Bên dưới hố, thây khô, vải bố cùng tảng đá đều đã được quốc gia mang đi hết, hôm nay chỉ còn lại chiếc hố mà cụ thây khô bị chôn vùi còn tồn tại, nhìn qua đã biết những lời mọi người nói đều là sự thật, cụ thây khô kia đích thực đã từng nằm ở đây.
Bên trên mặt hố còn có thể thấy được dấu ấn bằng phẳng khi bị tảng đá rơi xuống đè lên.
Hai đạo sĩ nhảy vào hố đào xây móng đi tới bên cạnh hố chứa cụ thây khô, đạo sĩ già từ trong lòng lấy ra một la bàn hình bát quái, hướng chiếc hố đối chiếu. Đạo sĩ trẻ cũng không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng một bên.
Qua sau nửa ngày, lão đạo sĩ thu hồi la bàn bát quái vào trong lòng ngực, thở dài nói: “ Nguyên lai đều là thực cả.”
Đạo sĩ trẻ cười nói: “ Đương nhiên đều là thực, bằng không bên ngoài cũng không ồn ào huyên náo như vậy.”
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: “ Ta không phải nói thây khô được đào lên, ta là nói bản ghi chép của tổ sư gia nguyên lai đều là thực hết.”
Đạo sĩ trẻ ngây người nói: “ Ghi chép?”
Lão đạo sĩ gật nhẹ đầu nói: “ Bản ghi chép này là do chính tay tổ sư gia khai phái bổn môn viết ra, đã được truyền thừa trong bổn môn tới nay, đã truyền thừa mấy chục đời, có được lịch sử hai ngàn năm.”
Đạo sĩ trẻ gãi đầu hỏi: “ Sao đệ tử không biết?”
Lão đạo sĩ cười nói: “ Bản ghi chép này là bí mật trong môn phái chúng ta, cho tới bây giờ chỉ do các đời chưởng môn đích tay giao cho đời chưởng môn kế tiếp, các đệ tử khác dĩ nhiên không biết.”
Đạo sĩ trẻ gật đầu nói: “ Nguyên lai như thế, hèn chi đệ tử chưa từng nghe qua. Sư phụ, bản ghi chép kia viết cái gì?”
Lão đạo sĩ lắc lắc đầu, thở dài nói: “ Bên trong viết lại một bí mật kinh thiên động địa, ta vốn không tin, nếu không phải là truyền thừa chi bảo của tổ sư gia, ta đã sớm ném nó đi.”
Đạo sĩ trẻ tiến đến bên tai lão đạo sĩ hỏi nhỏ: “ Có thể nói cho đệ tử biết trong đó viết gì không?”
Lão đạo sĩ bật cười nói: “ Lòng hiếu kỳ của ngươi cũng quá nặng đó. Chẳng qua ta không thể nói cho ngươi, bí mật đó quá mức kinh người, bản ghi chép cũng chỉ có thể giao xuống cho chưởng môn đời kế. Muốn biết bên trong viết gì, ngươi cố gắng tu luyện cho ta, không cần làm ta mất mặt, chờ ngươi ngồi lên vị trí của ta thì nội dung trong bản ghi chép ngươi cũng sẽ biết.”
Đạo sĩ trẻ sờ sờ mũi nhẹ giọng nói: “ Vậy phải chờ tới năm khỉ tháng ngựa nào a.”
Lão đạo sĩ tức giận trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục quay đầu nhìn về phía hố sâu thây khô từng nằm qua, lão đạo sĩ lại thở dài nói: “ Thây khô rời đất, thôn dân lại khờ khạo đem hắn bộc lộ dưới ánh trăng, thây khô đã hấp thu tinh hoa ánh trăng, một khi cho hắn thêm thời gian cùng vài nhân tố kích thích ta chỉ sợ sẽ xảy ra thi biến.”
Đạo sĩ trẻ ngạc nhiên nói: “ Sao ngài biết hắn từng được phơi dưới ánh trăng mà hấp thu được tinh hoa?”
Lão đạo sĩ trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: “ Là do tu vi của ngươi không đủ nên cảm giác không được. Âm khí trong hố này rất nặng, đã cùng thi khí hỗn hợp càng ngưng tụ mà không tiêu tan, nói rõ thi thể từng được trực tiếp phơi ra dưới ánh trăng hơn nữa còn đại lượng hấp thu âm khí của ánh trăng, nếu không phải có pháp khí gì đó trấn hắn, thì hắn đã sớm biến đổi.”
Đạo sĩ trẻ giật mình nói: “ Vạn nhất có người lấy xuống pháp khí kia, vậy không phải là xong rồi?”
Lão đạo sĩ cau mày lắc đầu nói: “ Còn chưa thể, còn cần một thứ.”
Đạo sĩ trẻ ngây ngẩn: “ Là cái gì?”
Lão đạo sĩ lắc đầu không đáp lời hắn, đi lên khỏi hố nói: “ Đi thôi, ngày mai phải sớm trở về sai người đi thông tri cho các môn phái tu chân, cổ thi xuất thổ không phải là chuyện nhỏ, sự tình này liên lụy rất nhiều, chúng ta phải cẩn thận ứng phó.”
Đạo sĩ trẻ vẻ mặt bất mãn đi theo lão đạo sĩ rời khỏi hố, nhỏ giọng lầm bầm: “ Mỗi lần đều như vậy, lời nói được một nửa thì không nói tiếp, lúc nào cũng làm thần thần bí bí làm người muốn chết nghẹn.”
Lão đạo sĩ không tâm tình dây dưa cùng hắn, chỉ hướng nhà Xuân tẩu đi đến.
Trong này dân phong thuần phác, nhóm thôn dân thành thật hàm hậu, cho nên nhà nhà hộ hộ ngoại trừ mùa đông phòng gió mới đóng cửa không thì luôn mở toang, cũng rất hiếm có người chịu đóng cửa. Dù là như thế, trong thôn cũng không có phát sinh qua chuyện trộm cắp, Bất Lão thôn từ khi thành lập tới nay luôn thật thái bình.
“ Yêu, chào hai người, đã về rồi sao.” Vào cửa, Xuân tẩu vừa đúng lúc bưng lên một món đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy hai người liền đặt đồ ăn lên bàn, hai tay lau lên quần nói: “ Chồng tôi nghe nói hôm nay có khách liền bảo tôi giết con gà mái nói muốn khoản đãi hai người, còn đang ở phía sau làm thịt nhổ lông. Đến, hai người mau ngồi chờ chốc lát, cơm chiều rất nhanh sẽ xong ngay.”
Hai đạo sĩ cũng không khách sáo, có chút mỉm cười ngồi xuống cạnh bàn. Chỉ chốc lát từ bên ngoài đi vào một người đàn ông cường tráng, trong tay cầm theo một chén máu gà, Xuân tẩu thấy hắn đi vào liền đứng dậy nhận lấy con gà trong tay hắn cười nói: “ Anh bồi hai vị này tán gẫu một lát, em ra sau làm thức ăn.”
Người đàn ông rót hai chén trà cho hai người, sau đó ngồi xuống bên cạnh nói: “ Khó được cơ hội có khách ghé nhà chơi, hai vị không cần khách sáo, ở trong này bao lâu cũng được.”
Lão đạo sĩ cười nói: “ Vị đại ca này làm sao xưng hô?”
Người đàn ông nhếch miệng cười nói: “ Gọi tôi là Đại Xuân là được.”
Lão đạo sĩ cười nói: “ Được rồi, tôi lớn tuổi hơn, vậy thất lễ gọi một tiếng Đại Xuân đi.”
“ Ai.” Đại Xuân không nói gì chỉ gật đầu.
Lão đạo sĩ uống một ngụm trà, hỏi: “ Đại Xuân a, vì sao thôn của mọi người gọi là Bất Lão thôn?”
“ Này…” Đại Xuân gãi gãi đầu nói: “ Điều này tôi cũng không rõ ràng, tôi cũng chỉ nghe tổ tiên nói nơi này gọi là Bất Lão thôn, nên chúng tôi cũng gọi như vậy.”
Lão đạo sĩ gật đầu, lại hỏi: “ Trong thôn này được dời đến khi nào a?”
Đại Xuân lắc đầu nói: “ Điều này tôi cũng không biết, đừng nói tôi, ngay cả thôn trưởng cũng không biết. Chỉ nghe người trong thôn nói, thôn chúng tôi không có mấy ngàn năm cũng phải có tám chín trăm năm lịch sử đó.”
Đạo sĩ trẻ chen miệng hỏi: “ Đại Xuân ca, anh gặp qua cụ thây khô kia không?”
Đại Xuân gật đầu đáp: “ Gặp qua, lúc ấy là tôi cùng hỗ trợ dời tảng đá mà.”
Đạo sĩ trẻ lại hỏi: “ Vậy lúc ấy anh có nhìn thấy trên người thây khô có vật gì không?”
Đại Xuân ngẩng đầu nghĩ nghĩ, nói: “ Cũng không có thứ gì, toàn thân đều rữa, chỉ là ngay tim hắn cắm một thanh tiểu đao.”
“ Tiểu đao?” Lão đạo sĩ ngây người: “ Có bộ dáng thế nào?”
Đại Xuân dùng tay diễn tả nói: “ Cũng dài như vậy, tròn tròn, bên cạnh còn có bốn phiến lá mỏng, rất kỳ quái.”
Lão đạo sĩ thấy thế cúi đầu, nhẹ giọng lầm bầm làu bàu: “ Chẳng lẽ là Đinh Hồn Toa?”
Đại Xuân lại ngẩn ra, nói: “ Đại ca, anh đang nói gì?”
Lão đạo sĩ lắc đầu cười nói: “ Không có gì, đúng rồi, nghe nói khi ấy còn một khối tảng đá phải không?”
Đại Xuân gật đầu đáp: “ Phải, khối tảng đá nhìn qua chẳng có gì đặc biệt, dời ra thật là nặng lắm, chúng ta phải dùng mười một người mới thật vất vả dời được nó.”
Lão đạo sĩ lại hỏi: “ Nghe nói trên tảng đá có khắc một ít chữ?”
Đại Xuân lắc đầu nói: “ Nghe người ta nói đó không phải chữ, mà cong cong quẹo quẹo thật kỳ quái. Nghe nói mấy thứ này hình như là cái gì phù đó.”
Lão đạo sĩ còn định hỏi thêm, lúc này Xuân tẩu đã từ trong bếp thò đầu ra kêu: “ Xuân tử, đi tới giúp hỗ trợ đem gà ra đi.”
Đại Xuân lên tiếng đi vào phòng bếp.
Đạo sĩ trẻ nhẹ giọng hỏi: “ Sư phụ…”
Lão đạo sĩ nhẹ nhàng lắc đầu ý bảo hắn không cần nói chuyện.