Mở tổ đường, bái tế liệt tổ liệt tông, dưới sự chứng kiến của trời đất, Tiêu Văn Bỉnh chính thức bước chân vào hàng ngũ tu tiên.
" Văn Bỉnh, ngươi đã nhập làm môn hạ của ta, như vậy vi sư giới thiệu cho ngươi một phen." Lão đạo sĩ không che giấu được vẻ mừng rỡ như điên, nói: " Bổn môn được xưng là Mật Phù Môn, chuyên chế phù thuật, thật có chỗ độc đáo. Nhìn khắp thần châu đại địa, ở phương diện này có thể sánh vai cùng bổn môn, cũng ít ỏi không có mấy ai. Không, có thể nói là hoàn toàn không có."
Tiêu Văn Bỉnh liên tục gật đầu, Mật Phù Môn, danh như ý nghĩa, đây không phải nói dùng bùa để thay cơm sao, còn cần gì giải thích a.
" Vi sư đạo hiệu Nhàn Vân, có ý nghĩa của nhàn vân dã hạc, chính là vì nhiều năm qua cứ mãi bôn ba chuyện thế tục, đã thật ra cô phụ cho cái tên này, ai..."
Tiêu Văn Bỉnh nghe thật cẩn thận, những lời này cũng không dễ tiếp lời, ngoại trừ cười ngây ngô, hắn cũng không tỏ ý kiến gì của bản thân.
" Cuộc đời vi sư ngay cả ngươi, chỉ thu sáu đệ tử, ngoại trừ đại đệ tử Lô Quân cùng với nhị đệ tử Chương Kiệt đã đạt tới Kim Đan cảnh giới ra, tam đệ tử Minh Muội, tứ đệ tử Du Bá Thắng cùng với ngũ đệ tử Trần Thục Quân cũng mới đạt tới Kết Đan cảnh giới. Ân...Lô Quân và Minh Muội ngươi đã gặp qua, ba người khác thì đang bế quan, nhiều nhất hai tháng, nhất định có thể xuất quan, lúc đó vi sư sẽ giới thiệu cho ngươi."
" Dạ."
Lão đạo sĩ mang theo hắn đi tới một gian phòng yên tĩnh, bên trong ngoại trừ ba cái bồ đoàn, cũng không nhìn thấy có đồ vật nào khác."
" Ngươi tuổi đã lớn, cũng may bản thân có linh căn, vi sư sẽ trực tiếp trợ giúp ngươi một tay, cho ngươi lĩnh ngộ khí cơ, còn ngày sau thành tựu thế nào, phải nhìn xem tạo hóa của ngươi."
Dặn Tiêu Văn Bỉnh ngồi xếp bằng trên một bồ đoàn, vươn tay đặt lên mệnh môn của hắn, khẽ quát một tiếng: " Thu liễm tâm thần, chú ý."
Một cỗ nhiệt lưu theo kinh mạch trong cơ thể chạy chồm không thôi, vô số linh lực từ bàn tay lão đạo sĩ mãnh liệt tuôn vào, giống như nước sông lớn, thao thao bất tuyệt.
Căn bản không cần dụng tâm ghi nhớ, Tiêu Văn Bỉnh có thể rõ ràng cảm thấy phương hướng nhiệt lưu trải qua cùng phương cách của nó, mỗi một lần lưu động, đều làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác như bay bổng.
Cũng không biết trải qua bao lâu, lão đạo sĩ thu tay lại, để cho một mình Tiêu Văn Bỉnh ngồi xếp bằng.
Đợi hắn từ trong cảm giác bay bổng như cõi tiên so với việc ân ái lên tới đỉnh cao rồi mới rời khỏi, thì nhìn lên thời gian trên điện thoại di động, đã là qua một ngày.
Nhìn chung quanh một vòng, đã không còn nhìn thấy bóng dáng lão đạo sĩ.
Hắn nhảy dựng lên khỏi bồ đoàn, ngoài ý muốn phát giác thân thể của mình đã trở nên thoải mái hơn rất nhiều, hơn nữa thời gian dài như vậy trôi qua, không có chút cảm giác đói bụng, không khỏi chậc lưỡi cảm thấy kì lạ.
Trong đan điền, lại mơ hồ cảm thấy một cỗ lực lượng thần bí tồn tại, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng đây chính là linh lực theo lời của lão đạo sĩ a.
Đi ra tĩnh thất, bên ngoài có một vị trung niên chừng năm mươi tuổi đang đứng đợi đã lâu, vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn, bật người tiến lên cung kính nói: " Lục sư huynh đã ra."
Tiêu Văn Bỉnh kinh ngạc nhìn hắn, với tuổi của hắn chỉ sợ làm cha mình còn được, làm sao có thể gọi mình là lục sư huynh.
Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của Tiêu Văn Bỉnh, người nọ vội vàng tự giới thiệu: " Lục sư huynh, tiểu đệ Triệu Phong, là người đứng đầu bổn môn ngoại môn đệ tử. Tuy rằng được sư phụ thưởng thức, thu làm đệ tử kí danh, nhưng vì bản thân tư chất có hạn, không thể đi sâu vào trong, thủy chung vẫn vô duyên được liệt vào làm đệ tử nhập thất. Trong bổn môn không có cống hiến gì, chỉ là giúp sư phụ và vài vị sư huynh chạy chạy chân, làm những việc vặt vãnh mà bọn họ không thèm làm mà thôi."
" A, Triệu..." Tiêu Văn Bỉnh chần chờ một chút, hai chữ sư đệ này vô luận thế nào cũng không thể kêu ra miệng.
Triệu Phong mỉm cười, loại tình huống này hắn không phải gặp được lần đầu tiên, đã sớm tập mãi thành thói quen. Chỉ cần sau này ở chung lâu, cũng sẽ không cảm thấy kì quái.
" Lục sư huynh, sư phụ nói muốn đi tiếp ứng đại sư huynh, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào khác trở về. Ông ấy để lại cho ngài một viên Trúc Cơ Đan, để cho ngài dùng xong thì ở bên trong phòng chăm chỉ luyện tập."
Tiếp nhận bình ngọc Triệu Phong đưa tới, bình ngọc này cùng với bình ngọc trong hòm sắt chỉ có chút giống nhau, nhưng Tiêu Văn Bỉnh tự nhiên biết, hai thứ khẳng định khác hẳn.
Khi hắn tiếp nhận bình ngọc trong tay Triệu Phong, rõ ràng nhìn thấy được trong đôi mắt hắn hiện lên vẻ hâm mộ cực độ, tựa hồ trong bình này đựng chính là thiên tài địa bảo gì đó, làm cho hắn lưu luyến không rời.
Chỉ nhìn biểu hiện này của hắn, đã biết thứ này dị thường trân quý.
" Sư phụ nói, chờ ngài hấp thu xong dược tính của Trúc Cơ Đan, có thể về nhà một chuyến, chấm dứt những chuyện tục sự, lại vào núi khổ tu, sợ là phải mất tới mấy chục năm."
" Thời gian dài như vậy?"
" Đúng vậy, nội môn đệ tử, chỉ có tiến vào Kết Đan Kì, mới có thể rời núi. Có thể được sư phụ nhìn trúng thu vào nội môn, đều là thiên phú kì tài, nói như vậy, phải là bốn, năm mươi năm mới có thể kết đan."
" Bốn, năm mươi năm? Ân...Xem ra tu tiên là cần thời gian rất dài." Tiêu Văn Bỉnh cảm thán: " Chẳng lẽ không thể nhanh hơn sao?"
" Này..." Vẻ mặt Triệu Phong đau khổ, cũng không biết nên trả lời thế nào mới tốt.
Bốn mươi năm thời gian trong mắt thế nhân bình thường là quá dài lâu, đối với phần lớn mọi người, thậm chí đã là chuyện cả đời. Nhưng đối với những người cả đời chuyên tâm tu tiên đạo, tối thiểu đối với mấy lão quái vật mấy trăm tuổi mà nói, chỉ là thời gian trong nháy mắt.
Lại nói, nếu tiên đạo dễ tu như vậy, Triệu Phong hắn đã sớm trở thành nội môn đệ tử.
" Được rồi, ta hiểu được." Tiêu Văn Bỉnh cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi.
Xoay người lại bước đi, dưới ánh mắt nhìn theo của Triệu Phong, một lần nữa đi vào tĩnh thất.
Nhàm chán ngồi trên bồ đoàn, tuy loại cảnh giới này thập phần hấp dẫn người, nhưng cho dù là làm tình thời gian quá lâu, cũng sẽ cảm thấy phiền chán.
Thả lỏng một chút, cũng là chuyện đương nhiên.
Hắn nhìn trái phải không có ai rình coi, vì thế tập trung tinh thần, thúc đẩy dị năng. Một cỗ dao động lại lần nữa xuất hiện, bắt phân hình bình thuốc.
Đường dẫn tiến độ đã quen thuộc trong đầu hắn lại xuất hiện, lúc này đây, coi như có điều thuận lợi, mãi cho đến khi được tám phần mười, mới có cảm giác vô lực.
Tiêu Văn Bỉnh có kinh nghiệm lần trước, cũng không lo lắng, đang muốn tạm thời dừng lại, đột nhiên trong đan điền nảy lên một cỗ linh lực, trực tiếp chuyển hóa thành dị năng, hoàn toàn bổ sung những năng lượng tổn thất của hắn.
Trong lòng quá đỗi mừng rỡ, Tiêu Văn Bỉnh lại tiếp tục, tự cỗ vũ làm tinh thần hăng hái thêm, nhất thời đem đường dẫn tiến độ hoàn thành trăm phần trăm.
Nguyên lai linh lực của chính mình thế nhưng có thể chuyển hóa thành dị năng, tuy rằng hiện tại linh lực không nhiều lắm, nhưng chỉ cần kiên trì bền bỉ, khẳng định sẽ dần dần tăng trưởng.
Nếu tới trình độ nhất định, Tiêu Văn Bỉnh cảm thấy tim đập thình thịch, nói như vậy, vật trong hòm sắt, một ngày kia, cũng có thể chế tạo ra tới.