Trân Ny vừa động, Lâm Thanh Hàn mới chợt phát hiện ra lực lượng ẩn giấu bên trong thân hình uyển chuyển nọ.
"Có ý tứ." Lâm Thanh Hàn không khỏi sinh ra vài phần hứng thú lần nữa, lập tức ôm cổ Trân Ny đang muốn nhảy xuống lại, nhẹ nhàng thổi nhẹ qua tai và véo mặt nàng một cái, cười nói: "Chuyện của nam nhân, nữ nhân các ngươi tốt nhất là không nên nhúng tay vào."
Nghe được Lâm Thanh Hàn nói, Trân Ny cũng không khỏi ngẩn ra, lập tức róc rách nở nụ cười, tùy ý để Lâm Thanh Hàn ôm lấy mình.
Mặc dù thanh niên vẻ mặt tươi cười này trên người cảm giác không có một tia ba động của ma pháp cùng đấu khí, nhưng mà Trân Ny lại có thể cảm thụ được, trên người nam nhân này phát ra một loại khí chất đặc biệt.
Cũng chính bởi khí chất như thế nên mới khiến cho nàng đối với vị thanh niên vốn rất tầm thường này sinh ra một tia hứng thú, lấy cớ uống rượu mà tiếp cận lại.
Bây giờ Lâm Thanh Hàn muốn động thủ, nàng tự nhiên cũng muốn nhân cơ hội xem thử một chút coi nam nhân này có cái gì bất đồng. Ngũ cấp chiến sĩ, mặc dù không tính là cấp bậc gì cao, nhưng cũng không dễ dàng đuổi đánh đuổi rồi.
Bất đồng với tự tin của Lâm Thanh Hàn và kỳ vọng của Trân Ny, Đao Ba cũng thở dài một hơi. Thực lực của Trân Ny hắn hiểu rõ mình không qua nổi, đó là thực lực thất cấp chiến sĩ. Thậm chí đã có thể có danh nghĩa trong kiếm sĩ công hội rồi, tuyệt đối không phải loại hắn có thể ứng phó. Nếu không, hắn đã sớm cường ngạnh, cận gì phải theo đuổi tới hai tháng phiền toái như vậy?
Mà tiểu bạch kiểm Lâm Thanh Hàn này, trên người căn bản không có một chút ma pháp cùng đấu khí ba động, rõ ràng là một tiểu bạch kiểm không biết sống chết, không thể động thủ với Trân Ny, hành hạ tiểu bạch kiểm ngươi một chút chung quy cũng chẳng phải vấn đề gì khó?
Vả lại yêu cầu cũng do chính tiểu bạch kiểm này đề ra, có đánh chết, ngươi cũng không thể trách ta à?
Ý nghĩ của Đao Ba, Lâm Thanh Hàn tự nhiên đoán được. Bất quá, cũng giống như việc ngươi không để ý tới một con kiến có thể làm hại ngươi hay không giống nhau vậy, Lâm Thanh Hàn căn bản chẳng để ý đến Đao Ba.
"Cho ngươi thời gian 3 giây, lập tức biến mất trước mặt ta." Lâm Thanh Hàn mỉm cười bưng chén rượu lên uống một ngụm, chậm rãi nói.
Lời này đối với Đao Ba mà nói, không khác nào là trào phúng cùng khiêu khích một cách trần trụi.
"Mẹ kiếp, tiểu bạch kiểm, lời này đúng ra phải lão tử nói mới đúng. Mau khấu đầu cầu xin lão tử, nếu tâm tình tốt, lão tử tự nhiên sẽ thả ngươi cút đi." Đao trong tay Đao Ba hung tợn vung lên, kế đến tiếp tục nói, "Nếu không, lão tử sẽ chém đứt hai tay hai chân ngươi."
"Ba!"
Lâm Thanh Hàn dường như không có hứng thú, tiếp tục ôm lấy bờ eo của Trân Ny.
Thời khắc này, bên trong quầy bar đã đứng vô số người đến giúp vui, tranh đấu như thế không thể nghi ngờ là tiết mục được hoan nghênh nhất quán bar rồi. Chính mình không động thủ mà còn có thể thưởng thức, tự nhiên không gì có thể tốt hơn nữa.
"Hai!"
Lâm Thanh Hàn chậm rãi buông chén rượu xuống, tiếp tục đếm.
"Ngươi #$@%^......"
"Phanh!" Một tiếng sung vang lên. Hai viên đạn tinh chuẩn bắn vào hai chân Đao Ba, đem đầu gối bắn nát bấy, trực tiếp khiến Đao Ba quỳ xuống.
Mà lúc này, ba chữ cũng vừa nói xong.
Dường như không có việc gì uống cạn chén rượu cuối cùng, Lâm Thanh Hàn miễn cưỡng buông tay Trân Ny, đứng dậy khỏi ghế, lạnh nhạt nói, "Cắt đứt hai chân ngươi xem như cho ngươi một giáo huấn, lần sau muốn khi dễ người khác tốt nhất nên chuẩn bị trước một chút."
Nói xong, lấy hai miếng kim tệ ném lên trên quầy bar, nghênh ngang rời khỏi trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Đến quán bar, chính là để buông lỏng tâm tình, uống rượu, chơi gái, đánh nhau, đương nhiên là không cần phải lưu lại rồi. Về phần Trân Ny, Lâm Thanh Hàn cũng không nghĩ nữ nhân này đối với mình có cảm tình gì, cũng không hoàn toàn nhất định là có ý tứ với nàng, thỉnh thoảng gặp dịp mua vui thôi.
Đương nhiên, cái này cùng với chuyện giáo huấn Đao Ba cũng chẳng dính dáng gì nhau hết. Nếu như Đao Ba gây hấn, hắn trái lại lại rời đi, như thế đã không còn là vấn đề thích hay không thích phụ nữ nữa, mà là vấn đề tôn nghiêm của một thằng đàn ông.
Mặc dù nói kết quả thế nào, thì Lâm Thanh Hàn cũng rời đi, chỉ là khác biệt trong đó lại cách biệt tới một trời một vực.
Mang theo nụ cười thản nhiên rời khỏi quán bar, Lâm Thanh Hàn nhẹ giọng thầm nói, "Xong, tin tức hẳn là đủ để truyền tới lỗ tai ngươi rồi chứ? Nhị hoàng tử điện hạ đáng thương của ta, thật sự là có chút chờ mong nha."
Từ lúc bắt đầu tiến vào thành, Lâm Thanh Hàn biết rõ, bản thân không có khả năng dấu giếm được tai mắt của Khải Đức, bị hắn phát hiện chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Thay vì ngồi đó đề phòng từng khắc, chi bằng chủ động cho hắn một ít đầu mối, như vậy ngược lại có thể thong dong bố trí, để cho mình càng an toàn hơn một chút.
Mà nói cung cấp đầu mối, có cái gì hơn so với phương pháp dùng súng đánh nhau trong quán bar cơ chứ?
Lúc ấy tiến vào quán bar chính là vì mục đích này, về phần nói uống rượu, tìm gái chỉ là biện hộ mà thôi.
Cho dù không có Đao Ba đi ra phá rối, tự mình cũng sẽ nghĩ biện pháp gây ra xung đột.
Cũng may loại địa phương như quán bar này cũng thường xuyên phát sinh tai nạn, không cần thiết phải tốn nhiều công phu.
Ách, đương nhiên, có thể gặp được mỹ nữ như Trân Ny vậy, ăn chút đậu hũ tự nhiên không còn gì bằng. Nói tóm lại, Lâm Thanh Hàn đối với hành động buổi tối hôm nay hết sức hài lòng.
Bất quá, rất hiển nhiên, Đao Ba thì hơi đáng thương một chút, mặc dù không lấy cái mạng của hắn, nhưng mà đối với một dong binh mà nói, chặt đứt chân, chẳng khác nào là tuyên bố chức nghiệp sinh nhai này của hắn chấm dứt, loại thống khổ này tựa hồ so với chết còn khủng hơn nhiều.
Đáng tiếc, sinh tử của mấy tiểu nhân vật như vậy, trước giờ không ai rảnh để ý.
Lâm Thanh Hàn đi rồi, người cũng trực tiếp bị người ta quăng ra ngoài. Chuyện như vậy, tại mấy quán bar cho dong binh thật sự quá quen rồi.
Bất quá, lần này so với trước thoáng có chút bất đồng, bởi vì thủ đoạn công kịch của Lâm Thanh Hàn thật sự là rất sắc bén, rất quỷ dị.
Viên đạn mang theo ma pháp ba động đương nhiên người hữu tâm hẳn sẽ biết, chỉ là, ma pháp sư có được công kích quỷ dị như thế hay sao? Hoặc là nói, ma pháp sư cũng tới đây để uống rượu hay sao?
Cũng may, đối với mọi người mà nói, ma pháp sư vốn chính là một tồn tại cao quý mà thần bí, nhưng thật ra cũng không có gây nên sợ hãi gì nhiều.
Bất đồng với kiến thức nửa vời của mọi người, Trân Ny lại rất rõ ràng được màn vừa rồi đại biểu cho cái gì này nọ. Công kích mau lẹ vô cùng, trong nháy mắt khiến cho nàng toát hết mồ hôi lạnh. Công kích như vậy, mặc dù là nàng cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể tránh thoát. Nhưng nếu nói ngạnh kháng, bằng vào đấu khí của mình có thể kháng trụ được bao nhiêu công kích đây?
__________________
Chú Thích:
-Chức Nghiệp Sinh Nhai: Nghề nghiệp kiếm sống cả đời.