Một đỉnh núi cô quạnh, đâm lên giữa nền trời đêm xanh thẫm. Gió lạnh như cắt da cắt thịt, rít qua từng tán cây khe đá, tạo thành những tiếng “vu vu” đầy thê lương. Mặt trăng lơ lửng giữa thinh không, dát một thứ ánh sáng bàng bạc lên mặt đất phủ đầy tuyết trắng, càng làm nổi lên cảm giác cô quạnh ở nơi đây. Có lẽ vạn năm tuế nguyệt trôi qua, cảnh sắc nơi đỉnh núi vẫn chưa từng thay đổi, dù chỉ một chút.
Bình thường, nơi đỉnh núi cô quạnh này chẳng hề có chút dấu hiệu của sự sống nào, ngoại trừ một số ít ỏi loài cây cỏ kiên cường rắn rỏi vẫn bám trụ lại. Nhưng đêm nay lại khác. Bên một vách đá hơi nhô ra, hai bóng người đang ngồi bên một cái bàn đối ẩm với nhau.
Gọi là “bàn”, nhưng rõ ràng đây là một tảng đá khá lớn, bị thứ gì đó cắt phăng mất nửa trên, để lại một mặt phẳng tương đối rộng. Hai cái “ghế” mà hai người kia đang ngồi có vẻ như cũng được tạo ra như vậy. Trên mặt bàn chỉ có độc một vò rượu nho nhỏ, cùng với hai cái chén trắng phau, to hơn chén uống trà một chút. Nhìn từ xa, khung cảnh ấy trông chẳng khác nào hai vị tiên nhân đang đàm đạo chỉ điểm giang sơn.
Một trong hai người là một ông lão râu tóc bạc phơ, đúng như hình tượng tiên ông trong truyền thuyết, đến cả bộ đạo bào cũng là một màu trắng. Vẻ mặt của ông lão cũng già nua lắm rồi, nhưng không có vẻ phong sương vì năm tháng như những người già thông thường, mà lại tràn ngập vẻ thông tuệ của một vị hiền giả, đặc biệt là đôi mắt đầy thâm thúy khiến người ta có cảm giác như trong đó chứa đựng cả tinh không.
Ông lão vuốt chòm râu trắng dài gần tới ngực của mình, rồi lên tiếng:
- Lão bằng hữu, ngồi ở nơi này nhìn xuống nhân gian, ông có cảm giác vượt trên nhân gian, siêu việt chúng sinh hay không?
Người ngồi bên kia bàn vẻ mặt đạm mạc, không trả lời ngay. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ thở dài nói:
- Đỉnh núi Cô Tuyệt Phong này cao hơn cả tầng mây, ngồi nơi này có cảm giác bễ nghễ thiên hạ, nhưng nhìn xuống thì thế gian cũng chỉ là những mảng mờ ảo hiện ra giữa mây mù. Thế nhân nhìn lên trên trời, nghĩ rằng thần tiên là một cái gì đó xa xôi mờ mịt, nhưng có lẽ tiên nhân nhìn xuống nhân gian, cũng chỉ thấy một mảng mông lung không rõ rệt mà thôi. Huống chi, chắc gì tiên nhân đã tồn tại trên đời?
Kẻ vừa lên tiếng là một người trung niên, mái tóc màu đen của hắn dài cỡ gần đến vai, tung bay trong gió. Y phục của hắn cũng tuyền một màu đen, trên ngực thêu một họa tiết màu vàng kim hình thù kì quái, không có phần tay áo, để lộ ra hai cánh tay tráng kiện hữu lực. Cơ thể hắn như tràn đầy lực lượng, trông như một con mãnh thú đang súc thế chuẩn bị tung ra một đòn trí mạng – đó hoàn toàn không phải là do hắn cố ý tỏ ra như vậy, đây đơn giản chỉ là một loại khí thế tích tụ lâu ngày mà thành. Nhưng trái ngược lại với khí thế của bản thân, ánh mắt của hắn lại có nét gì đó trầm buồn, từng trải, khiến người ta có cảm giác là hắn còn già lão hơn vị lão nhân kia.
Ông lão kia khẽ lắc đầu cười:
- Những kẻ như chúng ta tu luyện là để truy cầu vượt qua cực hạn của nhân thế, để có thể tiêu sái tung hoành giữa thiên địa bao la. Nhưng ngay cả đến cảnh giới như ta và ngươi, thì cũng thấy tiên, thần là cái gì đó hư vô mờ mịt, tưởng như trước mắt mà rồi chạm tay cũng không tới.
Lão nhân lại hướng mắt nhìn ra xa, nói tiếp:
- Thôi thì hãy để đám hậu bối đi sau tìm hiểu tiếp đi. Biết đâu sẽ có một đứa nhóc nào đó có thể thay chúng ta cũng như các tiền bối đi trước, tìm hiểu xem rốt cục như thế nào mới là “chứng đạo thành tiên”.
Người trung niên tóc đen lại im lặng một lát như ngẫm nghĩ gì đó, thế rồi hắn khẽ cười:
- Đừng nói những chuyện này nữa, giọng điệu của chúng ta bắt đầu nghe giống những lào già lẩm cẩm mất rồi. Ta và ngươi hôm nay gặp mặt cũng đâu phải để nói những việc này.
Ông lão râu tóc bạc trắng hít một hơi, giọng nói có chút gì đó bi thương cất lên:
- Những lão bằng hữu năm xưa cũng chẳng còn lại bao nhiêu. Cứ đều đặn hai mươi năm chúng ta lại tới Cô Tuyệt Phong này, thực hiện việc mà các tiền bối đi trước dặn dò. Thoáng cái đã hơn hai trăm năm rồi, giờ chỉ còn lại hai chúng ta gách vác trách nhiệm này, nhưng ta thực sự bắt đầu có chút hồ nghi liệu việc này có thực sự có tác dụng gì không.
Người trung niên bên kia từ từ đứng dậy, nói rõ ràng từng chữ:
- Các bậc tiên hiền đi trước dặn dò như vậy ắt có nguyên nhân. Ta và ngươi quản làm gì, mà có muốn cũng chẳng quản nổi.
Nói xong, hai bàn tay y vung lên như muốn ôm lấy thứ gì đó, rồi lại vòng về trước ngực, một trên một dưới, khum khum lại như thế đang ôm một khối cầu tưởng tượng nào đó. Không khí trong phương viên trăm dặm xung quanh như thể bị rút hết về phía lòng bàn tay y, gió nơi đỉnh núi dường như lại mạnh thêm vài lần. Vị lão nhân cũng đứng dậy, nhấc tay trái lên, bàn tay nắm lại, ngón trỏ và ngón giữa duỗi thẳng ra tạo thành kiếm chỉ. Hai đầu ngón tay sáng dần lên, tỏa ra một thứ hào quang màu đỏ nhạt. Thế rồi lão vung vẩy kiếm chỉ, vẽ lên thành một đồ hình kì quái trước mặt mình, trông hao hao giống như chín con rồng xoay tròn ở bên ngoài, đầu chĩa vào trong tụ tập quanh một khối ngọc. Một thứ áp lực vô hình tỏa ra, khiến nhiệt độ trên đỉnh núi như càng hạ thấp thêm.
Hai người cũng trầm giọng nói một câu như niệm chú: “Đại đạo diễn hóa – Hư không thiêni môn: Khai!” Ở nơi sâu xa nào đó trong tinh không, có một cỗ lực lượng khổng lồ như hô ứng với lời của họ!