Tình cảnh của Cố Thành bây giờ có thể nói là rất không ổn, hắn chỉ có thể tin tưởng bà nội hắn - Cố lão thái quân mà thôi, còn những người khác trong phủ thì ai biết có phải là người của Trương Thị hay không?
Đặc biệt Cố lão thái quân còn muốn đưa hắn đến chỗ Nhị thúc tòng quân, đây chả khác nào đưa dê vào miệng cọp. Trương Thị đã muốn đẩy hắn vào chỗ chết, Nhị thúc của hắn tính toán ra sao thì Cố Thành không dám đi đánh cược. Trong mắt Cố lão thái quân, Trương Thị chỉ là có chút cay nghiệt, bà nào nghĩ đến con dâu mình đã vì tước vị mà động sát tâm.
Cố Thành với kinh nghiệm đổi nghề, đổi công ty như cơm bữa ở kiếp trước, hắn biết không sống được ở chỗ này thì đổi chỗ khác, không cần thiết phải treo cổ chết trên một cái cây. Hắn trầm giọng nói:
- Bà nội, cháu cũng sắp trưởng thành rồi, cũng nên ra ngoài rồi, không thể ở trong phủ ăn no chờ chết mãi được. Cháu văn không hay, võ không biết, tới chỗ Nhị thúc còn làm phiền ấy chứ. Mà cháu gặp chuyện như này, đi Tĩnh Dạ ty là phù hợp nhất.
Cố lão thái quân khẽ lau nước mắt nói:
- Nói gì vậy, người một nhà với nhau, làm phiền gì chứ? Nếu không phải là cha cháu để lại quân công, Nhị thúc sao lên được đến tham tướng chứ. Đứa nhỏ ngươi, gà còn chưa từng giết nói gì đến giết người giết quỷ chứ, nếu ngươi xảy ra chuyện gì thì nhà chúng ta tuyệt hậu rồi.
Trương Thị ở bên cạnh không nhịn được khẽ hừ:
- Lão thái quân, còn có Chứng nhi mà, Cố gia ta sao tuyệt hậu được chứ.
Cố lão thái quân sầm mặt lại:
- Thành nhi có chuyện gì thì không phải đại ca ngươi tuyệt hậu sao? Sao ngươi ích kỷ vậy chứ?
Cố Thành khẽ cười khổ, hắn hiểu đôi phần tại sao Trương Thị lại hận mình như vậy rồi, e sợ không chỉ vì chuyện tước vị. Cố lão thái quân thiên hướng mình như vậy, mỗi lần mắng nàng, nàng đảm bảo ghi hận lên người mình. Thầm hạ quyết tâm, Cố Thành vội nói:
- Bà nội, bà đừng nói nữa, cháu đã quyết ý rồi.
Cố lão thái quân khẽ ngẩn người, cháu nội mình khi nào thì kiên quyết như này? Hình như rất giống cha nó…. Xem ra cũng là trưởng thành rồi, Cố lão thái quân khẽ thở dài, nói với Thiết Thiên Ưng:
- Thiết đại nhân, vậy thì làm phiền đại nhân.
Thiết Thiên Ưng khẽ gật đầu nói:
- Lão thái quân sao nói vậy chứ, đây là điều ta nên làm. Giờ ta trở về viết thứ tiến cử công tử vào Tĩnh Dạ ty, sau khi có công văn hồi đáp, công tử có thể đi phủ Hà Dương ở quận Đông Lâm vào Tĩnh Dạ ty.
Cố lão thái quân sững sờ nói:
- Tận Hà Dương phủ ở Đông Lâm quận sao? Sao lại xa như vậy, không phải ở kinh thành sao?
Thiết Thiên Ưng khẽ lắc đầu nói:
- Đương nhiên không phải kinh thành rồi, kinh thành là tổng bộ Tĩnh Dạ ty, bên trong đều là tinh nhuệ, không nhận người mới. Không phải tại hạ nói khoác, tại hạ hiện tại chỉ là huyền giáp vệ cấp thấp nhất ở kinh thành nhưng nếu đến Tĩnh Dạ ty ở phủ Hà Dương, ít cũng phải là phó thống lĩnh hoặc tuần dạ sử. Tại hạ ngày xưa khởi đầu ở phủ Hà Dương, chức vị tăng lên thì mới được đến kinh thành, bây giờ thống lĩnh Tĩnh Dạ ty ở phủ Hà Dương là ‘đại tử dương thủ’ Thôi Tử Kiệt chính là đồng liêu ngày xưa của tại hạ. Cố công tử tới đó còn được chăm sóc đôi chút.
Còn không đợi Cố lão thái quân nói gì, Cố Thành vội chắp tay nói:
- Đa tạ Thiết đại nhân để tâm.
Thiết Thiên Ưng gật gù nói:
- Cố công tử không cần khách khí, ngày xưa ta được ân huệ lão Hầu gia, những điều này là tại hạ nên làm. Giờ tại hạ về chuẩn bị thủ tục luôn, khoảng một tháng nữa sẽ có kết quả.
Chờ khi Thiết Thiên Ưng rời đi, Cố lão thái quân đầy oán giận nói:
- Cháu à, cháu có biết cháu vừa làm gì không? Sao cháu có thể hành động hồ đồ như vậy chứ?
- Bà nội, trong lòng cháu hiểu rõ, Cố gia ta lấy võ gia truyền, không thể đứt đoạn ở đời cháu được.
Cố lão thái quân thở dài nói:
- Được rồi, cháu đã quyết định rồi thì bà già này đành chịu. Người đâu, mau tắm rửa thay y phục cho thiếu gia, làm chút đồ ăn mau đi, thiếu gia cả ngày chưa ăn gì rồi.
Cố Thành vội vàng nói:
- Lâu rồi cháu chưa ăn cùng bà, hôm nay cháu muốn ăn cùng bà.
Cố Thành thầm nghĩ Trương Thị hận chính mình tận xương, nàng có thể làm ra chuyện mời người dùng tà pháp giết mình, khó đảm bảo nàng không hạ độc a. Dù cho ở thời điểm này hạ độc là một chuyện rất ngu xuẩn, có thể làm bại lộ bản thân nhưng trời mới biết nữ nhân kia có hóa điên tìm mọi cách giết hắn không.
Cố lão thái quân vui mừng nói:
- Được được được, bà ăn cùng cháu.
Nhìn bóng Cố lão thái quân và Cố Thành rời xa, khóe mắt Trương Thị lóe lên tia lạnh lẽo oán độc.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Thành trở về phòng, lấy ra ngọc bội trong lòng kiểm tra. Hắn nhớ lần trước là hắn vuốt vuốt ngọc bội là tiến vào không gian đen kịt kia nhưng lần này, Cố Thành mới vừa nghĩ đến không gian đen nhánh kia, tinh thần của hắn lập tức bị hút vào trong đó.
Lần này Cố Thành có thể cảm giác rõ rệt tinh thần bản thân bị hút vào trong, lực lượng tinh thần nháy mắt mất một khoảng lớn, làm cho hắn nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi. Hơn nữa theo Cố Thành cẩn thận nhắm mắt phát hiện, hắn ở trong không gian này mỗi giây đều tiêu hao lực lượng tinh thần. Lần trước hắn bị ngất thật ra không phải vì Tâm Quỷ, thuần túy là vì lực lượng tinh thần hao hết nên bị ngất đi.
Lúc này Tâm Quỷ lại nhảy nhót đi tới, nếu bỏ qua bộ dáng dọa người của nó kèm không nhìn kỹ thì dáng chạy của nó có chút buồn cười, y như nhân vật hoạt hình vậy. Cố Thành khẽ vuốt cằm đánh giá Tâm Quỷ.
Vật này sau khi bị chính mình hút vào trong này thì trở nên đàng hoàng hơn, chẳng lẽ đây là ngục giam với nó? Cố Thành luôn cảm giác chuyện không đơn giản như vậy.
Tâm Quỷ như thể hiểu Cố Thành trong lòng nghĩ gì, nó không ngờ duỗi ra ngón tay chỉ chỉ bên ngoài.
- Ý ngươi là ngươi có thể ra ngoài?
Tâm Quỷ khẽ gật đầu.
Cố Thành thử suy nghĩ một chút, quả nhiên, chốc lát sau chính hắn ra đến bên ngoài. Đồng thời khi Cố Thành nghĩ đến mang Tâm Quỷ ra ngoài, Tâm Quỷ không ngờ thật sự xuất hiện trước mặt hắn. Trong giây lát Cố Thành có thể cảm giác được mối liên hệ giữa Tâm Quỷ và hắn, đồng thời cũng cảm giác được lực lượng tinh thần rõ rệt tụt xuống, chỉ sợ qua mấy hơi thở nữa hắn lại ngất mất. Hắn vội vàng thu Tâm Quỷ vào không gian kia đồng thời khẽ xoa mặt. Ngọc bội chính mình mang đến từ đời trước thật thần bí, có thể nuốt quỷ, cũng có thể sai khiến quỷ. Có điều thời gian quá ngắn, chỉ mấy giây đó thì làm gì được chứ? Đương nhiên có còn hơn không, có thứ này hắn cũng có thêm một tầng bảo vệ.
Sáng sớm hôm sau, Thiết Thiên Ưng lại lần nữa đến, muốn hoàn thành hồ sơ chứng minh thân phận cho Cố Thành. Đồng thời Thiết Thiên Ưng cũng muốn nhìn một chút Cố Thành, xem âm khí trên người hắn có tan bớt không. Có điều vừa gặp Cố Thành, Thiết Thiên Ưng không khỏi giật mình:
- Sao âm khí trên người ngươi còn nặng hơn vậy? Hôm qua ngươi có gặp chuyện gì quái lạ không?
Cố Thành suy đoán khả năng là vì hôm qua hắn tiếp xúc Tâm Quỷ.
- Không có gì a, hôm qua mọi chuyện bình thường mà.
Âm khí tăng lên không nhiều nênThiết Thiên Ưng cũng không gặng hỏi, chỉ nói:
- Cố công tử, ngươi có từng tu luyện công pháp?
- Công pháp?
Cố Thành khẽ lắc đầu mờ mịt:
- Trong ký ức phụ thân có dạy ta một ít công phu quyền cước rèn luyện thân thể, không nhắc đến công pháp gì.
Thiết Thiên Ưng khẽ thở dài nói:
- Xem ra phụ thân ngươi là người cuối cùng tu võ đạo ở Cố gia, ài, mà hắn tu hành cũng không phải công pháp Cố gia. Tổ tiên Cố gia các ngươi không phải xuất thân tu hành, nên cũng không có công pháp truyền thừa mạnh mẽ gì, sau này dựa vào quân công mới thu được công pháp. Nhưng triều đình có quy định, dùng quân công thu được công pháp, lên một tầng mới có thể đổi tiếp một tầng, đồng thời dùng cấm chế nghiêm cấm truyền ra ngoài.
Vừa nói, Thiết Thiên Ưng vừa đưa hai quyển sách mỏng cho Cố Thành, là vũ cương kỷ yếu và huyền cương đạo thuật.
- Đây là công pháp sao?
Cố Thành vui vẻ nói.
Thiết Thiên Ưng khẽ lắc đầu nói:
- Không phải, đây là dùng để rèn luyện cơ sở cho người mới Tĩnh Dạ ty. Người tu hành phần lớn chia làm ba loại, thượng cửu cảnh luyện khí sĩ, trung cửu phẩm võ đạo và hạ cửu lưu tà đạo tu sĩ. Đương nhiên cũng có võ đạo luyện khí kiêm tu, nhưng là rất ít. Luyện khí cửu cảnh là: luyện khí, dưỡng thần, quan tưởng, ngưng cương, nguyên khí, quy nguyên, thần du, động minh, địa tiên. Võ đạo cửu phẩm: ngoại luyện, nội luyện, đoán cốt, dũng huyết, quan sơn, vọng hải, thần môn, siêu phàm, vũ thánh Về phần hạ cửu lưu thì là một ít không có thiên phú luyện khí cũng không chịu được gian khổ rèn luyện võ đạo, tu luyện một ít tà đạo cấp tốc tăng lên. Người như vậy bình thường không thể lên được đỉnh cao, trừ khi nửa đường chuyển sang võ đạo hoặc luyện khí.
- Vũ cương kỷ yếu ghi lại phương pháp tu luyện cửu phẩm - ngoại luyện và bát phẩm - nội luyện. Ngoại luyện là rèn luyện xương cốt, gân da, rèn luyện thể phách. Nội luyện là hít khí hậu thiên, gồ lên ngực bụng, cường tráng lục phủ ngũ tạng, tăng lên năng lực hồi phục, ngoài kình khí bên ngoài, khi hô hấp còn mơ hồ có hổ báo lôi âm. Hai cảnh giới này đều là cơ sở, không cần công pháp. Muốn tiến thêm nữa thì ngươi cần dùng công lao đổi lấy công pháp Tĩnh Dạ ty. Khi ngươi đi Tĩnh Dạ ty ở Hà Dương phủ báo tin, ngươi tốt nhất phải hoàn thành cửu phẩm ngoại luyện. Tuy ngươi là con cháu công hầu, nhưng nếu chưa tu hành gì mà gia nhập Tĩnh Dạ ty thì sẽ bị người chê cười.
Cố Thành vội vã gật đầu, rõ ràng quyển vũ cương kỷ yếu này là hàng phổ thông, bày sạp đầy đường rồi.
- Còn huyền cương đạo thuật là công pháp luyện khí sao?
Thiết Thiên Ưng khẽ lắc đầu:
- Không phải, công pháp luyện khí sĩ vô cùng ít ỏi, huyền cương đạo thuật chỉ là ghi chép lại kiến thức về quỷ quái và cách đối phó, chứ không phải công pháp. Hai bậc đầu của võ đạo, nếu như người thiên phú tốt, chăm chỉ liều mạng thì mấy tháng có thể rèn luyện thân thể rắn chắc, hít nạp khí hậu thiên rèn luyện nội phủ, một năm có thể hoàn thành nội luyện ngoại luyện, dù thiên phú không tốt thì mấy năm cũng có chút thành tựu. Nhưng luyện khí sĩ thì khác, hai cảnh giới đầu thì một năm luyện khí, ba năm dưỡng thần, bốn năm mới tính là tiểu thành, tiêu tốn quá nhiều thời gian. Đấy vẫn là có thiên phú đấy, nếu không có thiên phú thì khéo cả đời không nhập môn được. Vì thế nên chỉ có đại phái mới bồi dưỡng luyện khí sĩ thuyền túy. Võ đạo sau khi nhập môn thì tinh thần hồn phách cũng mạnh mẽ nhất định, có thể học tập mốt ít tà đạo huyền môn bí pháp. Tĩnh Dạ ty chúng ta bình thường đều là chủ tu võ đạo, phụ tu huyền môn bí pháp. Dù là chủ tu luyện khí cũng sẽ học cơ sở võ đạo để tăng cường thể trạng, tự bảo vệ tốt hơn.
- Vậy võ giả và luyện khí sĩ thì ai mạnh ai yếu?
Thiết Thiên Ưng đáp:
- Cái này phải xem cá nhân. Đương nhiên, lấy phổ thông mà nói thì ban đầu võ giả mạnh hơn, về sau thì luyện khí sĩ nhiều thủ đoạn kỳ dị khó lường hơn. Luyện khí cảnh luyện hóa khí hậu thiên trong cơ thể, tai thính mắt tinh, tinh thần mạnh mẽ. Dưỡng thần cảnh cô đọng tinh khí thần, thông qua đả tọa thiền định tăng lên nhận biết, mở âm dương nhãn, có thể thấy được âm tà quỷ vật. Hai cảnh giới đầu này không có tăng lên rõ rệt, mà nắm giữ được ít pháp thuật nên nếu bị võ giả áp sát thì chắc chắn chịu chết!
Cố Thành hiểu rõ gật gật đầu, Thiết Thiên Ưng nói những điều này như mở toang thế giới mới cho hắn vậy.
- Vậy chẳng phải hai thứ cùng tu luyện thì càng mạnh à?
Thiết Thiên Ưng chỉ chỉ Cố Thành rồi chỉ bản thân:
- Tinh lực, thời gian một người là có hạn, có thể tu luyện một thứ đến đỉnh cao đã không dễ, phần lớn người hai thứ cùng tu luyện đều là luyện không đến nơi đến chốn cả hai, ngươi không nên có ý nghĩ này. Được rồi, ta cũng nên đi rồi, chờ phủ Hà Dương đưa công văn đến là ngươi có thể lên đường.
- Làm phiền Thiết đại nhân rồi.
Cố Thành lúc này đột nhiên hỏi:
- Thiết đại nhân, ngài là cảnh giới nào?
Thiết Thiên Ưng khẽ cười, duỗi ra hai tay thô to hơn người thường, chỉ một động tác nắm chặt tay thành nắm đấm, ầm ầm, hai tiếng nổ vang lên, chân khí tụ lại rồi tản ra.
- Võ đạo tầng bảy – đoán cốt, khí liễm tận xương, cô đọng chân khí, thân thể có thể so với đao kiếm tầm thường, một đấm nửt vụn binh khí.