" Tiêu huynh đệ."
Tiêu Văn Bỉnh lên tiếng trả lời, đứng lên, người tới chính là Minh Muội đạo trưởng.
" Ta đã báo cáo gia sư, ngươi mau theo ta đi đến ra mắt a."
Tiêu Văn Bỉnh cười khổ một tiếng, ngoại trừ đồng ý, còn có thể làm ra lựa chọn gì khác đâu.
Rất nhanh, bọn họ đi tới phòng lão đạo sĩ.
Ánh mắt Tiêu Văn Bỉnh nhanh chóng quét một vòng, căn phòng này có một bàn, một giường, một ghế, so sánh với sự trang trí xa hoa với phòng khách, cách biệt một trời.
" Đệ tử Minh Muội bái kiến sư tôn." Minh Muội cung kính hành lễ nói.
Tiêu Văn Bỉnh ngây ngốc một bên, học bộ dáng Minh Muội thi lễ, cúi đầu, lại không biết làm sao xưng hô.
Lão đạo sĩ mở mắt, lộ ra vẻ tươi cười, nói: " Ngươi đi xuống trước đi, tìm Triệu Phong tới đây."
Minh Muội lên tiếng, xoay người rời đi, ánh mắt có chút hâm mộ nhìn Tiêu Văn Bỉnh.
Tính tình của sư phụ hắn hiểu biết rõ ràng, đối đãi mấy đệ tử từ trước tới nay chưa từng có nụ cười hay lời đùa vui vẻ nào. Nhưng hôm nay, cũng đã lộ ra vẻ ôn hòa khó được như vậy, sự coi trọng đối với Tiêu Văn Bỉnh cũng có thể thấy được rõ ràng.
" Ngươi tên là gì?"
" Ta...tại hạ...không, vãn bối Tiêu Văn Bỉnh."
Trong nháy mắt hắn đổi qua vài cách xưng hô, cuối cùng quyết định lấy vãn bối nói chuyện.
" Ân, tốt lắm." Lão đạo sĩ cười tủm tỉm ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Văn Bỉnh nhiều hơn vui mừng.
Mặc cho Tiêu Văn Bỉnh nghĩ đến nổ tung đầu, cũng không biết tên của mình tốt thế nào, nhưng nếu lão đạo sĩ thích, thì cũng không phải là chuyện xấu.
" Quân nhi nhờ ngươi nói lại cái gì?" Lão đạo sĩ tự điều khiển sự cao hứng của mình hồi lâu, cuối cùng nhớ ra việc chính, hỏi.
" Lô tiên sinh nhờ vãn bối đưa một kiện đồ vật cho ngài." Tiêu Văn Bỉnh giở túi du lịch xuống, lấy cái hòm sắt bên trong ra, đưa tới.
Lão đạo sĩ tùy tay tiếp nhận, xé đi niêm phong trên hòm sắt.
" Lô tiên sinh cũng không có giao chìa khóa cho vãn bối, cũng không có nói mật mã mở hòm, cho nên..."
Thanh âm Tiêu Văn Bỉnh đột nhiên ngừng lại, giống như có một lưỡi đao sắc bén xẹt qua, đem những lời nói ngạnh sanh cắt đứt làm hai đoạn.
Chỉ thấy lão đạo sĩ vươn hai ngón tay, cứ như vậy ngạnh sanh phá vỡ đút vào trong hòm sắt, tùy tay lôi kéo, làm cái hòm vỡ ra làm đôi.
Gian nan nuốt ngụm nước bọt xuống cổ họng, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, không, cho dù là tận mắt nhìn thấy, Tiêu Văn Bỉnh cũng cơ hồ hoài nghi ánh mắt của mình nhìn lầm.
Tủ sắt này là tinh cương làm ra, cho dù có đủ công cụ, cũng phải đập nửa ngày mới có thể mở ra.
Nhưng hai ngón tay của lão đạo sĩ, quả thật còn lợi hại hơn cả tia laser vài phần, không hề trở ngại cắt đứt cái thùng kia...vậy...còn là người sao?
Bên trong thùng là một cái bình ngọc nhỏ, thể tích không lớn, nên mới có thể cầm bằng một tay.
Lão đạo sĩ cầm bình ngọc, đột nhiên thần sắc đại biến, rõ ràng lộ ra vẻ kinh ngạc và mừng rỡ như điên, so với vừa rồi nghe được Tiêu Văn Bỉnh có linh căn còn kích động hơn vài phần.
" Này...điều này sao có thể, Quân nhi từ đâu có được thứ này?"
Nhưng lão đạo sĩ cũng không thất thố bao lâu, rất nhanh liền khôi phục bình thường.
Cổ tay của hắn run lên, bình ngọc kia nhất thời biến mất không thấy. Tiêu Văn Bỉnh đã sớm lưu tâm để ý, nhưng vẫn không thể nhìn ra hắn dùng cách nào, thế nhưng lại có thể nhanh chóng tuyệt luân đến thế.
" Ngươi đi theo lão đạo."
Tiêu Văn Bỉnh đi theo lão đạo sĩ ra tới ngoài cửa, cũng không thấy lão đạo sĩ có động tác gì, Tiêu Văn Bỉnh đột nhiên phát hiện khác thường.
Dưới chân hắn nhẹ như mây, giống như không có chút trọng lực nào, loại cảm giác này, như là dẫm chân vào bên trong một đám bông gòn. Nhưng, đó cũng không phải là chuyện trọng yếu nhất.
Trọng yếu nhất chính là, cảnh vật trước mắt hắn không ngừng hạ xuống, bởi vì hắn đang cất cao lên không, hắn không ngờ là đang trống rỗng bay lên.
Rốt cuộc không còn xem cái gì là lễ nghĩa cấp bậc hay không lễ nghĩa, Tiêu Văn Bỉnh quyết định thật nhanh, làm ra lựa chọn sáng suốt nhất, đưa tay chặt chẽ ôm lấy lão đạo sĩ.
Không cần hỏi, này nhất định là lão đạo sĩ giở trò quỷ, tuy rằng không biết hắn làm gì, nhưng cho dù chết, tối thiểu cũng phải kéo theo một cái đệm lưng.
" Không có việc gì, yên tâm đi, có lão đạo ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho ngươi có nửa điểm sơ suất." Lão đạo sĩ cười tủm tỉm an ủi, tùy ý hắn làm càn, lại không hề để ý chút nào.
Tiêu Văn Bỉnh miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười, lúc này còn có thể cười được, thật ra cũng là ngoài dự liệu của hắn, xem ra lá gan của bản thân mình cũng thật lớn.
" Lão tiên trưởng, ngài thật sự quá bản lĩnh." Tiêu Văn Bỉnh trong miệng không ngừng vuốt mông ngựa, nhưng đôi tay lại càng ôm chặt, chết cũng không chịu thả lỏng một chút ít.
" Ha ha..." Lão đạo sĩ cất tiếng cười to, nói: " Đây chỉ là chút tài mọn mà thôi, thật sự không đáng là gì. Trong năm đệ tử nhập thất của lão đạo, ai cũng có thể làm được."
Ở giữa không trung phập phồng hồi lâu, lá gan Tiêu Văn Bỉnh lớn dần, thử thả lòng tay một chút, trừ bỏ dưới chân mềm nhũn không thói quen ra, thế nhưng thật đúng là không bị té xuống.
Đằng vân giá vũ( cưỡi mây lướt gió), nguyên lai truyền thuyết thật là xác thực a.
Trong mắt của hắn hiện lên một vẻ hâm mộ, muốn nói đã nhìn thấy bản lĩnh như vậy mà còn có thể thờ ơ, như vậy hắn thật không phải là người.
Lão đạo sĩ thu hết biểu hiện của hắn vào đáy mắt, trong lòng mừng thầm.
Hết thảy người tu tiên, gian khổ tu hành dĩ nhiên không thể thiếu, nhưng nếu không có thiên phú hơn người, thì hết thảy chỉ là dùng giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Linh căn, là thể chất đặc thù mà tất cả người tu tiên đều tha thiết ước mơ. Người có được linh căn, vô luận là tu tập pháp thuật, hay là dành dụm linh lực, đều phải hơn xa người thường.
Không có ai biết linh căn từ đâu mà đến, bất quá ở bên trong tiên đạo, nhưng thật ra truyền lưu một truyền thuyết như vậy, phàm là người có linh căn, đều là hậu duệ của thượng cổ tiên nhân.
Loại người này một khi bước trên con đường tu tiên, thành tựu tuyệt đối cao hơn người một bậc. Mà càng làm cho người ta thêm hâm mộ chính là từ trước tới nay, phàm là người có linh căn, ở cửa thăng tiên cuối cùng, lúc đối mặt thiên kiếp, chưa từng có người gặp phải thiên lôi hỏa kiếp.
Nói cách khác, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, không chết vì việc binh đao, linh căn thành tiên, đó là việc nắm chắc.
Người thường căn cơ cho dù cao, thủy chung cũng không sánh bằng người có thân thể linh căn, con đường tu tiên, kiếp số thật mạnh, có thể toàn bộ bình yên vượt qua, đạt thành tâm nguyện, cũng không có mấy ai.
Linh căn thân thể, ở mặt này chiếm đoạt tiện nghi, cũng thật sự là quá lớn một chút.
Bên trong đạo môn, đối với việc truyền thừa môn phái cực kỳ coi trọng, đặc biệt những môn phái nhỏ khai sơn lập phái trên địa cầu, nếu trong môn hạ có một vị đệ tử thân có linh căn, tuyệt đối là một chuyện đáng ăn mừng, là sẽ có ngày rạng rỡ huy hoàng.
" Thế nào, muốn học sao?" Lão đạo sĩ híp mắt, cười a, giống như là thuận miệng hỏi, kỳ thật ở trong tim của hắn, đã sớm hết sức chăm chú, chỉ chờ Tiêu Văn Bỉnh đáp ứng.
Cũng khó cho hắn vì đã hơn trăm năm không có làm ra động tác đặc thù như vậy, trong khoảng thời gian ngắn, thật đúng là có chút không quen.
Tiêu Văn Bỉnh kinh hãi ngẩng đầu, chứng kiến khuôn mặt vô cùng hiền lành của lão đạo sĩ đang tươi cười.
Ở trong đầu hắn nháy mắt hiện lại tình hình gặp mặt Lô Quân cùng Minh Muội, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hiểu ra.
Hắn vẫn kì quái vì sao khi Minh Muội nhìn thấy mình, liền đối với mình dùng Khinh Thân Phù kinh thế hãi tục kia, biết rõ trọng địa sơn môn không phải ai cũng có thể vào, lại còn mạo muội mang mình tiến vào.
Lão đạo sĩ này ra bộ khí chất hào hoa phong nhã, lại ở trước mặt mình biểu hiện ra động tác tay không chẻ cương thiết, một động tác thật là thô lỗ.
Thứ hai lại dùng thuật đằng văn giá vũ, khiến cho mình có lòng hứng thú vươn tới.
Nếu nói, tới giờ phút này còn đoán không ra mục đích của bọn họ, như vậy Tiêu Văn Bỉnh cũng chỉ là một tên ngu ngốc.
Hắn phúc chí tâm linh( tâm linh sáng sủa), cũng không xem dưới chân là không gian hư vô, ngay tại giữa không trung quỳ xuống, nếu lão muốn thu mình làm đồ đệ, như vậy cũng không thể nhìn mình ngã chết a.
" Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi."