Kinh sát cục
Tác giả: Thời Vị Hàn
Nguồn: Vô Tranh hà - Nhạn Môn Quan
(K5 thay mặt Thất Giới Minh dịch tặng sinh nhật Tây Độc đại ca)
Giọt rượu nóng bỏng trôi qua cổ họng xuống dạ dày đột nhiên hóa thành một tia hàn khí quỷ dị, cơ hồ rút hết thân nhiệt gã… Ai có được mỹ nhân? Ai một mình uống rượu? Dung mạo mỹ nhân “rực rỡ hơn máu đỏ”, cõi lòng mênh mang “u tối hơn trời đêm”, ánh mắt cừu hận “lạnh lùng hơn ly rượu”, nỗi đau tuyệt vọng “buốt giá hơn cái chết”.
Ý thức sau cùng của hắn --- chỉ còn lại “nỗi kinh hoàng đột ngột lóe lên!”…
Chương 1: Rực rỡ hơn máu đỏ
Giọt rượu nóng bỏng trôi qua cổ họng xuống dạ dày đột nhiên hóa thành một tia hàn khí quỷ dị, cơ hồ rút hết thân nhiệt gã…
Hồ Cuồng Ca rống lên điên cuồng, lật tay tuốt Cuồng Ca đao lao ra ngoài cửa. Trong một sát na, gần hai chục loại kiếm quang, đao vũ, thương hoa, quyền phong rợp trời bổ vào, các loại binh khí, ám khí, độc khí đan thành một tấm lưới tử vong chụp lấy gã.
“Vì sao không chịu bỏ qua cho ta?” Gã gầm lên trong lòng, đao quang tỏa ra lạnh buốt, khuôn mặt hiện lên nét kiên nhẫn, mang theo tư thế bi tráng như Kinh Kha từ biệt Yên Đan trên sông Dịch lao vào tấm lưới binh khí.
1, 2, 3, 4, 5, 6, 7… Gã dựa vào tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xuất liền bảy đao, bảy tiếng rú thảm thiết vang lên, bảy lần máu tươi văng tóe ra. Không ai chống nổi gã nửa chiêu. Gã xông ra ngoài cửa tửu điếm, địch nhân đều bị khí thế của gã chấn nhiếp, buộc phải thoái lui, ai cũng chỉ mong vây được gã lại, cầm chân cho đến khi gã phát độc. Hồ Cuồng Ca phi thân giẫm chân lên mặt bàn, hít sâu một hơi, khoái đao lại xuất ra, gã đã nhìn thấy trong mắt người thứ tám nỗi niềm tuyệt vọng trước khi chết, Cuồng Ca đao sắp cắt qua cần cổ người đó.
“Choang” một tiếng vang động, một cây thiết thương đâm xéo tới, chặn đứng Cuồng Ca đao, trong khoảnh khắc đó thời gian cơ hồ dừng lại, đao thương ngưng tại lưng chừng không, sóng khí cuồn cuộn tràn ra. Chiếc bàn dưới chân Hồ Cuồng Ca vỡ nát, bát đĩa bay tung tóe. Trừ người thứ tám vừa từ Quỷ Môn Quan mò về kinh hãi ngồi phệt xuống, mười địch nhân còn lại đồng loạt lùi bước.
Chỉ có ngọn thương đó, sừng sững như bức tường không thể vượt qua – chặn trước mặt gã.
Gã căm hận rít lên: “Thiểm Lôi Thập Cửu!”
Trên mặt người cầm thương hiện lên lệ khí: “Khoái đao nhanh lắm, liên tục chém bị thương bảy huynh đệ của ta, hôm nay ta nhất định chém ngươi thành bảy chục đoạn.”
“Từ khi nào Thiểm Lôi Thập Cửu đã gia nhập Huyết Vũ môn làm chó săn cho đại sư huynh của ta thế nhỉ?”
“Chết đến nơi rồi còn già mồm, hôm nay Lôi Đoạn ta phải xem Cuồng Ca đao của ngươi có gì lợi hại!”
Hồ Cuồng Ca cười vang: “Cuồng Ca đao cũng không có gì lợi hại, chẳng qua mới xuất thủ đã biến Thiểm Lôi Thập Cửu thành Thiểm Lôi Thập Nhị.”
Hung quang lóe lên trong mắt Lôi Đoạn, nhưng cố nén cơn giận không để bộc phát.
Hồ Cuồng Ca biết Thiểm Lôi Thập Cửu của Lôi tộc tuy hung danh vang lừng nhưng trừ lão đại Kinh Lôi Thương Lôi Đoạn ra, mười tám người còn lại võ công tầm thường, kẻ đang đứng trước mặt gã có thể nhẫn nại được cơn giận mà không tung ra đòn tất sát, không phải Kinh Lôi Thương Lôi Đoạn thì còn ai vào đó?
Bình thường, Hồ Cuồng Ca đương nhiên không coi mấy tên Lôi tộc này vào đâu nhưng bây giờ gã trúng độc môn hóa công kỳ độc Quán Sầu thủy của đại sư huynh Vạn Cổ Sầu, độc tính của loại độc này không mạnh, theo dòng rượu trôi qua cuống họng mới biến hóa, trong nửa tuần hương sẽ biến nội lực người trúng thành vô hình, sau một ngày mới từ từ khôi phục lại. Bản thân gã nếu không đánh lùi địch nhân trong vòng nửa tuần hương, nội lực tan đi chắc chắn chỉ còn nước bó tay chịu trói, tận mắt thấy địch nhân vừa điên cuồng tấn công giờ đã nhẫn nại nhưng vẫn giữa vững các yếu điểm liền hiểu rằng Thiểm Lôi Thập Cửu không phải loại chỉ có hư danh, chiến đấu dằng dai ắt bất lợi nghiêng về phần mình, bèn ngầm vận công, quát vang rồi vung đao chuẩn bị tốc chiến tốc quyết.
Trong tửu điếm lập tức đao quang đại thịnh, Lôi Đoạn biết mình không phải là địch thủ của Cuồng Ca Lãng Tử xưa nay một mình ngang dọc giang hồ, bèn cười vang, lùi vào trong hàng ngũ hơn mười huynh đệ, người Lôi tộc tiến lùi đều có tính toán, chỉ thủ mà không công. Độc tửu vừa vào đến dạ dày, Hồ Cuồng Ca đã biết, bất giác bừng lên tấn công khiến địch nhân không kịp trở tay, hiện tại tuy gã chiếm thượng phong nhưng lại không tài nào gây thương tích cho địch.
Đang đấu mãnh liệt, Hồ Cuồng Ca chợt thấy đan điền đau nhói, hiểu rằng tán công chi độc Quán Sầu thủy đã phát tác, hơn mười địch nhân còn lại tuy bại mà không loạn, gã gần như hết hy vọng thoát khỏi trùng vây, thành ra sinh lòng liều mạng, không thèm để tâm đến công kích của địch nhân, chiêu nào cũng chỉ công mà không thủ, liên tục chém vào Lôi Đoạn.
Họ Lôi biết Hồ Cuồng Ca như nỏ cứng hết tầm, lúc này liên quan đến tính mạng nên toàn lực chống lại đòn phản kích sau chót của Cuồng Ca Lãng Tử, tuy nhiên vẫn không chống nổi những đợt tấn công liều mạng của đối thủ, hậu tâm sững lại, hắn bị bức đến sát góc phòng, không thể lùi thêm được nữa.
Trước mắt Hồ Cuồng Ca tóe hoa cà hoa cải, biết nội lực đã cạn, hơn mười cây binh khí đến sát lưng gã.
Gã vận hết dư lực, há miệng thổ khí như sấm, lẫm liệt như thiên thần quát lên vang vọng, toàn bộ địch nhân đều bị chấn động. Gã nhích vai, xuất ra sát chiêu cùng chết với địch Đồng Sinh Cộng Tử trong Cuồng Ca đao pháp, lưỡi đao vạch lên một vòng cung sáng lóa chém vào Lôi Đoạn. Trong lòng gã ngập đau thương, biết mình chỉ còn đủ lực xuất ra chiêu này, cầu mong đủ để giết Lôi Đoạn tại đương trường.
Đao, thương va nhau, không hề vang lên tiếng động nào, lại dừng trên lưng chừng không, đoạn cả đao lẫn thương chầm chậm chém xuống đầu Lôi Đoạn. Mười một người Lôi tộc còn lại gầm lên, các loại binh khí đâm thẳng vào lưng Hồ Cuồng Ca, sinh tử chênh vênh trong đường tơ kẽ tóc.
Cửa phòng đột nhiên mở toang, một giọng nói yêu kiều vang lên: “Ngừng tay.”
Ánh mắt Lôi Đoạn lộ ra sinh cơ, cố gắng thốt lên: “Phu nhân.”
Hồ Cuồng Ca đau nhói cõi lòng, cố vận lực thổ khí thành tiếng, chấn gãy thiết thương, Cuồng Ca đao không rơi xuống mà dừng bất động cách đầu Lôi Đoạn nửa xích.
Gã ngoái lại, đột nhiên quên hết tình cảnh sinh tử trước mắt, cảm thấy mỏi mệt cực độ, giết người và bị giết trong lúc đó chẳng còn ý nghĩa gì, huyết quang mơ hồ lan ra, trước lúc chết gã chỉ muốn ghi nhớ gương mặt rực rỡ hơn cả máu đỏ đó.
Một giọt máu từ mũi Cuồng Ca đao rơi xuống, đậu trên gương mặt nanh ác của Lôi Đoạn.
Chương 2: U tối hơn bóng đêm
Vẻ đẹp của nàng cũng là một loại vũ khí, ai nấy phảng phất quên hết khung cảnh đẫm máu vừa rồi.
“Niệm Nhi.” Hồ Cuồng Ca khe khẽ gọi cái tên gã từng gọi ngàn lần, vạn lần trong mộng, nếu nhất định phải đưa ra một chọn lựa, gã thà chết dưới Niệm Niệm Bất Vong của nàng.
Lôi Đoạn đột nhiên quát vang, vung hai đoạn thương gãy đâm về phía Hồ Cuồng Ca, “tự tay giết Hồ Cuồng Ca liệu có được nàng nhìn bằng con mắt xanh không?”
�
Hơn mười cao thủ Thiểm Lôi tộc lúc đó mới tỉnh lại, các loại binh khí đồng loạt đâm vào Hồ Cuồng Ca đã không còn lực hoàn thủ.
Trong giây phút đó, Hồ Cuồng Ca nhìn thấy dải sáng mỹ lệ của nàng bay vút lên đâm vào đầu gã, “nàng đến giết ta sao?” Lòng gã ngập bi ai, chỉ hy vọng ngân châm của nàng xuyên qua thân thể gã trước.
Đột nhiên mấy chục đạo ngân quang bừng sáng khiến mắt gã nhức nhối, lúc mở mắt ra, Thiểm Lôi Thập Nhị đều biến thành người chết, kể cả kẻ suốt đời ngạo mạn Kinh Lôi Thương Lôi Đoạn.
Trên my tâm mỗi kẻ ngã xuống đều cắm một mũi ngân châm lấp lánh tinh quang.
Mười hai mũi châm, mười hai mạng!
Đó là Niệm Niệm Bất Vong của Phương Niệm Nhi.
Hồ Cuồng Ca mỉm cười, ít nhất đến giờ gã cũng được an ủi một điểm rằng đại sư huynh chín lần ám sát gã không hoàn toàn vì tranh chấp ngôi chưởng môn Huyết Vũ môn, mà vì trái tim Phương Niệm Nhi hướng về gã…
Thân thể gã lúc này như một ngọn lửa hừng hực cháy trong đống tuyết, tỏa ra hai loại năng lượng tương phản: vừa nhu mỹ vừa cương liệt, lần lượt hòa tan vào nhau.
“Niệm Nhi.” Gã dịu dàng nhìn gương mặt mỹ lệ đang ngủ say, trận cuồng hoan vừa rồi không khiến gã mệt mỏi, dược lực Quán Sầu thủy đang dần tan đi, nội lực khôi phục từng chút một, trong lòng gã dấy lên dục vọng.
Gã chưa từng hối hận đã vì nàng mà phản lại Huyết Vũ môn, dẫu nàng gá nghĩa với đại sư huynh Vạn Cổ Sầu, người từ nhỏ luôn chĩa mũi dùi vào gã. Gã luôn tin rằng nàng làm vậy vì phải nghe theo lời phụ thân, cũng là sư phụ Phương Quá Vũ của gã, còn trái tim nàng vẫn luôn gửi cho gã. Vì vậy, gã không ngại phải trở thành phản đồ trong mắt người giang hồ.
Nhưng, nàng có chịu cùng gã phiêu lưu giang hồ không?
Dẫu nàng bằng lòng, gã có nhẫn tâm để nàng phải hứng chịu sóng gió, phải nghe những lời sỉ nhục của người đời chăng?
Phương Niệm Nhi dịu dàng mở cặp mắt mỹ lệ ra, nhìn sang Hồ Cuồng Ca đang trầm tư, “mấy năm không gặp, huynh gầy đi nhiều.”
“Mấy năm nay muội có khỏe không?”
“Chuyện gì cũng ổn, chỉ là nhớ nhung huynh.”
“Hiện tại chúng ta ở bên nhau, nhưng còn sau này?” Hồ Cuồng Ca khẩn trương nhìn Phương Niệm Nhi, “Muội có đồng ý cùng ta lưu lãng giang hồ?”
Phương Niệm Nhi mỉm cười, nụ cười chỉ phớt qua: “Huynh lưu lãng đã lâu vậy, còn chưa mỏi gối chồn chân sao?”
“Nếu có muội, ta không mỏi mệt tí nào.”
“Nếu có muội, huynh vẫn thích lang thang đây đó ư?”
Hồ Cuồng Ca trầm ngâm: “Huynh và muội có thể đến một nơi không ai biết chúng ta, sống một cách bình đạm.”
Phương Niệm Nhi lại mỉm cười: “Không, muội muốn chúng ta trở thành một đôi giang hồ tình lữ được người người ganh tỵ.”
“Nhưng, đại sư huynh….”
Phương Niệm Nhi dịu dàng đưa tay bịt miệng gã: “Huynh cũng biết nguyện vọng từ nhỏ của muội là gì?”
“Là gì?”
“Muội không muốn làm thê tử của anh hùng, muội muốn tự mình làm anh hùng.”
Hồ Cuồng Ca chăm chú quan sát Phương Niệm Nhi, không hiểu sao gã đột nhiên thấy tiếng cười của nàng nhạt đi gần hết nét ôn nhu của ngày xưa, bèn lẩm bẩm: “Cũng may ta không phải anh hùng, muội có thể làm thê tử của ta.”
Ánh mắt Phương Niệm Nhi không biết gửi đến nơi nào: “Không sai, huynh không thể coi là anh hùng, suốt ngày bị Vạn Cổ Sầu truy đuổi khắp nơi, tối đa huynh chỉ là một lãng tử.”
“Còn đại sư huynh?”
“Huynh còn chưa thay đổi cách gọi y là đại sư huynh sao?” Phương Niệm Nhi cười lạnh lùng: “Vạn Cổ Sầu cũng không phải anh hùng, tối đa chỉ được coi là trượng phu hiện tại của muội.”
“Muội định thế nào?”
“Muội muốn huynh giết Vạn Cổ Sầu, chúng ta cùng thống lĩnh Huyết Vũ môn.”
Màn đêm trầm trầm, Hồ Cuồng Ca nhìn ánh mắt hưng phấn của Phương Niệm Nhi sáng lên dưới ánh sao lấp lánh, đột nhiên gã cảm thấy hoang mang, lòng vô cùng buồn rầu, còn buồn bã hơn cả bóng đêm đang buông phủ.
Chương 3: Lạnh hơn lưỡi kiếm
Người giang hồ nói đến Vạn Cổ Sầu, nhất định nghĩ ngay tới Phương đại hiệp xuất thân hào môn, tài cao tám đấu, phong thái ngời ngời, không mất lòng ai, hành xử khéo léo, quả quyết.
Không sai, Vạn Cổ Sầu chính là người như vậy, nhưng trọng yếu nhất ở chỗ, hắn rất cố chấp.
Thậm chí cố chấp đến mức thành một loại bệnh.
Hắn chỉ uống nước ở Vong Ưu tuyền cách kinh thành mười tám dặm, chỉ mặc quần áo do Y Y cư may ra, chỉ cưỡi hãn huyết bảo mã do Đại Mạc Phong Sa lâu ở Tái ngoại nuôi dưỡng, chỉ nghe tiêu khúc của Sở Khả Khả cô nương ở Trầm Hương các.
Hắn chưa từng giết kẻ không phải là đối thủ, chưa từng chạm vào nữ nhân không ưa thích, chưa từng để một hạt bụi dính vào giày, cũng chưa từng cho phép người khác bất tuân mệnh lệnh.
Hắn có thói quen ra lệnh cũng vì từ nhỏ đã được nâng niu.
Chỉ có một người là ngoại lệ, là thê tử Phương Niệm Nhi của hắn.
Nàng muốn làm gì, hắn chưa từng cản trở, bởi hắn biết có cản cũng vô dụng.
Nhưng hiện tại, trong lòng hắn vô cùng phiền muộn. Vì thế mà cả ngày hắn chưa uống giọt nước nào, không thay tấm áo trắng nhiễm bụi cát đã ba ngày, chưa thử cưỡi hãn huyết bảo mã mất rất nhiều tiền mua về, thậm chí mời Sở Khả Khả cô nương tới mà một thời thần sau lại bảo cô ta đi.
Hắn chỉ một ý niệm trong đầu: Sát nhân.
Đương nhiên người hắn muốn giết là Hồ Cuồng Ca.
Vạn Cổ Sầu xuất thân danh môn vọng tộc trong kinh thành, được chưởng môn đời trước Phương Quá Vũ của Huyết Vũ môn chấm, từ nhỏ đã gia nhập môn phái. Cao thủ các đời của Huyết Vũ môn đều xuất thân cao sang, môn phái tọa lạc ở kinh sư trọng địa, có Tử cấm thành chống lưng, gần như là giang hồ đệ nhất đại môn phái, yêu cầu đối với truyền nhân của chưởng môn nghiêm khắc cực độ, ai có võ công cao nhất sẽ được chọn, dù là sư huynh đệ thân nhất cũng sẽ quyết phân cao hạ tại chưởng môn đại hội, thậm chí là quyết đấu sinh tử, người thắng lên ngôi cao, kẻ thua sẽ rút khỏi vòng tranh đấu. Vạn Cổ Sầu là đệ tử thân truyền của Phương Quá Vũ, từ bé đã được coi là nhân tuyển thích hợp nhất trở thành chưởng môn.
Nhưng Phương Quá Vũ vốn khó tính khi chọn đồ đệ lại thu thêm một hài tử nông gia, lý do rất đơn giản – tư chất của Hồ Cuồng Ca trăm năm khó gặp.
Từ đó mà Vạn Cổ Sầu nảy sinh đố kị, ngoài ra không còn nguyên nhân gì.
Từ khi Hồ Cuồng Ca gia nhập sư môn, Vạn Cổ Sầu đã không ưa gã, tên sư đệ này lúc nào cũng quần áo rách rưới, vẻ mặt cười cợt hồ đồ, giọng nói quê mùa, còn luôn mồm hát mấy khúc hát nhà quê.
Nhưng cô con gái mỹ lệ Phương Niệm Nhi của sư phụ lại thích Hồ Cuồng Ca chứ không phải hắn khiến lòng tự tôn của hắn tổn hại nặng nề.
-- Nếu không phải Vạn Cổ Sầu ta lợi dụng uy thế của gia tộc tại kinh sư thì Huyết Vũ môn các người dựa vào cái gì mà đứng vững ở đó ngần ấy năm không đổ? Gả con gái cho ta, Phương Quá Vũ coi như có được tấm miễn tử kim bài ở kinh đô, lão già đáng chết ngươi hà cớ suốt ngày thở than như thể ta làm hại con gái lão không bằng, may mà tên tiểu tử ngốc Hồ Cuồng Ca lại vì thế mà phản sư môn, đỡ cho ta một mối lo.
-- Cũng may mà cuối cùng Niệm Nhi cũng hiểu được rằng cuộc sống nhung lụa tiền hô hậu ủng và tay trắng lưu lạc giang hồ cách nhau một trời một vực, làm gì có chuyện nữ nhân ta yêu lại không yêu ta?
-- Một tháng nữa là ngày giỗ đầu của Phương Quá Vũ, Huyết Vũ môn không thể một ngày vô chủ, trừ ta ra còn ai đủ khả năng ngồi lên chiếc ghế chưởng môn? Nhưng thượng nhiệm chưởng môn Huyết Vũ môn Phương Quá Vũ còn có một truyền nhân nữa đủ tư cách tranh cao thấp một phen với ta: Hồ Cuồng Ca.
-- Xưa nay Huyết Vũ môn vẫn do người có võ công cao nhất làm chưởng môn nhưng dựa vào võ công chân thật, ta không nắm chắc thắng được tên tiểu tử Hồ Cuồng Ca ít hơn ta năm tuổi, nhập môn sau ta mười năm.
-- Tuy lực lượng ta bố trí quanh kinh sư đủ giết gã mấy lần nhưng ta muốn trước mặt người trong thiên hạ oanh oanh liệt liệt giết gã! Ta muốn giết tình địch ngay trước mặt Phương Niệm Nhi để nàng biết rằng ai mới là anh hùng chân chính của Huyết Vũ môn.
-- Trên đời này có việc ta không thực hiện nổi chăng? Không có.
-- Ta muốn Hồ Cuồng Ca chết trong tay ta ngay trước mặt bàn dân thiên hạ, để ai cũng biết rằng ta mới là chủ nhân Huyết Vũ môn, loại phản đồ chỉ có một kết cục: chết.
Nhưng ngay lúc đó, Vạn Cổ Sầu bất giác hơi hối hận.
Hắn thật sự không muốn Phương Niệm Nhi nhúng tay vào việc này, càng lúc hắn càng thấy bản thân không thể điều khiển được nàng, cũng như không thể thuần phục được thớt hãn huyết bảo mã hung hăng nhất. Hy sinh Thiểm Lôi tộc chẳng là gì nhưng hắn không thể chịu nổi việc nàng và Hồ Cuồng Ca ở cùng nhau, trời mới biết hai người sẽ làm gì!
Mọi việc đều theo kế hoạch của nàng, trái tim nàng hướng về ai?
Tuy thường ngay không ai nhìn thấu được tâm tư Vạn Cổ Sầu, ai cũng coi hắn là người văn nhã, nhưng lúc này tâm lý hắn như bị độc xà gặm nhấm, cảm giác đố kỵ này chứng tỏ hắn nghi ngờ Phương Niệm Nhi, hận mình sao lại để nữ nhân này điều khiển, lần đầu tiên trong đời hắn thấy mình vô năng.
Cũng may, hiện tại hắn có cách phát tiết: trút hết nộ hỏa lên mình Hồ Cuồng Ca.
Hắn rút Cổ Sầu kiếm ra, nhẹ nhàng vuốt ve lưỡi kiếm, trong lòng ngập khoái cảm trừ khử được đệ nhất đại địch trên đời.
Lúc đó, ánh mắt hắn nào còn chút gì văn nhã thường ngày mà giống như một lưỡi kiếm tràn đầy thù hận, lấp lánh tia sáng sắc bén bức nhân.
Hơn nữa, ánh mắt ấy tuyệt đối lạnh lùng, thê lương hơn cả kiếm quang.
Chương 4: Nồng hơn rượu nóng
“Huynh có biết một tháng nữa là ngày gì không?”
“Là giỗ đầu của sư phụ.”
“Quan trọng không hẳn là ngày giỗ của phụ thân muội mà là ngày tranh tân nhiệm chưởng môn của Huyết Vũ môn.” Phương Niệm Nhi dịu dàng chải lọn tóc mai rũ xuống, khẽ mỉm cười.
Thái độ dửng dưng của nàng khiến Hồ Cuồng Ca chợt có cảm giác xa lạ, gã không hiểu vì sao cô con gái duy nhất của Phương Dạ Vũ, người luôn coi gã như con đẻ, lại lạnh lùng đến vậy.
Gã thầm thở dài: “Muội định làm gì?”
“Muội muốn huynh đến Huyết Vũ môn thắp hương cho sư phụ.”
“Vạn Cổ Sầu chịu tha cho ta chăng?”
Phương Niệm Nhi cười lạnh: “Huynh còn là nam nhi sao? Sợ tên công tử bột đó?”
“Bất kể thế nào, y cũng là đại sư huynh của ta.”
“Vạn Cổ Sầu ba lần bốn lượt muốn trừ khử huynh, đến giờ huynh vẫn còn sống trên đời không phải do công của muội.” Phương Niệm Nhi quét ánh mắt qua khuôn mặt đỏ lựng của Hồ Cuồng Ca, “mà dựa vào thê tử của y cứu mệnh huynh.”
Hồ Cuồng Ca ngửa mặt thở dài: “Không sai, lúc xưa ta khẩn cầu sư phụ để ta hạ sơn, rút lui khỏi Huyết Vũ môn bởi thứ nhất ta đau lòng khi thấy muội lấy đại sư huynh, thứ hai ta không muốn sẽ có ngày mình phải chính diện xung đột với huynh ấy. Ta không muốn làm cái gì chưởng môn Huyết Vũ môn, chỉ muốn một mình tiêu diêu tự tại trên giang hồ, cầm lưỡi đao sắc bén nhất giết những kẻ cùng hung cực ác, làm những việc vui vẻ nhất, sống cùng nữ nhân mình yêu thương nhất.” Gã ném cái nhìn sâu thẳm sang Phương Niệm Nhi, “vì sao muội đồng ý lấy đại sư huynh?”
Phương Niệm Nhi lại tỏ vẻ sầu khổ: “Được, muội cho huynh biết, lúc đó Vạn Cổ Sầu nói với cha muội rằng nếu không gả muội cho y, Huyết Vũ môn sẽ không còn chỗ đứng tại kinh thành.”
�
Huyết khí Hồ Cuồng Ca dâng tràn, vỗ một chưởng xuống đất khiến cát bụi tung lên, gã rít lên phẫn hận: “Hay cho Vạn Cổ Sầu, ta xưa nay vẫn cho rằng ngươi không có nghĩa khí nhưng chưa mất phong độ của một hán tử. Ta nhịn nhục bao nhiêu năm, không ngờ ngươi lại là loại tiểu nhân vô sỉ như vậy… Lần này ta lên núi thắp hương cho sư phụ, trước mặt thiên hạ anh hùng sẽ hỏi ngươi vì sao chín lần ám sát ta mà không chịu bỏ qua.”
Phương Niệm Nhi dịu dàng mỉm cười: “Nhị sư huynh được lắm, huynh vạch áo cho người cho người xem lưng như thế, Huyết Vũ môn còn mong gì đứng chân trong giang hồ? Không chỉ thanh thế bản môn sa sút thê thảm, ngay cả anh danh một đời của phụ thân muội cũng không tránh khỏi bị người ta dùng những lời lẽ không hay bình giá.”
“Vậy…” Hồ Cuồng Ca tắc tị, “muội bảo phải làm sao mới ổn thỏa?”
“Đơn giản lắm, huynh tuy bị trục xuất khỏi Huyết Vũ môn nhưng vẫn là nhị đệ tử đích truyền của cha muội. Huynh cứ đường hoàng đến Huyết Vũ môn tranh đoạt ngôi vị chưởng môn, Vạn Cổ Sầu ưa thể diện, làm gì có chuyện không dám giao thủ cùng huynh trước mặt thiên hạ anh hùng. Chỉ cần huynh đánh bại kẻ được công nhận là Huyết Vũ môn đệ nhất cao thủ ắt sẽ trở thành tân nhiệm chưởng môn, các môn nhân còn ai dám hó hé nửa lời?”
“Ta không muốn làm chức chưởng môn đó.”
Phương Niệm Nhi dịu dàng vuốt ve gương mặt gã: “Đó là nguyên nhân năm xưa muội chịu lấy Vạn Cổ Sầu.”
“Cái gì?”
“Bởi huynh không giống Vạn Cổ Sầu, không có chí khí của nam nhi quyết làm nên đại sự nghiệp nên không thể đưa muội đứng lên đỉnh cao trong chốn giang hồ ngập mưa máu gió tanh này.” Phương Niệm Nhi nói đều đều nhưng nghe rõ trong lòng Hồ Cuồng Ca đang rỉ máu.
“Vậy muội hà tất cứu ta, để ta chết trong tay Lôi Đoạn là xong.”
Phương Niệm Nhi nhào vào lòng gã, dịu dàng vuốt ve: “Quả dưa ngốc, đến giờ huynh vẫn không hiểu rằng trong lòng muội xưa nay chỉ có mình huynh thôi ư?”
Hồ Cuồng Ca bừng bừng hào khí: “Được, ta sẽ đến khiêu chiến Vạn Cổ Sầu, ta phải cho hắn thấy ai mới là đệ nhất cao thủ của Huyết Vũ môn! Ai mới xứng đáng làm chưởng môn!”
Phương Niệm Nhi mỉm cười mãn ý: “Huynh còn quên một việc!”
“Việc gì?”
“Dẫu huynh có thành chưởng môn Huyết Vũ môn thì muội vẫn là thê tử của Vạn Cổ Sầu.”
“……”
“Kỳ thật, muội có một phương pháp vạn toàn, huynh không chỉ đánh bại Vạn Cổ Sầu mà phải giết luôn hắn.”
“Chuyện đó…” Hồ Cuồng Ca rối bời trong lòng, “võ công đạt đến cảnh giới như chúng ta, muội nên biết muốn giết hắn khó khăn hơn đánh bại bội phần.”
Phương Niệm Nhi dùng cả hai tay nâng ly rượu lên: “Huynh yên tâm, muội tự có cách chắc chắn khiến huynh không sứt mẻ sợi tóc nào vẫn giết được Vạn Cổ Sầu, cùng muội thống lĩnh Huyết Vũ môn!” Nàng hớp một ngụm nhỏ, đoạn đưa đến sát môi Hồ Cuồng Ca: “Phiêu lưu ngần ấy năm mà huynh còn chưa hiểu sao? Có thể sống sót trên giang hồ, chỉ có người của giang hồ thôi.”
Hồ Cuồng Ca bị động đặt chén mỹ nhân tửu xuống, đưa mắt nhìn nụ cười như hoa của Phương Niệm Nhi, bất giác sống lưng lạnh buốt.
Tận giây phút này, gã mới phát hiện yêu nàng ngần ấy năm mà chưa từng chân chính hiểu nàng.
Đúng thế, “có thể sống sót trên giang hồ, chỉ có người của giang hồ thôi.” Lòng gã ớn lạnh, cảm giác cay đắng này còn lạnh hơn cả ly rượu trên tay.
Chương 5: Lạnh hơn cái chết
Ngày mười bảy tháng tám, đại hội chưởng môn của Huyết Vũ môn.
Huyết Vũ môn nhân tài đông đúc, cộng thêm được kinh sư toàn lực nâng đỡ, mấy năm nay ngầm được coi như thủ lãnh giang hồ, những nhân vật thành danh hay không trong hắc bạch lưỡng đạo đều đến kính lễ, nhất thời khiến đại sảnh Huyết Vũ môn náo nhiệt vô cùng, thậm chí đệ tử của nhiều vị tiền bối lâu năm chưa xuống núi cũng có mặt.
Vạn Cổ Sầu bình thản tiếp đãi khách khứa, đôi mắt xạ ra tinh quang quét quanh tìm kiếm, hắn đợi Hồ Cuồng Ca xuất hiện.
“Đại sư huynh, vẫn khỏe chứ?” Hồ Cuồng Ca từ trong đám đông bước ra, chắp tay thi lễ với Vạn Cổ Sầu.
Vạn Cổ Sầu mỉm cười, đáp lễ: “Nhị sư đệ, tám năm rồi chúng ta mới gặp lại.”
Hồ Cuồng Ca thở dài: “Không gặp tốt hơn.”
Vạn Cổ Sầu tức giận: “Hôm nay là ngày kỷ niệm quan trọng của Huyết Vũ môn, huynh đệ chúng ta nên mỉm cười kết liễu ân cừu mới đúng.”
“Không sai, hôm nay là ngày giỗ sư phụ, cũng là ngày tuyển chọn chưởng môn của Huyết Vũ môn chúng ta. Đệ đã gọi huynh là đại sư huynh, huynh gọi đệ là nhị sư đệ, hình như Hồ Cuồng Ca này lãng tích thiên nhai tám năm, cũng đến lúc quay lại Huyết Vũ môn rồi.”
“Hảo, đệ muốn tranh ngôi Huyết Vũ chưởng môn?”
“Không sai, Huyết Vũ môn chỉ nhận kẻ mạnh, không nhận kẻ bề trên, hôm nay đành phải đắc tội với đại sư huynh.”
Khách khứa bừng bừng, Cuồng Ca Lãng Tử và Cổ Sầu Thần Kiếm đều là cao thủ siêu việt của Huyết Vũ môn, hôm nay lại quyết phân thắng bại. Những người sợ vạ lây vội vàng tránh đi, chừa cho hai sư huynh đệ một khoảng trống ngoài đại sảnh.
Vạn Cổ Sầu tuốt kiếm chỉ lên trời: “Huyết Vũ môn được như ngày hôm nay đều dựa vào thực lực. Việc hôm nay là chuyện riêng của bản phái, mong các vị đừng nhúng tay vào.”
Sự tình được mấy vị trưởng lão đức cao vọng trọng của Huyết Vũ môn nhất nhất chứng thật, ai nấy ngưng thần tĩnh khí, chỉ đợi màn kịch hay được diễn xuất.
Hồ Cuồng Ca cầm một ly rượu lên: “Bất kể thắng bại thế nào, đệ xin kính đại sư huynh một ly, hôm nay là sống hay chết thì huynh vẫn là đại sư huynh.”
Vạn Cổ Sầu cũng cầm một ly lên, mỉm cười gật đầu.
“Chậm đã! Xin để chén xuống!” Phương Niệm Nhi vận kình trang, anh khí bột phát, yểu điệu bước ra.
Hai người đặt ly xuống, Phương Niệm Nhi tiếp tục: “Chi bằng hai người đổi ly, oán hận ngày trước từ đây tiêu tan.”
Chúng nhân đều là lão giang hồ, tự nhiên hiểu được ý nghĩa của việc đổi chén, Vạn Cổ Sầu xuất thân ngự y thế gia đất kinh sư, nổi danh thiên hạ về dùng dược vật, Quán Sầu thủy có thể hóa tán nội lực người khác thành vô hình, ai dám khẳng định hắn không giở trò trong ly rượu. Bây giờ đổi ly, hai người đối diện, có cao thủ đến đâu cũng khó lòng ngấm ngầm hạ độc trước mắt đối thủ và nhiều người thế này. Thành ra ai cũng tán đồng.
�
Hồ Cuồng Ca cười thầm, vừa nãy gã cầm ly lên rót rượu đã ngầm giở trò, cho thêm vào một loại độc được Phương Niệm Nhi pha Quán Sầu thủy và hỗn hợp mấy loại dược vật khác, được gọi là Y Y Bất Xá, tuy không bá đạo như Quán Sầu thủy có thể lập tức phát tác nhưng vô sắc vô vị, cực khó phát giác. Đó là kế hoạch khiến gã không sứt mẻ nửa sợi tóc cũng giết được Vạn Cổ Sầu do Phương Niệm Nhi vạch ra, hôm nay gã chỉ cần cầm chân Vạn Cổ Sầu nửa thời thần là độc phát, ắt dễ dàng giết được địch thủ trong trận quyết đấu.
Hồ Cuồng Ca và Vạn Cổ Sầu đứng cách nhau năm thước, nâng ly trên tay, đều hiểu rằng lúc rượu trôi xuống họng đối phương là thời cơ xuất thủ.
“Mời!”
Hai người nâng ly uống cạn.
Rượu khô, ly vỡ, gió nổi, người hành động, Cuồng Ca đao và Cổ Sầu kiếm cùng rời vỏ.
Giọt rượu nóng bỏng trôi qua cổ họng xuống dạ dày đột nhiên hóa thành một tia hàn khí quỷ dị, cơ hồ rút hết thân nhiệt gã…
Tất cả, tất cả sao mà quen thuộc đến thế…
Đến khi Cuồng Ca đao và Cổ Sầu kiếm chạm nhau lần thứ tư, gã mới hiểu được chân tướng. Không sai, hạ độc đối phương trước mặt ngần này người khó biết bao, nhưng hạ độc bản thân lại dễ dàng đến vậy.
Gã không còn cơ hội hối hận, cũng không còn cơ hội để kinh ngạc hay nói rõ chân tướng, đan điền loáng loáng truyền lên cơn đau buốt, Cổ Sầu kiếm đã cắm vào tiểu phúc gã. ��
Tửu nhập sầu trường, hóa thành tương tư lệ!
Hay cho một ly Quán Sầu thủy!
Hồ Cuồng Ca nằm dưới đất, không ai buồn nhìn hắn nửa mắt.
Gã mệt mỏi nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng mọi người chúc mừng Vạn Cổ Sầu không ngớt, cảm giác sinh mệnh đang từng chút một rời bỏ mình.
Tiếng bước chân quen thuộc tiến lại, mùi thơm thân quen cũng tràn tới.
Gã biết là Phương Niệm Nhi, cố gắng mở mắt ra nhìn nữ tử khiến gã trào dâng tráng chí hào tình nhưng rốt cuộc lại sa vào vòng trầm luân, từng lời lào thào mang theo máu tươi từ họng trào ra, ẩn chứa tầng tầng oán hận: “Niệm Nhi, muội chưa từng yêu ta! Thế nên muội chưa từng để ý đến mối thâm tình của ta.”
“Không, huynh sai rồi. Muội từng yêu huynh thật lòng, nhưng ngần ấy năm lưu lạc giang hồ, huynh đã bị tiêu ma đến nỗi không còn là mình nữa.” Phương Niệm Nhi nở nụ cười xinh đẹp, “huynh cho rằng muội sẽ chịu gả cho một phế vật không có danh vọng, chẳng có gì ngoài một mối thâm tình ư?”
Trong lòng Hồ Cuồng Ca thở một hơi thật dài, thật dài, cơn đau từ vùng bụng bị đâm thủng che khuất tất cả, trong phút cuối cùng, gã mới biết thì ra đau lòng lạnh đến thế, thậm chí lạnh hơn nhiều cái chết.
Chương 6: Kinh
Nhìn ánh mắt kính sợ của các môn nhân, nghe những nhân vật có máu mặt của các môn các phái xuống giọng với mình, Vạn Cổ Sầu xưa nay chưa từng đắc ý như vậy, đại địch bình sinh bị một kiếm của hắn đâm xuyên bụng. Hôm nay nhất thống Huyết Vũ môn, sẽ có ngày hắn nhất thống giang hồ, thậm chí nhất thống giang sơn. Rốt cuộc, hắn không nén được, rũ bỏ dáng vẻ văn nhã đóng kịch lâu nay, ngửa mặt lên trời cười cuồng dại.
Hắn chú ý thấy Phương Niệm Nhi ngây người bên thi thể Hồ Cuồng Ca, trong lòng không khỏi hổ thẹn, thầm nhủ sau này phải đối dãi thật tốt với nàng, nàng đã không phản bội hắn, nhờ có kế sách của nàng mà hắn mới giết được Hồ Cuồng Ca đơn giản đến thế!
Trong lúc này Vạn Cổ Sầu phong quang cực độ!
Đan điền chợt đau nhói, hắn biết Y Y Bất Xá của Phương Niệm Nhi bắt đầu phát tác nhưng không buồn để ý, trong giờ phút này, có ai dám liều chết khiêu chiến với người chỉ trong mười chiêu giết được Cuồng Ca Lãng Tử như hắn?
“Tránh hết ra cho ta!” Ai nấy đều bị tiếng quát làm cho rúng động, đôi mày Phương Niệm Nhi tràn ngập lửa giận, càng tăng thêm nét đẹp nhưng lời lẽ sau đó lại khiến tất cả suốt đời không quên.
“Vạn Cổ Sầu, ngươi biết Hồ Cuồng Ca không có địch ý với ngươi, liều chết đến thắp hương cho sư phụ mà ngươi không nể tình nghĩa sư môn khi xưa, xuống tay hạ sát thủ, ngươi mà làm chưởng môn thì ta là người đầu tiên không phục, từ hôm nay ta không còn là thê tử của ngươi.”
Gương mặt Phương Niệm Nhi phủ một lớp sương lạnh, quỳ lạy linh đường: “Liệt tổ liệt tông bề trên, phụ thân dưới suối vàng minh giám, Phương Niệm Nhi con là đệ tử đời thứ chín của Huyết Vũ môn, xin được khiêu chiến đại sư huynh tranh ngôi chưởng môn.”
Mọi người đều bị biến cố đột ngột khiến cho lúng túng, nhao nhao tránh ra, Vạn Cổ Sầu càng hoang mang, theo ý thức rút Cổ Sầu kiếm trên vai xuống, tâm thần vẫn đang lơ lửng trên chín tầng mây: “Đây, đại khái chỉ là trò đùa của Niệm Nhi.”
Phương Niệm Nhi cầm ngân châm, lăng không lao lên, ngân quang sáng rực như sao băng lóe lên trên không trung.
Vạn Cổ Sầu rõ ràng nhìn rõ đường đi của mũi ngân châm, toan giơ kiếm chặn lại nhưng ngụm nội tức ngưng kết trong ngực khiến cây kiếm trong tay cơ hồ nặng cả vạn cân, định mở miệng hét lên, chợt mi tâm lạnh buốt, đã bị Niệm Niệm Bất Vong của Phương Niệm Nhi xuyên qua.
Ý thức sau cùng của hắn --- chỉ còn lại nỗi kinh hoàng đột ngột lóe lên!
(Hết)
|