..."
Trong nhất thời, tất cả mọi người trầm mặc, mặc cho ai đều có thể cảm nhận được tình cảm Mộ Dung Thiên Tầm dành cho Lam Phong, là một loại tình cảm làm cho người ta cảm thấy hâm mộ, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, làm cho người ta cảm thấy đó là một loại tình cảm chấp nhất.
Tuy nói như thế, nhưng mà rất kỳ quái, mọi người lúc này rõ ràng cảm thấy được, tình cảm này chính là thân tình, mà không phải là tình yêu, có lẽ giờ khắc này tất cả mọi người đã bị tình cảm của Mộ Dung Thiên Tầm cảm nhiễm mới có thể như vậy.
Có lẽ, đây chỉ trong nhất thời, nhưng lại làm cho người ta ấn tượng khắc sâu.
Lam Phong lúc này, cũng không dám tin nhìn Mộ Dung Thiên Tầm, nghĩ đến mình là không phải sai lầm rồi chứ, coi như linh hồn của mình không phải là Lam Phong kia, nhưng lại cùng thân thể, vậy có nên tiếp nhận phần tình cảm này hau không, để cho tình cảm chấp nhất nhưng làm người ta ấm áp này tiếp tục.
Lam Phong nhất thời mê mang, có lẽ tiếp tục như vậy, hắn sẽ bị Mộ Dung Thiên Tầm làm cảm động...
Có lẽ là ông trời an bài, không muốn làm cho Lam Phong tiếp nhận cùng tiếp tục phần tình cảm rối loạn này, nhưng vào lúc này, Bỉ Nhĩ giận kêu lên :"Chẳng qua là không gặp năm mươi mấy ngày mà thôi, bất quá là bỏ qua một lần sinh nhật mà nàng đã khó chịu như vậy, thế sau này thì sao? Nàng chẳng lẽ muốn buộc hắn bên cạnh mình? Vậy rõ ràng cả đời không cần lập gia đình, cùng với 'đệ đệ' của nàng sống hết nửa đời sau đi."
" Nếu thật là như vậy, ta thà rằng không lấy chồng." Mộ Dung Thiên Tầm không hề nghĩ ngợi trực tiếp buột miệng nói ra.
"Vậy nàng cho ta là cái gì, là vật thế thân của hắn sao? Nếu không phải hắn chọc nàng tức giận, nàng có phải căn bản sẽ không làm bạn gái của ta đúng không?" Bỉ Nhĩ một lần nữa chỉ trích tình cảm lẫn lộn của Mộ Dung Thiên Tầm, bất quá cũng khó trách, thế nhân cũng lẫn lộn, nhưng nào có loại người như Mộ Dung Thiên Tầm.
Mộ Dung Thiên Tầm nhìn Bỉ Nhĩ, bình tĩnh nói :"Ngươi không phải là người thay thế hắn, ta đã nói rất nhiều lần, hắn và ngươi khác nhau. Bất quá quên đi, ta nghĩ coi như lần này ngươi chiến thắng quyết đấu, ta cũng sẽ không ở cùng một chỗ với ngươi nữa, có lẽ là ta trước kia thiếu suy nghĩ, không có rõ ràng đối với ngươi là tình yêu hay đơn giản là bị lời ngon ngọt của ngươi làm cho ta mê loạn, nên đáp ứng làm bạn gái của ngươi."
Tình cảm của Mộ Dung Thiên Tầm đối với Bỉ Nhĩ, đơn giản ứng với một câu nới, thiếu nữ nào mà không mộng mơ.
Nàng hiện tại mới qua sinh nhật mười lăm tuổi, nói các khác, nàng mới tròn mười lăm tuổi, thử hỏi, một tiểu cô nương mười lăm tuổi, được người khác phái theo đuổi mãnh liệt, trong cơ mê loạn xác suất đáp ứng có lớn không?
Đáp án trong suy nghĩ của mọi người đa số giống nhau, rất lớn.
Mà trên thực tế, Bỉ Nhĩ theo đuổi Mộ Dung Thiên Tầm chỉ có nửa năm, Mộ Dung Thiên Tầm chống cự không nổi lời ngon tiếng ngọt của Bỉ Nhĩ mà đáp ứng, chính ngay vào lúc Lam Phong đi vào thế giới này hơn mười ngày, mà khi ở nhà ăn là đang trong "tuần trăng mật" của hai ngươi, dĩ nhiên là tương đối thân thiết một chút.
Ách, mọi người sẽ hỏi, vì cái gì trùng hợp như thế, sớm không sớm muộn không muộn, không phải sau khi Lam Phong cùng Mộ Dung Thiên Tầm tách ra. Điều này, mọi người không nên quên, Mộ Dung Thiên Tầm hiện tại mới mười lăm tuổi, mấy năm trước, nàng bao nhiêu tuổi? Tiểu nha đầu ai sẽ theo đuổi chứ, trừ phi có ham muốn đặc thù.
Mà thế giới này cũng không giống như như địa cầu, mười lăm tuổi bắt đầu yêu đương là bình thường. (thế cho nên ít xảy ra hiện tượng weitei!!!)
Thuận tiện nói luôn, tuổi thọ của người ở thế giới này tương đối dài, người bình thường cũng có thể sống đến hơn một trăm tuổi, nếu luyện võ thì lâu hơn, ách, là Nhân Tộc, chưa nói đến chủng tộc khác.
Bởi vậy, mọi người công nhận thời kỳ thành niên trung bình là hai mươi tuổi, sở dĩ nói trung bình, là bởi vì có một số quốc gia có chút khác biệt, có khi là mười sáu tuổi, có khi là mười tám tuổi, mà cũng có khi là hai mươi hai tuổi, hai mươi bốn tuổi...
Tiếp tục chủ đề vừa rồi, tuy nói tình cảm của Mộ Dung Thiên Tầm đối với Bỉ Nhĩ có chút mù quáng, nhưng mà chung quy người có tình cảm, chỉ cần ở chung lâu ngày, tình cảm tự nhiên bồi dưỡng.
Nhưng mà Bỉ Nhĩ đối với chuyện của Lam Phong biểu hiện quá kém, làm cho Mộ Dung Thiên Tầm tại trong đoạn thời gian này, không còn sự cuồng nhiệt, ngẫm lại tình cảm giữa nàng và Bỉ Nhĩ, rõ ràng, cũng rất lý trí, liền biết mình nên làm như thế nào.
Mộ Dung Thiên Tầm cũng không phải là không có cho Bỉ Nhĩ cơ hội, nhưng mà Bỉ Nhĩ không có nắm chắc, không nên dây dưa với Lam Phong.
Kỳ thật Mộ Dung Thiên Tầm nói không có sai, không có lừa Bỉ Nhĩ, tình cảm của nàng đối với Lam Phong cùng với hắn hoàn toàn khác nhau, không hề có mâu thuẫn với nhau, nặng bên này nhẹ bên kia.
Mọi người có thể lý giải tình huống giữa vợ chồng và người thân, giữa hai bên có xung đột thì sẽ có người nghiêng về người mình yêu một chút, nhưng lại có người thì trọng thân tình hơn một chút.
Mộ Dung Thiên Tầm chính là loại người sau, hơn nữa không chỉ có một chút...
"Tiện nhân, ngươi nói cái gì?" Đến lúc này, Bỉ Nhĩ giống như đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác, không còn dáng vẻ văn nhã lúc trước khi bên cạnh Mộ Dung Thiên Tầm.
Điều này làm cho Mộ Dung Thiên Tầm mở mắt ra, nguyên là trước kia hắn đối với mình chỉ là giả nhân giả nghĩa, lúc này nàng cảm thấy may mắn cho mình...
"Ngu ngốc, nghe còn không hiểu sao? Đơn giản mà nói, ngươi bị đá rồi, Mộ Dung Thiên Tầm vứt bỏ ngươi rồi." Lam Phong sau đó đi về phía Bỉ Nhĩ, không mặn không nhạt nói một câu, ý châm chọc thấy rõ.
Bỉ Nhĩ mắt lộ ra hung quang nói :"Phế vật, ngươi câm miệng cho ta, chuyện của ngươi chờ đó ta tính..."
" Không cần chờ, chúng ta hiện tại tính toán cho rõ ràng đi, Ngươi cũng đừng có quấn lấy Mộ Dung Thiên Tầm, nhiều người nhìn như vậy, mặt dày như ngươi là muốn dọa người sao?" Lam Phong vẻ mặt khinh bỉ nói, "Đến đây, chúng ta nói chính sự."
"Có nghe hay không, mau bỏ tay ngươi ra." Mộ Dung Thiên Tầm nói, đồng thời trong lòng thật cao hứng, A Phong hiện tại đang giúp ta...
"Được! Các ngươi được lắm!" Bỉ Nhĩ cuối cùng chống cự không nổi ánh mắt khinh bỉ của mọi người, buông tay Mộ Dung Thiên Tầm ra, sau đó đối mặt Lam Phong hung tợn nói :" Ngươi nói nhanh một chút, thời gian, ta hiện tại không chờ được nữa trên sân thi đấu chém ngươi thành mảnh nhỏ."
"Ngươi đã chờ không được, vậy thì vào lúc ba giờ trưa ngày mai. Còn có, nhớ mang theo y sư đến." Lam Phong mỉm cười nói.
"Ngày mai?" Bỉ Nhĩ không nghĩ tới Lam Phong lại nhanh như vậy.
Không đợi Bỉ Nhĩ nói chuyện —
" Lam Phong..." Lâm Tiểu Vũ chạy đến bên người Lam Phong, sau đó cầm lấy bờ vai của hắn, thì thầm bên tai của hắn...
"Không phải chứ, đại tiểu thư, ngươi còn có hứng thú này?" Lam Phong kinh ngạc nhìn Lâm Tiểu Vũ.
" "Như thế nào, ta bảy ngươi ba."
"Năm năm!" Lam Phong đáp lại Lâm Tiểu Vũ một câu, sau đó nói với Bỉ Nhĩ :"Khụ khụ, thời gian lui lại một ngày, ba giờ trưa ngày mốt." .