Quản lý nha ban ở Hàm thành thường thấy nhất, dường như mọi ngã tư đường lộ căn bản đều bố trí một cục quản lý, đây chính là Hàm thành —— nha môn phủ ở các nơi thiết lập một hệ thống quản lý, tổ chức giám sát, mỹ danh viết: vì nhân dân phục vụ, bảo đảm giao dịch công bình, hơn nữa mục đích trực tiếp chính là thu thuế, chỉ cần là cửa tiệm ở trong phạm vi quản lý của nha ban, thì đều phải nộp phí dụng, phí dụng ở đây tương đối cao, so với vệ phí di trì cửa hàng không khác là mấy, phải nói là cơ quan này rất béo bở, chính là nơi mà quan nhân dễ ăn hối lộ nhất.
Đương nhiên, ở chỗ này, chỉ cần có thế lực, là nhân vật có bối cảnh thì căn bản không cần hối lộ lót đường quan nha làm gì, chỉ cần những người này đến nha ban báo một tiếng, mọi người trong nha ban sẽ minh bạch, nhận thức, sẽ không dám tới trêu chọc, tìm kiếm cơ hội gây phiền toái, đó cũng là chuyện tình mà mọi người đều biết.
Gia Cát Long Phi không ngốc, hắn biết, nếu muốn ở bên hồ Tây Tử mở một cửa tiệm, việc này mà thành thì quản lý nha ban chính là chướng ngại lớn nhất, đầu tiên phải nghĩ biện pháp tiến tới khơi thông, giải quyết vấn đề nhức đầu này.
Ở cổ đại, mở cửa tiệm sợ nhất chính là quan môn cùng tội phạm các loại giở trò quỷ, lừa gạt, khi đó một số thế lực ác ôn giống như xã hội đen hiện đại, sẽ tìm đến gây khó dễ, việc đó cũng không có bất kỳ phương thức nào có thể bảo đảm an toàn, biện pháp duy nhất chính là dùng kim tiền hoặc tìm kiếm một thế lực lớn mà dựa vào, nhờ uy doanh của bọn họ mà hoạt động.
Bên hồ Tây Tử, tại ngã tư đường nơi phồn hoa nhất, những lão bản mở cửa tiệm ở đây đều là nhân vật ít hay nhiều đều có chút thế lực, hoặc là có quan hệ họ hàng xa sôi nào đó với những nhân vật tai to mặt lớn trong Hàm thành, nếu không, căn bản là khó có thể tránh khỏi bị những tiểu quỷ hút máu trong nha ban kia quấy rối, tất nhiên có thể làm ăn ở nơi này thì sẽ sớm trở thành những đại nhân vật có tiền của, nơi này thực là xứng với danh xưng -khu vực hoàng kim.
Gia Cát Long Phi là một thương nhân, tự nhiên phải hiểu cách sinh tồn thời đại này, bất quá đối với cái vấn đề nha ban này, hắn cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn đã sớm suy nghĩ đến tầm quan trọng của vấn đề này, cũng đã nghĩ tới biện pháp giải quyết.
Hắn thân là hạ nhân Triệu phủ, hiển nhiên sẽ đem chủ ý này nhằm vào trên đầu Triệu phủ. Ở Hàm thành, thế lực Triệu phủ có thể coi là số một số hai, không có ai hoặc thế lực nào dám cùng bọn họ trực tiếp đối nghịch, chỉ là Gia Cát Long Phi chẳng qua chỉ là một hạ nhân nho nhỏ của Triệu phủ, uy vọng của hắn thật sự không đủ, nhưng mà hắn lại có bảo bối đồ đệ kia, cũng chính là tiểu thiếu gia Triệu phủ, người sẽ giúp hắn giải quyết cái phiền toái này.
Tối ngày hôm qua, Gia Cát Long Phi đã vì cái vấn đề này, cùng bảo bối đồ đệ của hắn tán dóc, nói phét thật lâu, sau đó mới đem chuyện này nói ra, tên đồ đệ ngu ngốc này cũng coi như nghe lời, hắn cũng không hỏi nhiều, vừa nghe song liền gật đầu đáp ứng. Dù sao Gia Cát Long Phi cũng là lão sư tiểu thiếu gia, đã cấp cho hắn tiện lợi rất lớn, thỉnh thoảng Gia Cát Long phi lại lợi dụng kiến thức thi từ cổ sưa, giúp hắn sáng tác rất nhiều bài thơ hay, dùng để lừa gạt, lấy lòng Triệu lão gia tử. Mà Triệu lão gia tử vui vẻ, thì cuộc sống của tiểu thiếu gia cũng sẽ dễ chịu.
"Thời gian đã không còn sớm, cần phải trở về... Cuộc sống bây giờ đúng là có chút vất vả..."
"Cửa hàng mặt tiền đã tìm được rồi, về phủ nhất định phải thúc dục tiểu thiếu gia, để hắn làm việc, giúp ta giải quyết chuyện tình nha ban. Đương nhiên, chuyện này phải cố gắng không để những người khác trong Triệu gia biết, nếu không, đến lúc đó nhất định sẽ bị kéo vào một đống phiền toái. Mặc dù thân phận bản thân bây giờ được nâng cao một ít, nhưng dù sao vẫn là một hạ nhân."
"Thật không ngờ ở thời đại này công tác lại có quá phiền toái như vậy. May mà còn có Tiên nhi hỗ trợ, nếu không..."
"Đúng, tý nữa phải len lén trở lại chỗ Tiên nhi một chuyến, cùng nàng thương lượng chuyện tình phòng ốc một chút. Ta không thể để nàng ở lại phòng ốc cũ rách được nữa." Gia Cát Long Phi vừa sắp sếp lại suy nghĩ phức tạp, vừa thương xót tự nhủ.
Dựa theo quy luật trước kia, bây giờ mà trở về Triệu phủ là thời điểm an toàn nhất, bởi vì Triệu lão gia tử cùng Nhị di thái vào thời gian này căn bản là không ở nhà, bọn họ thường xuyên ngồi xe ngựa đi xem trò vui hoặc là mua đồ.
Ở Triệu gia, bốn người có quyền lợi nhất, không cần nói cũng biết chính là Triệu lão gia tử, Triệu Ngọc Nhi, Nhị di thái cùng tiểu thiếu gia, tiếp theo là vân quản gia, đối với sự lười biếng của Gia Cát Long Phi, Triệu lão gia tử cùng Nhị di thái không hề hay biết, cũng không thể nào biết được. Bọn họ thường xuyên không ở nhà, căn bản không xử lý những công việc lặt vặt, hơn nữa, sẽ không đi quan tâm những chuyện nhỏ như gà mổ thóc như thế này, mà Gia Cát Long Phi trên danh nghĩa là lão sư tiểu thiếu gia, cùng với tiểu thiếu gia đùa giỡn không phân biệt thân phận, nhìn như huynh đệ đồng sàng, tình cảm thân mật, đó cũng là chuyện tình mà mọi người đều biết.
Ít nhất về phương diện Đại tiểu thư Triệu Ngọc Nhi, lại càng làm cho người ta khó hiểu, Thúy nhi thường xuyên ở trước mặt nàng tố cáo những việc làm của Gia Cát Long Phi, đồng thời cũng không quên thêm dầu thêm mở vào đó, bất quá sau khi nàng nghe xong, Triệu Ngọc Nhi chỉ cười nhạt, dường như dung túng, tựa như không quan tâm, không nghe thấy cũng không hỏi, còn cố ý dặn dò vân quản gia, cấp cho Gia Cát Long Phi nhiều tiện ích hơn nữa.
Đối với việc Triệu Ngọc Nhi cố ý chiếu cố mình, Gia Cát Long Phi cũng nhìn ra, hiểu ở trong lòng. Hắn biết, bản thân mình tại thời điểm mấu chốt nhất đã giúp Triệu Ngọc Nhi rất nhiều đại ân, làm cho nàng sinh lòng cảm kích. Mà hình tượng của hắn ở trong lòng Triệu Ngọc Nhi, cũng dần dần được đề cao.
Trải qua thời gian dài nghe ngóng cùng tiếp xúc như vậy, quả thật Triệu Ngọc Nhi đã nhìn Gia Cát Long Phi bằng cặp mắt khác xưa, thậm chí ở sâu trong nội tâm, cũng chầm chậm sinh ra một loại ỷ lại trong lòng, thường là khi gặp vấn đề khó giải quyết gì, trong lúc hốt hoảng, bấn loạn tự nhiên nàng lại nhớ tới tên cứu tinh Gia Cát Long Phi. Có lẽ đây chính là một trong những tâm bệnh chung thường thấy nhất của nữ nhân. Dù là nữ nhân kiên cường, hay là nữ cường nhân, thì trong nội tâm của các nàng vẫn tồn tại một mặt yếu ớt nào đó, các nàng cũng rất cần dựa vào sự ủng hộ của nam nhân.
Gia Cát Long Phi cũng hiểu nỗi khổ trong lòng Triệu Ngọc Nhi, nàng đúng là nữ tử bất phàm, trên danh nghĩa là người quản lý Triệu gia, nàng phải điều hành gia nghiệp khổng lồ như thế, không biết là phải thừa nhận bao nhiêu áp lực cùng gánh nặng đây, mà nàng còn có thể xử lý những chuyện tình nhỏ nhặt và có lúc phức tạp một cách êm xuôi hết thảy. Có lẽ mặt kiên cường của Triệu Ngọc Nhi, làm Gia Cát Long Phi phi thường cảm xúc, hắn không khỏi nhớ lại vẻ mặt thương tâm trước kia của nàng, tang chí nhật tử, cũng không biết nàng làm như thế nào mà có thể ương ngạnh vượt qua.
Trở lại Triệu phủ, Gia Cát Long Phi chạm mặt ngay Vân quản gia đang đi đến.
Vân gia vẫn là vẻ mặt tươi cười kia, tiến tới chỗ Gia Cát Long Phi bắt chuyện, nói: "A Phi, ngươi trở về rồi à..."
"Vừa rồi, ta có gặp thiếu gia, hình như là đang tìm ngươi, có thể bây giờ đã ở trong phòng ngươi rồi..." Vân Quý tự chào tự cười nói, nhất thời hai con mắt híp lại thành một khe hở thật nhỏ.
Gia Cát Long Phi vội vàng kính cẩn gật đầu, hắn tự nhiên hiểu, ở thời đại này, đã là hạ nhân thì dù có thân phận cao như thế nào, cũng không được người khác tôn kính. Mà Vân gia này, một nhân vật thuộc cấp cao tầng trong phủ lại chủ động chào hỏi hắn, điều đó nói rõ thân phận của hắn bây giờ có chút biến hóa, mặc dù vẫn là hạ nhân, nhưng mà trong mắt người khác, tựa như cá chép vượt Long Môn, bây giờ hơn trước kia.
Còn chưa đi tới phòng nhỏ của mình, Gia Cát Long Phi đã thấy thân ảnh tiểu thiếu gia ở phía trước không xa.
"Tiểu tử đần, ngươi đang làm cái gì vậy?" Gia Cát Long Phi lớn tiếng kêu lên, ở trong Triệu phủ, cũng chỉ có hắn, tên hạ nhân duy nhất dám gọi to tiểu thiếu gia như vậy.
"Sư phụ, ngươi đã về..." Tiểu thiếu gia xoay người, khuôn mặt mang theo vẻ tươi cười quái dị.
"Vẻ mặt thần thần bí bí, có phải lại có ý đồ gì đúng không..." Gia Cát Long Phi dường như cũng khá hiểu rõ tiểu thiếu gia, không khỏi đưa tay gõ đầu hắn một cái.
"Sư phụ, trước kia ta có hứa với ngươi một chuyện, hôm nay rốt cuộc đã tìm được cơ hội, giúp ngươi đem đồ vật đến đây rồi..." Tiểu thiếu gia vẻ mặt dương dương đắc ý nói.
"Đồ gì?"
"Đúng rồi, tối hôm qua ta cùng ngươi nói chuyện, còn nhớ rõ không? Có thời gian chúng ta sẽ cùng đi đến nha ban quản lý, ngươi nói ngươi biết lão gia nha môn?" Gia Cát Long Phi không khỏi nhắc nhở.
"Biết rồi, biết rồi, việc này là chuyện nhỏ. Trước tiên đồ nhi sẽ cho sư phụ xem đồ đạc mà đồ nhi mang tới..." Tiểu thiếu gia quơ quơ trên tay quần áo, mang theo mùi thơm quen thuộc nói.
"Hai kiện y phục này chính là đồ mà tỷ tỷ thích nhất đó..."
"Ta thừa lúc mượn gió bẻ măng lấy ra... Nhưng mà ngàn vạn lần cũng không được cho tỷ tỷ biết, nếu không ta..." Tiểu thiếu gia có phần bận tâm nói.
"Làm tốt lắm, làm tốt lắm..."
"Chúng ta mau vào trong phòng nói chuyện..." Hai mắt Gia Cát Long Phi sáng rực lên, đoạt lấy đồ trong tay tiểu thiếu gia, không khỏi tán dương vài câu, rồi vội vàng nói.
------------------
"Sư phụ, ngươi sẽ không thật sự thích tỷ tỷ chứ?" Tiểu thiếu gia thấy Gia Cát Long Phi say mê như vậy, thậm chí ở ban ngày mà còn thất thần mơ hồ, chợt hiểu ra cái gì đó, vội lên tiếng hỏi.
"Cái gì? Ngươi vừa nói cái gì?" Gia Cát Long Phi cũng không nghe thấy lời của tiểu thiếu gia, hắn từ trong ảo tưởng tỉnh lại, không khỏi hỏi.
"Sư phụ, ta biết ngươi thích tỷ tỷ."
"Có thời gian ta sẽ dẫn ngươi đi ra ngoài phong lưu một phen..." Tiểu thiếu gia cực kỳ quả quyết nói, mặc dù tuổi của hắn thật sự vẫn còn nhỏ, nhưng mà sồng ở nhà quý tộc, ít nhất cũng coi như là phong lưu thiếu niên, ít nhiều gì cũng đã hiểu một chút việc đời, cũng nhìn ra được một số vấn đề nông cạn.
"Cái gì? Đưa ta ra ngoài phong lưu?"
"Tuổi của ngươi còn nhỏ như vậy... Thời đại này, tiểu nam nhân thật đúng là trò giỏi hơn thầy, trắng thua xanh..." Gia Cát Long Phi suy nghĩ một chút, không khỏi cảm khái nói, tựa như tuổi của hắn đã lớn như thế, vậy mà còn chưa lần nào nói qua lời yêu thương, lại càng chưa có hôn qua nữ nhân, chứ đừng nói đến chuyện cáo biệt cuộc sống xử nam.
"Tỷ tỷ của ngươi xinh đẹp như vậy, tựa như thiên tiên, ngươi nói xem, người nam nhân nào đã gặp nàng, mà không thích chưa?" Gia Cát Long Phi chuyển vấn đề đi vòng vo, vẻ mặt bao biện nói.
"Thật sự là như vậy, nhưng tỷ tỷ là mỹ nữ đệ nhất Hàm thành, chỉ là các ngươi, chuyện giữa hai người thật sự không có khẳ năng..."
"Ta nghĩ cho dù tỷ tỷ có đồng ý, phụ thân cũng nhất định sẽ không đáp ứng, nhưng mà có ta ủng hộ ngươi..." Khẩu khí Tiểu thiếu gia biến đổi, vẻ mặt chính trực nói.
"Tiểu tử đần, hôm nay chiếu cố sư phụ như vậy, ngươi rốt cuộc là có ý đồ gì?" Gia Cát Long Phi chầm chậm cất kỹ bảo bối trong tay, không khỏi chất vấn.
"Sư phụ, ngươi thật đúng là lợi hại, việc gì cũng không chạy khỏi ánh mắt của ngươi... Đúng là ta có chuyện muốn tìm sư phụ thương lượng, nếu sư phụ giúp ta suy nghĩ biện pháp..." Tiểu thiếu gia cùng Gia Cát Long Phi đã sớm hiểu nhau, hắn cũng chỉ thể biết điều một chút thành thật khai báo.
"Cũng chỉ cùng sư phụ học tập một thời gian ngắn, vậy mà ngươi đã biến thành người nói năng bóng bẩy như thế..."
"So với tên tiểu tử ngốc trước kia thật sự là khác biệt một trời một vực... ." Gia Cát Long Phi có chút đắc ý nói, đây chính là thay đổi do một tay hắn tạo nên.
"Sư phụ đúng là một người tài giỏi, đồ đệ ta bội phục vạn phần..." Tiểu thiếu gia lại tuân ra một trận vỗ mông ngựa, xem ra đúng là hắn gặp một vấn đề khó khăn lớn.
"Nếu mà sư phụ có thể giúp đồ đệ giải quyết vấn đề khó khăn này, ta thề sẽ trợ giúp sư phụ theo đuổi tỷ tỷ..." Tiểu thiếu gia nói như sắt chém bùn.
"Mẹ kiếp, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hôm nay ngươi khác thường như thế, lại dám hy sinh cả tỷ tỷ yêu nhất của ngươi..." Gia Cát Long Phi thất kinh, hắn đã cảm giác được chuyện này không bình thường.
"Sư phụ, nói thật với ngươi, hôm nay ta cùng phụ thân đi ra ngoài xã giao, trên hồ nước thấy mấy con thiên nga mầu trắng, không khỏi nhớ tới lần trước ngươi có dạy ta mấy câu thơ thiên hạ đệ nhất, ngỗng chim gì đó, ta liền tức cảnh mà sinh tình ngâm lên:
Bạch mao phù lục thủy
Hồng chưởng bát thanh ba.
...
Dịch:
"Ngỗng kìa ngỗng một đôi,
Ngưỡng cổ nhìn chân trời"
ta đọc một mạch đi ra, không ngờ tới lão bằng hữu trong hoàng thành của phụ thân ta, cũng chính là sử đại nhân trông coi Hoàng Thành thư viện, rất là tán thưởng, đông thời đề nghị phụ thân để cho ta đi thi Trạng Nguyên..." Tiểu thiếu gia bất an nói.
"Trạng Nguyên? Ngươi đừng nói giỡn với ta nhé..." Gia Cát Long Phi vừa nghe thế, toàn thân không khỏi toát ra một trận mồ hôi lạnh, việc đi thi Trạng Nguyên này không phải giống như thi làm tiểu quan, chắc chắn không dễ dàng như vậy?