Thiên Vũ đại lục, năm 886.
Trong đại sảnh của công tước phủ có năm người đang ngồi. Ở phía trên là hai vị tuổi vào khoảng bốn mươi, năm mươi. Từ trên người bọn họ toát ra khí thế cường đại, có thể thấy được bọn họ chính là cường giả. Một vị là đế quốc nguyên soái - kiếm thần Lãng Chấn Đông. Vị kia là đế quốc tể tướng - thánh ma đạo sư, cũng là cha của Băng Tuyết - Băng Lưu Vân, thủy hệ thánh ma đạo sư.
Bên trái là một mỹ phụ khoảng chừng ba mươi tuổi, tên là Băng Học, mẫu thân của Băng Tuyết. Người này nguyên là con gái của tài vụ đại thần thuộc Á Đặc Lam đế quốc, một phong hệ đại ma đạo sư. Còn lại bên phải là hai vợ chồng Lãng Đào Thiên. Hôm nay bọn họ tranh luận chính là để cho tôn nhi duy nhất của hai nhà học vũ kỹ hay là học ma pháp.
Mà lúc này Lãng Thiên Nhai chỉ mới năm tuổi. Cậu bé vẫn còn đang ở trong tiểu viện chơi đùa, ngắm nhìn thực vật và mây bay trên trời. Từ lúc cậu lên hai tuổi, khi ở chung với người nhà cậu rất dễ thương, thích làm nũng. Nhưng khi ở một mình thì lại trầm tư. Sự tình này tịnh không có ai biết.
Hai năm trước đây, Lãng Thiên Nhai còn một mình bò chơi trong sân tiểu viện. Cậu bé bò khắp nơi, được một lúc, sau đó ngừng lại, dường như suy nghĩ vấn đề nào đó. Có lẽ khi ấy cậu cảm giác được điều gì, cũng có thể lúc đó còn quá nhỏ không biết cái gì.
Bây giờ cậu đã năm tuổi, được ông nội và phụ mẫu dạy dỗ cho nên đã biết rất nhiều chuyện, cậu cũng biết cái loại cảm giác khi hai tuổi đó là cái gì. Theo như lời ông nội nói, đó là một cảnh giới mà người tu luyện mơ tưởng, mong cầu.
Ba năm qua, mỗi lần Thiên Nhai tiến vào cái loại cảnh giới này thì trong cơ thể có một cỗ khí lưu di động, còn có rất nhiều quang điểm xung quanh thân thể cậu. Quang điểm sau khi tiến vào thân thể cũng bắt đầu lưu động, rồi dần dần tụ tập tại mi tâm. Cỗ khí tức sau đó lại chảy vào, tích tụ tại đan điền.
Trong ba năm, tại đan điền và mi tâm đều tự ngưng kết thành tinh thể. Tại mi tâm chính là tinh thể bảy màu, ở đan điền chỉ là một vết mờ mờ, nhìn không rõ hình dạng. Vì mỗi lần hai cỗ năng lượng lưu chuyển, tiểu Thiên Nhai cảm thấy vô cùng thoải mái, cho nên cũng không nói cho người nhà biết. Cũng vì vậy mà lưu lại một mối họa sau này.
“Thiên Nhai là tôn tử của Lãng gia, đương nhiên là học vũ kỹ, chẳng lẽ lại học cái thứ ma pháp vớ vẩn kia ư, lại còn chú ngữ, không phải là làm cho cháu ta khi cùng địch nhân chiến đấu không chiếm được tiên cơ sao?” Lãng lão gia tử này nói xong cũng có chút mất tự nhiên, hắn cũng hiểu được lý do mình nổi nóng. Do hắn nói không lại cái lão già kia.
“Đây mà là ngươi sao, ha ha ha...” Băng lão gia tử nhịn không được cười to.
“Có phải ngươi không tìm được lý do để cho cháu ta học cái thứ vũ kỹ vụng về kia không? Ha ha... Ngươi ngay cả nói còn không được, thì làm sao có khả năng dạy dỗ cháu cho tốt. Cho nên phải để Thiên Nhai theo ta học ma pháp.”
“Dựa vào cái gì học ma pháp của ngươi mà không học vũ kỹ của ta. Ta sẽ dạy cháu ta học vũ kỹ, ‘Thái Huyền Thánh Quang Khí’ và ‘Thái Hư Ngự Kiếm Lục’ chính là phương pháp tu luyện tối cao nhất của Lãng gia ta. Ngươi cũng đã nhìn thấy, Thiên nhi chưa tới ba mươi tuổi đã đạt cảnh giới kiếm thánh, nếu học ma pháp của ngươi thì học đến khi nào, hừ.” Lãng lão gia tử không phục, tức giận nói.
“Phụ thân, hai người đừng cãi nhau nữa, để cho Thiên Nhai học cả vũ kỹ lẫn ma pháp không được sao?” Lãng Đào Thiên thấy hai vị lão nhân gia cãi cọ nên bắt đầu đưa ra lời can ngăn.
“Không được.” Cả hai lão nhân đồng thời nói to.
“Thiên nhi, ngươi chính là vẫn đang ở cảnh giới kiếm thánh, ngươi không biết ma vũ song tu rất khó đạt tới cảnh giới chí cao sao? Hơn nữa, tu luyện như vậy, trong cơ thể còn có hai cỗ năng lượng bất đồng, chúng va chạm sẽ phát nổ. Ngươi chính là đang hại Thiên Nhai, ngươi biết không?” Lãng lão gia quay về phía con trai mình quát.
Lãng Đào Thiên vừa định nói, thì ngoài đại sảnh truyền đến thanh âm lo lắng của người hầu: “Lão gia, thiếu gia không ổn, thiếu gia, người...người...”
“Thiên Nhai làm sao, nói cho rõ ràng!” Nghe thấy cháu mình gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều đứng lên, vẻ mặt khẩn trương.
“Tiểu thiếu gia bị hôn mê.”
“Hả, mau đi xem.” Lãng lão gia vận khởi đấu khí bay thẳng ra ngoài.