Bộ xương khô lâu này xem chẳng có vẻ gì là một ma vật cao cấp, thậm chí ngay cả một tên khô lâu binh cũng không đáng tính vào. Khung xương không lớn, xem ra kiếp trước không phải là người có thân hình cao to. Trên xương đầu của nó bày bố những dấu vết sặc sỡ nhiều màu, một bộ phận xương đầu, ví dụ như bộ phận trọng yếu nhất là đỉnh sọ thì lại có mấy lổ vỡ hé miệng rõ ràng. Ngay cả xương sườn, đếm tới đếm lui không tới hai mươi cái, chẳng biết đã bị con chó hoang nào gặm lấy làm khoảng lương khô cứu mạng cuối cùng rồi không. Điều đặc biệt duy nhất chính là phía sau lưng có một khung xương mảnh giống như xương của đôi cánh.
Đây là sinh vật tạo ra Thần chi bổn nguyên sao? Quai hàm của La Cách như muốn rớt ra. Cái xương khô lâu này sao trông chẳng giống thân hình hay có liên hệ gì đến chư thần trên thượng giới cả. Chẳng lẽ chư thần hưởng vô hạn vinh diệu trên kia lại có bản chất chẳng khác gì loài tà ác hay sao?
Tinh thần lực của La Cách từ từ vươn ra, từ từ dung hợp với khô lâu, bắt đầu thử khống chế, kiểm tra ma vật mới này có kỹ năng gì. Mọi thứ đều rất thuận lợi. Tên khô lâu này tựa hồ không có năng lực đặc thù gì, ngoại trừ có chút trội hơn khô lâu bình thường đôi chút.
Một cơn mệt mỏi chợt kéo đến, La Cách biết pháp lực của mình đã được dùng hết. "Ai, không cần biết gì nữa, ngươi dù sao cũng được coi là sủng vật của ta rồi. Sau này tên của ngươi là Phong Nguyệt nha."
Không muốn nghiên cứu kỹ khô lâu và gió trăng phong nguyệt rốt cuộc có quan hệ gì, La Cách tống nó trở về lại dị giới. Trong lúc khô lâu từ từ biến mất, La Cách tựa hồ cảm giác nó thể hiện với hắn sự phiền muộn của mình. Chẳng lẽ nó bất mãn với cái danh tự ấy? "Nực cười a, khô lâu mà cũng biết buồn? Ta nhất định mệt quá quáng gà rồi."
Sáng ngày hôm sau, sau khi triệu hoán sủng vật ba lần liên tiếp, dùng hết ma lực, La Cách cuối cùng cũng tiếp thụ sự thực về con sủng vật xương khô lâu của mình. Khi hắn ngồi minh tưởng bổ sung ma lực xong, thì thời gian đã chuyển dần sang hoàng hôn. "Bây giờ chính là lúc đi uống thứ gì đó!"
Quán rượu "Rừng sồi" tuy đã hơi cũ kỷ, nhưng quy mô không nhỏ, cách mặt bắc của ma pháp học viện khoảng ba góc đường. Chỗ ấy cũng là một trong những chỗ dong binh hội họp sau những cuộc chiến. Vì thế, ma pháp học đồ và dong binh lẫn lộn vào nhau, tự nhiên không thiếu những nữ lang nóng bỏng và những cô gái đang muốn tìm những chàng rễ giàu có.
"Ý, đấy chẳng phải là La Cách sao? Đã lâu không gặp, nghe nói nửa năm nay ngươi chuyển tính rồi, lại còn định làm một ma pháp đại sư nữa?"
La Cách nhìn lên, thì ra là Ai Đặc, một bằng hữu đã từng cùng nhau uống rượu ghẹo gái từ trước tới giờ. Ai Đặc có cái đầu to lớn thô kệch, lớn hơn La Cách ba tuổi, có cha là đại đội trưởng kỵ binh của Thành phòng quân (quân bảo vệ thành). Lão vốn là một kỵ sĩ trung cấp, từ nhỏ cũng đã huấn luyện Ai Đặc để trở thành kỵ sĩ. Không hiểu sao cuối cùng lại đem con trai tống vào ma pháp học viện.
Dù sao thì Ai Đặc cũng có thể được coi là có thiên phận. Hắn đến sau La Cách một năm, thế mà nửa năm trước đã thành ma pháp sư cấp 3 rồi. Trước mắt, hắn đang nổ lực để thành ma pháp sư cấp 4.
La Cách bước đến ngồi cạnh Ai Đặc, không nói không rằng cầm ly rượu dốc cạn, rồi khà một hơi dài. Ngồi cùng bàn còn có ba tên tử đệ con nhà quyền quý không quen không biết, tên nào cũng đeo tế kiếm thường dùng của quý tộc. Hai ả vũ nữ đang cười cợt đùa giởn với mọi người.
Ai Đặc nồng nhiệt khóac vai La Cách, bảo: "Lão đệ của ta, mấy ngày không có ngươi quả là đáng chán. Mấy tên khác chẳng đứa nào có tâm địa gian giảo đa đoan như ngươi cả. Sao nào, bực mình hả? Có phải là cua ả nào đó mà a không cắn câu không? Ha ha. Toàn tính vào ta vậy. Đến đây, uống một ly nào! Hầu bàn, đem hai bình Long thiệt lan tửu tới đây!"
Không khí trong tiệm rượu càng lúc càng được đưa lên cao trào, đây đó thỉnh thoảng phát lên hai ba tiếng nữ nhân trẻ tuổi kêu lên chói lói, cùng mấy gã lớn tiếng cười ha hả.
"Đến đây, đến đây lão đệ, để ta giới, giới,.. giới thiệu qua một lượt, đây là Luân Tư, là con trai thứ hai của Bố Lạc Mỗ, Bố Lạc Mỗ bá tước; Đây là Khải Đặc, cha của hắn là thượng cấp trực tiếp của cha ta. Đây là Phật Lãng ca, là cháu trai của Phật Luân hầu tước." Ai Đặc lại lè nhè quay sang giới thiệu La Cách với mọi người.
"Ta nói mà, con ả bên kia không có tệ đâu, có điều là không dễ đối phó a." Luân Tư nhìn chằm chằm vào một góc của quán rượu. Mọi người theo ánh mát của hắn cũng quay sang nhìn.
Ở góc đó có hai nữ bốn nam đang ngồi. Nhìn có vẻ chúng là dong binh, trong đó có một người trong bộ dạng pháp sư. Một nữ hài ước khoảng 18-19 tuổi, ăn mặc theo kiểu trêu ngươi, đem thân đi đùa với lửa. Người ả mặc một cái đoản giáp màu đen, lộ ra bộ đùi to dài và trắng như tuyết đầy khiêu khích. Trên đùi có đeo một cái túi da, trên đó có gắn ba mũi phi đao. Áo giáp ngực của ả không rõ màu gì do ánh sáng trong quán rượu khá hôn ám, nhưng rõ ràng là được làm rất khéo léo, tôn lên từng khúc tuyến tuyệt mỹ nơi ngực. Cổ của áo giáp ngực được khoét rất sâu, lộ ra hai gò ngực sâu hút khiến ánh mắt của Luân Tư cứ gắn chặt vào đó. Bên hong thiếu nữ còn đeo một song thủ đại kiếm, khiến cho mấy tên háo sắc ngồi phía này hơi tỉnh hồn lại chút xíu. Dù gì thì trọng lượng của thanh cự kiếm đó cũng nói rõ thực lực của cô gái này. Gương mặt của nữ võ sĩ diễm lệ và đỏ hồng đầy khiêu khích. Mái tóc của nàng dài màu xam xám bỏ thỏng tùy ý bay bay cũng gợi cảm chẳng kém.
Ngồi bên cạnh nữ võ sĩ là một thiếu nữ quý tộc trắng ngần, xem ra chỉ mới khoảng mười lăm mười sáu tuổi. Toàn thân nàng vận một bộ váy dài được may rất tinh tế bằng những vật liệu vô cùng quý trọng. Nàng dường như không đeo món trang sức gì, ngoại trừ một cái khuyên tai bằng lan bảo thạch.
Cái nhìn vô lễ của mấy chàng trai liền bị người chú ý. Nữ võ sĩ quay lại trừng mắt, Luân Tư lập tức đáp lại bằng một tiếng huýt gió. Mặt nữ võ sĩ liền lạnh như tiền. Tay nàng vừa sờ lấy đốc kiếm, nhưng lại bị vị pháp sư cạnh đó kéo lại: "Không được gây sự ở đây, Kỳ Vi".
Vào chính lúc này, khắp quán rượu chợt im phăng phắc. Mọi người cùng hướng nhìn ra cửa. Xuất hiện đầu tiên là một mái tóc vàng uốn lượn chói mắt như ánh thái dương làm cho hết thảy mọi người đều thất thần. Dưới mái tóc vàng kia là một gương mặt anh tuấn như thần mặt trời, trên đó vĩnh viễn khắc một nụ cười phớt nhẹ. Y mặc một bộ giáp xích bằng vàng, trên có những hoa văn bằng ma pháp bạch ngân. Ở giữa giáp ngực đó có khắc một đầu kim sư, một thập tự giá và uất kim hương.
"Áo Phỉ La Khắc! Lai nhân đồng minh hoàng kim sư tử, sao hắn lại đến đây?" Những tiếng nghị luận khe khẽ vang lên. Áo Phỉ La Khắc là con trai duy nhất của lãnh chúa đứng đầu Ba Phạt Lợi Á công quốc trong Lai nhân đồng minh. Hắn từ nhỏ đã được đưa đến Quang Minh đại thần điện của Thần thánh giáo hội, tiếp thu sự dạy dỗ cẩn thận. Hơn nửa năm trước, hắn mới được trở về Lai nhân đồng minh.
Áo phỉ La Khắc là người trẻ nhất trong ba thần điện kỷ sĩ cao cấp của giáo hội, đồng thời từ nhỏ đã biểu hiện khả năng quân sự rất xuất sắc. Ngoài ra, do bản thân y anh tuấn và có xuất thân hiển hách, nên uy thế thậm chí còn vượt qua mấy vị hoàng tử khác của Lai nhân đồng minh.
Đi cạnh Áo Phỉ La Khắc là một nữ tử lạnh như núi băng, chỉ thấp hơn vị hoàng kim sư tử này nửa cái đầu. Trên gương mặt tuyệt sắc của nàng không nhìn ra một điểm biểu tình nào. Nữ tử đó mặc một bộ pháp sư bào màu đen hiếm có, theo nhịp bước của nàng dường như có bốc lên vài luồng hỏa diễm màu đen, thân thể nhẹ nhàng lại toát lên vẻ dụ hoặc tuyệt mỹ.
Đi sau nữ tử là hai hộ vệ phát ra luồng sát khí trầm trầm trên người, rõ ràng là kẻ đã từng vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần.
Nhóm người Áo Phỉ La Khắc nối tiếp nhau bước lên thang lầu. Thật lâu sau, quán rượu mới khôi phục lại sự huyên náo bình thường. Trong lòng La Cách lại cảm thấy không yên, không hiểu là vì sao. Có lẽ là vì trên gương mặt tuyệt diệu của Áo Phỉ La Khắc, hắn dường như phát hiện cặp mắt màu ngân sắc chói ngời.
"Panh!" Một ly rượu lớn vỡ cạnh người La Cách, rượu trong đó đổ tràn lên người hắn. Nhưng Luân Tư lại còn thảm hơn, điểm rơi của ly rượu chính là đỉnh đầu hắn. La Cách chuyển người, vừa thấy nữ võ sĩ sát khí đằng đằng cầm đại kiếm bước tới. Bốn tên nam dong binh cũng bước vội theo sau, bộ dạng đã sẳn sàng cho chiến đấu.
Thì ra sau khi mọi người uống nhiều rượu, lòng sắc dục của Luân Tư nổi lên không kềm được nữa. Hắn một mặt nheo nheo mắt nhìn chằm chằm vào ngực của nữ võ sĩ, một mặt sờ nắn thô bạo gò ngực của vũ nữ trong lòng. Khi nữ võ sĩ quay đầu lại nhìn, hắn còn thô bỉ rút tay từ trong y phục của vũ nữ ra, đưa lên, dùng ngón tay giữa ngoắc ngoắc về phía đối phương (đây là một hành động vô cùng tục tĩu trong văn hóa phương Tây). Ngay sau đó, ly rượu trong tay nữ võ sĩ đã bay thẳng đến Luân Tư, nở hoa trên đầu hắn.
Trước đây, đánh nhau trong quán rượu vì nữ nhân là chuyện xảy ra như cơm bửa đối với mấy gã trời đánh bọn chúng. Tuy nhiên, lần này họ đụng những dong binh thân kinh bách chiến, nhất định là đối phó không nổi. Có điều mang thân là qúy tộc, không dễ để người bình thường khi phụ, vô luận là như thế nào họ cũng không thể bỏ chạy nếu không muốn mất mặt.
La Cách thực ra là muốn chạy, nhưng nghĩ lại, nhưng bằng hữu rượu thịt này tuy không phải là hào môn gì, nhưng cũng là những người có gia có thế. Ở lại cùng đánh tới cùng, biết đâu có thể từ chiến đấu mà tăng tình hữu nghị?
Ai Đặc có niên kỷ lớn nhất, cũng có chút kinh nghiệm chiến đấu. Hắn lập tức bắt đầu tụng chú, nhưng do uống rượu quá nhiều, những chú văn đọc lên nghe kỳ quái vô cùng, cũng chẳng phát ra hiệu ứng gì cả. Lúc này đối phương đã hỗn chiến với ba người Luân tư, nhanh chóng khiến ba người mặt tét mũi thâm.
Nữ võ sĩ ra tay đặc biệt hung ác, một cái lên đầu gối đã phi thẳng vào bụng Luân tư. Luân Tư thấy tình thế không hay, nhanh chóng chuyển thân, mông đít liền dính một cước, bay ra khỏi vòng chiến. Ai Đặc thét lên một tiếng, thuận tay rút ra trường kiếm đang đeo bên người, tạm thời chuyển chức thành kỵ sỹ, sát nhập vòng chiến.
Mấy tên dong binh nhân vì thấy đối thủ là quý tộc, nên rõ ràng là hạ thủ vô tình. Đầu óc La Cách quan sát đánh giá rõ ràng mọi thức, liền nhanh chóng phát ra ma pháp phi đạn. Hai luồng quang đạn vẻ ra một hình cong bắn thẳng tới một nam chiến sĩ. Vị chiến sĩ đó vung kiếm ngăn lại, tinh thần lực của La cách liền phát động, quang đạn chợt dừng lại trên không, chiến sĩ lập tức giơ kiếm ngán không khí. Ngay sau đó, quang đạn lại bắn vụt tới, nổ ngay mặt y. Ma pháp phi đạn tuy là ma pháp sơ cấp nhất, uy lực hữu hạn, nhưng da mặt của người dù sao cũng mỏng manh yếu ớt hơn nhiều so với áo giáp, do đó gương mặt của vị chiến sĩ này lập tức ứa toàn là huyết, lắc lư lùi lại ngã vật xuống đất.
Một chiến sĩ khác thấy vậy, lập tức phát động kiếm kỹ mang tên "Trùng thứ", toàn bộ thân người giống như đang ở trên băng, nhào tới nhanh chóng vô cùng . La Cách cả kinh, không kịp phát động ma pháp, cắn răng phát động tinh thần lực một lần nữa, đá thẳng vào người tên chiến sĩ này. Tên chiến sĩ đang nhanh chóng nhào tới đột nhiên chùn lại, rồi chúi đầu tới trước mặt La Cách. La Cách vung bàn trước mặt lên, phách một cái, đầu chiến sĩ đã xuyên qua luôn mặt bàn.
Khi chiến sĩ này ngất đi, La Cách thân kinh bách "ẩu đả” lập tức chộp giữ mũ mão của đối phương, đập thẳng một cái vào mặt. Một tiếng cách nữa lại vang lên, sống mũi của chiến sĩ liền gãy. Rõ ràng, thân thể của La Cách sau khi đã được cải tạo giờ đã có lực đạo không nhỏ chút nào.
Sau khi giải quyết hai chiến sĩ, Ai Đặc và mọi người lấy ba đấu hai, đã có thể chống đỡ nhịp nhàng. Khải Đặc với sở trường về phòng thủ đưa kiếm chỉ vào ngực nữ võ sỉ, thành công trong việc hấp dẫn sự chú ý của nàng, lập tức kéo rút đi đại bộ phận công thế. Ai Đặc và Phật Lãng Ca đối với chiến sĩ còn lại đã có công có thủ.
Lúc này, Luân Tư không biết trốn dưới bàn từ khi nào len lén phóng ra một kiếm, làm vị chiến sĩ đó bị thương nơi đùi, lại thuận thế vòng tay, chọc vào vùng bụng dưới của nữ võ sĩ. Nữ võ sĩ không kịp phòng bị, chuyển thân một cái, dùng chủy thủ trên đùi ngăn một kiếm này lại.
Dong binh pháp sư nãy giờ không hề tham chiến, không hề ngờ rằng chỉ trong chốc lát chiến cục đã xoay chiều. Gương mặt của y hiện đầy vẻ giận dữ, ngón tay vẻ lên một ký hiệu, một vòng phòng hộ ma pháp "Ma pháp hấp thu" đã chuẩn bị sẵn nãy giờ bao bọc lấy toàn thân y.
Ma pháp cấp 4 “Ma pháp hấp thu” này ít nhất có thể hấp thu năng lượng của một chiêu ma pháp cấp 10, là một trong những phòng hộ ma pháp thống dụng nhất của ma pháp sư. Nhưng đối với La Cách, một kẻ có cách lý giải rất khác lạ về ma pháp, thì là chuyện đáng ngạc nhiên vô cùng: "Phì, đối với một ma pháp học đồ mà lại dùng tới phòng hộ tráo như thế sao?"
Dong binh pháp sư đang chuẩn bị một đòn ma pháp công kích thuộc hỏa hệ. Y nhanh chóng niệm chú, hai tay vẻ ra một phù chú phức tạp. La Cách nhớ rằng "Ma pháp hấp thu" không thể ngăn cản công kích vật lý, liền nâng một ly rượu lên ném thẳng vào pháp sư. Pháp sư không tránh kịp, bị trúng ngay đầu. Tiếp theo đó là một trận mua thức ăn, đĩa chén, chân bàn, chân ghế trút vào người y. Dong binh pháp sư thảm hại như diều mắc mưa, pháp thuật cuối cùng bị cắt đứt.
Y còn chưa kịp phát tiết cơn giận, một thân ảnh đã phóng tới. Ấy chính là La Cách. Ai chẳng biết tiếp cận ma pháp sư là phi thường nguy hiểm, và cũng hiếm ai có thể thấy các ma pháp sư giở trò đấu đá tay chân với nhau. Hắn dựa vào sức trẻ, vào tài đánh đấm thuần thục của mình, và dựa vào thân thể được cải tạo có sức lực như ma thú để tiếp cận, để đánh đấm, và để chiếm hẳn thượng phong.
Nữ võ sĩ nổi giận đã liên tục sử dụng kiếm kỹ. Chiến sĩ trúng kiếm tuy bị thương trên đùi nhưng cũng không dễ đối phó. Ai Đặc và mấy người khổ cực tránh né. Ai Đặc và Khải Đặc do tiếp thu huấn luyện nghiêm cách từ nhỏ nên đã phát huy tác dụng chiến đấu của mình.
Lúc này, một vật gì đó mềm mịn như nhung bay đến, trúng ngay ngực của nữ võ sĩ. Nữ võ sĩ kêu lên thất thanh, phát hiện đó là một cái trứng chiên, rõ ràng là bị cắn qua một cái. Đó chính là thứ mà La Cách thuận tay ném tới trong khi phóng lại gần dong binh pháp sư triển khai một màn cận chiến. Khi nữ võ sĩ cả kinh lui lại một chút, bốn người Ai Đặc đã phát động một chiêu đánh liều mang với chiến sĩ thụ thương. Chiêu đánh lưu manh vô lại này xem ra có khí thế vô cùng sung mãn. Chiến sĩ nhanh chóng chịu thêm hai kiếm.
Lúc này, ngoài đường vang lên tiếng vó ngựa, "Thành phòng quân đã đến, để cha ta biết sẽ không hay đâu!" Khải Đặc kêu lên quái dị. Song phương đều dừng tay. La Cách đứng lên từ thân thể của ma pháp sư, thuận tay lấy luôn cây pháp trượng chạy trở về phía mình.
Phe dong binh đều biết rằng hiện giờ chỉ có nữ võ sĩ là còn lực chiến đấu, tiếp tục đánh nữa thật khó có thể thu đơợc kết quả tốt gì. Họ nghĩ thế bèn căm hận nhanh chóng bỏ đi. Bọn La Cách cũng không muốn đem chuyện này nhì nhằng quanh co với thành phòng quân, do đó cũng nhanh chóng rút êm.
Lúc này tửu quán đã trở lại yên tĩnh. Trên một căn phòng sang trọng trên lầu, Áo Phỉ La Khắc xem ra có vẻ rất hứng thú nhìn theo bóng dạng bọn La Cách đang rút đi.
"Tên pháp sư đó quả là có ý tứ a." Hoàng kim sư tử tự nhủ. "Ai Lệ Tây Tư, nàng không biết hắn đâu, sao mà nói đây, cùng với ngươi có chút tương tự đấy."
"Cái tên mập ấy là điều sỉ nhục của quý tộc và pháp sư." Nữ tử như băng sơn ấy chợt buông ra một câu nhận xét khắc nghiệt đối với La Cách.
"Ha ha, được thôi. Lý Tra, đi tra xét một lượt về tên mập đó coi thế nào." Một hộ vệ bên cạnh Áo Phỉ La Khắc liên cúi người rồi từ từ ẩn vào trong hắc ám.