Tề Bá Xuyên lại kể tiếp:
- Gia phụ thấy thời hạn Đồng Tam đưa ra sắp kết thúc, sư thúc tổ chúng ta thì không kịp tới Tây Lương, chỉ e lành ít dữ nhiều, liền nói với ta: ‘Nếu chúng ta không giao đồ, chỉ sợ đám cường đạo sẽ sát hại cả nhà họ Tề. Nhi tử, con có sợ không?’. Ta cười ha hả, nói: ‘Ngẫm lại mấy thanh phi kiếm ban ngày rất là lợi hại, nhưng Tề Bá Xuyên con là kẻ thế nào? Chẳng lẽ dễ bị dọa sao?’
- Gia phụ nghe ta nói như vậy thì rất cao hứng, người sờ sờ đầu của ta rồi cười nói: ‘Con trai, sau này một mình con lăn lộn trong chốn giang hồ, cũng phải kiên cường như vậy mới được!’. Ta nghe gia phụ nói như vậy thì kinh hãi, vội vàng hỏi: ‘Phụ thân, sao nói như vậy?’. Gia phụ mỉm cười nhưng lại là một nụ cười miễn cưỡng, sau một hồi gượng cười, người đột nhiên nói: ‘Hảo hài tử, ta muốn con lập tức rời khỏi Tây Lương!’
Nói tới đây, Tề Bá Xuyên thật sự không chịu nổi mà lệ rơi lã chã, nức nở nói:
- Giờ hồi tưởng lại, gia phụ thật sự rất yêu thương ta, người quyết ý liều mạng với địch, muốn ta một mình chạy trốn...
Ngũ Định Viễn cũng đoán ra Tề Nhuận Tường có ý liều mạng, không đành lòng nhìn thấy ái tử mất mạng nên mới ra hạ sách này.
Hắn than nhẹ một tiếng:
- Tấm lòng yêu thương nhi tử của phụ mẫu, chính là thiên tính, Tề thiếu gia cậu cần phải tự trọng, ngàn vạn lần đừng phụ tâm tư của Tổng tiêu đầu!
Ngũ Định Viễn nghĩ đến thảm trạng trước khi chết của Tề Nhuận Tường, trong lòng không khỏi đau xót, hắn liền vươn tay khẽ cầm bàn tay của Tề Bá Xuyên.
Tề Bá Xuyên nhìn vào hai mắt Ngũ Định Viễn, bả vai run rẩy tựa hồ cảm động thật sự.
Qua một hồi lâu, Tề Bá Xuyên chậm rãi rút ra tay lại, thở dài nói:
- Khi đó ta huyết khí sôi trào, đâu có nghĩ nhiều được như vậy. Ta vừa nghe phụ thân muốn ta một mình bỏ chạy thì rất tức giận. Ta thân là nam nhi hảo hán, có thể nào bỏ mặc mọi người? Lại còn thân mẫu ta, sau này không còn đứa con trai bên cạnh, người làm sao mà sống nổi? Ta hờn giận nói rằng, trừ phi phụ thân kể rõ chân tướng kẻ cướp tiêu giết người, bằng không ta nhất định không đi. Gia phụ bị ta bức bách đến giận dữ chỉ nói ba chữ: ‘ Trác Lăng Chiêu’.
Ngũ Định Viễn chấn động toàn thân, run giọng nói:
- Ta... Ta đã nghe qua cái tên này, rốt cuộc hắn có lai lịch ra sao?
Trên mặt Tề Bá Xuyên lộ vẻ thống hận đến cực điểm, nói:
- ‘Côn Luân Kiếm xuất máu chảy thành sông, mênh mông ngàn dặm khác nào Hoàng Hà’. Hai câu này, không biết Ngũ bộ đầu đã nghe người nói qua chưa?
Ngũ Định Viễn cả kinh nói:
- Người này là chưởng môn Côn Luân Sơn?
Tề Bá Xuyên hừ một tiếng khinh miệt, nói:
- Huyền môn đại phái mà không bằng loài cầm thú. Ta vừa nghe Côn Luân Sơn hạ thủ thì tức điên lên. Gia phụ đường đường là đệ tử Thiếu Lâm Tự, Côn Luân Sơn còn phải sợ hãi mấy phần, nếu không sao chúng không trực tiếp đấu cùng chúng ta, cần gì phải giật dây lão vương bát đản Đồng Tam kia? Nói tới nói lui không phải là sợ Thiếu Lâm Tung Sơn sao? Đêm đó, ta quyết định đại sát một hồi, mới có thể hạ được cơn giận.
Định Viễn trầm ngâm chốc lát mới mở miệng:
- Cho nên cậu tìm tới lão thợ rèn Đồng Tam? Lão cũng là người Côn Luân Sơn?
Trên mặt Tề Bá Xuyên lộ vẻ dữ tợn, oán hận nói:
- Hắn, con mẹ nó. Nói đến con rùa đen này thì ta lại càng giận thêm, tiếc rằng không thể chém thêm vài đao!
Ngũ Định Viễn ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi:
- Người này thế nào cũng chỉ là một lão thợ rèn, Tề thiếu gia sao hận như thế?
Tề Bá Xuyên mắng:
- Con mẹ nó, thực là tiểu nhân đắc chí! Lão thất phu này chỉ là hạng tiểu tốt, ngày thường còn theo chúng ta. Không rõ huynh đệ trong tiêu cục đắc tội với hắn ở chỗ nào, không ngờ lão tiểu tử đó lại bán đứng chúng ta, đem tất cả hoạt động lớn nhỏ ngày thường của tiêu cục, toàn bộ nói cho Côn Luân Sơn, càng đáng hận là hắn không biết chừng mực. Nếu không phải Côn Luân Sơn không muốn lộ diện, làm gì tới phiên hắn chỉ này mắng nọ? Nếu lão tiểu tử đó biết điều, ta cũng không tìm hắn gây phiền toái làm gì. Hắc hắc, đáng tiếc hắn cáo mượn oai hùm, không chỉ ngang nhiên khi nhục gia phụ, còn làm tổn hải danh tiếng Yến Lăng tiêu cục. Nếu ta không giết hắn, thật khó trút mối hận trong lòng!
Ngũ Định Viễn cau mày nói:
- Cho nên ngươi đích thân hạ thủ?
Tề Bá Xuyên nở nụ cười hắc hắc, nói:
- Chiều hôm ấy, gia phụ kiên quyết muốn ta rời khỏi Tây Lương, còn tìm mấy huynh đệ theo hộ tống ta. Ta không đành lòng để gia phụ lo lắng, liền giả cách rời đi. Kỳ thật chỉ là trốn ở ngoài thành, đợi nửa đêm giờ Tý liền trở về, Tề thiếu gia ta vốn muốn tìm mấy con rùa đen Côn Luân, đánh giết một mẻ cho hả giận, xem bọn hắn có thể bắt ta như thế nào? Mấy người huynh đệ kia nghe chủ ý của ta đều cao giọng trầm trồ khen ngợi, sẽ chờ ban đêm sẽ xuống tay.
Ngũ Định Viễn lại không cho là đúng, thầm nghĩ: "Tề Bá Xuyên này hành sự quá vọng động lại háo thắng, đối đầu cường địch sao có thể lỗ mãng như vậy?"
Nhưng lời này không tiện nói rõ, lại cố nhịn xuống.
Tề Bá Xuyên nói tiếp:
- Đến giờ Tuất, ta cùng mấy huynh đệ liền đến tiệm rèn tìm lão hỗn đản kia, hắn vẫn là một bộ khoa trương thần thánh, nói may cho phụ tử chúng ta đã thông suốt sự tình. Khi đó ta chỉ cười cười, cứ như vậy gác đao trên cổ gã vương bát đản này, ta cười hỏi hắn: ‘Lão rùa đen, đồ vật không có, tiểu đao thì có một thanh, ngươi muốn chết hay muốn sống?’. Vậy mà không thể ngờ con rùa đen này lại còn bày ra bộ giả nhân giả nghĩa, nói với ta: ‘Tề thiếu gia, ta khuyên ngươi, mau giao đồ vật ra đây, đừng hại chết toàn gia các ngươi’. Ta hét lớn một tiếng, hắn không thể ngờ ta dám ra tay tại đây, cứ miệng mồm ba hoa, nói hươu vẽ vượn làm ta điên tiết. Ta liền cho hắn một đao, xem hắn còn bộ dáng thần thánh cái gì nữa!
Ngũ Định Viễn thấy thần sắc hung ác của Tề Bá Xuyên thì không khỏi thở dài, lắc đầu nói:
- Đồng Tam này dù nối giáo cho giặc nhưng tội không đáng chết. Tề thiếu gia, lần này là cậu không phải.
Tề Bá Xuyên cười lạnh nói:
- Ngũ bộ đầu, ông có bản lĩnh, không ngại thì cứ ra tay bắt ta trở về quy án.
Ngũ Định Viễn hừ một tiếng nhưng không phản ứng. Thứ nhất, võ công Tề Bá Xuyên cao cường, hắn không nắm chắc phần thắng. Thứ hai, vụ án chưa lộ chân tướng, không tiện trở mặt lúc này, chỉ thản nhiên nói:
- Tề thiếu gia tìm Ngũ mỗ, đại khái không phải muốn đánh đấm chứ?
Tề Bá Xuyên cười hắc hắc, nói:
- Ta với Ngũ bộ đầu không oán không cừu, chỉ cần ông không quản chuyện ta báo thù, hết thảy đều có thể thương lượng.
Hai người nhìn nhau, nhất thời im lặng.
Một hồi sau, Tề Bá Xuyên lại nói:
- Ta giết Đồng Tam rồi chặt đầu treo ở trên xà nhà, muốn phủ đầu đám Côn Luân Sơn, cho chúng biết Yến Lăng tiêu cục không phải dễ chọc. Làm xong ta liền dẫn các huynh đệ trở lại tiêu cục. Ai ngờ mới tiến vào nội đường đã cảm thấy có điểm không đúng, toàn bộ huynh đệ gác đêm trong tiêu cục không thấy. Chúng ta trở nên khẩn trương, chia nhau kiếm tìm tòi khắp nơi, nào ngờ... nào ngờ, ta vừa vào nội đường thì chỉ thấy một đám cầm thú, bọn chúng mặc áo bào trắng tay lăm lăm trường kiếm, đang tru diệt nam nữ già trẻ trong tiêu cục chúng ta. Con mẹ nó, Ngũ bộ đầu, vì sao ta nói là tru diệt chứ? Hắc! Nói ra thật xấu hổ, đúng là tiêu cục chúng ta không hề có lực hoàn thủ.
Tề Bá Xuyên nói tới đây thì lại bình tĩnh dị thường, không hề giống kích động lúc trước, Ngũ Định Viễn thầm thấy bội phục.
Tề Bá Xuyên khẽ thở dài, tiếp tục:
- Khi đó ta vừa thấy thì trở nên điên cuồng, mấy nữ nhân nhà ta đều bị đám cầm thú làm nhục. Ta thất kinh, không ngờ đường đường đại phái huyền môn chính tông lại có hành vi hạ lưu như vậy, gia phụ cũng bị bọn chúng đả thương, đang bị tra hỏi chuyện gì, còn mẫu thân ta thì đang sợ hãi rúc vào góc tường mà khóc. Khi đó ta không còn biết sợ hãi, cũng không thấy phẫn nộ, chỉ là cảm giác kỳ quái, sao thế gian này trở nên thất điên bát đảo như vậy? Nơi này là Yến Lăng tiêu cục đại danh đỉnh đỉnh! Ta quát lên một tiếng lớn, đại đao ra sức chém tới bọn chúng, một tên sử dụng kiếm ngăn trở ta. Đao kiếm tương giao khiến lồng ngực của ta đau đớn, sau đó bị thủng một lỗ. Ngươi xem!
Tề Bá Xuyên cởi áo ra, quả nhiên ngực trái được băng bó, mơ hồ có thể thấy một cái lỗ nhỏ.
Ngũ Định Viễn nhớ tới mấy câu nói của "Cửu Châu Kiếm Vương" Phương Tử Kính, bất giác run giọng hỏi:
- Đây... Đây là ‘Kiếm cổ’ sao?
Xem ra mười tám tiêu sư đều chết dưới "Kiếm cổ" sắc bén tuyệt luân. Cũng may Tề Bá Xuyên công lực thâm hậu, nếu không đã bị âm kình xuyên vào thẳng tim chết chắc.
Tề Bá Xuyên lắc đầu nói:
- Ta không cần quản nó là ‘ Kiếm Cổ ’ hay là thứ chó má gì, lúc đó chỉ muốn đại sát một hồi, chết cũng tốt mà sống cũng được. Tất cả, lão tử đều không quan tâm. Gia phụ thấy ta trở về chợt quát to một tiếng, rõ ràng người bị thương rất nặng nhưng không biết từ đâu sinh ra khí lực, nhảy dựng lên đẩy ta đi, liên tục kêu lên: ‘Đi ngay! Mau đi đi!’. Ta đương nhiên không nghe lời mà vẫn sử đao chém loạn. Có điều đám ác tặc chưa muốn giết ta, đại khái muốn bắt ta dùng để uy hiếp gia phụ. Ta cùng với mấy huynh đệ liều mạng nhưng võ công những người đó thật sự cao minh, mấy chiêu qua đi thì trên người của ta đã bị thương mấy chỗ, mấy huynh đệ càng là... Ai... Ta thấy thi thể của những huynh đệ tốt ngày thường lần lượt ngã xuống trong chốc lát, tâm tình vừa sợ vừa giận, không biết nên đánh hay nên trốn, ta chưa hạ quyết tâm thì một bộ mặt đầy thịt nhảy đến trước mặt, hướng về phía ta cười nói: ‘Ngươi chính là Tề thiếu gia sao? Tối nay lão tử đã chiếm tiện nghi của ngươi rồi, mẫu thân ngươi tuy già một chút nhưng vẫn còn tư vị lắm’.
Ngũ Định Viễn nghe Tề Bá Xuyên thuật trọn lời hung thủ không chút giấu diếm, cảm thấy không được tự nhiên, thấp giọng khuyên:
- Tề thiếu gia, cậu nên quên những việc mấy ngày hôm nay đi, đừng đem chuyện thương tâm ghi trong lòng.
Sắc mặt Tề Bá Xuyên không chút thay đổi, dường như không nghe Ngũ Định Viễn nói, vẫn bình thản kể tiếp:
- Khi đó ta giận đến hộc máu, chỉ muốn xông lên mà chém giết, nhưng âm thanh ‘Báo thù! Ta muốn báo thù!’ như gào thét trong ta khiến ta thanh tỉnh trở lại, ta bắt đầu thối lui ra cửa lớn. Đám ác tặc muốn ngăn trở nhưng ta đều dùng chiêu thức liều mạng đáp trả, nào biết được tên mập kia thật sự hèn hạ, không ngờ đánh lén một chưởng trầm trọng sau lưng ta. Chưởng này khiến ta đầu choáng mắt hoa, không còn thấy gì trước mắt. Thân thể ta mềm nhũn rồi ngã xuống, nghĩ thầm mọi sự đều xong hết rồi, ta chết thì cừu hận toàn gia sẽ do ai báo? Bỗng sau lưng truyền tới một âm thanh hiền hòa: ‘Hài tử, đừng sợ!’. Ta thầm nghĩ lúc này còn ai tới cứu? Thanh âm kia rõ ràng dứt khoát như là tiếng sấm trên trời, ta vừa nghe xong, nước mắt không nhịn được chảy xuống, thân thể liền được nhấc lên, sau đó không còn biết gì nữa.
Ngũ Định Viễn nhớ tới Tề Nhuận Tường từng cầu viện Thiếu Lâm Tự, liền hỏi:
- Là đại sư Thiếu Lâm Tự cứu cậu sao?
Tề Bá Xuyên gật đầu, nói:
- Buổi chiều hôm ấy, sư thúc tổ ta nhận được bồ câu đưa tin, biết tình thế chúng ta nguy cấp, không cưỡi ngựa mà suốt đêm thi triển khinh công, một mình chạy tới. Nếu không phải như thế, tánh mạng của ta giờ đã không còn.
Ngũ Định Viễn thở dài một tiếng. Hôm trước, mười tám tiêu sư Yến Lăng tiêu cục bị giết, hôm sau toàn gia lại bị người tàn sát, thật sự vô cùng thê thảm. Đường đường đệ nhất đại tiêu cục Tây Lương, không ngờ rơi vào tình thế như thế.
Hai người lòng đầy tâm sự, nhất thời lặng im không biết nói gì. Một lúc lâu sau, Ngũ Định Viễn mới hỏi:
- Cậu thoát được rồi, mấy hôm nay đều ở cùng nhóm đại sư Thiếu Lâm sao?
Tề Bá Xuyên thở dài nói:
- Đúng vậy! Nếu không sao thoát được bị truy đuổi chứ? Nha môn tìm ta, Côn Luân Sơn càng là muốn bắt ta. Hừ! Cái mạng của ta thật đúng là có giá!
Ngũ Định Viễn khuyên nhủ:
- Tề thiếu gia xin bảo trọng, tánh mạng của cậu là do đại sư Thiếu Lâm dốc sức cứu ra, đương nhiên phải quý trọng.
Tề Bá Xuyên cười ha hả nhưng âm thanh tràn đầy bi thống, hai hàng nước mắt càng chảy dài.
Ngũ Định Viễn nói:
- Thiếu tiêu đầu, Ngũ mỗ dù bất tài nhưng sẽ cố dốc hết sức vì toàn gia các người mà đòi lại công đạo!
Tề Bá Xuyên ho một tiếng:
- Ngũ bộ đầu, làm người nên giữ lời, mong ông đừng quên những lời hôm nay!
Ngũ Định Viễn nghe lời lẽ mang vẻ châm chọc, biết đối phương chưa thực sự tin tưởng hắn, liền hỏi sang chuyện khác:
- Côn Luân Sơn mấy lần ra tay, rốt cuộc đã có được thứ bọn họ muốn?