Được Tiêu Văn Bỉnh đồng ý, hoặc là có thể như người nào nói, thức thời là tuấn kiệt. Tóm lại, bề ngoài hai bên nói chuyện thập phần hòa hợp, có thể nói là vô cùng vui mừng.
" Tiêu huynh đệ, ngươi không có công phu trong người, không bằng để cho bần đạo đưa ngươi đi một đoạn đường?"
Bần đạo? Tiêu Văn Bỉnh ngẩn ra, xưng hô này hình như đã lâu không có nghe được. Nếu không phải biết được người này có bản lĩnh mà mình không thể tưởng tượng được, thật có thể nghĩ hắn bị bệnh thần kinh.
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh khinh thường, nhưng trên mặt lại biểu hiện sự vui thích, liên tục gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: " Tốt, xin hỏi đạo trưởng làm sao xưng hô?"
" A, là bần đạo sơ sót." Người giả mù nghiêm sắc mặt, duối tay lên mặt vuốt một cái, khi buông tay ra, không ngờ lại lộ ra một khuôn mặt anh tuấn: " Bần đạo Minh Muội, có lễ."
" Minh Mị? A...ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu." Tiêu Văn Bỉnh đối với công phu thay đổi khuôn mặt của hắn hoàn toàn bái phục, chỉ một chút như vậy, thế nhưng có thể thay đổi khuôn mặt, bản lĩnh này so với ma thuật sư càng thần kỳ hơn.
Nghe nói trong kịch hồ quảng của Trung Quốc có ảo thuật biến sắc mặt, không biết có phải là thoát thai như thế.
Nhưng vừa nghe đạo hiệu của hắn, Tiêu Văn Bỉnh không nén được buồn cười trong lòng. Minh Mị, ân...bộ dáng mặt trắng này quả thực là mị a. Đạo hiệu này, trong lòng Tiêu Văn Bỉnh nghĩ thật tà ác, không biết hắn có phải là tên ma cô hay không.
Minh Muội cười cười nhìn Tiêu Văn Bỉnh, nếu hắn biết suy nghĩ hiện giờ trong lòng Tiêu Văn Bỉnh, sợ là đã sớm tát một cái thật mạnh.
Minh Muội đột nhiên duỗi tay kéo Tiêu Văn Bỉnh.
Trên da thịt Tiêu Văn Bỉnh nhất thời nổi da gà, trong lòng hắn kêu khổ, nhưng mình lại không có ham mê về phương diện này a.
" Tiêu huynh đệ, bần đạo phải làm phép, ngươi cẩn thận." Minh Muội nói xong, duỗi tay ra khoa tay múa chân trên không trung vài cái, trong miệng khẽ quát một tiếng: " Đốt..."
Hai mắt Tiêu Văn Bỉnh bỗng nhiên mở to, trong không gian hư vô đột nhiên xuất hiện một đồ án hình thù kỳ quái, lòe lòe, phát ra quang mang chói mắt. Đây là hắn tận mắt nhìn thấy, cũng không giả dối, trong lòng rung động thật không có khả năng hình dung.
" Đi..." Minh Muội khẽ quát một tiếng, tấm hào quang trong không trung kia giống như nhận được mệnh lệnh, chợt bạo liệt mở ra, hướng trên người Tiêu Văn Bỉnh vọt tới.
Tiêu Văn Bỉnh trong lòng rùng mình, nhưng tay hắn bị Minh Muội năm, căn bản không thể trốn tránh. Hơn nữa đạo ánh sáng này tốc độ cực nhanh đến nỗi không cho hắn cơ hội trốn tránh.
Vô số quang mang từ phía sau tiếp phía trước chạy vào bên trong thân thể Tiêu Văn Bỉnh. Ngay sau đó, chuyện kỳ diệu đã xảy ra.
Tiêu Văn Bỉnh đột nhiên phát hiện thân thể của mình nhẹ bay lên, giống như không có một chút sức nặng, tựa hồ chỉ cần một trận gió nhẹ thổi tới, có thể đưa hắn bay ra xa.
" Tiêu huynh đệ, đi rồi."
Minh Muội đạo sĩ nói xong, lôi kéo Tiêu Văn Bỉnh tay dùng một chút lực, nhất thời nhanh như gió đi về phía trước.
Tai nghe được tiếng gió " vù vù" thổi qua, Tiêu Văn Bỉnh trong lòng nhảy loạn, tâm tình của hắn căng thẳng vô cùng. Kích thích, tuyệt đối kích thích, loại cảm giác nhanh như chớp này mang đến kích thích tuyệt đối không có thứ gì có thể sánh bằng.
Cũng không biết qua bao lâu, nhưng Tiêu Văn Bỉnh tuyệt đối có thể khẳng định, bọn họ đã đi không biết bao xa.
Nơi này là đỉnh núi, phía trên đỉnh núi là một vách núi đen, Minh Muội lôi kéo Tiêu Văn Bỉnh tiến thẳng tới vách núi đen.
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh hoảng hốt, hắn há mồm muốn nói, nhưng một cơn gió ập vào cổ họng, đem thanh âm của hắn tống ngược vào.
Bọn họ tốc độ cực nhanh, không ngờ đạt tới tình trạng như thế. Nếu Tiêu Văn Bỉnh không phải đang đeo một bộ kính râm, như vậy lúc này đã sớm không thể mở mắt ra.
Mắt thấy như muốn tới đỉnh núi, Minh Muội không hề giảm tốc độ, ngược lại càng thêm mau lẹ ba phần.
Cánh tay Tiêu Văn Bỉnh ra sức huy động, muốn thoát khỏi bàn tay của Minh Muội. Tuy rằng không biết Minh Muội đang làm cái quỷ gì, theo lý mà nói, hắn không nên thương tổn tới tính mạng của mình mới đúng.
Bất quá, ở tình huống không nắm vẹn toàn, hắn không muốn bốc đồng phiêu lưu.
Một bàn tay của Minh Muội giống như kiềm sắt, tùy ý Tiêu Văn Bỉnh giãy dụa như thế nào, thủy chung không hề nhúc nhích mảy may.
Một bước, hai bước, đã đến bên cạnh vách núi. Minh Muội không hề có ý dừng lại, một chân đã bước ra vách núi.
Tâm trạng Tiêu Văn Bỉnh hoàn toàn trầm xuống, nhưng không đợi hắn bắt đầu kêu rên, cảnh vật trước mặt trở nên biến đổi.
Chim hót hoa thơm, đẹp không sao tả xiết. Một năm bốn mùa, cây cỏ xanh tươi, cao lớn như thân người. Trên mặt cỏ lấm chấm hoa tươi, màu vàng, trắng, tím, như sao giăng đầy trời.
Mặt cỏ hơi nghiêng một chút, màu xanh biếc đập vào mắt, đang lúc mùa xuân hạ khiến cho ấn tượng của người càng thêm sâu sắc.
Một mảnh thần tiên phủ đệ tuyệt vời.
Lần đầu chứng kiến địa phương thần kì như thế, Tiêu Văn Bỉnh hoàn toàn bị lạc trong đó. Cũng không biết qua bao lâu, hắn rốt cuộc tỉnh táo lại, giương mắt nhìn qua, Minh Muội đang mỉm cười nhìn mình.
Trong lòng hắn lập tức hiểu rõ, đạo sĩ này rõ là cố ý làm vậy.
Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh kinh ngạc, không nghĩ ra vì sao hắn lại làm như vậy. Thực lực giữa hai người bọn họ, căn bản là hơn kém như trời với đất, nếu Minh Muội đạo sĩ này có ý đồ gì bất lương, hắn tuyệt đối không có con đường sống phản kháng.
Một khi đã như vậy, lại vì sao phải phí công làm hắn hoảng hốt như thế.
" Tiêu huynh đệ, nơi này chính là cửa vào của Mật Phù Môn chúng ta, ngoại trừ đệ tử nội môn cùng với một ít đệ tử ngoại môn, không được gia sư cho phép, đừng ai mơ tưởng tiến vào."
" A...vậy sao ta có thể tiến vào." Tiêu Văn Bỉnh thuận miệng hỏi.
Nhưng những lời này vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận không ngừng. Tiến vào rồi thì được thôi, còn nói nhiều như vậy làm chi, nếu chọc hắn giận lên, không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao.
Làm không tốt, trêu chọc họa sát thân, vậy thật là oan uổng.
Minh Muội đạo sĩ cũng ngẩn ra, hắn xấu hổ cười cười, nói: " Tiêu huynh đệ tự nhiên là khác hẳn."
Bất quá đến tột cùng là bất đồng chỗ nào, hắn lại không hề đề cập tới.
Mang theo Tiêu Văn Bỉnh đi tới một căn phòng, Minh Muội vỗ hai tay, hai tiểu đạo đồng lập tức đón chào.
Minh Muội chỉ vào Tiêu Văn Bỉnh, nói: " Đây là khách nhân của ta, các ngươi hầu hạ cho tốt."
" Dạ..." Hai tiểu đạo đồng tựa hồ rất sợ hãi hắn, lập tức cùng kêu lên đáp ứng, không dám chần chờ.
Minh Muội quay đầu qua, khi nhìn Tiêu Văn Bỉnh, đã là vẻ mặt tươi cười: " Tiêu huynh đệ, ngươi ngồi đây một chút, có gì cần cứ việc phân phó bọn họ đi làm, nếu bọn họ có chỗ nào chậm trễ, sau đó ta sẽ đánh gãy chân bọn họ cho ngươi hết giận."
Hai tiểu đạo đồng rùng mình một cái, xem bộ dáng bọn hắn, chỉ sợ đau khổ này không chỉ nếm qua một lần.