"Sư phụ, nếu như vậy, chúng ta không phải là người một nhà sao... Việc này ngươi không thể không giúp a..." Nghe thấy trong lời nói của Gia Cát Long Phi có vẻ không giúp được gì, tiểu thiếu gia bỗng chốc ngây ngốc, nhưng mà hắn còn có thể lợi dụng quan hệ xưng hô, không khỏi cầu xin nói.
"Ngươi xem, ngươi xem, không phải là ta thường nói cho ngươi biết, phải biết khiêm nhường một chút hay sao, bây giờ thì khổ rồi, tự rước lấy phiền toái..."
"Không phải ngươi định tính toán cho sư phụ đi giúp ngươi thi Trạng Nguyên đấy chứ..." Gia Cát Long Phi khoát tay áo nói. Cho dù hắn tự mình xuất chiến, cũng không nắm chặc thi đậu, ai biết thời đại này thi đậu Trạng Nguyên cần có những điều kiện gì?
"Như vậy không được, ta nghe phụ thân nói, Càn long quốc đối với việc quản lý khoa cử cực kỳ nghiêm ngặt, thẩm tra đối chiếu thiệt giả rất kỹ càng..." Tiểu thiếu gia lắc đầu, không khỏi than dài nói.
"Vậy, khi nào thì mở khoa thi Trạng Nguyên đây? Trước kia ta nghe vị sư thục tiên sinh kia nói, phương pháp đỗ đạt Trạng Nguyên trực tiếp nhất chính là hành văn, bây giờ sư phụ cũng không có biện pháp gì hay cả, để trực tiếp biến ngươi thành thần, ta chỉ có thể dành chút thời giờ cố gắng dạy ngươi thật nhiều thưo ca thi từ đệ nhất thiên hạ mà thôi, ngươi có thể nhớ được bao nhiêu, thì hay bấy nhiêu, đến lúc vào thi ngươi không nên hoảng hốt, có thể xử dụng những gì ta đã dạy trực tiếp viết vào bài văn, về phần khác... Thực sự phải xem phúc phận của ngươi rồi." Gia Cát Long Phi suy nghĩ một chút, cũng chỉ có mỗi biện pháp như vậy mà thôi, may mà trước kia hắn cũng tích lũy trong đầu số lượng thi từ khá lớn.
"Sư phụ, thời gian mở khoa thi Trạng Nguyên còn cách bây giờ một năm, chỉ là..." Tiểu thiếu gia xuất ra ngữ khí kinh người nói.
"Một năm sau? Vậy ngươi gấp cái con khỉ gì..." Gia Cát Long Phi bất lực thở dài nói.
"Ta chỉ nghĩ, thử dò xét sư phụ một tí, kỳ thực ta cũng biết sư phụ chắc chắn sẽ có biện pháp..."
"Sư phụ thật là cao nhân trong cao nhân." Tiểu thiếu gia lại xuất ra một hồi toàn là điềm ngôn mật ngữ(lời ngon tiếng ngọt).
"Được rồi, được rồi, ngươi, con thỏ nhỏ chết tiệt kia, ngươi phải nhớ kỹ hôm nay ngươi đã nói những gì đó, ngươi đã đồng ý đem tỷ tỷ của ngươi bán cho ta..."
Gia Cát Long Phi không quên nhắc nhở.
"Vâng, vậy sư phụ cần phải đối với tỷ tỷ ta tốt một chút, không để cho nàng phải chịu khổ..." Tiểu thiếu gia vẻ mặt thâm tình nói. Bình thường Triệu Ngọc Nhi rất yêu thương đệ đệ là hắn.
"Biết rồi, sư phụ sẽ yêu thương nàng thật tốt..." Gia Cát Long Phi vẻ mặt cười tà nói, từ lúc nãy đến bây giờ, hạ thân của hắn vẫn còn hùng dũng ngẩng cao, khi cầm trong tay hai kiện nội y của Triệu Ngọc nhi.
"Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói chỉ là... cái gì?" Gia Cát Long Phi đột nhiên phản ứng lại hỏi.
"Mấy ngày nữa, Hoàng Thành thư viện sẽ cử hành một cuộc so tài giữa các tài tử tại Hàm thành này, đến lúc đó các tài tử ở khắp ngũ hồ tứ hải, sẽ tề tụ ở chỗ này, đại hội này do sử đại nhân tổ chức, cử hành hàng năm, ảnh hưởng rất lớn, phụ thân bắt buộc ta phải tham gia, ý muốn ta bỗng nhiên nổi tiếng... Đến lúc đó lại phải phiền toái sư phụ rồi..." Tiểu thiếu gia lại xin xỏ nói.
"Ngươi thật đúng là phiền toái? Nhưng mà sư phụ sẽ nhiệt tình toan tính giúp ngươi, chỉ là chúng ta phải nói điều kiện một chút..." Gia Cát Long Phi cợt nhả nói.
"Không phải sư phụ muốn nói lý chứ, đúng, chuyện nha ban ta sẽ nhanh chóng giúp sư phụ giải quyết..."
"Phải luôn nhớ câu nói mà sư đã dạy ngươi, ngươi bây giờ đã không còn là một tiểu hài tử nữa, đôi khi cũng nên động thân một chút, ra tay giúp tỷ tỷ ngươi quản lý một số việc, nàng chỉ là một nữ tử, quản lý gia nghiệp khổng lồ như vậy quả thật rất là vất vả..." Gia Cát Long Phi thâm ý nói.
"Sư phụ, ta biết rồi."
"Từ hôm nay trở đi, ta sẽ bắt đầu trợ giúp tỷ tỷ, sau này nếu gặp phải vấn đề khó khăn gì, sẽ tới tìm sự phụ..."
"Ta sẽ không để cho người khác khinh thị ta nữa..." Dường như Tiểu thiếu gia đã hiểu được dụng ý mà Gia Cát Long Phi nhắc nhở, trịnh trọng gật đầu.
"Rất tốt, nếu tỷ tỷ cùng phụ thân của ngươi mà nghe được những lời này, nhất định sẽ vô cùng vui mừng... Vừa rồi sư phụ nhắc đến điều kiện nhưng bây giờ chưa nghĩ ra, chờ khi nào ta nghĩ ra rồi sẽ nói với ngươi..."
"Nhưng mà gần đây sư phụ có chút nhức đầu, ngươi có thể cho sư phụ mượn một ít tiền riêng hay không, sau này sẽ trả lại cho ngươi..." Gia Cát Long Phi dày mặt nói.
"Không thành vấn đề, trên người của ta còn mười mấy lượng bạc..."
"Sư phụ, ngươi cứ cầm lấy dùng trước... Không đủ thì hãy đến tìm ta..." Tiểu thiếu gia cực kỳ hào phóng nói, có lẽ hắn chẳng đau lòng tý nào khi bỏ ra số tiền này cho người ta vay mượn.
"Hảo đồ đệ, đúng là sư phụ không có nhìn nhầm người, không uổng công sư phụ một phen khổ tâm..."
"Vậy đại hội tài tử đó khi nào diễn ra, ngươi phải nhớ kỹ sớm báo trước cho sự phụ một tiếng, nếu không đến lúc đó..." Gia Cát Long Phi dặn dò với dụng ý khác, trước mắt chuyện cần giải quyết còn rất là nhiều, tâm thừa mà lực không đủ. Một lần nữa hắn càng bội phục vị đại tiểu thư xinh đẹp lanh lợi Triệu Ngọc Nhi kia, nàng rốt cuộc đã dùng thủ đoạn gì đem các hạng mục sự vụ của Triệu phủ mà sử lý một cách rõ ràng chi tiết hết được.
"Dạ, đến lúc đó ta sẽ nhắc nhở sư phụ."
"Mọi người đều biết sư phụ tương đối mau quên, còn là người lười biếng nhất..." Tiểu thiếu gia nhãn châu - xoay động, không khỏi cười xấu xa nói.
"Cái gì? Mau quên, lười biếng... Nhũng từ này ngươi nghe được từ ai vậy... Không phải là từ trong miệng tỷ tỷ của ngươi chứ..." Gia Cát Long Phi đột nhiên sửng sốt, nếu mà Triệu Ngọc Nhi cho rằng hắn như thế, vậy hình tượng anh minh thần võ của hắn trong lòng nàng chẳng phải là thêm vào một vết nhơ sao.
"Ha ha, điều này không phải là do tỷ tỷ nói, mà là do nha hoàn Thúy nhi mỗi ngày đều kể lể với tỷ tỷ ta, làm ta nghe mãi cũng phải phiền lòng... Ta đã len lén giúp sư phụ dạy dỗ nàng một trận..." Tiểu thiếu gia tự biên tự diễn nói.
"Rất tốt, rất tốt, xú nha đầu kia nên sớm bị dỗ một trận mới đúng... Chỉ là tỷ tỷ của ngươi rất sủng ái thiếp thân nha đầu này..." Gia Cát Long Phi hung ác nói, Thúy nhi kia đúng là chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, tự cho là đúng.
"Sư phụ, ta nói nhỏ cho ngươi biết một tin tức tốt, ta cảm giác rằng tỷ tỷ rất để ý đến ngươi, rất nhiều lần đã nhắc tới ngươi trước mặt phụ thân ta ... Nói ngươi có khả năng lại tài hoa..." Tiểu thiếu gia xuất ra ngữ khí kinh nhân.
"Thật không?"
"Đương nhiên là thật." Tiểu thiếu gia nhìn vẻ mặt hưng phấn Gia Cát Long Phi, gật đầu,
"Sư phụ, nếu không sáng mai ta sẽ cùng ngươi đi nha phủ một chuyến, sau khi trở lại ta dẫn ngươi đi kiến thức một chút..." Tiểu thiếu gia suy nghĩ một chút, cực kỳ thần bí nói.
" Kiến thức cái gì?"
"Là thế này, sư phụ nhất định đã nghe về đại danh hồng lâu hạng chứ... Chúng ta đều là nam nhân, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi vào trong đó buông thả một chút..." Tiểu thiếu gia không thèm để ý nói, trên khuôn mặt non nớt đã có vài biểu hiện trưởng thành sớm.
"Đây là việc mà ngươi nói là đi kiến thức đó à. Có phải muốn đem ta kéo xuống nước..." Gia Cát Long Phi cười mờ ám nói, hồng lâu hạng đối với nam nhân mà nói quả thật có lực hấp dẫn vô cùng lớn.
"Chuyện này phải giữ bí mật... Không thể để cho người ta biết. Nếu như bị phụ thân biết được, không thể tưởng tượng ra ta sẽ bị trách phạt như thế nòa nữa... ." Tiểu thiếu gia có phần sợ hãi nói.
"Được rồi, trước hết chúng ta hãy nói chánh sự đã."
"Có phải vừa rồi ngươi đã nghiêm trang thề thốt, giúp sư phụ theo đuổi tỷ tỷ của ngươi..." Gia Cát Long Phi không quên nhắc nhở một câu, mở mồm ngậm miệng chủ đề cũng không ngoài chuyện Triệu Ngọc Nhi.
"Chỉ là phải chờ ta thi đỗ Trạng Nguyên, phụ thân nhất định sẽ rất vui vẻ, đến lúc đó ta chỉ cần yêu cầu phụ thân, thành toàn cho hai người các ngươi, hắn nhất định sẽ đáp ứng..." Vẻ mặt Tiểu thiếu gia nghiêm trang nói, nước miếng trong miệng bay tứ tung.
"Tiểu tử này, cứ như vậy, đem tỷ tỷ bán ra ngoài, ta nghĩ tỷ tỷ ngươi nhất định sẽ rất thương tâm..." Gia Cát Long Phi vẻ mặt cười xấu xa nói.
"không đâu, không đâu, sư phụ tài năng hơn người như thế, quả thật là nhân trung chi long, tỷ tỷ sẽ không ủy khuất..."
"Chỉ là thân phận giữa các ngươi hơi kém một chút... Đây mới là vấn đề lớn nhất. Nếu không sư phụ, ngươi cũng đi thi công danh đi, bằng tài trí của ngươi, thi lấy nho nhỏ công danh coi như dễ như trở bàn tay..." Tiểu thiếu gia suy nghĩ một chút, đề nghị biện pháp nói.
"Chỉ cần tỷ tỷ của ngươi chịu gả cho ta, ta nhất định sẽ đi thi lấy công danh, cho dù thi mười lần cũng không có vấn đề gì..." Gia Cát Long Phi ngẩng đầu ưỡn ngực, hào khí vạn trượng nói.
"Đúng vậy, đúng vậy..." Tiểu thiếu gia bắt chước giọng nói Gia Cát Long Phi, không ngừng phụ họa vỗ mông ngựa, hai người ta ngâm ngươi xướng, tựa như cấu kết với nhau làm việc xấu.
Hai người vừa oanh oanh liệt liệt thảo luận một lúc lâu, lúc này Gia Cát Long Phi mới tiễn tiểu thiếu gia đi về, tứ chi rã rời nằm chết dí trên giường.
Gia Cát Long Phi lười biếng nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi một hồi, chỉ là đại não mỏi mệt nhưng vẫn vận động suy nghĩ không ngừng.
Mấy ngày liên tiếp, bởi vì chuyện mở cửa tiệm, làm Gia Cát Long Phi lăn qua lăn lại đến sức cùng lực kiệt, không chỉ mỗi ngày phải chạy đi chạy lại hai bên Triệu phủ với chỗ ở Tiên nhi, mà còn phải làm rất nhiều chuyện vặt, hơn nữa phải động não suy nghĩ rất nhiều vấn đề phiền toái, không một khắc thanh nhàn. Cảm khái vạn phần, hắn nhịn không được ngáp dài, trong lúc bất tri bất giác, đã vù vù tiến vào mộng vu sơn, say mê trong mộng cảnh tốt đẹp.
Lúc này, cửa phòng bị một đôi ngọc thủ nhẹ nhàng đẩy ra, một bóng hình dịu dàng dụ nhân người chậm rãi đến gần, tròng mắt xinh đẹp đánh giá bốn phía một chút, nhìn bộ dạng lộn xộn trong phòng, nhịn không được lắc đầu, thầm than: "Tên A Phi này, sao lại bừa bộn như vậy... Mặc dù con người khôn khéo có thừa, nhưng lại vô cùng lười biếng, chỉ có vài ngày mà đã làm cho phòng ở loạn thành một mớ như vậy".
"Ai, có thời gian, phải dặn dò Thúy nhi tới đây giúp hắn thu thập một chút mới được ." Vừa nói, cô gái khẽ cười, bộ dáng quyến rũ động lòng người không sao tả xiết.
"Ngọc nhi, Ngọc nhi, không nên đi a! Tới đây thơm một cái..." Trong giấc mộng Gia Cát Long Phi nói mê man.
Hạnh nhãn Triệu Ngọc Nhi mở trừng, nhất thời gương mặt trắng nõn đỏ ửng tẫn nhuộm một mảnh, lan đến tận bên tai, vừa thẹn vừa giận.
"Cái tên vô lại này." Triệu Ngọc Nhi khẽ nói một tiếng, nhưng cũng không muốn dạy dỗ tên nô tài không biết liêm sỉ này, bởi vì ở trong lòng của nàng, Gia Cát Long Phi đã sớm không phải là nô tài, tựa như là bằng hữu của nàng, là tri kỷ của nàng. Đây là một loại cảm giác khó nói nên lời, dù sao trong lòng nàng Gia Cát Long Phi cũng đã định vị một hình ảnh dần dần rõ nét.
"Uy, rời giường đi! Dậy Ăn cơm !" Triệu Ngọc Nhi đi lại vài bước, không khỏi nhẹ giọng kêu to gọi hắn dậy.
Gia Cát Long Phi ngủ rất tự nhiên, căn bản không có phản ứng, chẳng qua là bản năng nhíu hai cái chân mày một cái, đảo qua thân thể, lại tiếp tục ngủ vùi, tựu như heo chết vậy.
"A Phi, mau thức dậy, ăn cơm thôi..." Triệu Ngọc Nhi lắc đầu, môi nhẹ mân, rồi dùng lực lấy tay đẩy thân thể Gia Cát Long Phi hai cái, phải nhớ rằng nàng là một thiên kim đại tiểu thư, lại đi gọi một tên hạ nhân rời giường, việc này có thể nói là chuyện hoang đường bao nhiêu đây.
"Thúy nhi, lúc khác đi, đừng ầm ĩ nữa, cẩn thận ta..." Gia Cát Long Phi có phần phiền chán, cáu gắt, hắn khua tay múa chân mắng.
Triệu Ngọc Nhi nghe vậy, không khỏi "phốc xích" cười một tiếng, thần thái mê người, chỉ là sắc mặt càng thêm đỏ bừng, hai tròng mắt nàng nhẹ động nhìn gương mặt an lành của Gia Cát Long Phi, trong lòng nàng sinh ra một loại cảm giác khác thường khó diễn tả bằng lời, nhớ tới những biểu hiện kinh người của hắn trong Triệu phủ thời gian qua, cùng với học thức cao thâm, trong lòng chợt dâng lên vài cảm xúc ngổn ngang, hắn đến tột cùng là hạng người gì? Tại sao luôn làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ của hắn?