Xem bài viết đơn
  #1  
Old 18-03-2015, 10:28 PM
Hoàng Giả Hoàng Giả is offline
Nhập Môn Tu Luyện
 
Tham gia: Apr 2013
Bài gởi: 37
Thời gian online: 403136
Xu: 0
Thanks: 4
Thanked 31 Times in 13 Posts
Đôi điều ngu kiến về lối viết võ hiệp theo kiểu mì ăn liền đã bão hòa ngày nay

Võ Hiệp Nhạt Nhẽo


p/s: trong bài đăng mình có nói nhiều đến những điểm xấu của pntt bạn nào Fan của pntt mà không chấp nhận điều này xin đừng có ném đá mình, mình không có phê phán cách đọc truyện của các bạn đâu. Chỉ là có lẽ mình yêu cầu cao về một tác phẩm văn học mà thôi.
Ngày nay có vô vàn tiểu thuyết, và cũng quá nhiều thế loại truyện đi, nhưng nói chung có thể phân ra thành mấy loại chính sau đây:
- Võ hiệp nói chung là thể loại như tiên, kiếm hiệp dị năng v..v… bao gồm cả các thể loại thường đi theo nó như xuyên không chẳng hạn.
- Sắc hiệp, miễn bàn
- Ngôn tình tiểu thuyết mang thiên hướng nói về tình cảm có thể lồng vào các loại truyện khác nhưng tình và là chủ yếu
- Lịch sử quân sự, cái tên nói lên tất cả!
- Đô thị, một loại tiểu thuyết khá hay nói về cuộc sống hiện đại và thường đi kèm với ngôn tình hoặc võ hiệp.
Và theo mình thấy thì có 2 loại được viết nhiều nhất đó là võ hiệp và ngôn tình. Ngôn tình mình chưa đọc nhiều nên mình không có ý kiến gì cả, và topic này là để nói về vấn đề mỳ ăn liền của truyện võ hiệp ngày nay.
Võ hiệp ngày nay có rất nhiều bạn có thể tìm kiếm như ntct,pntt, tiên ngục,tiên nghịch, bltt, trường sinh giới, ma thiên ký…. Rất nhiều. Nhưng sau nhiều ngày tìm kiếm chẳng bộ nào mình đọc quá 100c ngoại trừ pntt(không phải vì nó hay mà là chẳng có việc gì làm đọc để giết time). Những truyện kiểu này và tiêu biểu là pntt có một điểm chung đó là dài, cốt truyện loãng, lặp và số nhân vật thì rộng lớn vãi cả chưởng ra nhưng chủ yếu là làm nền cho nvc. Cho dù truyện được viết với văn phong khá tốt và khá logic nhưng mình thấy nó không hay. Và theo ngu kiến của mình, một điều mình cảm thấy tệ nhất ở chúng đó là chúng chỉ xứng tầm truyện chứ không phải là tiểu thuyết. Theo mình một tiểu thuyết phải đưa được một cuộc sống thực vào trong câu truyện, có thể nói như là viết ra được một thế giới với muôn sắc màu. Còn các truyện kia thì sao? Đại biểu là những tính cách nhân vật nền trong truyện tiên hiệp ai cũng giống ai, không lợi không làm, ích kỷ, sảo trá, ham luyến tài vật… ngoại trừ nvc và một số thứ chính khác như kiểu vợ con, bạn bè các kiểu ra thì ai cũng tính tình ích kỷ sảo trá như ai, mà thậm chí có khi cả nvc cũng vậy(phần nhiều luôn) thậm chí đến con cháu trong dòng tộc cũng chẳng coi là gì so với vài món pháp bảo hay bí kíp! Mà cái này không phải 1 người mà là đại đa số luôn. Xã hội thật có như vậy không, mọi người ai cũng thể sao, nhiều hơn 5 phần ích kỉ và ít đi 9 phần tình cảm đồng loại. Nếu cuộc sống mà mất gần hết tình người như vậy thì xã hội này sụp đổ từ lâu rồi.
Điều thứ 2 cũng trong tính cách nhân vật, nv trong các câu truyện trên tính cách gần như 90% là chẳng bao giờ thay đổi như là đã được định sẵn là như vậy rồi. Ai rồi cũng sẽ thay đổi và đây là quá trình trưởng thành của 1 con người nhưng trong truyện pntt chẳng hạn tôi ko nhận thấy điều ấy có chẳng chỉ là cẩn thận hơn mà thôi.
Và điểm thứ 3 nữa là truyện tiên hiệp bây giờ toàn viết về nvc là 1 thằng ích kỉ chẳng có tí nghĩa khí mẹ nào và cũng chỉ bo bo vào mình chứ ko lo cho thiên hạ. như vậy là đang cổ vũ cho lối sống vô cảm chăng. Bác Hồ nói đúng có tài mà không có đước là vô dụng. một câu truyện mà không có chính khí thì thật là thì thật là tệ, đến ích kỷ như vi tiểu bảo cũng có chút gì đó gọi là chính khí có nghĩ cho nhiều người khác cũng biết trừ gian vệ đạo.
Điểm thứ 4, đó là kết cấu đúng theo cái kiểu viết truyện theo tuần, khá rời rạc, loãng và lặp đi lặp lại nhiều chi tiết. Toàn chi tiết nhỏ lẻ chăng cướp, được mất vài thứ vớ vẩn cho nó dài truyện ra ý mà, không có điểm nhấn thường thì mình đọc pntt xong và quên hết sạch mấy chi tiết tranh cướp cái gì được gì mất gì…. đã đọc trong 2 ngày. Nó chẳng đểm lại 1 tí cái gì gọi là nổi trội cả không có nút thắt cũng chẳng có nút mở, đọc những tác phẩm lớn bạn sẽ thấy nó khác(sẽ nói sau) cốt truyện rõ ràng mạch lạc, chứ không lê thê lan man như vậy.
Và điểm thứ 5 điểm cuối cùng, cái này có lẽ chỉ là ý kiến rất chủ quan của mình thôi mình không bảo là nó sai nhưng mình không thích như vậy. Đó là việc các tác giả phân đẳng cấp quá rõ ràng, kim đan-nguyên anh, sơ-trung-đỉnh phong… nó quá rõ ràng đi và thường là không có sự vượt cấp ở đây (ngoại trừ nvc và vài thằng quái dị). Nó khiến câu truyện của chúng ta giống như 1 ván game. Nói chung mình không thích lắm cái kiểu như vậy, không có quá nhiều bất ngờ và đột biết. Cứ thấy thằng nào to cấp hơn là cong đít lên chạy.
Bây giờ mình sẽ nói về các tác phẩm lớn, so sáng giữa cái cũ và mới điển hình là truyện của kim dung bắc đẩu trong kiếm hiệp trung quốc và một nhà văn với tác phẩm tru tiên đươc cho là sáng ngang với các tác phẩm của kim dung. Có thể bạn nghĩ sời, tru tiên làm sao nhiều fan bằng pntt được, có lẽ là đúng vì pntt dễ đọc dễ thưởng thức nvc bá đạo và dài. Theo mình tru tiên kiểu như là 1 con vertu còn pntt là iphone.
Bạn dễ dàng nhận thấy cốt chuyện của chúng rất mạch lạc không lan man, truyện đưa từ câu chuyện lớn này qua câu truyện lớn khác chuyện trước làm nhân chuyện sau làm quả.Và thường thì chỉ có vài câu chuyện được kể trong một tiểu thuyết. Như thần điêu đại hiệp là đến chuyện ở trung nam sơn-chuyện ở tương dương-chuyện ở tuyệt tình cốc-16 năm sau cùng với mỗi câu chuyện là những lần li hợp của dương-long. Còn tru tiền đọc được 3 năm rùi nên mình không nhớ nữa. Nói chung rõ ràng mạch lạc và kể một câu chuyện lớn, biến cố lớn chứ không phải là vài thứ vớ vần dùng cấp này cấp sau bỏ.
Phân tích cả hai nhân vật dương quá và trương tiếu phàm bạn đều sẽ thấy tính cách của họ thay đổi dần theo thời gian và đây là sự trưởng thành của họ. 1 con người ai cũng cần trưởng thành!
Cả hai tiểu thuyết đều mang trong mình những câu chuyện tình lãng mạng chứ không bỏ vợ bỏ con như pntt. Tu tiên quan trong hơn tình cảm!
Cả hai đều có 1 sư hướng thiện trong cốt truyện dậy con người ta những điều tốt đẹp làm người thì phải biết san sẻ yêu thương đồng loại, lo cho thiên hạ.
Tính cách con người trong cả hai câu truyện rất phong phú với nhiều màu sắc mỗi người 1 cá tính giống nhau chứ không theo cái mô tip lặp đi lặp lại không biết chán.
Tóm lại tôi nghĩ viết chuyện tuy là hư cấu nhưng ta cần đưa những gì là tinh túy, là chân thực của cuộc sống vào trong cuốn truyện chứ không phải là những giá trị giả tạo phù phiếm. Phải đem vào trong câu truyện những ước mơ làm cho xã hội tốt lên chứ không phải là xấu đi. Và tôi nghĩ đó là điều làm nên thành công của 2 tác phẩm trên và nếu để nói xem pntt hay hơn hay tru tiên hay hơn tôi có 1 thứ rất đơn giản để bạn có thể nhìn ra được: tru tiên chuẩn bị được dựng thành phim, được 3 lần làm thành game. Còn pntt bạn nghĩ bao giờ sẽ được dựng thành phim chờ đến mùa xuân Bác sống lại đi, có chăng chỉ là game mà thôi.
Mong các bác việt tác gia xem xét để góp phần làm đẹp hơn những tác phẩm của bạn.
Tài sản của Hoàng Giả

Trả Lời Với Trích Dẫn
Đã có 5 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hoàng Giả