30-05-2009, 05:24 PM
|
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: May 2009
Bài gởi: 74
Thời gian online: 0
Thanks: 4
Thanked 72 Times in 24 Posts
|
|
Quyển 1: Thiên Ý
Chương 9
Hào Khí
Nguồn: 360.yahoo.blog
Từ khi có Tiểu Điệp Tố Vân tuy có bớt vất vả hơn , nhưng tính khí vô lại của tên tiểu quỷ Vân Long thì cơ hồ vẫn chẳng thay đổi. Ngày ngày có Tiểu Điệp chơi đùa với nó, Tố Vân đã có nhiều thời gian rảnh rỗi , những lúc đó nàng thường dành để chăm sóc mấy chậu hoa đào hoặc vào cung thăm hoàng hậu.
Thấm thoát đã được một năm nữa. Vân Long giờ đã lên mười. Nó đã trưởng thành không ít. Có điều dường như càng lớn thì những chuyện kì lạ xảy đến với Vân Long càng lúc càng nhiều.
Một ngày Vân Long dậy từ rất sớm. Nó hăm hở đưa Tiểu Điệp tới thảo nguyên nọ. Đã lâu nó không tới, cảnh sắc dường như đã đổi khác, nhưng có một thứ dù thế nào cũng chẳng thay đổi. Đó chính là ngọn núi tuyết. Ngọn núi tuyết ẩn ẩn hiện hiện sau làn suơng trắng vừa đẹp vừa kì ảo.
Đỉnh núi cao vút ngỡ như có thể chạm đến bầu trời. Vân Long tự bao giờ mỗi khi tới đều nhìn đỉnh núi tuyết đó rất lâu. Nó nhìn mà trong lòng dấy lên biết bao cảm xúc khó tả.
Tiểu Điệp lần đầu tới bị cảnh đẹp làm cho choáng ngợp, nhìn đến xuất thần. Chiếc miệng nhỏ nhắn xinh xinh luôn miệng bật lên những tiếng reo mừng rỡ.
-Đẹp quá!
Vân Long nghe thấy tiếng reo của nàng khẽ mỉm cười.
-Muội rất thích nơi này thì phải.
Tiểu Điệp gật đầu.
-Nô tỳ chưa bao giờ được thấy một nơi nào đẹp như vậy.
Vân Long chau mày .
-Ta không thích muội mỗi khi mở miệng nói ra là nô tỳ này nô tỳ nọ.
Tiểu Điệp lúng túng nhìn nó nói.
-Tại nô tỳ đã quen xưng hô như vậy rồi, nhất thời cũng khó sửa được.
Vân Long không nói gì, nó chợt quay mặt nhìn về phía ngọn núi tuyết. Tiểu Điệp len lén nhìn theo thấy trong lòng thắc mắc không tả. Ngọn núi kia có cái gì khiến thế tử nhìn đến ngây người như vậy.
Không nén nổi tò mò, Tiểu Điệp khẽ cất tiếng hỏi.
-Thế tử người nhìn gì vậy. Ngọn núi tuyết kia có gì kì bí sao?
Vân Long cười đáp.
-Muội nói đúng đó. Ngọn núi tuyết kia quả là có nhiều điểm kì bí.
Nó chỉ tay về phía đỉnh núi nói.
-Muội có thấy ngọn núi đó rất cao không?
-Ngọn núi đó cao thật.
-Phải rồi ! Chính vì nó cao như vậy nên nếu một ngày nào đó ta có thể lên tới đó, có thể phóng mắt nhìn khắp cảnh vật bốn xung quanh rồi. Muội nói xem cái cảm giác khi đó là thế nào.
Tiểu Điệp lắc đầu.
-Nô tỳ không biết.
Vân Long khẽ cười.
-Cái cảm giác khi đứng trên đó chắc chắn sẽ rất thú vị. Ta từ khi phát hiện ra nơi này đã mong muốn được đứng trên đó rồi. Chỉ là không biết đến bao giờ ta mới có thể thực hiện được.
Tiểu Điệp không hiểu đang nghĩ gì lại khẽ liếc nhìn nó rồi ngoảnh về phía ngọn núi tuyết nói.
-Ngọn núi tuyết cao như vậy người thường làm sao có thể leo lên được. Chắc nơi đó chỉ có những bậc chân tiên mới có thể viễn du.
Vân Long hơi xịu mặt khi nghe những lời này. Nó nói bằng chất giọng kiên quyết.
-Ta không tin mình không leo lên được. Sẽ có một ngày ta leo lên đó cho muội coi.
Tiểu Điệp không ngờ thế tử lại có được sự kiên định như vậy dù hẵng còn nhỏ. Tự dưng trong lòng sự khâm phục dành cho thế tử ngày càng nhiều hơn.
Vân Long kể từ đó không nói gì nữa. Ánh mắt nó lại dán chặt vào ngọn núi tuyết.
Thời gian chầm chậm trôi qua. Từng ngọn gió vi vu thổi tới khiến mấy gọn tóc lơ phơ bám trước mặt Vân Long bị thổi bay. Tiểu Điệp do đang liếc nhìn Vân Long bỗng thấy khuôn mặt nó ánh lên hồng quang kì lạ. Nàng khẽ nhắm mắt rồi mở ra nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm. Quả thật lúc mở mắt lại thì quầng sáng hồng đã biến mất. Khuôn mặt Vân Long trở lại như lúc ban đầu.
Tiểu Điệp không nghĩ gì đến điều đó. Đột nhiên nàng ngoảnh sang Vân Long nói.
-Thế tử ! Trời sắp quá trưa rồi mình về thôi. Nô tỳ nghĩ Vân tỷ chắc đang mong.
-Ừm!
Vân Long quay lại. Nó chỉ đáp một tiếng rồi cùng Tiểu Điệp cất bước rời khỏi thảo nguyên. Khi nó vừa mới rời khỏi thì bỗng từ ngọn núi tuyết một đạo bạch quang từ đỉnh núi phát xạ lên Xuyên thẳng nền trời bên trên. Đạo bạch quang đó tồn tại cho đến gần một canh giờ mới tan biến.
Và kể từ đó ngày nào cũng vậy vào một giờ nhất định thì ngọn núi tuyết lại phát tán bạch quang. Chỉ tiếc rằng kể từ sau lần đó, không thấy Vân Long quay lại.
|