Khi mọi người chạy đến thì Thiên Nhai đang nằm trên giường, cơ thể run rẩy, trên trán mồ hôi túa ra ướt đẫm. Lãng Chấn Đông vội vàng đưa tay bắt mạch, vận công xem xét, không ngờ từ thân thể Thiên Nhai truyền ra một luồng kình khí hất tay lão bật ra.
“Phụ thân, sao rồi?” Lãng Đào Thiên lo lắng hỏi.
“Ta không sao!”
“Phụ thân, là con hỏi Thiên Nhai như thế nào rồi?” Lãng Đào Thiên vẻ mặt xấu hổ. Lãng Chấn Đông cũng không để ý.
“Kỳ quái. thật kỳ quái.” Lãng Chấn Đông thì thầm nói.
“Phụ thân, Thiên Nhai rốt cuộc là bị làm sao?” Băng Tuyết giọng đầy lo âu.
“Để ta đến xem.” Băng Lưu Vân vừa nói vừa bước tới.
Lãng Chấn Đông vội vàng ngăn cản: “Không được, đừng làm vậy.” Băng Lưu Vân cũng không hiểu nguyên do.
“Trên thân thể Thiên Nhai có hai cỗ kình khí rất mạnh, nếu ta đoán không sai, một cỗ là đấu khí, một cỗ là ma lực. Hai cỗ năng lượng này không ngừng va chạm nhau.” Lãng Chấn Đông nói.
“Con không dạy Thiên Nhai đấu khí, Tuyết nhi cũng không dạy Thiên Nhai ma pháp. Làm sao lại xảy ra chuyện này?” Lãng Đào Thiên vội vàng hỏi.
“Cho nên ta mới cảm thấy kỳ quái. Bình thường ta cũng không cảm giác được thân thể Thiên Nhai có đấu khí. Bình tĩnh, để cho ta suy nghĩ, đừng nóng vội.” Lãng Chấn Đông dù sao cũng là quân nhân của đế quốc, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
“Nơi này là nơi nào thế nhỉ? Ta sao lại nằm mộng? Tại sao mỗi lần ta nằm mơ đều là đến chỗ này? Kỳ quái.” Thiên Nhai trong lòng thầm nghĩ.
“Phía trước hình như có một tòa cung điện, oa, thật là một tòa cung điện đồ sộ. So với hoàng cung đế quốc còn lớn hơn nhiều.” Thiên Nhai đi đến trước cung điện, không khỏi cảm thán nói. Hắn cũng thấy được phía trước cung điện có hai chữ to, uy nghiêm.
“Thẩm Phán, là ý nghĩa gì? A, ta đau đầu quá, đau quá...” vô số đoạn ký ức hiện lên, chạy qua trong đầu Thiên Nhai, nhưng cũng không rõ ràng lắm.
“A, lại nữa rồi, gia gia, phụ thân, mẫu thân, đầu con đau quá!” Vô luận thế nào, cho dù hắn kêu to đến đâu, cũng vẫn không ai trả lời. Nhưng đúng vào lúc này, hình như hắn chợt nhớ đến một vật gì.
“Hỗn độn Thẩm Phán, sao giống quyển sách đó thế?” Ý nghĩ mở sách ra xem vừa thoáng hiện ra trong đầu cậu thì quyển sách đã tự mình mở ra. Mỗi một tờ, mỗi một chữ giống như là khắc ở trong đầu. “Đây là chuyện gì? Làm thế nào ta lại nhớ kỹ như vậy, không có khả năng, ta chưa từng có ký ức nào như vậy, tại sao nó lại hiện lên rõ ràng.” Đầu óc Thiên Nhai cũng là một trận mơ hồ.
“Tại sao ta chỉ có thể bước được ba bước lên thai giai? Tại sao ta không tiến lên được nữa?” Thiên Nhai càng ngày càng mơ hồ. Ba năm qua, khi nằm mộng, cậu chính là luôn đến địa phương này, nhưng tòa cung điện cho đến hôm nay mới xuất hiện. “A, trên tay ta sao lại có Mai giới chỉ?”
Có quá nhiều điều không rõ ràng, làm cho Thiên Nhai muốn vứt bỏ ý nghĩ tìm hiểu chuyện gì đã xảy ra, coi như đó là một giấc mộng mà thôi.
“Phụ thân, Thiên ca, trong tay trái của Thiên Nhai có mang Mai giới chỉ, hôm qua con cấp cho Thiên Nhai một cái thủ trạc, nhưng giờ lại không thấy đâu.” Băng Tuyết vẻ mặt nghi hoặc nói.
‘Đi, tới xem sao.” Giọng nói Lãng lão gia có vẻ mệt mỏi.
Từ khi Thiên Nhai hôn mê cho đến bây giờ đã ba tháng, mời vô số danh y, ngay cả danh y trong hoàng cung cũng đến, nhưng vẫn không có cách gì. Lãng gia từ trên xuống dưới không có ai vui vẻ. Mỗi người đều hiện lên vẻ mặt lo lắng.
“Thẩm Phán, vốn là ta không nên đả khai trí nhớ cho ngươi, nhưng bát giới vũ trụ đã bắt đầu xuất hiện hỗn loạn, ngươi phải tu luyện ‘Hỗn Độn Thẩm Phán’. Sau khi đến tầng thứ năm, mỗi lần ngươi tiến lên một giai tầng thì sẽ khôi phục được một phần trí nhớ, hy vọng ngươi khôi phục hoàn toàn trí nhớ trước khi xảy ra hỗn loạn lớn. Khi ngươi chuyển thế, ta đã giữ lại cảnh giới trước kia của ngươi, chỉ cần ngươi đủ năng lượng là tiến thêm một giai tầng.” Sáng Thủy thần nhìn Thiên Nhai đang ngồi tĩnh tọa dưới Thẩm Phán đại điện, trong lòng chậm rãi suy nghĩ.