_ “ Không! Không được làm hại cô ấy! ” _ Cũng giống như Lâm Hoàng, Mục cước thần vì đã để tâm phòng bị cái gã Tiếu diêm vương này từ trước thế nên phản ứng của anh chàng cũng nhanh hơn hẳn hai người bạn bên cạnh.
Chỉ sớm hơn Việt nữ kiếm và Phá ma hoà thượng có một vài bước thôi nhưng đó thật sự lại là những bước quyết định để Minh Hùng có thể kịp thời ngăn cản cái gã Diêm Vương mặt cười ngu ngốc kia trước khi hắn kịp làm cái việc sẽ khiến hắn và có lẽ là cao thủ võ lâm khắp đất Huế này nữa phải hối hận suốt đời, thế nhưng…
Cái cảm giác buốt lạnh đột nhiên chạy dọc sống lưng, Minh Hùng bỗng nhiên lại như có cái cảm giác rằng nếu mình chỉ bước lên thêm một bước nữa thôi thì cái thân thể vốn đã chẳng toàn vẹn này, nó nhất định sẽ bị ngàn vạn những thanh kiếm khí sắc lạnh đang giăng đầy trong không khí kia băm nát, thế nên…Chẳng còn cách nào hơn là kìm chân trước biển kiếm, cái ánh mắt mù loà như chẳng thể không ngó về phía cái tán cây cách đó không xa mà ánh lên một sự nghi ngờ sâu sắc!
_ “ Nếu có làm ma thì cũng chớ có trách Tiếu diêm vương ta độc ác, nếu muốn trách thì chỉ nên trách mình kinh nghiệm võ lâm còn non kém mà thôi. Đằng nào cũng chết, thứ công lực hoang tàn bá đạo của ngươi, chi bằng cứ nên cho ta mượn dùng thì hơn ” _ Tiếu diêm vương cười lớn, thứ chưởng kình âm hàn đoạt mạng bất chợt lại biến thành một dòng xoáy chân khí ào ào chảy ngược.
Cái vẻ mặt vui mừng hớn hở của Thái Hoàng Sơn, trông hắn tựa như đã chắc mẩm rằng phen này bằng vào Diêm Vương Hấp Khí Công mới luyện thành, hắn nhất định sẽ có thể nhất tiễn hạ song điêu: vừa có thể chiếm lấy thứ công lực mạnh mẽ vô lường của đối phương, vừa có thể giải quyết được một chướng ngại không nhỏ trên con đường chinh phục Thiên Hạ Anh Hùng bảng của mình sau này. Thế nhưng…
Thật đúng là người tính không bằng trời tính, ngay khi cái dòng xoáy chân khí chảy ngược của Diêm Vương Hấp Khí Công mới vừa kịp kết nối với dòng chân khí như biển sâu vô đáy của cái kẻ bịt mặt đã không còn sức chống cự kia thì…Chẳng biết mọc ở đâu ra mà từ phía bờ sông cách đó không xa, một gã trai chẳng biết đã núp ở đó từ lúc nào lại bỗng nhiên nhảy xổ ra:
_ “ Dừng tay! ” _ Gã trai đó hét lớn, và dường như ngay cùng với tiếng hét đó là một thứ điện kình chưởng pháp điên cuồng mạnh mẽ cũng rầm rầm xô tới…
Điện kình chưởng pháp, thứ chưởng pháp vừa nhanh vừa mạnh như sấm như chớp ấy bất ngờ ập tới, và ngay khi Thái Hoàng Sơn còn chưa kịp thu lại tâm trí để nhận ra cái con rồng điện khí ấy là đang nhắm thẳng tới mình thì…
Xoạt!…Xoạt!…Xoạt!…Tựa như mới vừa bị lọt vào một kiếm trận vô hình đã giăng sẵn nào đó, cái con rồng điện khí mạnh bạo phi thường ấy bỗng dưng như bị vạn kiếm phân thây, bị cắt ra thành hàng trăm nghìn mảnh nhỏ.
_ “ Tất cả đứng im! ” _ Từ một tán cây cách nơi trận đấu xảy ra không xa, một chàng trai trong bộ đồ âu với cà vạt trắng đen cũng đột nhiên xông ra và…Lại dám lên tiếng đe doạ tất cả mọi người _ “ Khắp mọi nơi đều đã có kiếm khí mai phục, chỉ cần một cử động nhỏ thôi thì cứ nhìn con rồng điện khí đó. Các người sẽ bị cắt ra làm nghìn mảnh! ”
Giật mình, nhưng chỉ một lát thôi, sự xuất hiện của cái con người kì lạ vừa dám lớn tiếng đe doạ tất cả mọi người đó như không chỉ đem theo sự giật mình mà còn là cả…Sự kinh hãi, cái cảm giác hoang đường như chợt trùm lên tất cả mọi người!
_ “ Áo sơ mi trắng, quần âu đen và cà vạt thái cực…Là đồng…Đồng phục của…của Finder Company! ” _ Tiếu diêm vương nói, và căn cứ vào cái giọng nói lắp bắp mãi chẳng nên câu kia thì hình như hắn cũng đang vô cùng kinh hãi. Cũng đúng thôi, tuy không biết cặn kẽ nhưng Finder Company, cái công ty dù chỉ có vài ba người nhưng lại vẫn có thể cùng sánh vai với hàng ngàn hàng vạn cảnh sát võ lâm và các cao thủ của Thiên Hạ Quần Anh hội để làm nên danh tiếng của ba tổ chức khiến cả võ lâm phải e ngại ấy, vậy thì…Nhân viên của Finder Company, khỏi nói cũng biết những kẻ đó phải đáng sợ đến cỡ nào!
Cũng dễ dàng nhận thấy cái vẻ kinh hãi trong nụ cười dường như chưa bao giờ chịu tắt của Tiếu diêm vương, cái anh chàng mà có lẽ mọi người đều đã có thể đoán được là Nguyễn Lâm Hoàng ấy chỉ nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh cái gã ‘cao thủ áo đen giấu mặt’ dường như đang vô cùng nguy kịch kia:
_ “ Cậu đây thật tinh mắt, không sai, tôi chính là giám đốc của Finder Company và…Hy vọng cậu có thể nể mặt người giám đốc này mà nương tay tha cho cô trợ lý của tôi! ” _ Anh chàng nhỏ nhẹ nói, vừa đặt nhẹ tay lên vai của cô trợ lý mà đẩy vào đó một luồng kiếm khí…
Vội vàng giằng cái khăn đen ra khỏi mặt mà nôn ra một thứ chất lỏng đen kịt nào đó, Phiêu Nhi sau một hồi thở dốc đã bắt đầu có thể đứng lên, và tuy vẫn phải bám vào vai cái anh chàng giám đốc đáng ghét của mình để có thể đứng vững, thế nhưng…Cái con mắt mà cô nàng đang dành cho Tiếu diêm vương, nó vẫn như đang mang hình của một lưỡi đao sắc nhọn.
Vội đưa tay ngăn lại mấy lời có lẽ là thanh minh hay bào chữa gì đó của Thái Hoàng Sơn, Lâm Hoàng dường như đã không thể chờ đợi được thêm nữa, anh chàng quay sang cái gã trai mới vừa xuất hiện cùng con rồng điện mà nói:
_ “ Cám ơn anh vì đã ra tay giúp đỡ cô trợ lý của tôi nhưng…Thứ chưởng pháp mà anh vừa sử dụng, đó phải chăng chính là An Nam Thiên Long chưởng!?! ”
An Nam Thiên Long chưởng, năm cái chữ đó vang lên như khiến tất cả mọi người có mặt đều phải giật mình. Mục cước thần, Việt nữ kiếm, Phá ma hoà thượng và Tiếu diêm vương, nếu như cái giật mình của họ là vì một môn võ công nổi tiếng của đất Huế đã bị thất truyền từ lâu hay cái giật mình của gã trai lạ mặt mới vừa xuất hiện kia là vì võ công của mình đã bị đọc tên thì Phiêu Nhi, cái giật mình của cô nàng hóa ra lại là vì…
< Chết tiệt, thì ra là vì truyện này, thảo nào mà kiếm khí của anh ta, mình cảm thấy nó đã giăng đầy ở đó và có thể băm nát cái gã tiếu cái gì đó ra làm trăm mảnh bất cứ lúc nào, ấy thế mà…Mạo hiểm tính mạng của mình, anh ta cứ cố chờ cho cái gã An Nam Thiên Long chưởng này phải xuất hiện thì mới chịu ra tay. Thật là hết nói nổi rồi mà: gã giám đốc tệ hại! > _ Phiêu Nhi tự nghĩ, cái ánh mắt sắc như đao nhanh chóng từ Tiếu diêm vương chuyển về với con quỷ hám tiền.
_ “ Có truyện gì không!?! ” _ Dù không thừa nhận nhưng cũng lại chẳng hề phủ nhận và…Dựa vào sự cảnh giác này, anh chàng thật như cũng đã khẳng định cái suy đoán của Lâm Hoàng và…
Vốn mang danh là con quỷ hám tiền, Nguyễn Lâm Hoàng đời nào chịu bỏ qua cái manh mối có thể dẫn ánh chàng đến với một trăm ngàn đô la này:
_ “ À…Cũng không có truyện gì đặc biệt! ” _ Lâm Hoàng nhẹ nhàng nói, vừa không quên nở một nụ cười như vô cùng thân thiện _ “ Tôi chỉ muốn xin lại của anh thanh cổ kiếm có tên Đông A mà thôi! ”
_ “ Đông…Đông A cổ kiếm!?! Ngươi…ngươi là…” _ Cái gã trai nọ lắp bắp mãi mà chẳng nên câu, anh chàng vừa nhìn vào Lâm Hoàng bằng cái ánh mắt trân trối thật khó để gọi tên và…Bất giác lùi lại mấy bước!
Hoàn toàn vui vẻ trước thái độ hoang mang cảnh giác của đối phương, bởi lẽ cái thái độ đó thật chẳng khác chi một lời khẳng định cho suy đoán của Uyển Vân về tung tích của Đông A cổ kiếm, thế nhưng…Vẫn không để một cử động nào của ‘một trăm ngàn đô’ có thể lọt khỏi tầm mắt, Lâm Hoàng chẳng biết bằng cách nào mà chỉ trong chớp mắt đã có thể nhảy tới mà nắm lấy tay gã trai nọ, anh chàng nói:
_ “ Anh bạn, đừng như vậy chứ, chẳng phải tôi đã nói rồi sao, nếu tuỳ tiện cử động thì rất có thể anh bạn cũng sẽ giống như con rồng điện vừa rồi. Bị cắt ra thành trăm nghìn mảnh! ”
Bùng!…Như chẳng hề để ý đến những lời đe doạ của Lâm Hoàng, gã trai nọ vẫn cứ giằng mạnh tay ra, một luồng điện khí điên cuồng mạnh bạo, như sấm, như chớp cũng bùng lên. Cảm thấy tay của mình đột nhiên như bị điện giật vậy, và theo phản xạ, Lâm Hoàng chẳng thể không vội vàng buông tay…
_ “ An Nam Thiên Long chưởng Lôi Long Xuất Thế! ” _ Gã trai nọ hét lớn, thứ điện kình chân khí lại hung bạo bùng lên, bùng lên mà kết thành một con rồng điện khí. Điên cuồng hung dữ!
Đánh mạnh tay chưởng về phía trước, gã trai nọ như đẩy cái con rồng điện khí ấy về phía Nguyễn Lâm Hoàng, nhưng chưa dừng ở đó, lại đánh mạnh một chưởng xuống mặt sông bên dưới, gã hét lớn:
_ “ An Nam Thiên Long chưởng, Thuỷ Long Xuất Hải! ” _ Cùng với tiếng hét là một cột nước hình rồng trào lên, hợp với con rồng điện khí cùng xông tới Lâm Hoàng và…Nước vốn dẫn điện, cái con rồng điện khí ấy như chợt tan ra bên trong con rồng nước, tan ra mà tạo thành một con thuỷ lôi long trông thật vô cùng khủng khiếp. Những tia điện như lan khắp mặt sông!
Tung ra hai chưởng thật mạnh về phía kẻ thù nhưng lại như chẳng hề có ý thừa thắng xông lên, gã trai nọ đột nhiên lại quay đầu như muốn tháo chạy. Chạy, nhưng có vẻ như vẫn nhớ đến cái kiếm trận vô hình đã từng cắt nát con rồng điện khí của mình khi nãy, gã lại tung ra một chưởng thật mạnh như để mở đường:
_ “ An Nam Thiên Long chưởng Thiên Long Phong Kích! ” _ Gã hét lớn, một cột gió xoáy hình rồng mạnh mẽ xông ra. Xông thẳng vào màn kiếm khí vô hình!
Con rồng gió xoáy lao đi, màn kiếm khí vô hình như cũng bị cuốn theo cái vòng gió xoáy mạnh mẽ đến như không cách nào cưỡng lại ấy, gã trai nọ cũng vội vã tranh thủ cái khoảng trống ấy mà đang định thoát đi thì…
Chẳng khó gì để có thể nhận ra ý đồ của đối phương, và đương nhiên cái ‘một trăm ngàn đô’ ấy, Lâm Hoàng có khi nào lại chịu để nó thoát đi dễ dàng như vậy!
_ “ Chạy đâu cho thoát! ” _ Lâm Hoàng hét lớn, vừa xông thẳng vào cái con thủy lôi long đang cản đường phía trước và…Cảnh giới chữ Thể của võ thuật, thân hình của Lâm Hoàng lúc này tựa như một thanh kiếm vậy. Cái thanh kiếm đã xuyên thủng con rồng hung dữ chỉ bằng một chiêu duy nhất!
Bằng thứ khinh công như hoàn toàn vượt trội, Lâm Hoàng chỉ trong tích tắc đã đuổi tới sau lưng gã trai nọ. Nhắm thẳng vai đối phương, năm ngón tay tựa như năm thanh kiếm móc câu vội vàng bổ xuống…
Véo!…Keng!…Một luồng khí dù không phải quá mạnh nhưng bằng cái tốc độ nhanh đến khó tin của mình, nó vẫn như khiến bàn tay của Lâm Hoàng văng mạnh ra sau. Cái gã trai nọ đã kịp thoát đi chỉ trong tích tắc!
_ “ Nhật Long, tôi sẽ cản đường hắn, anh hãy mau chạy đi! ” _ Một cô gái cũng chẳng biết từ đâu xuất hiện mà đột nhiên hét lên, cái bàn tay của cô nàng, với hai ngón co lại, ngón cái và ngón út choãi ra tựa như một cánh cung và…Từ ngón dài nhất ở giữa bàn tay, những luồng chỉ khí tựa như những mũi tên liên tục được bắn đi. Bắn thẳng về phía Lâm Hoàng!
_ “ Hay lắm! Phụng Tiễn chỉ! Hay lắm! ” _ Lâm Hoàng cười lớn. Phải! Hậu nhân của tứ đại cao thủ bảo vệ cung đình Huế năm xưa đã có thêm một người nữa xuất hiện, sự suy đoán của Uyển Vân xem ra là đã hoàn toàn chính xác và…Một trăm ngàn đô, nó như càng lúc càng gần hơn với cái túi của anh chàng!
Vừa cười, vừa nhẹ nhàng phẩy tay một cái mà làm ra một làn kiếm phong cuồn cuộn như thổi bạt đi những ngọn chỉ kình của Phụng Tiễn chỉ, Lâm Hoàng lại tiếp tục lao tới cái anh chàng sử dụng Thiên Long chưởng được gọi với cái tên Nhật Long kia. Cũng phải thôi, kẻ sử dụng An Nam Thiên Long chưởng, đó chính là kẻ đứng đầu trong tứ đại cao thủ.
_ “ Thiên La kiếm trận! ” _ Lâm Hoàng quát lên, từ mọi ngóc ngách trên cơ thể của anh chàng, muôn vàn những thanh kiếm khí cuồn cuồn xông ra, xông ra để rồi như đan vào nhau mà tạo thành một tấm lưới khổng lồ. Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó lọt, nó như đang từ từ chụp xuống cái tấm thân nhỏ bé bên dưới kia…
Keng!…Keng!…Keng!…Ngay khi cái tấm lưới kiếm khổng lồ như đã sẵn sàng chụp gọn lấy cái thân hình nhỏ bé của anh chàng tên Nhật Long kia thì…Những làn chân khí sắc bén phi thường, chúng chẳng biết từ nơi đâu bên dưới kia đột nhiên xông tới, xông tới mà chém rách cả Thiên La kiếm trận.
Bên trái là Phụng Tiễn chỉ thần tốc phi thường, bên phải là Cuồng Lân trảo điên cuồng sắc bén, Lâm Hoàng dù mạnh đến đâu thì trong chốc lát cũng đành phải ngừng truy bức Nhật Long mà tập trung vào bảo vệ bản thân, thế nhưng…Vẫn chẳng cam tâm để ‘một ngàn đô la’ chạy thoát, anh chàng vội vã hét lên:
_ “ Phiêu Nhi, bằng mọi giá phải ngăn hắn ta lại! ”
Sau khi trúng Diêm Vương Độc Phong chưởng khiến cơ thể như vô cùng mệt mỏi lại thêm tuy không nhiều nhưng chân khí đích thức cũng đã bị Diêm Vương Hấp Khí công hút đi đôi chút, Phiêu Nhi vốn đang tranh thủ tập trung điều khí để hồi sức, và thêm nữa, cái người đã có ý tốt ra tay tương cứu khi mình bị lâm nguy bởi Tiếu diêm vương, Phiêu Nhi thật sự cũng chẳng muốn ra tay làm khó anh chàng, thế nhưng…Cũng chẳng còn cách nào khác, công việc dù sao cũng vẫn là công việc, và dù với muôn ngàn lý do để không muốn ra tay thế nhưng…Chỉ bằng một câu nói của cái người vốn đang là giám đốc kia, cái cô trợ lý này như vẫn chẳng cách nào cãi lại.
Bất đắc dĩ phải ôm theo vết thương mà xông đến ngăn cản cái người mà ở một mức độ nào đó cũng có thể coi là ân nhân của mình, Phiêu Nhi thật cũng chẳng biết là mình vốn không còn đủ sức hay thật sự là đang muốn nương tay nhưng…Thứ đao khí của cô nàng, nó như chẳng còn đủ sắc bén nữa _ “ Khí Đao Vạn Dặm! ” _ Cô nàng hét lớn, dòng đao khí dù không còn đủ mười phần uy lực nhưng cũng chẳng thể coi thường chậm rãi phóng tới…
_ “ Huyền Vũ Chân Giáp, Vạn Thần Hộ Núi Sông! ” _ Chẳng biết từ cái xó xỉnh nào, một anh chàng béo mập đột nhiên nhảy tới chắn trước mặt Phiêu Nhi mà hét lớn. Một bức tường khí công đậm đặc mà cứng rắn mạnh mẽ bùng ra như để chặn đứng lại dòng Khí Đao Vạn Dặm.
< Huyền Vũ Chân Giáp!?! Ha…Cũng là hộ thể giáp công, để xem nhà ngươi có cứng bằng Bất Bại Kim Quy Giáp hay không!?! > _ Là người mà cả võ công lẫn tính cách đều vốn thiên về sự tấn công mạnh mẽ, Phiêu Nhi quả thực vẫn luôn rất hứng thú mỗi khi có dịp tỷ thí với những môn thần công hộ thể kiểu này, thêm nữa, cái anh chàng béo mập này, anh ta dù sao cũng chẳng phải là ân nhân cứu mạng của cô nàng, thế nên…Phiêu Nhi, cái thứ chiến khí đang ngùn ngụt bốc lên từ trong ánh mắt của cô nàng như cũng đã có thể chữa lành đến già nửa vết thương _ “ Thiên Đao Vạn Trảm! ” _ Phiêu Nhi hét lớn, dòng đao khí vốn dật dờ vô lực khi nãy bỗng chốc lại đã trở nên…Dào dạt điên cuồng!
Phải! Chính là dào dạt điên cuồng, hàng ngàn hàng vạn những lưỡi đao khí tựa như đại dương trong bão cứ ào ào thúc tới, liên tu bất tận, dồn dập không ngừng!
Anh chàng béo mập, dù trong tay đích thực đang nắm giữ một môn hộ thể giáp công hoàn toàn có thể sánh ngang với Bất Bại Kim Quy Giáp lại thêm sự nỗ lực không ngừng nghỉ, không mệt mỏi của bản thân, Huyền Vũ Chân Giáp của anh chàng tuy vẫn chưa thể luyện tới mức đỉnh cao, vẫn chưa thể coi là hoàn hảo vô khuyết, thế nhưng…Kim quy hoà thượng ư? Vị võ tăng của đền Ngọc Sơn quả thực đã bị anh chàng bỏ xa. Thế nhưng đối thủ lần này, ngoài cái kinh nghiệm đã từng đánh bại bất bại thần công Kim Quy Giáp thì tài nghệ của cô ta hiện nay, nó thực sự cũng đã vượt hơn một tháng trước đây đến một vạn tám ngàn dặm, thế nên…
Thân thể đau nhức, bức tường chân khí tưởng như không gì phá nổi lại đã bắt đầu sụp đổ, anh chàng béo mập gần như đã chuẩn bị buông xuôi thì…
_ “ Lôi Long Xuất Thế! ” _ Một tiếng thét lớn, một con rồng điện khí hung hãn bạo ngược đột nhiên xông đến mà vươn mình chặn lại lớp lớp những cơn sóng đao khí đang đao ào ào xô tới.
_ “ Nhật Long, anh đang làm cái gì ở đây vậy, sao không chạy mau đi!?! ” _ Cả anh chàng béo dùng Huyền Vũ giáp, anh chàng dữ tợn với một vết sẹo vắt chéo trên mặt sử dụng Cuồng Lân trảo và cô gái xinh đẹp với mái tóc thề óng mượt dùng Phụng Tiễn chỉ cùng kêu lên. Mặc cho cả ba người ai nấy đều như thở chẳng ra hơi!
_ “ Không, tôi sẽ không chạy đâu, hai kẻ này thật sự là rất mạnh, ba người sẽ không thể đánh nổi họ đâu, và vì thế, tôi nhất định sẽ không bỏ mặc mấy người ở đây chịu trận mà bỏ chạy một mình như vậy đâu. Là nhóm bốn người, sống cũng vậy mà chết cũng vậy, chúng ta vẫn luôn phải là một nhóm bốn người! ” _ Nhật Long hùng dũng nói, những lời thật như có thể khiến cả ba người bạn và thậm chí là cả Phiêu Nhi nữa cũng phải xúc động cõi lòng, ấy thế nhưng…
Hình như đã trơ lỳ với những cảm xúc đời thường như vậy, Lâm Hoàng lại vẫn có thể thản nhiên lên tiếng. Trông anh chàng lúc này thật chẳng khác chi một nhân vật phản diện vậy:
_ “ Không sai, nếu chỉ có ba người thì các ngươi thật sự là không hề có cơ hội chiến thắng, thế nhưng…Bốn người thì cũng vậy mà thôi, hôm nay cả bốn người các ngươi đừng có ai hòng thoát khỏi đây. Chi bằng hãy ngoan ngoãn nộp ra Đông A cổ kiếm thì hơn! ”
Kể từ lúc xuất hiện tới giờ đã hoàn toàn dồn ép toàn trường, tứ đại cao thủ đất Huế thật cũng có chút e ngại cái chàng trai trong bộ đồng phục của Finder Company này, thế nhưng lại chẳng vì thế mà tỏ ra yếu đuối, tám cái ánh mắt vẫn như rực lên sự quyết tâm sâu sắc:
_ “ Đừng hòng! Khoan nói đến món nợ của gia tộc thì Đông A cổ kiếm, thanh ma vật thời bình ấy, bọn ta quyết sẽ không giao nó cho thứ người như ngươi đâu! ”
_ “ Hây, đừng có nghiêm trọng hoá vấn đề như vậy chứ, câu truyện về thanh kiếm này ta cũng có biết, thế nhưng…Nói gì thì đó vẫn chỉ là một thanh kiếm, và với tư cách là một kiếm thủ, ta thực sự không tin rằng chỉ với một thanh kiếm lại có thể huỷ diệt được thời bình. Rốt cuộc thì bảo kiếm cũng chỉ là một thứ phương tiện, là một thứ vũ khí, chính người dùng kiếm mới thực sự là kẻ quyết định dùng cái vũ khí của mình ra sao! ” _ Lâm Hoàng nói, những lời như cũng rất thuyết phục trong triết lý về kiếm. Phải, bởi nói cho cùng thì thanh kiếm dù có quý đến đâu, có ẩn chứa thứ sức mạnh như thế nào thì nó cuối cùng cũng chỉ là một vật vô tri, là thứ để con người sử dụng, và vì vậy…
Không hề phản đối những lời của Lâm Hoàng, nhưng hình như cũng đã nghiên cứu rất nhiều về cái vấn đề triết lý này, cô gái sử dụng Phụng Tiễn chỉ vừa hất nhẹ mái tóc thề đen óng ra sau lưng vừa lên tiếng:
_ “ Ngươi nói không sai, Đông A cổ kiếm dù có ẩn giấu điều gì thì nó rốt cuộc cũng vẫn chỉ là một thanh kiếm, thế nhưng có câu bảo kiếm sánh với anh hùng, cái sức mạnh ma quỷ được ẩn giấu bên trong nó nếu gặp phải một kẻ có dã tâm thì dập tắt chiến tranh hay tiêu diệt hoà bình, đó là điều hết sức có thể. Thế nên ngoài việc lấy lại danh dự của gia tộc, trả dứt món nợ của tổ tiên thì cũng chính là bảo vệ nền hoà bình của dân tộc nữa, bọn ta nhất định sẽ không để Đông A cổ kiếm có cơ hội tái xuất giang hồ lần nữa đâu! ”
Tuy động vào những truyện có dính tới tiền nong thì trở nên vô cùng tích cực nhưng nói cho cùng thì Nguyễn Lâm Hoàng, anh chàng vốn là kẻ kẻ lười nhác đã quen, thế nên…Với hy vọng có thể chẳng cần đánh đấm mà vẫn có thể lấy được một trăm ngàn đô la, anh chàng như chẳng thể không tranh thủ cái lúc đối thoại này mà hòng thuyết phục đối phương:
_ “ Đâu đến nỗi như vậy chứ, đúng là tôi cũng có nghe kể thì Đông A cổ kiếm là rất ghê gớm nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, mà truyền thuyết thì liệu có mấy cái đáng tin đây? Theo tôi thấy thì Đông A cổ kiếm, nó cũng chỉ là một thanh sắt gỉ mà thôi! ”
Có vẻ như con gái vẫn là kẻ dễ nói truyện hơn, chẳng thế mà cái cô nàng dùng Phụng Tiễn chỉ ấy, cô nàng vẫn là người duy nhất chịu đáp lại câu truyện của Lâm Hoàng. Mặc cho đôi bên đang ở thế đối đầu!
_ “ Đúng vậy, Đông A cổ kiếm hiện nay đúng thật không khác gì một thanh sắt gỉ, thế nhưng đó chỉ là vì bảo kiếm chưa gặp được anh hùng mà thôi. Suốt một thời gian dài bị giam hãm trong kho tàng của hoàng thất và một thời gian cũng không ngắn bị đối xử như một thanh cổ kiếm tầm thường bởi những kẻ vô tri, Đông A cổ kiếm đích thực đã mất dần sức mạnh, đã trở thành một thanh kiếm thật rất tầm thường, ấy thế nhưng…Cái sức mạnh ma quỷ của nó chỉ đơn giản là được thu vào bên trong, là không lộ ra ngoài chứ không hề mất đi, nó đang chờ đợi một chủ nhân xứng đáng. Nếu bảo kiếm cần phải sánh với anh hùng thì ma kiếm cũng cần phải sánh gặp ma nhân! ”
_ “ Vậy thì yên tâm rồi! Dù sao kiếm cũng đã tìm về, nợ cũng đã xoá, chi bằng các vị cứ đem Đông A cổ kiếm giao lại cho tôi là xong, tôi cũng chỉ đơn giản là đem nó trả về với cái kẻ đã coi nó là một thanh cổ kiếm tầm thường suốt bấy lâu nay mà thôi, mọi người khỏi lo ma kiếm gặp được ma nhân! ”
Vốn cũng đang định nói gì đó để đáp lại Lâm Hoàng nhưng bỗng nhiên lại bị cái anh chàng Nhật Long gì đó đưa tay cản lại, cô nàng dùng Phụng Tiễn chỉ cũng chỉ đành nuốt lại những lời vốn đã lên đến cổ họng…
_ “ Mỹ Phụng, cô không cần phải nhiều lời với hắn làm gì! ” _ Ngăn lại cô bạn gái, Nhật Long quay sang Lâm Hoàng mà gằn giọng _ “ Nói tóm lại thì nếu muốn lấy được Đông A cổ kiếm, hôm nay ngươi nhất định phải bước qua xác của bốn người bọn ta! ”
Truyện thương thuyết có vẻ như không được thuận lợi lắm, Lâm Hoàng cũng chỉ đành thở ra một hơi thật dài, anh chàng quay sang phía Phiêu Nhi mà phẩy nhẹ tay một cái:
_ “ Lên đi, cô hai người, tôi hai người! ”
Thật đúng là truyện lạ, lần này khi nghe đến truyện đánh đấm Phiêu Nhi lại đột nhiên tỏ ra như vô cùng bẽn lẽn, vừa gãi gãi cái mớ tóc dài thượt của mình, cô nàng ỏn ẻn lên tiếng:
_ “ Anh ba người, tôi một người có được không? ” _ Nói, rồi như sợ rằng cái anh chàng giám đốc kia nghĩ này nghĩ nọ, cô nàng vội giải thích _ “ Không phải vì tôi muốn né việc đâu nhưng mới vừa đấu xong mấy trận lại, lại còn bị trúng độc và bị hút mất một ít chân khí nữa chứ, tôi sợ mình không chơi nổi hai người đâu! ”
Ngẫm nghĩ một lát rồi cũng cảm thấy có lý _ < Cái cô trợ lý bảo bối này về sau ắt vẫn còn có nhiều chỗ phải dùng tới, thế nên cũng chẳng gấp gì trong một chốc một lát, nếu ép quá không khéo sẽ gây tổn hại tới tiến trình võ công của cô ta sau này thì chết. Chi bằng lần này cứ cho cô ta nghỉ ngơi thì hơn! > _ Nghĩ là thế, Lâm Hoàng lại phẩy nhẹ tay như muốn bảo cô trợ lý của mình ngồi xuống nghỉ ngơi, anh chàng nói _ “ Thôi vậy, cô có lẽ cũng mệt rồi, cứ tranh thủ vận công hồi phục đi, cứ để đó tôi lo cả bốn người cũng được! ”
Một chọi bốn!?! Mấy lời này được Lâm Hoàng nói ra không những khiến cho bốn người bọn Nhật Long phải nóng mặt, khiến cho bốn người bọn Mục cước thần phải kinh hãi mà ngay cả Phiêu Nhi như cũng chẳng thể không giật mình. Phải! Bốn tay cao thủ đất Huế này, Phiêu Nhi tự nhắm mấy người này nếu trong lúc bình thường cô nàng có lẽ cũng chỉ có thể miễn cưỡng chọi được hai, còn chàng giám đốc nhà mình, đã từng giao đấu với anh chàng, Phiêu Nhi tự thấy nếu anh chàng có một chọi ba thì có lẽ cũng chỉ là cầm cự, khó mà thắng cho nổi. Còn như muốn một chọi bốn ư? _ < Như vậy liệu có phải là hơi bị cố quá hay không!?! > _ Phiêu Nhi tự nghĩ, thế nhưng…Nhận lệnh nghỉ ngơi chẳng lẽ lại từ chối, cô nàng đương nhiên là chẳng hơi đâu mà nói ra miệng cái lo ngại của mình làm gì!
Con quỷ hám tiền! Người ta gọi Lâm Hoàng như vậy có lẽ cũng chẳng sai, bởi lẽ chỉ khi liên quan đến vấn đề tiền bạc thì anh chàng mới không lười nhác, mới chịu làm hết sức mình, và…Lần này, cũng bởi sự việc lần này là có liên quan đến một trăm ngàn đô la, thế nên…Cũng chỉ trách tứ đại cao thủ đất Huế đen đủi mà thôi!
Một thân một mình xông thẳng vào giữa vòng vây của kẻ địch mà không hề tỏ ra lép vế và thậm chí còn có vẻ chiếm thế thượng phong, Lâm Hoàng tay trái vừa tung ra một tấm khiên kiếm khí với tên Thiên Thuẫn Kiếm-biến chiêu của thủ thức trong Tam Thiên Kiếm khí để đỡ lấy những ngọn chỉ phong Phụng Tiễn nhanh như ánh chớp của cô nàng Mỹ Phụng, tay phải vừa tung ra một đòn Kiếm Khí Loạn Hồng Trần-cũng trong Tam Thiên Kiếm khí mà đẩy dạt đi những đường trảo Cuồng Lân với kình phong hung mãnh của anh chàng mặt sẹo Hoàng Lân, ấy thế mà…Đôi chân của Lâm Hoàng, nó vẫn có thể đánh ra những chiêu kiếm cực mạnh để mà có thể đánh tan cái bức tường chân khí rắn chắc đang từ từ ập tới của Huyền Vũ Chân Giáp, chưa hết, chỉ bằng một ánh nhìn thôi, cái luồng nhãn tuyến của anh chàng như cũng chứa đầy kiếm khí-thứ kiếm khí có thể đâm thủng cái con rồng gió xoáy đang trực diện công tới…
< Lợi…lợi hại quá! > _ Phiêu Nhi nghĩ thầm, lần trước khi đập phá một trận trong văn phòng của Finder Company, Phiêu Nhi những tưởng mình đã có thể ép được Lâm Hoàng phải tung ra hết sức, và vì thế, sau khi đánh một trận gần như cân tài cân sức với anh chàng, Phiêu Nhi những tưởng khả năng của mình có lẽ cũng chẳng kém cái hạng bảy của Thiên Hạ Anh Hùng bảng là bao, ấy vậy mà…Dù có không ưa cái tính tình lười nhác, ích kỷ, tham lam, hống hách của anh chàng bao nhiêu đi chăng nữa thì lúc này đây, cô nàng như vẫn chẳng thể không buông lời thán phục _ “ Quá…quá sức lợi lại! ” _ Phiêu Nhi kêu lên, cô nàng như đã tìm ra được cái đối thủ lớn nhất của đời mình. Một đối thủ không phải để đối đầu!
Nhưng không phải chỉ có mình Phiêu Nhi là kẻ duy nhất cảm thấy bất ngờ, cảm thấy khâm phục cái anh chàng mà bình thường vốn dở dở ương ương mang tên Lâm Hoàng này, đến Mục cước thần là người đã từng thảm bại dưới tay anh chàng cũng còn đang phải bất ngờ nữa là _ < Cả ánh mắt cũng có thể biến thành kiếm khí, đó chẳng phải chính là cảnh giới chữ Thể trong võ thuật hay sao? Đáng sợ thật! Tuy nói hắn đã từng đạt tới cảnh giới Ý nhưng mình nghĩ đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời sau khi người con gái mà hắn yêu thương nhất bị giết mà thôi, còn sau đó thì…Người ta vẫn nói sau khi tự phế võ công để gia nhập làm môn hạ của An Nam Kiếm Quyền môn thì Độc Ma Tà Kiếm đã chẳng còn được như xưa, và lý do duy nhất để hắn vẫn còn giữ được vị trí thứ bảy trên Thiên Hạ Anh Hùng bảng cũng chỉ bởi vì người xếp thứ tám là Lang Độc Quan Âm Trần Thu Dung vẫn còn thừa nhận hắn là đối thủ lớn nhất của đời mình, và vì thế…Hạ bệ hắn ta ư? Đó cũng chính là hạ bệ đối thủ của Lang Độc Quan Âm, và cũng là lẽ đương nhiên thôi, cái người đã hạ bệ hắn, người đó đương nhiên sẽ phải thế vào cái vị trí ‘đối thủ của tổng hội chủ hội Quần Anh’ và…Đó thật là cái vị trí mà cả võ lâm này chẳng ai dám thế vào. Mình vốn cũng luôn nghĩ vậy, thế nhưng với võ công mà hắn đang thể hiện đây thì…>
Mang tiếng bốn ‘chấp’ một nhưng vẫn hoàn toàn bị ép sân, tứ đại cao thủ đất Huế như ngày càng tuyệt vọng, thế nhưng vì sự yên ổn của nền hoà bình, họ vẫn như phải cố gắng đến cùng. Cố đến hơi thở cuối cùng!
_ “ Làm sao đây? Cả bốn chúng ta cùng hợp sức mà vẫn không thể đấu lại một mình hắn, phải làm sao đây! ” _ Cái anh chàng béo mập, anh chàng suốt bấy lâu nay vốn vẫn luôn tin vào sự bất khả xâm phạm của bức tường thành mang tên Huyền Vũ Chân Giáp, ấy vậy mà ngày hôm nay, cái ngày mà bức tường ấy đã không ngừng bị đánh sập thì…Nếu anh chàng có tỏ ra chút tuyệt vọng thì cũng thật là khó trách!
_ “ Thiên Vũ nói đúng đấy, quả thực chúng ta không cách nào đấu nổi hắn, thế nhưng dù bây giờ có tìm cách thoát đi thì có lẽ cũng đã không kịp nữa rồi! ” _ Lên tiếng, dù bằng cái giọng như vô cùng tuyệt vọng thế nhưng Mỹ Phụng, cô nàng vẫn liên tiếp bắn ra những ngọn chỉ phong nhanh như tia chớp về phía kẻ địch.
_ “ Không đánh được cũng phải đánh, dù có chết cũng phải đánh! ” _ Cái anh chàng mặt sẹo trông hết sức dữ dằn mang tên Hoàng Lân ấy nói, cặp mắt như vẫn còn rực lửa, anh chàng vẫn liên tiếp tung ra những ngọn trảo Cuồng Lân mạnh mẽ đến phi thường.
Vẫn im lặng, nhưng Nhật Long, anh chàng biết cả sáu cái ánh mắt kia đều như đang muốn hướng về phía mình. Phải, là truyền nhân của An Nam Thiên Long chưởng, anh chàng như cũng mặc nhiên được kế thừa luôn cái chức thủ lĩnh của tứ đại cao thủ này. Đúng vậy, anh chàng vẫn luôn là người phải thay thế ba người bạn của mình mà đưa ra quyết định cuối cùng trong mọi vấn đề, thế nhưng…Cái quyết định lần này, nó lại như thật hết sức khó khăn!
_ “ Chết! Đúng vậy, chỉ cần chúng ta chết đi là trên đời sẽ không còn ai biết được Đông A cổ kiếm nằm ở nơi đâu, thế nên…Hãy liều mạng mà đánh, hắn ta sẽ không dám làm hại chúng ta đâu! ”
Phải! Đúng là không dám làm hại nhưng đánh cho dở sống sở chết thì cũng chẳng có gì là không dám, ba cao thủ còn lại, và thậm chí là cả Lâm Hoàng nữa đều hiểu rất rõ cái điều khó nói của anh chàng, thế nên…
_ “ Có tự tận cũng vô ích thôi, để trả món nợ cho cha ông, ta đoán các người nhất định sẽ đem thanh kiếm tới lăng Tự Đức. Nhưng một địa điểm du lịch lớn như vậy, ta tự nghĩ nếu tìm cũng rất mất thời gian, thế nên…” _ Lâm Hoàng nói, dù anh chàng quả thật cũng không mấy tin vào suy đoán của mình. Phải, bọn họ nhất định sẽ mang kiếm tới lăng Tự Đức mà cúng tế, nhưng liệu thanh kiếm có còn ở đó hay không thì cũng thật là khó nói, ấy thế nhưng…Vẫn lớn tiếng đe doạ, Lâm Hoàng đơn giản chỉ muốn bốn người kia phân tâm đôi chút để rồi…
Chỉ bằng một động tác phẩy tay nhẹ nhàng tựa như đang phủi đi mấy hạt bụi trên vai áo, Lâm Hoàng đã lại một lần nữa sử dụng đến cái chiêu kiếm âm hiểm tuyệt luân mang tên…Ảo Ảnh Bế Huyệt!
Đến lúc phát hiện ra thì đã muộn mất rồi, với hàng ngàn những mũi kiếm khí li ti đang găm đầy trên các huyệt đạo, cả bốn cái thân thể bỗng nhiên đều như cứng đờ hết cả. Bốn cao thủ đất Huế như chỉ còn biết dùng cái ánh mắt kinh hãi mà đáp lại nụ cười của Lâm Hoàng…
_ “ Cảm thấy sao hả, bây giờ có muốn tự tận thì cũng không kịp nữa rồi, nếu không muốn phải chịu cái nỗi đau về thể xác thì hãy ngoan ngoãn mà nói ra nơi toạ lạc của Đông A cổ kiếm cho mau! ” _ Lâm Hoàng nói, cố làm ra cái bộ mặt nanh ác tàn độc nhất có thể. Cái nụ cười đang nở ra trên môi anh chàng lúc này thật như mười phần đáng sợ.
Không thèm đáp lời mà bỗng nhiên lại nhổ ra một ngụm nước bọt về phía Lâm Hoàng, thật không hổ là đầu lĩnh của nhóm, Nhật Long kiên quyết nói:
_ “ Có giỏi thì cứ ra tay đi, vì sự yên ổn của thiên hạ, bọn ta nhất định sẽ không nói một lời nào đâu! ”
_ “ Không nói một lời? Cả bốn người ư? ” _ Lâm Hoàng hỏi, vừa lướt cái cặp mắt nham hiểm của mình vào cả tám cái ánh mắt căm hờn kia.
_ “ Cả bốn! ” _ Kể cả những người đã từng tỏ ra hãi sợ là Thiên Vũ và Mỹ Phụng cũng đều lên tiếng, giọng điệu như vô cùng kiên quyết _ “ Sống cũng vậy mà chết cũng vậy, bọn ta lúc nào cũng là một nhóm bốn người! ”
Đã xúc động nay lại càng xúc động hơn trước tinh thần đồng cam cộng khổ, hy sinh vì nghĩa của tứ đại cao thủ, lúc này thì đừng nói là những kẻ bàng quan như bọn Mục cước thần mà ngay đến Phiêu Nhi, cả cô trợ lý này cũng phải cảm thấy bất nhẫn trước hành động của Lâm Hoàng…
_ “ Đồng sinh cộng tử, tốt, quả thực là rất tốt, ta thật cũng chẳng nỡ chia rẽ các người! ” _ Lâm Hoàng cười, vừa nhẹ nhàng phẩy tay một cái, hàng vạn những mũi kiếm khí vô hình như bất chợt xoáy sâu vào cơ thể của cả bốn người cao thủ.
Vẫn cắn răng cố chịu mà không hề rên la một tiếng nào nhưng vẻ mặt thì như chẳng thể dấu nổi sự đau đớn như thấu tận tâm can, những giọt mồ hôi chẳng mấy chốc đã chảy đầy trên bốn khuôn mặt đỏ bừng.
_ “ Nếu ai đó không chịu được thì cứ kêu lên, chỉ cần chịu nói ra tung tích của thanh sắt gỉ ấy thì ta nhất định sẽ không làm khó mấy người đâu! ” _ Lâm Hoàng nói, bằng cái vẻ hờ hững như chẳng hề quan tâm đến sự sống chết của bốn cái con người đang đau đớn đến chết đi sống lại kia.
_ “ Có…có giỏi thì cứ giết bọn ta đi! ” _ Có vẻ như sự đau đớn đang phải gánh chịu là không hề đơn giản chút nào, dù ngoài miệng vẫn cứ nói cứng vậy thôi nhưng nhìn vào cái bộ dạng của Nhật Long, có lẽ cũng chẳng cần tinh ý lắm để có thể nhận ra anh chàng dường như đang ‘xin được’ chết vậy. Phải! Cái nỗi đau đớn ấy, nếu tiếp tục phải chịu đựng, anh chàng thật cũng chẳng biết đến lúc nào đó mình sẽ vì không thể chịu đựng nổi mà gây ra truyện lầm lỗi, thế nên…Chẳng thà được chết ngay trong lúc này _ “ Giết…Bọn ta nhất định sẽ không nói một lời nào đâu, có giỏi thì cứ giết hết bốn người bọn ta đi! ”
Im lặng, vẫn im lặng đứng đó mà thản nhiên mỉm cười, Lâm Hoàng như chẳng hề để vào tai những lời khiêu khích của Nhật Long, chẳng hề để vào mắt sự đau đớn đến tột cùng của bốn người bọn họ, anh chàng lại nhẹ nhàng phất tay thêm một cái nữa…
_ “A…A…A…aa…” _ Cuối cùng thì hình như cũng đã không thể gắng gượng thêm được nữa, sau cái phất tay của Lâm Hoàng, cả bốn cao thủ đất Huế dù gan lỳ là thế cũng như chẳng thể nén nổi một tiếng kêu thảm thiết. Những tiếng thét như thấu cả trời xanh!
Bốn thân hình, bốn con người đang lơ lửng phía bên trên mặt nước, bốn tấm thân cứng đờ không cách nào cử động, những giọt mồ hôi toát ra như tắm đang lăn dài trên những khuôn mặt đỏ gay với nét mặt thì khổ sở đến cùng cực…Phiêu Nhi như chẳng đành lòng để nhìn cái cảnh này thêm nữa, cô nàng gào lên:
_ “ Dừng! Dừng lại đi, anh mau dừng lại đi! ”
Chẳng thể không giật mình đôi chút khi nghe cô trợ lý của mình đột nhiên gào lên như vậy, Lâm Hoàng vốn dĩ cũng đang định quay lại mà quát nạt cô nàng một hồi thì…Nước mắt, nhìn những giọt nước mắt đang lăn dài trên đôi gò má trắng hồng, nhìn cái cô gái đang nức nở oà khóc ấy, Lâm Hoàng như chẳng thể không ấp úng mất một hồi:
_ “ Cô làm sao vậy, đang yên đang lành sao tự dưng lại lại như vậy!?! Đừng có mít ướt như vậy chứ!?! ” _ Anh chàng hỏi.
Không vội, hay thật ra là chẳng thể trả lời ngay, Phiêu Nhi như cũng phải ‘khóc nốt chỗ dở’ rồi mới nức nở mà lên tiếng:
_ “ Tôi…tôi…Anh đừng tra tấn họ thêm nữa, họ không đáng bị như vậy: không nói ra chỗ cất giấu Đông A cổ kiếm, họ đơn giản chỉ đang nghĩ về thiên hạ, nghĩ về sự nền hoà bình thôi mà. Họ không đáng phải chịu sự đau đớn ấy! Anh…Dù anh có đáng ghét nhưng…Tôi thật không biết anh lại xấu xa đến vậy! ”
_ “ Đúng…Đúng là như vậy, dù không hiểu truyện gì nhưng nhìn bốn người bọn họ có thể đồng sinh cộng tử như vậy, bọn này thực sự cũng cảm thấy anh đang có phần quá đáng! ” _ Có vẻ như cất giữ trong lòng đã lâu, thế nên ngay khi Phiêu Nhi vừa mở màn thì…Mục cước thần, Việt nữ kiếm, Phá ma hoà thượng và thậm chí là cả Tiếu diêm vương nữa, mấy người bọn họ cũng đang nhao lên mà phản đối cách làm của Lâm Hoàng.
Đột nhiên bị tất cả mọi người cùng lúc phản đối như vậy, Lâm Hoàng như cũng phải ngây ra mất một lúc, thế rồi…Đột nhiên lại cười khảy một cái, anh chàng gằn giọng nói:
_ “ Nói vậy phải chăng các người đang muốn chống lại ta? ” _ Vừa nói, vừa nhẹ nhàng trừng mắt lên một cái, Lâm Hoàng vừa như thuận tay đẩy thêm vào không khí một luồng sát ý sắc bén mà nồng liệt đến vô cùng.
Đối diện với Lâm Hoàng và nhìn vào cái ánh mắt đang khẽ trừng lên của anh ta để rồi bị cái luồng sát ý tàn độc ấy xâm chiếm cơ thể, cả năm người bọn Phiêu Nhi đều như đang có cái cảm giác rằng kẻ mà mình đang phải đối diện đây không phải là Nguyễn Lâm Hoàng, không phải một con người mà là…Là ma, là quỷ, là một giống loài hung tợn, tàn ác nhất thế gian. Một nỗi sợ hãi vô cớ cứ lặng lẽ dâng lên, dâng lên và xâm chiếm lấy toàn bộ thân thể cũng như tâm trí của họ…
Sợ hãi? Phải! Khi nhìn vào cái sự sợ hãi mà tất cả mọi người đang dành cho mình trong ánh mắt, Lâm Hoàng lúc này bỗng dưng cũng có cái cảm nhận rằng mình đang thật sự là một kẻ xấu xa cùng cực vậy. Anh chàng vội kêu lên:
_ “ Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy chứ, tôi đâu phải là người xấu, tôi chỉ đơn giản là…Suốt cả trăm năm qua vẫn luôn nằm trong tay ông ta mà có làm sao đâu, tôi thấy cổ kiếm Đông A bây giờ nếu về lại chủ cũ thì cũng đâu có vấn đề gì! ”
_ “ Sao lại không có vấn đề cơ chứ? Nếu để Thiên Hạ Quần Anh hội có được thanh kiếm đó thì nền hoà bình nhất định sẽ sụp đổ mà thôi! ” _ Mỹ Phụng gào lên.
_ “ Thiên Hạ Quần Anh hội!?! Sao tự dưng lại dính tới Thiên Hạ Quần Anh hội cơ chứ!?! ” _ Lâm Hoàng hỏi lại, bằng cái vẻ như ngạc nhiên hết sức. Chẳng thế mà vô hình kiếm khí đang dày vò tứ đại cao thủ bỗng như cũng chùng lại đôi chút…
Kiếm khí đã thôi ngọ ngoậy trong cơ thể, Nhật Long lúc này cũng đã có thể lấy lại được cái dáng vẻ lạnh lùng mà hừ nhẹ một tiếng:
_ “ Không dính tới Quần Anh hội à, nếu không phải vì lão già đó đánh tiếng rằng sẽ dâng lên hội chủ Quần Anh hội một thanh đế-vương-chi-kiếm thì làm sao bọn ta có thể lần ra tung tích của hào khí Đông A được cơ chứ!?! Cũng may trước giờ bọn ta luôn để tâm theo dõi những người có thể được coi là đủ tư cách để làm chủ Đông A cổ kiếm nên mới biết được cái tin này! ”
Vừa chú ý lắng nghe câu truyện của Nhật Long, Lâm Hoàng vừa lẩm bẩm nhủ thầm _ < Nghe ra cũng không phải là vô lý, Lang độc quan âm, cô ả đó thực sự rất xứng đáng để có thể làm chủ thanh ma kiếm ấy. Chưa hết, với tham vọng có thể huỷ đi bản hiệp ước của võ lâm năm xưa, có thể đưa võ lâm thiên hạ thoát khỏi sự khống chế của chính phủ các nước mà đường đường chính chính xuất hiện trở lại trước thế nhân. Nếu Trần Thu Dung mà có được thanh kiếm này thì đúng thật là…> _ Nghĩ được như vậy, Lâm Hoàng cũng đành phẩy nhẹ tay một cái như để thu hồi lại kiếm khí từ cơ thể của bốn người bọn Nhật Long.và…Lại đã có thể lập tức nở ra một nụ cười thật sự là tươi roi rói, trông cái vẻ mặt ấy của anh chàng thì thật cứ như trước đó chưa hề có chút xích mích nào giữa đôi bên vậy cả:
_ “ Sao không nói từ trước chứ, nếu sớm biết sự việc là như vậy thì người ta sớm đã…Thôi vậy, bây giờ tôi có ý này…”