nữa lại vang lên.
- Ân? Thanh âm này rất quen thuộc. Là ai?
Đằng Phi mơ mơ màng màng nghĩ đến, lại suy nghĩ:
- Ta không thể buông xuôi. Không thể! Chịu đựng. Nhất định phải chịu đựng. Chịu đựng. Cho dù chết cũng phải cắn răng mà chịu.
Một ngày. Hai ngày. Ba ngày ... Bảy ngày. Tám Ngày… Mười ngày … Suốt mười ba ngày đã trôi qua.
Cả người Đằng Phi hiện giờ tiều tụy, nếu như không phải thỉnh thoảng thấy hắn còn hô hấp thì so với người chết không khác biệt là mấy.
Đối mặt với tình huống như thế, Lục Tử Lăng cũng không có phương pháp xử lý nào tốt hơn. Những gì có thể làm nàng đã làm rồi. Hiện giờ chỉ có thể trông vào ý chí cùng nghị lực của Đằng Phi có đủ kiên cường không mà thôi.
Xế chiều ngày thứ mười bốn. Lục Tử Lăng đang điều tức đột nhiên mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn vẻ mặt xám như tro tàn của Đằng Phi, có một cỗ sinh khí mãnh liệt từ đỉnh đầu hắn lao ra. Cỗ sinh khí mãnh liệt này trong chốc lát đột phá ra khỏi vòng vây của Long uy.
Đem Long uy kinh khủng kia trực tiếp đánh tan.
Đồng thời trong thân thể Đằng Phi tất cả những xương cốt vỡ vụn đều nhanh chóng ngưng kết lại. Cái cột sống trong nháy mắt được ngưng tụ lại, nhưng một con đại long đọng lại trên lưng Đằng Phi.
Đồng thời, vô số linh dược hỗn tạp cùng với máu Xích Huyết giao trong vạc nhanh chóng giảm sút, toàn bộ đều tiến vào thân thể Đằng Phi.
- Thành!
Trên khuân mặt lạnh như băng của Lục Tử Lăng hiện ra một nụ cười thản nhiên.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
|