"Phù phù…!!!"
Ngay khi thân hình Huyết Ma ngã vật xuống đất, làm dậy lên một mảng bụi lớn thì ấn ký của Luân Hồi Chi Thư lại xuất hiện trên trán của Yêu Dạ. Một màn sương mù nhanh chóng tràn ra, che chắn luồng sáng đang phát ra từ trên người Yêu Dạ.
"Két!!!"
Một quyển sách với phong cách cổ xưa bất chợt xuất hiện.
"Luân Hồi Chi Thư!!!" Yêu Dạ kinh hãi kêu lên thành tiếng. Chính là vì quyển sách kia mà Yêu Dạ mới xuyên tới thế giới này, cũng nhờ nó mà Yêu Dạ mới có thể sử dụng lực lượng của Chân linh.
"Tìm được một linh hồn thể đạt điều kiện hấp thu, lập tức tiếp nhận năng lượng, mở ra Đệ nhị đại ngục!!!"
Một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai yêu Dạ. Đây chính là thanh âm của Luân Hồi Chi Thư.
"Ầm...ầm...!!!"
Trang sách của Luân Hồi Chi Thư chậm rãi mở ra. Thanh âm lẩm bẩm đó giống như vọng lại từ thưở khai thiên tích địa khiến cho người ta có một cảm giác rung động vô hạn.
"Hưu!!!"
Một lực hút vô hình từ Luân Hồi Chi Thư tràn ra khiến cho linh hồn Yêu Dạ cảm thấy run rẩy giống như đứng trước đấng chúa tể Chí tôn.
"A...!!!"
Một luồng ánh sáng mờ mịt từ trong thân thể Huyết Ma bay ra, sau đó vặn vẹo hợp lại thành hình dáng của hắn.
"Đây là linh hồn của Huyết Ma?"
Con mèo nhỏ giống như đang chứng kiến chuyện gì đó rất đáng sợ, giọng nói của nó trở nên run rẩy. Mà lúc này linh hồn của Huyết Ma cũng đang ngập tràn sự sợ hãi bởi hắn cảm giác được nguy hiểm cực độ đang đến gần.
Hắn điên cuồng dẫy dụa, nhưng đối diện với Luân Hồi Chi Thư, cho dù hắn có vẫy vùng cỡ nào cuối cùng cũng vẫn bị hút vào bên trong.
"Ầm...ầm...!!!"
Sau khi hấp thu linh hồn Huyết Ma, Luân Hồi Chi Thư chậm rãi đóng lại, âm thanh đó giống như tiếng đóng của cánh cửa luân hồi. Sau đó nó hóa thành một luồng quang mang màu xám chui vào đầu Yêu Dạ.
"Đây là chuyện gì nhỉ???"
Yêu Dạ không thể nào lý giải nổi điều vừa diễn ra trước mắt.
"Đây là năng lực thứ hai của Luân Hồi Chi Thư: rút linh hồn lực để cường hóa bản thân. Chỉ cần có đủ linh hồn lực thì Luân Hồi Chi Thư có thể mở ra Đệ nhị đại ngục, đến lúc đó ngươi sẽ triệu hoán ra được nhiều chân linh, Pháp tướng cường đại hơn!"
Thanh âm của Độc Cô Cầu Bại vang lên, giải tỏa những mê hoặc trong lòng Yêu Dạ.
"Đây là thần khí sao?"
Con mèo nhỏ tròn mắt kinh hãi khi nghe Độc Cô Cầu Bại giải thích.
"Thần khí ư…!"
Thanh âm của Độc Cô Cầu Bại rất bình thản, nhưng ánh mắt hắn lại lóe ra một tia sáng khinh thường. Ánh mắt ấy như nói cho con mèo nhỏ biết danh hào thần khí chỉ là loại hàng vỉa hè mà thôi.
Chẳng lẽ đồ vật ấy là tồn tại viễn siêu thần khí sao?
Vừa nghĩ tới đây, con mèo nhỏ giống như bị hù dọa thót cả tim. Trong thâm tâm nó vẫn tin lời của Độc Cô Cầu Bại bởi trực giác nói cho nó biết trung niên nhân nhìn rất bình thản này còn nguy hiểm hơn Phó Hồng Tuyết rất nhiều.
Con mèo nhỏ đã từng chứng kiến sự đáng sợ của Phó Hồng Tuyết. Mà Độc Cô Cầu Bại lại càng làm cho nó sợ hãi. Những nhân vật cường đại như vậy tùy thời đều có thể cho nó đi chầu ông bà, sao có thể lừa gạt nó được.
"Được rồi! Tinh túy đao pháp ta đã truyền thụ cho ngươi! Có thể lĩnh ngộ được tới đâu thì phải tùy vào khả năng của ngươi mà thôi!"
Sau khi Độc Cô Cầu Bại nói xong thì Phó Hồng Tuyết từ trong thân thể của Yêu Dạ đi ra.
Không còn lực lượng của Phó Hồng Tuyết trợ giúp, ngay lập tức Yêu Dạ giống như người say ngã lăn quay ra đất.
" Ngươi làm sao vậy?"
Nhìn bộ dạng tái nhợt vô lực của Yêu Dạ, con mèo nhỏ liền hỏi với giọng quan tâm. Yêu Dạ lắc đầu cười khổ:
"Vừa rồi lực lượng đó không phải là của ta cho nên sau khi sử dụng sẽ xuất hiện di chứng thoát lực!"
" Không chỉ như thế đâu! Khi nãy do ngươi vận dụng chân linh lực lượng của ta cho nên hiện tại thực lực của ngươi đã rơi xuống Nhân Kiệt cảnh!"
Lời nói của Phó Hồng Tuyết càng khiến Yêu Dạ mặt nhăn mày nhó. May mà hắn còn chưa bị xuống hạ một cảnh giới, nếu không Yêu Dạ chỉ có nước khóc đến chết mất.
"Được rồi! Tuy đã tạm thời giải quyết được nguy cơ trước mắt nhưng nếu ngươi không rời khỏi nơi đây thì sẽ còn gặp phải nhiều nguy hiểm hơn đó." Phó Hồng Tuyết nói.
" Hả? Không phải đã giải quyết xong địch nhân rồi sao? Còn nguy hiểm nào nữa?" Yêu Dạ hỏi với giọng nghi hoặc.
"Ngươi cho rằng nơi này chỉ đơn giản vậy sao? Cảm giác cho ta biết nơi này còn bảy, tám khí tức còn đáng sợ hơn Huyết Ma nhiều. Nói cách khác hắn là kẻ yếu nhất trong Hắc Thần vực này!"
Thanh âm của Độc Cô Cầu Bại làm cho sắc mặt Yêu Dạ càng thêm ngưng trọng.
"Con mèo nhỏ! Ngươi mau chỉ cách cho chúng ta rời khỏi đây đi! Nếu trở về theo đường cũ nhất định sẽ gặp đám cự thú, lấy tình trạng của ta bây giờ thật không thể đối phó nổi đâu!"
Yêu Dạ thận trọng nói.
"Vừa rồi động tĩnh do ngươi giết chết Huyết Ma quá lớn có thể sẽ hấp dẫn những ma đầu khác ở Hắc Thần Vực. Tuy rằng thực lực của chúng đã giảm sút, nhưng nếu ngươi không có lực lượng như vừa rồi thì nên tránh đi là tốt nhất. Ta sẽ mang ngươi đến một chỗ tương đối an toàn, đó chính là nơi chưởng khống cả Hắc Thần Vực này." Con mèo nhỏ nói.
Theo sau con mèo nhỏ, tránh khỏi biết bao nguy hiểm, cuối cùng Yêu Dạ đã đi tới trước một toà cung điện cực lớn với hai màu chủ đạo đen trắng.
" Nơi này chính là Thánh Ma điện - là chỗ ở của ta, cũng chính là nơi khống chế cả Hắc Thần Vực!" Lời nói của con mèo nhỏ đầy vẻ quái dị.
"Chúng ta vào đi thôi!"
Yêu Dạ nói xong liền muốn bước vào. Con mèo nhỏ bỗng nhảy lên cản hắn lại:
"Ngươi tin tưởng ta vậy sao? Không sợ ta lừa ngươi à?"
Yêu Dạ cười nhạt lắc đầu nói:
"Nếu ngươi muốn lừa ta thì vừa rồi lúc tìm Nghiệt Long hay lúc đối mặt với Huyết Thị đã lừa rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ! Ánh mắt chính là cửa sổ của tâm hồn, ánh mắt của ngươi cho ta biết ngươi không nói dối!"
Nhìn Yêu Dạ đi vào Thánh Ma điện, trong mắt con mèo nhỏ hiện lên một tia dị sắc. Nó than thở:
"Haizzz, đã mấy lần ta định nói với ngươi, ta chỉ là một con mèo, đánh giá thế quái nào được là tốt hay xấu...!"
Nói xong, nó liền hiện lên ý cười trong mắt, vội vã chạy theo sau Yêu Dạ vào trong Thánh Ma điện.
Thánh Ma điện rất lớn được trang trí bởi vô số phù điêu với đủ loại hình thái khác nhau. Khi tiến vào bên trong, Yêu Dạ có cảm giác như những bức phù điêu này giống như vật sống vậy.
"Đây là Thánh Ma điện, nơi mà từng đời chủ nhân trước khi đại nạn buông xuống đã vận dụng thần thông phong cả Hắc Thần vực. Theo truyền thuyết thì trong những phù điêu đó ẩn giấu những tuyệt kỹ thần thông của điện chủ Thánh Ma điện. Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa ai có thể lĩnh ngộ ra!"
Thanh âm của con mèo nhỏ làm Yêu Dạ tỉnh lại.
"Hả? Là cấp bậc thần thông gì?"
Lúc trước nghe thấy thần thông Địa cấp của Huyết Ma, Yêu Dạ đã cảm thấy hứng thú. Bây giờ lại nghe con mèo nhỏ nói vậy, trong lòng hắn liền không khỏi ngứa ngáy.
"Người có thể trở thành điện chủ Hắc Thần Vực thì chí ít cũng phải là cường giả Nhân Chủ cảnh có thể tung hoành cả thế giới này. Ngươi thử nghĩ xem người mạnh như vậy sẽ có thần thông tuyệt kỹ thấp sao?"
Con mèo nhỏ càng nói càng làm cho Yêu Dạ cảm thấy hưng phấn. Nếu có thể lĩnh ngộ được thần thông trong những tấm phù điêu này thì chuyến đi đến Hắc Thần Vực quả là bội thu.
"Đừng si tâm vọng tưởng nữa! Ngươi tưởng rằng thần thông của cường giả Nhân Chủ cảnh có thể dễ dàng hiểu được sao? Đã có không biết bao nhiêu cường giả kinh tài tuyệt diễm đi tới nơi này với mong muốn có thể lĩnh ngộ một chút, thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng có một người nào thành công!"
Con mèo nhỏ nhìn vẻ mặt hưng phấn của Yêu Dạ, không chút lưu tình mà đả kích hắn.
"Điều này cũng chưa chắc!"
Một thanh âm hờ hững vang lên bên tai hai người.
"Lão sư! Ngài có biện pháp gì sao ạ?"
Yêu Dạ sau khi nghe con mèo nhỏ nói, vốn cũng không ôm hi vọng quá lớn, nhưng hiện giờ nghe thấy thanh âm của Độc Cô Cầu Bại thì trong lòng hắn không khỏi nảy lên hy vọng.
"Những người đó không thể lĩnh ngộ được thần thông rất có thể là do nó đã bị Chướng Pháp Nhãn che giấu. Chỉ cần phá được nó, ngươi tự nhiên sẽ học được những thần thông bên trong."
Những lời của Độc Cô Cầu Bại khiến đôi mắt của Yêu Dạ tỏa sáng.
"Vậy lão sư có biện pháp nào phá giải Chướng Pháp Nhãn này không?"
Yêu Dạ hấp tấp hỏi. Độc Cô Cầu Bại gật đầu nhìn Yêu Dạ nói:
"Luân Hồi Chi Thư mạnh nhất là dùng thực lực của Chân Linh, Pháp Tướng. Nhưng ngoại trừ năng lực này thì còn có một năng lực tuy kém hơn Chân Linh Pháp Tướng một chút nhưng lại rất đáng sợ."
Độc Cô Cầu Bại nói tiếp:
"Đó chính là Luân hồi Chi Nhãn - là một trong những năng lực khám phá cửu đạo luân hồi, cũng như khám phá ra căn nguyên của sự vật. Chỉ là hiện tại năng lực của ngươi còn chưa đủ để giải trừ phong ấn của Luân Hồi Chi Thư, cho nên chưa thể sử dụng nó được.''
Lời của Độc Cô Cầu Bại làm nét mặt của Yêu Dạ đang từ hưng phấn bỗng trở nên cứng ngắc.
"Nhưng mà..."
Độc Cô Cầu Bại nói lấp lửng, tựa như muốn khơi dậy ham muốn của Yêu Dạ. Trong mắt hắn hiện ra một ý cười cổ quái:
"Mặc dù không có biện pháp vận dụng Luân Hồi Chi Nhãn, nhưng ngươi có thể sử dụng Chân linh lực lượng để bài trừ Chướng Nhãn Pháp trên những bức phù điêu đó."
"Đệ nhất đại ngục có phong ấn chân linh của Đại sư U Điệp. Năng lực của nàng rất đáng sợ, có thể bất tri bất giác khiến người ta hãm sâu vào ảo cảnh." Độc Cô Cầu Bại nói.
-o0o-