Hỗn đản, ngươi nghĩ cái vớ vẩn gì thế." Lâm Tiểu Vũ sau khi ngẩn ngơ, liền lập tức hiểu được ý tứ của Lam Phong, sau đó đánh một quyền lên vai hắn.
Tiếp theo nàng chỉ vào mặt Lam Phong, nói :"Là da của ngươi, như thế nào lại trắng hơn rất nhiều, hơn nữa còn mịn màng, ngươi thật là đi tu hành sao?"
Nữ nhân a, chú ý trúng chỗ đó, không quản là nữ nhân nào nhìn thấy làn da của người khác trắng lên, liền rất muốn biết phương pháp, hơn nữa còn có thể đi làm, không quản phương pháp kia khổ cực cỡ nào.
Lâm Tiểu Vũ cũng không ngoại lệ, nàng sau khi nghe Lam Phong nói, nàng có thể đi làm chuyện tình nàng luôn luôn không thích — luyện võ. Bất quá, luyện võ thật có thể trắng hơn sao? Nghi ngờ quá...
Cho nên, nàng mới hỏi Lam Phong, hỏi hắn thật sự đi tu hành sao, người ta đi tu hành, làn da đều trở nên thô ráp, thế nhưng hắn lại tương phản, trắng và mịn màng hơn.
Ta trắng hơn sao? Lam Phong có chút nghi hoặc, biến hóa là ở da của hắn, cho nên hắn cũng không có phát giác. Mà Lâm Tiểu Vũ bất đồng, nàng là hơn chục ngày không gặp Lam Phong, tự nhiên lập tức phát giác.
"Ta đương nhiên là đi tu hành, bằng không làm sao có biện pháp ứng phó quyết đấu với Bỉ Nhĩ, phải biết rằng hắn thuộc lớp vũ kỹ a03, coi như hắn là kém cỏi nhất trong lớp, cũng so với ta hai tháng trước mạnh hơn nhiều." Lam Phong tức giận trả lời.
Tiếp theo hắn dừng một chút, sau đó nói :"Về phần trắng lên, ta không rõ ràng lắm, dù sao ta những ngày này đều chỉ tu hành.
Không nói như vậy thì nói như thế nào, chẳng lẽ nói mình bản thân mỗi ngày phụ độc dược, vận công bức độc, để kích thích lực tăng trưởng.
"Không phải chứ, ngươi tu hành như thế nào?" Lâm Tiểu Vũ ngạc nhiên hỏi.
"Không phải là lão sư dạy thế này..." Lam Phong bắt đầu nói lung tung, hắn cũng không muốn bị người phát bí mật mình luyện khí công, coi như là thân nhân cũng không nói, thế giới này có vẻ như hắn không có thân nhân, cho nên càng sẽ không nói.
Còn thân nhân ở địa cầu, bọn họ vốn đã biết, còn cần nói sao...
Cứ như vậy, Lam Phong nói lung tung, Lâm Tiểu Vũ hỏi, hai người cứ như vậy đi về phía các thiếu nữ thuộc lớp của Ngả Mễ Lệ, đi đến trước mặt Mộ Dung Thiên Tầm và Bỉ Nhĩ còn đang bảo trì tư thế ngơ ngác nhìn hai người bọn họ.
" Bỉ Nhĩ, có thời gian thì nói chuyện quyết đấu, hiện tại các ngươi cứ tiếp tục..." Lam Phong đi qua bên người Mộ Dung Thiên Tầm, chỉ là nói một câu như vậy, sau đó tiếp tục đi về phía Ngả Mễ Lệ.
"A..." Toàn bộ thiếu nữ đều há to miệng, các nàng không thể tưởng tượng được Lam Phong có thể nói một câu như vậy rồi bước đi, hoàn toàn không quản đến Mộ Dung Thiên Tầm hiện tại có nguyện ý để Bỉ Nhĩ cầm tay hay không, thậm chí giống như cho rằng nàng cùng với Bỉ Nhĩ như vậy là bình thường, còn kêu bọn họ tiếp tục.
Các nàng đang tức giận thay cho Mộ Dung Thiên Tầm, trong đoạn thời gian này, nàng mỗi ngày đều vì tên tiểu tử hỗn đản này mà lo lắng, thậm chí vì chuyện của hắn còn cùng Bỉ Nhĩ cãi nhau vài lần, mà đổi lại là sự không thèm đếm xỉa, hoàn toàn không đếm xỉa.
Vừa rồi tiểu tử hỗn đản này, ngày cả chào hỏi cũng không nói một câu, chỉ nói với Bỉ Nhĩ một câu mà thôi.
Mộ Dung Thiên Tầm nhìn thấy Lam Phong thì ngẩn người, nhất thời không biết nên nói cái gì...
Bỉ Nhĩ nhìn thấy Mộ Dung Thiên Tầm vừa thấy được Lam Phong liền bắt đầu ngẩn người, trong mắt rõ ràng còn toát ra sự vui sướng, hơn nữa đoạn thời gian này, Mộ Dung Thiên Tầm bởi vì Lam Phong mà cãi nhau với hắn vài lần, hơn nữa Lam Phong còn làm cho hắn khó chịu vì phải chờ đợi, chờ đợi quyết đấu, cho nên ánh mắt hắn nhìn Lam Phong bây giờ, rất là oán hận...
Hận không thể hiện tại giết chết Lam Phong.
Lam Phong thì một chút cũng không có nhận thấy ánh mắt của mọi người, nếu như nói ánh mắt có thể giết người thì hắn đã bị "loạn mắt" giết chết, hắn hiện tại rất là tiêu sái đến trước mặt Ngả Mễ Lệ.
"Lão sư, ta đã trở về." Lam Phong cười nói.
Ngả Mễ Lệ gật gật đầu, ôn nhu nói :"Ân, trở về là tốt rồi, ngươi hiện tại đi xử lý chuyện của ngươi đi."
Tình huống trả phép này, như thế nào cảm giác giống như là thân nhân nhiều năm gặp lại, làm cho người khác có chút mê loạn.
Giữa Lam Phong và Ngả Mễ Lệ cũng chỉ nói đơn giản hai câu như thế, không có dư thừa, nói xong Lam Phong trở về, đi tới phía Bỉ Nhĩ...
" Buông tay!" Nhìn thấy Lam Phong đi tới, nàng đột nhiên phát giác mình cùng mình cùng Bỉ Nhĩ còn bảo trì động tác vừa rồi, vì thế tay vung, lạnh lùng nói.
Hôm nay nàng rất tức giận, Lam Phong đã năm mươi hai ngày không thấy, mà Bỉ Nhĩ thì vẫn còn đến dây dưa, nàng trước đó đã nói qua với Bỉ Nhĩ, trước khi Lam Phong chưa quay về, nàng không muốn nhìn thấy Bỉ Nhĩ.
Bởi vì, nàng nhìn thấy Bỉ Nhĩ thì liền sẽ nhớ tới hành vi đê tiện của hắn, đưa ra quyết đấu đê tiện, mới làm cho Lam Phong chạy đi tu hành, hơn nữa còn không biết hắn đi nơi nào.
Suốt năm mươi hai ngày không có tin tức, đây là chuyện chưa từng có qua, trước kia coi như nàng không để ý tới Lam Phong, nhưng mà nàng lại biết Lam Phong mỗi ngày ở đâu, so với lần này khác biệt.
Bỉ Nhĩ cũng là rất buồn bực, rõ ràng là bạn gái của mình, lại đi lo lắng cho đối thủ của mình, thậm chí còn bởi vì đối thủ của mình mà gây mâu thuẫn với mình, không muốn nhìn thấy mình, hơn nữa còn để cho mọi người đều biết...
"Ta không buôn, nàng là nữ nhân của ta." Bỉ Nhĩ lớn tiếng nói, tay hắn cũng cầm lấy cánh tay Mộ Dung Thiên Tầm không buông.
Mộ Dung Thiên Tầm cả giận nói :"Ngươi nói lại cho rõ ràng, ta khi nào thành nữ nhân của ngươi, chúng ta còn chưa tới mức độ đó. Ngươi mau buông tay ta ra." Nữ nhân và bạn gái hai từ này đôi khi giống nhau, nhưng mà có đôi khi sự khác biệt rất lớn.
" Bỉ Nhĩ, ngươi là một quý tộc, nên có bộ dáng của quý tộc."Thiếu nữ từng an ủi Mộ Dung Thiên Tầm nói, nàng là nhân vật linh hồn của lớp Ngả Mễ Lệ, rất nhiều người đều coi nàng làm chủ, cũng có thể nói thiếu nữ này là chị đại của lớp này.
Tên của nàng hình như là...
Đúng rồi, tên là Phỉ Nhi Hồ...
"Phỉ Nhi Hồ, chuyện của chúng ta ngươi đừng có xen vào, không cần cho rằng ngươi là Hồ gia đại tiểu thư của bách thu vương quốc là ngon lắm." Bỉ Nhĩ trừng mắt nhìn Phỉ Nhi, tiếp đó nói với Mộ Dung Thiên Tầm :"Thiên Tầm, nàng nói đi, có phải nàng đã yêu tên Lam Phong kia không?"
"Không phải, ta đã nói với ngươi rất nhiều lần, tình cảm của ta đối với A Phong không giống với ngươi, hắn là đệ đệ ta, ngươi là bạn trai của ta, hai cái này hoàn toàn khác nhau, chính là ngươi cứ lặp đi lặp lại vấn đề này nhiều lần, ta không muốn nói cái chuyện nhàm chán này với ngươi nữa, ngươi mau buông tay." Mộ Dung Thiên Tầm vận khởi đấu khí, muốn Bỉ Nhĩ bỏ tay ra, nhưng mà, thực lực của Bỉ Nhĩ so với nàng mạnh hơn rất nhiều, sao có thể để nàng thoát ra."
"Chuyện cười, nàng không thấy những lời này rất buồn cười sao? Coi như hắn là đệ đệ nàng, nàng cũng không cần có bộ dáng lo lắng như vậy, bộ dáng của nàng trong đoạn thời gian này ai cũng nhìn thấy rõ. Nàng vì hắn cãi nhau với ta, vì hắn mà không muốn gặp ta, đây còn bảo là khác nhau sao?" Bỉ Nhĩ cười lạnh nói, muốn kiếm cớ cũng phải tìm cái cớ lọt tai một chút, nói như vậy tính lừa trẻ con sao.
"Ngươi nghĩ rằng ta muốn vậy sao? Mỗi khi ta nghĩ đến chuyện ngươi đưa ra lời quyết đấu với hắn, ta liền rất không cao hứng, cũng bởi vì ngươi mà hắn biến mất suốt năm mươi hai ngày, năm mươi hai ngày đó. Ngươi có biết không, từ nhỏ đến lớn, hắn cho tới bây giờ chưa có bao giờ biến mất khỏi tầm mắt của ta quá một ngày." Mộ Dung Thiên Tầm kích động nói —
"Còn có một chuyện trọng yếu nhất, cũng là chuyện do ngươi mà gây nên, năm nay ta đã bỏ lỡ sinh nhật của hắn."
Từ nhỏ đến lớn, Lam Phong tuy rằng chưa từng có tặng quà cho Mộ Dung Thiên Tầm, nhưng mà Mộ Dung Thiên Tầm hằng năm đều tặng quà sinh nhật cho hắn, tuy mấy năm gần đây nàng không có nói chuyện với Lam Phong, nhưng mà sinh nhật hàng năm của hắn nàng cũng sẽ chuẩn bị một món quà cho hắn...
Nàng có thể quên sinh nhật của hắn sao? Không có khả năng, nàng sẽ không quên sinh nhật của hắn, bởi vì sinh nhật của hắn chỉ cách sinh nhật của nàng có mười ngày, vào ngày sinh nhật của nàng thì nàng cũng thầm nhắc nhở mình là sinh nhật của Lam Phong sắp tới rồi. ..