Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ mong đợi, ánh mắt lần nữa quét về phía Bạch Phù thành hoang dã, nguyên bổn là một tòa thành trì thối nát lại trở nên vô cùng thuận mắt
Nếu đã biết được ngọn nguồn sự việc, Lâm Hiên đương nhiên không ở nơi này tiếp tục lãng phí thời gian.
Liền hóa thành một đạo kinh hồng, hướng Bạch Phù thành bay tới.
Rất nhanh liền tới nơi, khi còn cách tòa thành chừng vài dặm, nguyên tòa thành trì đã hiện rõ ràng trong mắt. Tuy rằng Lâm Hiên vẫn chưa cảm giác được cấm không cấm chế nhưng các ma tộc xung quanh, cũng đều tự giác đem độn quang hạ xuống, đây chính là biểu thị sự tôn trọng đối với Phó gia.
Tục ngữ nói: "Lễ hạ di nhân, tất có sở cầu" Tức là nói, có chuyện cần nhờ người ta, đương nhiên phải đối với họ biểu hiện ra sự tôn trọng cần thiết, địa phương Bạch Phù thành vô cùng hoang dã, ngoại trừ Phó gia căn bản không có cái gì có thể hấp dẫn được người khác.
Ma tộc tới nơi đây, hoàn toàn đều vì phù triện của Phó gia, chính vì lý do này đương nhiên không dám đối với Phó gia bất kính.
Nhập gia tùy tục, Lâm Hiên cũng không muốn làm cho người ta chú ý, đồng dạng độn quang hạ xuống, sau đó thi triển khinh thân thuật chậm rãi đi tới.
Khi tới gần cả tòa thành cho người ta cảm giác cửa thành đã nhiều năm không được tu sửa, trải qua không biết bao giờ tuế nguyệt, gió thổi mưa sa khiến cho nó trở nên loang lỗ vô cùng. Lâm Hiên cảm giác không nói nên lời, cho dù là định cư ở đây vì thạch nhũ ngàn năm, để luyện chế phù triện, nhưng tòa thành trì trước mắt hoàn toàn có thể tu sửa lại cho đẹp mắt một chút chứ.
Phó gia đâu phải không có tài lực như vậy, là chế phù thế gia nổi danh của Ma giới chỉ cần bán phù triện thôi cũng đủ để Phó gia giàu đến chảy nước. Vì sao chỗ cư ngụ lại tàn tạ như vậy chứ.
Lâm Hiên thật tình có chút không hiểu, bất quá vấn đề này cũng không có gì để nghiên cứu cả. Bản thân tới đây là có mục đích, còn Phó gia có gì quái dị với bản thân hắn cũng không có chút quan hệ gì.
Sau khi tiến vào thành trì, những gì trước mắt so với các thành trì tu tiên khác mà Lâm Hiên từng đi qua còn hoang vu hơn nhiều, đến kiến trúc cũng cực kỳ thưa thớt.
Lâm Hiên nhíu mày, đang muốn đem thần thức thả ra thì nghe có tiếng bước chân truyền vào tai. Lâm Hiên quay đầu lại thì một tên ma tộc thân hình cao lớn chạy tới trước mặt.
Nhìn thì thấy khôi ngô tráng kiện nhưng mà toàn thân không hề có một chút pháp lực ba động, tình huống cùng với nhân tộc nơi Linh giới giống nhau, Ma tộc cũng không phải bất cứ một ai cũng đều có thiên phú tu luyện, đồng thời có thể bước lên con đường tu tiên cũng cực ít. Tên gia hỏa trước mắt chính là phàm nhân của Ma giới a. Xem ra cũng có chút trung thực, hướng về Lâm Hiên thi lễ.
"Tham kiến đại nhân, nếu tiểu nhân không có đoán lầm thì chắc hẳn ngài là lần đầu tiên đến Bạch Phù thành?"
"Không sai, thế thì đã sao?" Lâm Hiên nhàn nhạt nói:
"Thế ngài có cần tiểu nhân dẫn đường không? Tuy rằng chỉ là một tên phàm nhân nhưng đã cư ngụ ở Bạch Phù thành hai mươi mấy năm rồi. Ngài chỉ cần cho tại hạ một hai khối ma thạch, có thể mang cho ngài rất nhiều tiện lợi a." Tên ma tộc khom lưng cung kính nói.
"Hữm"
Lâm Hiên gật gật đầu, những tình huống này Lâm Hiên cũng không lạ gì, trong thành trì của tu sĩ Linh giới cũng có phàm nhân làm như vậy, cũng coi như là làm công tạm thời cho tu tiên giả.
Song phương đều đạt được lợi ích to lớn, khi tới một nơi lạ lẫm có người quen dẫn đường cũng tiết kiệm được rất nhiều công phu.
Một hai khối ma thạch Lâm Hiên đương nhiên không hề để tâm, lập tức biểu thị đồng ý thuê tên ma tộc phàm nhân này.
Tay áo phất lên, một khối ma thạch ngăm đen liền bay ra, rơi vào lòng bàn tay hắn: " Khối ma thạch này người cứ lấy trước nếu làm tốt, Lâm mỗ tuyệt không bạc đãi ngươi."
"Đa tạ đại nhân, tại hạ kêu Man Ngưu, ngài gọi ta A Ngưu là được." Tên ma tộc trên mặt lộ ra thần sắc đại hỉ, biết đã gặp được tiên sư ra tay hào phóng, biểu tình càng trở nên cung kính. "Đại nhân tới nơi này chắc hẳn cũng vì mua phù triện, không biết ngài định mua loại bình thường hay là tinh phẩm phù triện?"
"Bình thường thì thế nào, tinh phẩm thì lại có gì đặc biệt ra sao?" Trong mắt Lâm Hiên dị mang lóe qua, nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Đại nhân nếu như chỉ cần phù triện bình thường, mùng một và mười lăm mỗi tháng liền có thể mua được."
"Mùng một, mười lăm"
"Không sai, mỗi tháng hai ngày này, Phó gia đều mở phiên chợ để đệ tử trong gia tộc đem phù triện mà bản thân chế tác ra bán để trang trải nhu cầu tu luyện hằng ngày. Đồng thời cũng tiện lợi cho đồng đạo bên ngoài tới mua, cũng xem như là nhất cữ lưỡng tiện. Bất quá theo tiểu nhân biết được, ở phiên chợ này thông thường cũng đều là các thấp giai đệ tử của Phó gia bán ra, thực lực có hạn nên phù triện bán ra đương nhiên cũng không thể xưng là tinh phẩm, nhưng so với các phù triện có thể mua trong các phường thị bình thường vẫn là tốt hơn nhiều."
"Hơn nữa mọi việc không thể nhất định là vậy, Phó gia truyền thừa từ thượng cổ, đệ tử đối với chế phù thuật có thiên phú cũng không ít. Cũng có lúc các thấp giai đệ tử cơ duyên xảo hợp, luyện chế ra một số phù triện kỳ lạ có uy lực bất khả tư nghị. Cho nên, cho dù là trong phiên chợ cũng có khả năng kiếm được bảo vật.
"Hữm"
Trên mặt Lâm Hiên lộ ra chút ngoài ý muốn nhìn tên ma tộc chất phác này nói: " Ngươi chỉ là một tên phàm nhân mà thôi, nhưng cũng biết nhiều việc quá chứ."
"Haha.. khiến đại nhân chê cười, tại hạ cư ngụ tại Bạch Phù thành hơn hai mươi năm, tuy chỉ là một tên phàm nhân. Nhưng tục ngữ nói "Chưa ăn qua thịt heo, nhưng cũng thấy qua heo chạy" "mưa dầm thấm đất. Đối với sự tình của tu tiên giới ít nhiều cũng biết chút ít, nếu không sao có thể vì các tiên sư ở bên ngoài tới làm người dẫn đường được."
Lâm Hiên gật gật đầu, kỳ thực hắn cũng chỉ nói thế thôi, đối với thân phận của Man Ngưu cũng không có bất kỳ sự hoài nghi nào, đối phương xác thật không có pháp lực ba động chỉ là phàm nhân.
"Ngươi cũng nói, dưới tình huống phiên chợ bình thường chỉ có thể mua được phù triện bình thường, thế nếu như ta cần mua vật tinh phẩm thì lại đi mua ở nơi đâu đây?"
"Tinh phẩm phù triện bình thường là không mua được, bất qua đại nhân cũng không nên gấp. Bạch Phù thành mỗi mười năm sẽ cử hành một lần Vạn Phù đại hội, danh như ý nghĩa. Tới lúc đó, bất kể là thấp giai đệ tử, cho dù là chư vị trưởng lão đại nhân của Phó gia cũng sẽ lấy phù triện mà bản thân tỉ mỉ luyện chế ra để đổi lấy vật mình cần."
Mỗi mười năm?
Sắc mặt Lâm Hiên biến đổi, hắn không thể đợi thời gian dài như vậy.
Tên ma tộc kêu Man Ngưu xem có vẻ thô kệch nhưng cũng tâm tư tinh tế, biết nhìn sắc mặt, đã liệu được trong lòng Lâm Hiên đang phiền muộn điều gì, liền tràn đầy vẻ nịnh nọt nói:"Đại nhân ngài không cần gấp, lần Vạn Phù đại hội trước đã là chuyện của chín năm trước rồi, cho nên ngài chỉ cần đợi một năm mà thôi, liền có thể mua được phù triện mà ngài muốn."
" Thì ra là vậy."
Lâm Hiên thở ra một hơi, chuyển ưu thành hỉ. Nếu chỉ là một năm bản thân đương nhiên có thể đợi được. Tâm tình không tệ, Lâm Hiên lại lấy ra một khối ma thạch: " Cầm lấy đây là thưởng cho ngươi."
"Đa tạ đại nhân"
Man Ngưu đại hỉ vội tiếp lấy, sau đó cung kính đợi Lâm Hiên phân phó.
"Vẫn còn một năm Vạn Phù đại hội mới cử hành, ta nghĩ trong Bạch Phù thành này sẽ có khách điếm chứ?" Lâm Hiên lấy tay vuốt vuốt cằm bình đạm nói.
"Đại nhân dự định đoạn thời gian này sẽ ngụ tại Bạch Phù thành sao, đương nhiên không có vấn đề, để tiểu nhân đưa ngài đi."