Minh Muội rời khỏi phòng, vội vã đi tới một cái sân, hắn ở ngoài cửa gõ nhẹ, sau đó cung kính chờ.
Sau một lúc lâu, cửa không gió tự động, mở ra. Minh Muội quen thuộc tiêu sái đi vào, những cánh cửa bên trong đều mở rộng ra. Hắn một đường đi tới, hoàn toàn thông suốt.
Trong căn phòng cuối cùng có một lão đạo râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng, hai lông mày tuyết trắng của lão giống như là thọ tinh, rũ xuống tới hai má. Giống như là lúc ban đầu hắn cạo mặt không cẩn thận, đem lông mày và râu toàn bộ rũ xuống dưới. Nhưng râu mép lại khởi lên cao cao.
" Sư phụ, đại sư huynh đột nhiên phái một người thế tục lên núi báo tin, tựa hồ hắn đang gặp nạn trong người."
" Nga..."
Lão đạo sĩ mở mắt, ánh mắt của hắn bình thản đạm mạc, không có chút nào dao động, giống như thế gian này cũng không còn sự tình gì làm cho hắn vướng bận.
" Tu vi của Quân nhi đã đạt tới Kim Đan cảnh giới, ngoại trừ đám lão gia hỏa chúng ta, còn có người nào có thể làm khó hắn."
" Đúng vậy, đồ nhi cũng nghĩ như thế. Nhưng, người báo tin cho đại sư huynh lại dùng Tam Minh Phù."
" Tam Minh Phù?"
" Dạ đúng."
" Ân, nếu vận dụng Tam Minh Phù, Quân nhi nhất định là gặp phải phiền toái. Người truyền tin đâu?"
" Đồ nhi đã mang vào trong sơn môn."
" Vào sơn môn?" Bên trong hai mắt lão đạo sĩ hiện lên một tia tàn khốc: " Ngươi tự chủ trương?"
" Sư phụ." Minh Muội biến sắc, vội vàng quỳ xuống, cung kính nói: " Lúc đồ nhi cùng người nọ trò chuyện, ngoài ý muốn phát hiện một sự kiện."
" Cái gì?" Tuy rằng thanh âm của lão đạo sĩ không nhanh không chậm, nhưng đồ đệ Minh Muội đi theo hắn nhiều năm, biết rõ lão đạo sĩ đã tức giận.
Hắn không dám chậm trễ, lập tức giải thích: " Sư phụ, đồ nhi phát giác, người này thân có linh căn."
" Linh căn?" Lão đạo sĩ đứng lên, hiển nhiên tin tức này làm cho hắn rất kinh ngạc, thậm chí khó thể trấn tĩnh.
" Ngươi phát hiện?"
" Dạ đúng."
" Ngươi mới chỉ là tu vi Kết Đan hậu kỳ, nếu ngay cả ngươi cũng có thể phát hiện, như vậy linh căn của hắn chẳng phải là..."
Minh Muội ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mặt lão đạo sĩ khó có thể đè nén hưng phấn.
Hắn nhập môn mấy chục năm, là lần đầu tiên nhìn thấy lão đạo sĩ thất thố như thế. Quả thật, bằng vào tu vi của lão nhân gia, thế nhưng còn biểu hiện kích động như thế, có thể hiểu ra được tâm tình hiện giờ của hắn.
" Linh căn của hắn dày, đúng là đệ tử chưa từng thấy. Cho nên đệ tử nhất thời lớn mật, tự tiện làm chủ, đưa hắn vào trong sơn môn, có chỗ vượt quyền, xin sư phụ trách phạt."
" Ha ha..." Lão đạo sĩ cất tiếng cười to, nói: " Phạt ngươi cái rắm."
Minh Muội ngẩn ra, đã thấy lão đạo sĩ chợt dừng vẻ tươi cười, lộ ra vẻ xấu hổ.
Nguyên lai hắn nhất thời hưng phấn quá độ, miệng không nén được, bao nhiêu năm qua là lần đầu tiên thốt lời thô tục trước mặt đệ tử.
" Ngươi làm rất đúng, rất đúng." Lão đạo sĩ ho khan mấy tiếng, lại khôi phục thần thái nghiêm trang túc mục, trên mặt đột nhiên hơi đổi, nói: " Ngươi có nhìn rõ ràng, hắn có phải là đệ tử của phái khác không?"
" Dạ, người này không biết chút pháp thuật, chỉ là Khinh Thân Phù đệ tử dùng thử làm hắn sợ tới mức hồn phi phách tán, tuyệt đối là người chưa từng tiếp xúc đạo môn." Minh Muội chắc chắn nói.
Nhưng hắn lại không biết, Tiêu Văn Bỉnh tuy rằng đối với bản lĩnh thần kì của hắn cũng kinh ngạc không thôi, nhưng không phải sợ tới mức nói không ra lời.
Đi quá vội vàng, tốc độ lại quá nhanh, cho nên căn bản không thể mở miệng, một khi ngừng lại, bỗng nhiên tiến nhập vào một bầu trời khác, trong hoàn cảnh như mộng như ảo, tự nhiên khó tránh khỏi có điều thất thần, nhưng tuyệt đối không phải do kinh sợ quá độ.
" Tốt, tốt..." Lão đạo sĩ luôn miệng trầm trồ khen ngợi, nói: " Ngươi làm tốt lắm, đã làm cho hắn thấy được diệu dụng của đạo thuật, nhưng vẫn còn không đủ, để vi sư tự thân ra tay, làm cho hắn kiến thức một chút tinh túy của đạo môn, khiến cho hắn sinh ra lòng hứng thú, như thế nước chảy thành sông, có thể thu làm đệ tử."
Đánh giá căn phòng thanh lịch lộ vẻ cổ xưa, trong lòng Tiêu Văn Bỉnh âm thầm kì lạ, nơi này tuyệt đối là một địa phương chưa từng gặp trước đây.
" Các ngươi tên gọi là gì?"
" Tiểu nhân Dận Đàn, Dận Vận." Hai tiểu đạo sĩ liền đáp.
Tiêu Văn Bỉnh gật đầu, nhưng cũng không biết nên làm gì mới tốt. Chuyện vừa rồi đã vượt qua sự hiểu biết của hắn. May mắn hắn vốn không phải là người thường, nếu không lúc này đã sớm sợ ngây người.
Bất quá hiểu là như thế, lúc này trái tim hắn nhảy lên rất nhanh, hoàn cảnh này đúng là kích thích lớn đối với hắn.
" Mời tiên sinh dùng trà."
Hai tiểu đạo sĩ ân cần cầm lấy khăn mặt mang tới, đồng thời dâng trà, chuẩn bị điểm tâm thật tốt.
Cảm thấy có chút đói bụng, Tiêu Văn Bỉnh tùy tiện cầm lấy miếng bánh có vẻ ngon mắt, bỏ vào trong miệng.
" Đây là các ngươi làm?"
Không biết có phải là do bụng đói hay không, khối bánh ngọt này đúng là thực phẩm ngon miệng vô cùng.
" Là đầu bếp làm."
" Trên núi có bao nhiêu người?"
Hai tiểu đạo sĩ lộ vẻ khó khăn, nhưng nghĩ tới sự lợi hại của Minh Muội, cuối cùng nói: " Tổng cộng có ba mươi người."
" Là người gì?" Tiêu Văn Bỉnh nhìn thấu vẻ do dự của bọn họ, nhưng hắn đối với nơi này hoàn toàn không biết gì cả, có thể nắm thêm tình huống một chút cũng tốt, vì thế ra vẻ không thấy, tiếp tục hỏi.
" Ngoại trừ tổ sư gia, có năm vị đại gia, ngoài ra là các tạp dịch hầu hạ các vị ấy."
" A..." Trong lòng Tiêu Văn Bỉnh thất kinh, nơi này có sáu chủ nhân, lại phải hơn hai mươi người hầu hạ, bọn họ có cuộc sống gì a, lại xa xỉ như thế.
Ở trong phòng đi một vòng, ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh đột nhiên chăm chú nhìn vào một kiện đồ vật bên trên, hắn khó thể tin nhìn thứ này, không xác định hỏi: " Đây là cái gì?"
Hai tiểu đạo sĩ cũng có vẻ có chút kinh ngạc, thật cẩn thận nói: " Đây là ti vi."
" Ti vi..."
Vẻ mặt Tiêu Văn Bỉnh cực kì cổ quái, hắn một đường tới đây, đã mơ hồ đoán được vài phần, có lẽ truyền thuyết về thần tiên của thế gian là có thật. Đạo sĩ nơi này cho hắn cảm giác như thế, rất có thể hắn đã đi tới động phủ của thần tiên.
Chỉ cần xem nơi này khác hẳn bên ngoài, cũng biết không phải tầm thường. Nhưng khi hắn ở một địa phương tràn ngập sự cổ kính, đột nhiên nhìn thấy một sản phẩm công nghệ khoa học kỹ thuật hiện đại, trong lòng đột ngột dâng lên một loại cảm giác tuyệt luân lạ lẫm.
" Phòng nào cũng có sao?"
" Không phải, ngoại trừ phòng của ngũ đại gia, cũng chỉ có phòng khách có thứ này."
Tiêu Văn Bỉnh âm thầm gật đầu, cũng không nói gì, tiến lên mở ti vi, nhàm chán xem qua. Nhưng trong tim hắn sóng vỗ cuồn cuộn, ánh mắt tuy đang nhìn chằm chằm lên màn hình, lại không xem vào được chút nào.