Tôi dõi theo Bella suốt cả ngày bằng cách sử dụng tầm nhìn của mọi người, tôi hầu hết nhận biết được tất cả những người xung quanh mình.
Tôi không sử dụng tầm nhìn của Mike bởi vì không thể chịu đựng được thêm những điều tưởng tượng quái dị đáng sỉ nhục của cậu. Tầm nhìn của Jessica cũng không bởi sự đố kỵ của Jessica đối với Bella khiến tôi phát bực theo một hướng thực sự không an toàn cho cô gái xinh đẹp của tôi. Angela là một sự lựa chọn đúng đắn mỗi khi cô đưa Bella vào tầm mắt của mình. Cô ấy thật tốt bụng và đầu óc của cô thật dễ dàng để xâm nhập. Và đôi khi các giáo viên cũng cho tôi được những tầm nhìn tốt nhất.
Tôi ngạc nhiên vô cùng khi nhìn thấy Bella cứ vấp ngã suốt cả ngày, trượt chân qua những vết nứt trên vỉa hè, đánh rơi sách và thường xuyên nhất là chân nọ đá chân kia. Điều này khiến cho tất cả những người tôi đọc được ý nghĩ đều cho rằng cô thật là hậu đậu.
Bắt buộc tôi phải phân vân về chuyện này. Sự thật rõ ràng là cô thường xuyên có vấn đề trong việc làm thế nào để có thể đứng thẳng. Tôi nhớ lại ngày đầu tiên đến trường cô vấp vào bàn học, trượt ngã trên nền băng trước khi vụ tai nạn xảy ra, sẩy chân ở ngay bậu cửa ngày hôm qua. Thật kỳ quặc, mọi người nói đúng. Cô thật sự là hậu đậu.
Tôi không biết tại sao tôi lại buồn cười về chuyện đó nhưng tôi đã bật cười thành tiếng khi bước ra khỏi lớp lịch sử nước Mỹ để đến lớp tiếng Anh. Vài người ném cho tôi cái nhìn đầy cảnh giác. Sao mà trước đây tôi lại không để ý đến điều này nhỉ? Có thể là bởi vì có điều gì thật là duyên dáng trong dáng im lìm của cô trong cái cách mà cô nghiêng đầu, ở tư thế cong cong cần cổ của cô.
Bây giờ thì cô chẳng có vẻ gì là duyên dáng nữa khi mà thầy Vanner bắt gặp cô đang dẫm đôi bốt trên thảm và ngã xuống ghế ngồi của mình.
Tôi lại bật cười.
Thời gian trôi qua lờ đờ không thể chịu đựng nổi trong suốt khoảng thời gian tôi chờ đợi đến lúc có thể tận mắt nhìn thấy cô. Cuối cùng thì chuông báo hết giờ cũng reo. Tôi rảo bước vội vã đến quán ăn tự chọn để giữ chỗ. Tôi là một trong những người đầu tiên bước tới quán ăn. Tôi chọn một bàn thường xuyên không có người ngồi và cố định cách mình ngồi tại đây.
Khi các anh chị em của tôi bước vào và nhìn thấy tôi đang ngồi ở một cái bàn khác họ không hề ngạc nhiên. Alice hẳn là đã báo trước điều này rồi.
Rosalie nghênh ngạnh bước qua mà không thèm liếc nhìn tôi.
"Thật đúng là một tên ngớ ngẩn"
Mối quan hệ giữa tôi và Rosalie chưa bao giờ dễ dàng. Tôi đã làm tổn thương chị ấy ngay từ lần đầu tiên chị ấy nghe thấy giọng nói của tôi. Quan hệ của chúng tôi lao xuống dốc từ thời điểm đó nhưng có vẻ như chị ấy càng trở nên khó chịu hơn bình thường trong những ngày gần đây. Tôi thở dài. Rosalie luôn làm mọi điều theo ý chị ấy.
Jasper tặng cho tôi nụ cười nửa miệng khi anh bước ngang qua.
"Chúc may mắn nhé" anh nghĩ thầm nghi ngại.
Emmett đảo mắt và lắc lắc đầu."Nhóc đáng thương mất trí rồi"
Alice mỉm cười rạng rỡ, hàm răng trắng bóng loáng
"Em đã có thể nói chuyện với Bella được chưa vậy?"
“Em hãy quên chuyện đó đi”. tôi thì thầm trong hơi thở
Alice xịu mặt xuống rồi khuôn mặt lại sáng bừng lên ngay
"Tốt thôi, anh thật cứng đầu. Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi!"
Tôi lại thở dài.
"Anh đừng có quên buổi sinh học hôm nay đấy nhé!" Alice nhắc nhở tôi
Trong khi chờ đợi Bella tới tôi dõi theo cô qua đôi mắt của một học sinh mới đang đi bộ sau Jessica trên đường tới nhà ăn. Jessica đang huyên thuyên về buổi dạ hội sắp tới nhưng Bella chỉ im lặng không đáp lời. Lý do không hẳn là vì Jessica không cho cô ấy cơ hội nói.
Thời khắc Bella bước qua cửa, mắt cô sáng vụt lên hướng đến bàn mà tôi thường ngồi. Cô nhìn trân trân một lát, trán nhíu lại và mắt nhìn xuống sàn. Cô không để ý thấy tôi đang ngồi ở đây,.
Trông cô thật buồn. Tôi bị thôi thúc phải đứng dậy và bước tới bên cô để làm cô khuyây khỏa chỉ là tôi không biết điều gì sẽ làm cho cô thỏai mái. Tôi không hiểu điều gì khiến cô trông buồn như vậy. Jessica tiếp tục liến thoắng về buổi dạ hội. Có phải Bella đang buồn vì cô sẽ không thể tham gia buổi dạ tiệc? Ừm thực ra trông không có vẻ gì như vậy…
Nhưng chỉ cần cô ấy muốn thì cô ấy sẽ có buổi dạ hội đó!
Cô ấy chỉ mua có một món đồ uống cho bữa trưa và không ăn gì cả. Điều này có đúng không? Chẳng phải là cô cần thêm năng lượng hơn chừng đó không? Trước đây tôi chưa bao giờ chú ý nhiều đến bữa ăn của con người bình thường cả.
Con người đúng thật là mới dễ bị tổn thương làm sao! Còn có hàng ngàn thứ để mà phải lo lắng, bận tâm…
“Edward Cullen lại đang nhìn bạn kìa,” tôi nghe Jessica nói “tớ không hiểu sao mà hôm nay anh ta lại ngồi một mình?”.
Tôi thực sự thấy biết ơn Jessica dù rằng bây giờ cô ta còn trở nên đố kỵ với cô ấy hơn, vì Bella nhanh chóng ngẩng đầu lên và đôi mắt dõi tìm theo đến khi nhìn thấy tôi.
Trên khuôn mặt đó nét buồn rầu đã tan biến hoàn toàn. Tôi tự cho phép mình hy vọng rằng cô ấy buồn bã bởi lẽ cô nghĩ rằng tôi đã rời khỏi trường trước đó. Niềm hy vọng ấy khiến tôi mỉm cười.
Tôi ngoắc tay để gọi cô đến ngồi cùng tôi, trông cô có vẻ giật mình vì cử chỉ đó của tôi, phản ứng đó tức thời khiến tôi lại muốn chòng ghẹo cô.
Vì thế tôi nháy mắt và miệng cô lập tức há to ra, trễ xuống.
“Có phải là anh ta đang gọi bồ không?”, Jessica hỏi sỗ sàng
“Có thể là anh ấy cần tớ giúp gì với mấy bài tập sinh học,” cô ấy nói giọng thật nhỏ không chắc chắn,”Ừm mà tớ nên đến xem anh ấy cần gì.”.
Lại là một câu trả lời đồng ý nữa của cô ấy
Cô ấy vấp ngã thêm hai lần trên đường sang bàn của tôi dù rằng chẳng có chắn trên đường cả ngoài những tấm vải sơn trải sàn. Thực sự thì trước đây tôi đã bỏ lỡ chi tiết nào? Tôi đã luôn luôn chú ý nhiều hơn đến những ý nghĩ lặng lẽ của cô…Còn điều gì khác tôi đã không chú ý đến?
"Giữ cho mọi việc trung thực nhất, sáng tỏ nhất có thể" tôi nhắc đi nhắc lại với chính mình.
Cô dừng lại đứng sau chiếc ghế ở phía bên kia và ngập ngừng. Tôi hít vào thật sâu lần này là bằng mũi nhiều hơn là bằng miệng.
"Để cảm nhận được sự bùng cháy" tôi nghĩ thầm tỉnh khô.
“Tại sao hôm nay cô lại không ngồi cùng tôi?”, tôi hỏi cô
Cô ấy kéo ghế ra và ngồi xuống, nhìn tôi dò xét một lúc lâu. Cô trông có vẻ hơi hồi hộp nhưng cử chỉ đó của cô lại là một lời đồng ý nữa.
Tôi chờ cho cô lên tiếng
Cũng phải mất một lúc cô mới bắt đầu nói “Điều này thì khác”.
“Ừ thì…” tôi ngập ngừng “Tôi đã quyết định dù có phải đi xuống địa ngục tôi sẽ vẫn làm điều đó”
Điều gì đã khiến tôi nói như vậy? Tôi cho rằng ít nhất đó cũng là do sự trung thực.
Và có thể cô đã hiểu lời cảnh báo quá rõ ràng ám chỉ trong những từ tôi nói. Có thể cô nhận ra rằng cô nên đứng dậy và bỏ đi càng nhanh càng tốt.
Cô ấy không đứng dậy mà nhìn tôi chăm chú chờ đợi như thể tôi đã bỏ lửng câu nói vừa rồi…
“Anh biết rằng tôi không hiểu những gì anh nói.” cô cất tiếng khi nhận ra tôi không tiếp tục câu nói đó nữa.
Thật là nhẹ nhõm làm sao! Tôi mỉm cười
“Tôi biết”.
Thật chẳng dễ dàng bỏ qua những ý nghĩ đang gào thét vào tôi phía sau lưng của cô ấy, dù sao thì tôi cũng muốn chuyển qua đề tài khác.
“Tôi nghĩ rằng các bạn cô đang giận dữ lắm vì tôi đã bắt mất cô đấy”.
Điều này chẳng có vẻ gì làm cô phải bận tâm “Họ chịu đựng được mà”
“Biết đâu chừng tôi sẽ không trả lại cô thì sao”, tôi không biết rằng mình đang cố gắng tỏ rất rung thực hay chỉ là đang bông đùa với cô ấy nữa! Ở gần bên cô thật khó khăn để tôi có thể giữu mình có được những suy nghĩ nghiêm túc.
Cô nuốt nước miếng trong cổ.
Tôi bật cười trước vẻ mặt của cô “Trông cô có vẻ lo lắng,” điều đó thực sự không đáng buồn cười chút nào, cô ấy phải nên lo lắng mới đúng.
“Không,” cô đúng là một người nói dối dở tệ, vì khi đó giọng nói của cô vỡ òa ra,”chỉ là ngạc nhiên thôi, thực ra thì chuyện này là thế nào?”.
“Tôi đã nói với cô rồi”, tôi nhắc lại cho cô nhớ “ Tôi đã quá mệt mỏi với việc cứ phải tránh xa cô, vì vậy mà tôi đầu hàng”. Tôi phải cố gắng để giữ nguyên được nụ cười. Việc vừa nỗ lực để trung thực và giữ được lối cư xử bình thường trong cùng một thời điểm có vẻ không được hiệu quả lắm!
“Đầu hàng?”. cô nhắc lại bối rối.
“Ử, đầu hàng trong việc mang tới những điều tốt đẹp”, và hiển nhiên là cũng đầu hàng luôn trong việc cứ phải cố gắng tỏ ra cư xử thật bình thường.”bây giờ tôi sẽ chỉ làm những điều mà tôi muốn thôi, những gì thuộc về Ceasar sẽ trả lại cho Ceasar”. Trung thực như thế đã là quá đủ, hãy để cho cô nhận ra sự ích kỷ của tôi để nó có thể lên tiếng cảnh báo cô.
“Anh đã lại bỏ rơi tôi rồi còn gì”.
Tôi đã quá ích kỷ để mà vui mừng trước tình huống này, “Tôi luôn luôn nói quá nhiều mỗi khi nói chuyện với cô – đó cũng là một vấn đề đấy”.
Đó cũng là một vấn đề so với những điều còn lại.
“Đừng có lo”, cô trấn an tôi “vì tôi có hiểu gì đâu mà.”
Tốt và thế là cô sẽ ở lại “Tôi mong chờ điều đó đấy.”
“Vậy thì nói thẳng ra bây giờ chúng ta sẽ là bạn nhé!”
Tôi ngần ngừ trong một giây.”Bạn ư?” tôi nhắc lại. Tôi không thích từ đó, nó chưa đủ diễn tả được.
“Hay là không nào?”, cô lầm bầm trông rất bối rối,
Cô ấy không nghĩ là tôi thích cô nhiều đến mức nào ư?
Tôi mỉm cười “Được, tôi cho rằng chúng ta sẽ cố gắng. Nhưng mà tôi cảnh báo cô trước tôi không phải là người bạn tốt của cô đâu đấy!”.
Tôi chờ đợi phản ứng của cô vừa muốn cô cuối cùng rồi sẽ lắng nghe và hiểu được điều đó vừa nghĩ hẳn tôi sẽ chết mất nếu cô làm được như vậy. Thật là mới thống thiết làm sao! Tôi chẳng khác gì một người bình thường cả!
Trái tim cô đập nhanh hơn “Anh nói điều đó nhiều lần rồi.”
“Là bởi vì cô có chịu nghe lời tôi đâu,” tôi nói lần này thì dữ dội hơn nhiều,”tôi vẫn đang chờ đợi để cô tin vào lời tôi nói. Nếu cô khôn ngoan thì tốt nhất là tránh xa tôi ra.”
Thế nhưng tôi có để cô làm như vậy không nếu cô quyết tâm tránh xa tôi?
Mắt cô nhíu lại “Xem ra anh cũng đã bắt đầu xem xét đến vấn đề trí óc của tôi rồi đấy nhỉ?”.
Tôi không chắc là cô có ý gì khi nói như vậy nhưng tôi cười hối lỗi và đoán rằng vô tình tôi đã xúc phạm đến cô.
“Thế cho nên, cô chậm rãi, chừng nào mà tôi không khôn ngoan thì chừng đó chúng ta còn là bạn có phải không?”
“Nghe có vẻ đúng đấy!”,
Cô cúi xuống nhìn chằm chằm vào chai nước chanh trong tay.
Sự tò mò trước đây lại trỗi dậy làm tôi đau đớn.
“Cô đang nghĩ gì thế?”, tôi hỏi, có vẻ như thật nhẹ nhõm khi nói to ra như vậy.
Cô bắt gặp cái nhìn của tôi, hơi thở dồn dập hơn và đôi má bắt đầu ửng hồng. Tôi hít một hơi thật sâu, nếm thử bầu không khí xung quanh.
“Tôi đang cố gắng tìm hiểu xem anh là ai”.
Tôi vẫn cười giữ nguyên tư thế đó nhưng sự căng thẳng hoang mang bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể.
Tất nhiên là cô phải suy nghĩ về điều đó rồi, cô không phải là một cô gái ngốc nghếch. Tôi không thể hy vọng cô sẽ quên lãng một điều quá rõ ràng như vậy được.
“Thế cô có tìm được chút may mắn nào với việc đó không?”, tôi cố gắng hỏi cô nhẹ nhàng nhất có thể.
“Không được nhiều lắm,” cô thú nhận.
Tôi bật cười khúc khích trong sự nhẹ nhõm bất ngờ ấy “ Thế giả thuyết của cô là gì?”
Chắc hẳn những điều cô khám phá ra không thể tồi tệ hơn được sự thật dù đó cô có nghĩ ra được điều gì đi nữa!
Mặt cô đỏ bừng lên và cô ấy không nói thêm một lời nào nữa! Tôi có thể cảm nhận hơi ấm của đôi má đang ngượng ngập ấy tỏa ra trong không khí.
Tôi cố gắng sử dụng tông giọng thuyết phục nhất đối với cô. Tông giọng này rất có hiệu quả với những người bình thường khác.
“Cô không thể kể với tôi ư?”, tôi cười khích lệ.
Cô lắc đầu “Thôi, chuyện đó kỳ cục lắm”,
Ừm, không được biết mới là chuyện tồi tệ nhất! Tại sao sự suy đoán của cô ấy lại làm cô trở nên lúng túng? Tôi không thể chịu đựng được với việc không thể biết được cô đang nghĩ gì.
“Cô biết đấy, không biết mới là đáng bực mình”,Lời than phiền của tôi rõ ràng là gây ra một hiệu ứng đối với cô ấy! Mắt cô sáng lên và lời lẽ tuôn ra ào ạt hơn mức bình thường.
“Không, tôi không thể tưởng tượng rằng điều ấy là bực mình chút nào cả. Chỉ bởi ai đó không nói cho anh biết điều họ đang nghĩ hay thậm chí là nếu họ có những hành động cử chỉ đặc biệt khiến anh phải bật dậy lúc đêm để mà suy nghĩ những ý nghĩa ẩn sau đó. Tại sao điều đó lại khiến anh phải bực mình cơ chứ?”,
Tôi trân trân nhìn cô, buồn rầu nhận ra rằng cô đã đúng. Tôi cũng đã đối xử không công bằng với cô còn gì?
Cô lại tiếp tục “ Hay tốt hơn là chúng ta nên nói chuyện có ai đó làm hàng tá các chuyện kỳ quặc chẳng hạn như cứu sống người khác trong một tình cảnh ngặt nghèo nhưng rồi sau đó lại đối xử với người ta như một sinh vật hạ đẳng. Không một lời giải thích rõ ràng dù cho là anh ta đã hứa. Thế đấy, cho nên tôi thấy chẳng có gì là đáng bực mình ở đây hết”.
Đó là bài “diễn văn” dài nhất của cô ấy mà tôi từng nghe, và nó lại bổ sung thêm một phẩm chất mới nữa vào danh sách của tôi.
“Cô đang tức giận lên rồi đấy!”
“Tôi không thích nước đôi”
Tất nhiên là cô ấy đã chứng minh điều đó qua bài “diễn văn” hùng hồn vừa rồi
Tôi ngắm nhìn Bella ngẫm nghĩ xem tôi có thể làm điều gì đúng cho cô cho đến khi những ý nghĩ đang sôi sục của Mike thu hút sự chú ý của tôi.
Cơn giận dữ của cậu khiến tôi bật cười
“Sao thế?” cô hỏi tôi
“Bạn trai của cô hình như đang cho rằng tôi khiến cô bực bội, cậu ta đang cân nhắc xem liệu có nên bước tới để chấm dứt cuộc đấu khẩu của chúng ta thì phải.” Tôi đang chờ cậu ta làm điều đó đây, và lại bật cười.
“Tôi chẳng biết anh đang nói về ai cả”, cô đáp giọng lạnh băng,” nhưng thế nào thì anh cũng sai bét rồi”
Tôi rất thích cái cách mà cô phủ nhận sự sở hữu của Mike bằng giọng lạnh lùng kiểu đó
“Không tôi không sai đâu, như tôi nói với cô rồi đó hầu hết mọi người đều rất dễ đoán”
“Tất nhiên là chỉ có tôi thôi đúng không?”
“Đúng, chỉ riêng có cô thôi,” Có phải cô là ngoại lệ của tất cả mọi thứ trên đời này hay không?
Liệu điều đó có công bằng hơn không – suy xét về tất cả những điều mà tôi đang phải đấu tranh khi mà tôi có thể có được một vài suy nghĩ trong đầu của cô? Phải chăng yêu cầu đó của tôi với cô là quá nhiều? “Tôi cứ thắc mắc là không hiểu tại sao lại như thế?”
Tôi nhìn sâu vào mắt cô, cố gắng kiếm tìm…
Cô ấy quay mặt đi, mở chai nước chanh, uống một ngụm thật nhanh rồi dán mắt xuống bàn ăn.
“Cô không đói àh?”, tôi hỏi
“Không”, cô nhìn xuống chiếc bàn trống giữa hai chúng tôi “Còn anh?”
“Không, tôi không đói”, tôi đáp, tôi không bao giờ biết đói cả
Cô vẫn nhìn chiếc bàn ăn chăm chú, mím chặt môi. Tôi chờ đợi
“Anh có thể giúp tôi một việc được không?”, cô hỏi đột ngột ngước lên bắt gặp ánh nhìn của tôi.
Cô ấy múôn tôi làm gì? Có phải cô ấy muốn biết sự thật một sự thật mà tôi không bao giờ được phép tiết lộ cho cô, một sự thật mà không bao giờ tôi muốn để cô biết.
“Điều đó còn phụ thuộc vào cô muốn gì”.
“Không nhiều lắm đâu,”, cô hứa chắc nịch
Tôi chờ đợi tính hiếu kỳ lại trỗi dậy,
“Chỉ là tôi muốn,” cô chậm rãi nói, mắt không rời chai nước chanh, mân mê miệng chai nước bằng ngón tay út của mình,”từ sau nếu anh có thể cảnh báo trước cho tôi lúc nào anh sẽ phớt lờ tôi để tốt cho tôi được không? Chỉ là để tôi chuẩn bị tinh thần thôi”
Cô ấy cần sự cảnh báo trước? Và rồi bị tôi bỏ rơi là một điều cô ấy không thích? Tôi mỉm cười
“Nghe có vẻ công bằng đấy chứ nhỉ!”, tôi đồng ý với cô
“Cám ơn anh”, cô đáp và ngước nhìn lên. Khuôn mặt cô giãn ra tới mức làm tôi muốn cười thật to bởi chính sự nhẹ nhõm của mình.“Đổi lại cô cũng phải cho tôi biết một điều nhé?”, tôi hỏi đầy hy vọng
“Chỉ một thôi đấy nhé!”, cô đồng ý
“Nói cho tôi biết một giả thuyết của cô đi.”
Mặt cô đỏ bừng lên “Không phải chuyện đó”
“Cô làm vậy đâu có được, không phải cô vừa hứa sẽ cho tôi một câu trả lời cơ mà” tôi cãi ngay.
“Thì chính anh cũng không giữ lời hứa của mình cơ mà,” cô đáp trả
Cô nắm thóp được tôi rồi
“Chỉ một giả thuyết thôi mà, tôi sẽ không cười đâu”
“Anh sẽ cười cho mà xem,” cô khăng khăng mặc dù tôi không thể nào hình dung ra được có điều gì buồn cười như vậy
Tôi cố thêm một lần nữa sử dụng “tông thuyết phục” của mình. Tôi nhìn sâu vào đôi mắt cô – điều này quá dễ dàng với đôi mắt sâu thăm thẳm của mình và thì thầm “nào, cho tôi biết đi mà”
Cô chớp mắt và khuôn mặt đột nhiên trở nên trống rỗng
Đây đâu là phản ứng mà tôi mong đợi ở cô cơ chứ!
“Ơ, cái gì cơ?”, cô hỏi tôi, trông cô có vẻ như vừa bị hoa mắt, có chuyện gì xảy ra với cô ấy vậy?
Nhưng tôi nhất quyết không bỏ cuộc!
“Hãy cho tôi biết dù là một giả thuyết nhỏ của cô thôi!”, tôi năn nỉ bằng một giọng thật mềm vẫn không rời mắt khỏi mắt cô.
Thật ngạc nhiên và thích thú cách này của tôi lại có hiệu quả
“Ừ thì anh có từng bị cắn bởi một loài nhện mang phóng xạ nào không?”
Ảnh hưởng từ truyện tranh? Cách suy nghĩ của tôi làm tôi phải cười thành tiếng
“Cô chẳng nghĩ ra được điều nào hay hơn nữa sao?”, tôi quở mắng cô cố gắng giấu đi sự thỏai mái của mình
“Tôi xin lỗi nhưng tôi chỉ nghĩ được đến vậy thôi,” cô nói có vẻ phật lòng
Câu nói của cô làm tôi cảm thấy càng thoải mái, tôi có thể trêu chọc cô nữa rồi
“Cô chỉ toàn nghĩ đến những điều vớ vẩn thôi!”.
“Vậy là không phải nhện?”
“Không có đâu”
“Và cũng không có năng lượng phóng xạ nào hết?”
“Làm gì có”
“Quỷ tha ma bắt” cô thở dài
“Nếu cô có nói tôi đến từ hành tinh Kryptonite thì tôi cũng chẳng phiền đâu”, tôi nói nhanh trước khi cô có thể đặt ra một câu hỏi nào đó với từ cắn rồi sau đó tôi phá lên cười bởi vì cô nghĩ tôi là một người hùng
“Anh đã hứa là sẽ không cười”
Tôi mím chặt môi lại
“Gì thì gì tôi cũng sẽ tìm cho ra” cô hứa với tôi
Và khi cô khám phá ra điều đó cô sẽ phải chạy đi thật nhanh
“Tôi ước gì cô đừng có cố gắng làm điều đó’, tôi nói mọi sự bông đùa biến mất.
“Bởi vì…?”
Tôi nợ cô sự trung thực. Tôi vẫn cố gắng mỉm cười để những lời mình nói ra ít vẻ hăm dọa hơn “Sẽ thế nào nếu tôi không phải là một người hùng? Sẽ thế nào nếu như tôi là một kẻ xấu xa?”
Đôi mắt cô mở to và miệng há ra “Ồ”, cô nói và chỉ ngừng lại có đúng một giây “tôi hiểu rồi”
Cuối cùng thì cô cũng đã nghe lời tôi.
“Cô hiểu rồi ư?”, tôi vừa hỏi vừa cố gắng che giấu nỗi thống khổ của mình.
“Anh là người nguy hiểm ư?”, cô đưa ra một gợi ý. Hơi thở của cô dồn dập, tim đập nhanh hơn.
Tôi không thể nào trả lời câu hỏi của cô. Đây có phải là những giây phút cuối cùng tôi được ở bên cô ấy không? Liệu rồi cô có bỏ chạy không? Có thể nào tôi được phép nói lời yêu cô trước khi cô bỏ đi? Hay điều đó sẽ làm cô hoảng hốt hơn nữa?
“Nhưng anh không phải là người xấu,” cô thì thào, lắc lắc đầu trong đôi mắt trong veo kia tuyệt nhiên không có chút xíu nào sợ hãi “tôi không tin anh là người xấu”.
“Cô sai rồi”, tôi thở phào nhẹ nhõm
Lẽ dĩ nhiên tôi là một kẻ xấu xa. Chẳng phải giờ đây tôi đang vui mừng vì cô nghĩ tôi tốt hơn nhiều những gì mà tôi đáng bị nhận ư? Nếu tôi là một người tốt tôi đã phải tránh xa cô rồi!
Tôi đưa tay ngang cho bàn ăn với lấy chiếc nắp chai nước chanh của cô như là một cái cớ. Cô không hề nao núng trước cử chỉ đột ngột đó của tôi. Cô thực sự không hề e ngại tôi, nhưng chỉ là chưa mà thôi!
Tôi xoay xoay cái nắp chai như một con quay chú mục vào nó thay vì nhìn cô. Những suy nghĩ của tôi đang trong cơn giằng xé.
Chạy đi Bella, em hãy chạy ngay đi. Tôi không thể cho mình nói thật to những từ đó.
Cô chợt nhảy dựng lên “Chúng ta sẽ muộn học mất cho mà xem”, cô cất tiếng đúng khi tôi bắt đầu lo lắng rằng cô đã hiểu được phần nào đó cảnh báo yên lặng đó của tôi.
“Tôi không đến lớp đâu”
“Tại sao vậy?”
Bởi vì tôi không muốn giết chết em. “Thỉnh thoảng cúp cua một bữa sẽ thấy khỏe hơn”.
Thành thực mà nói con người sẽ tốt hơn nếu những con ma cà rồng trốn học trong những thời điểm họ bị chảy máu. Thầy Banner sẽ có buổi thử nhóm máu vào ngày hôm nay. Buổi sáng Alice đã cúp cua rồi.
“Ừ vậy thì tôi đi đây”, cô nói. Tôi không hề ngạc nhiên, cô là con người đầy trách nhiệm cô luôn cố gắng làm mọi việc thật đúng đắn.
Cô trái ngược lại hẳn với tôi.
“Tôi sẽ gặp lại cô sau”, tôi nói cố gắng giữ giọng thật bình thường, cúi xuống nhìn cái nắp chai đang quay tít. Và rằng tôi rất yêu mến em theo một cách thật nguy hiểm và đáng sợ…
Cô ngập ngừng và trong giây phút ấy tôi tự cho mình hy vọng rằng đó là do cô muốn ở lại cùng tôi. Nhưng chuông đã reo và cô vội vã bước đi.
Tôi chờ đến cho khi bóng cô khuất hẳn rồi đút cái nắp chai vào túi áo khoác –vật ghi dấu cho cuộc nói chuyện tôi thấy hợp lý nhất từ trước tới giờ rồi bước xuyên qua màn mưa đến ô tô của mình.
Bật đĩa nhạc êm dịu yêu thích của mình – đĩa nhạc tôi đã từng nghe vào ngày đầu tiên nhưng rồi tôi không nghe bản nhạc đó của Debussy được bao lâu. Những nốt nhạc khác ùa đến trong đầu tôi, một khúc nhạc làm cho tôi cảm thấy thoải mái và hưng phấn. Tôi tắt đầu CD và lắng nghe những nốt nhạc vang lên trong đầu mình, chơi theo bản nhạc đó cho đến khi nó phát triển dần thành một bản hòa tấu hoàn chỉnh. Những ngón tay của tôi theo bản năng dạo theo những phím đàn piano trong tưởng tượng.
Bản nhạc gần như đã được hoàn tất vào đúng lúc một cơn sóng dồn dập những nỗi dằn vặt lo lắng ập đến thu hút sự chú ý của tôi.
Có phải là cô ấy sắp ngất đến nơi rồi không? Mình phải làm gì bây giờ? Mike hoang mang tự hỏi
Cách chỗ tôi ngồi chừng trăm mét Mike Newton đang xốc Bella đang rũ người xuống lên vỉa hè. Cô sụp xuống vỉa hè ẩm ướt, đôi mắt nhắm nghiền, da trắng bệch như một xác chết.
Thiếu chút nữa là tôi giật tung cánh cửa xe ô tô.
“Bella”, tôi hét lên
Không có một biểu hiện thay đổi nào trên khuôn mặt mất hết sức sống của cô ấy khi tôi gào lên gọi tên cô.
Toàn thân tôi trở nên lạnh buốt còn hơn cả nước đá.
Vào thời điểm tôi lướt qua trí óc của Mike tôi chỉ thấy được sự kinh ngạc đầy bực dọc của cậu ta. Cậu ta chỉ tập trung vào mỗi sự tức giận đối với tôi nên tôi không thể tìm hiểu được đã có chuyện gì xảy ra với Bella. Nếu mà cậu ta làm điều gì tổn hại đến cô ấy nhất định tôi sẽ hủy diệt cậu ta.
“Có chuyện gì xảy ra thế, cô ấy bị đau ở đâu àh?” tôi hỏi Mike cố gắng tập trung vào suy nghĩ của cậu ta. Phải đi với tốc độ của con người vào lúc này quả thật đã làm tôi phát điên lên. Tôi không nên để gợi ra bất cứ sự chú ý nào tới sự tiếp cận của mình
.
Và rồi tôi vẫn có thể nghe được tiếng đập thình thịch của trái tim thậm chí là cả hơi thở của cô nữa. Như tôi quan sát thấy cô đang nhắm chặt mắt lại, điều này ít nhiều làm tôi đỡ căng thẳng hơn.
Tôi thấy một thoáng ký ức hiện lên trong đầu Mike, những hình ảnh loáng thoáng trong lớp sinh học. Bella gục đầu trên bàn học của chúng tôi, nước da trắng của cô dần chuyển qua mà xanh. Những giọt máu đỏ trên những tấm bảng chỉ thị màu trắng…
Aha thử máu.
Tôi đứng sững lại cố giữ hơi thở của mình. Hương thơm của cô và rồi cả máu của cô nữa…
“Tôi cho là bạn ấy bị ngất”, Mike nói lo lắng pha lẫn bực tức. “Tôi chẳng biết chuyện gì đã xảy ra thậm chí bạn ấy còn chưa chích vào ngón tay nữa cơ!”.
Nhẹ cả người tôi bắt đầu thở lại và nếm thử bầu không khí chung quanh. Tôi có thẻ ngửi thấy mùi máu rỉ ra từ vết thương nhỏ xíu trên tay Mike.Tôi cũng đã có lần bị hấp dẫn bởi nó rồi.
Tôi quỳ xuống bên cạnh cô trong khi Mike cứ lượn lờ quanh tôi trong nỗi bực tức bởi sự xuất hiện bất ngờ của tôi.
“Bella cô có nghe thấy tôi nói gì không?”
“Không”, cô ấy rên lên” Anh đi đi”
Tôi không thể nhịn được cười, cô hoàn toàn ổn.
“Tôi đang đưa bạn ấy đến trạm y tế”, Mike nói “nhưng bạn ấy chẳng thể nào đi nổi”
“Tôi sẽ đưa cô ấy đến đó! Cậu quay lại lớp học đi”, tôi nói giọng hơi thô bạo một chút.
Hai hàm răng của Mike nghiến chặt vào với nhau “Không, tôi được chỉ thị làm việc đó cơ mà”
Tôi sắp sửa không thể chịu đựng được cái việc cứ phải đôi co với cậu nhóc đáng ghét này rồi!
Rơi vào tình thế bắt buôc là cần phải động vào Bella tâm trạng của tôi xúc động bồi hồi xen lẫn với kinh hãi, khoan khoái xen lẫn phiền muộn. Tôi nhẹ nhàng nhấc bổng Bella lên khỏi vỉa hè và giữ cô trong tay mình, chỉ chạm vào phần quần áo của cô, cố gắng tạo ra được càng nhiều khoảng cách giữa hai chúng tôi càng tốt. Tôi lao nhanh về phía trước, thật vội vã để cứu sống cô ấy hay nói một cách khác là để cô tránh xa tôi càng xa càng tốt.
Cô mở choàng mắt, kinh ngạc.
“Anh cho tôi xuống”, cô yếu ớt yêu cầu, lại bối rối rồi đây – tôi thầm đoán định điều đó qua biểu hiện của cô. Cô ấy luôn luôn như thế không bao giờ muốn để người khác sự yếu đuối của mình.
Tôi nghe Mike gào thét mấy lời phản kháng sau lưng chúng tôi.
“Trông cô tệ lắm đấy!”, tôi nói với cô, cười khóai trí vì chẳng có vấn đề gì với cô cả ngòai một cái đầu thông minh và một cái dạ dày ốm yếu.
“Anh làm ơn đặt tôi xuống vỉa hè đi!”, cô nói đôi môi trắng bệch.
“Hóa ra cô ngất là vì nhìn thấy cảnh máu me cơ đấy,” những lời nói ấy có thể nào mỉa mai hơn nữa không?
Cô nhắm mắt và bặm chặt môi lại
“Dù cho đó có không phải là máu của cô đi nữa”, tôi thêm vào, nụ cười còn rộng hơn nữa!
Chúng tôi đã đến trước cửa văn phòng. Cánh cửa đang khép hờ tôi mở cửa ra để đi thẳng vào trong.
Cô Cope giật nảy mình kêu lên “Ôi trời ơi”, cô thở hổn hển khi kiểm tra qua cô gái đang tái xanh tái xám trong tay tôi.
“Bạn ấy bị ngất trong giờ sinh học ạ!”, tôi giải thích ngay trước khi trí tưởng tượng của cô có thể vượt đi quá xa.
Cô Cope vội vã mở cánh cửa vào phòng chăm sóc y tế. Đôi mắt Bella lại mở ra nhìn theo cô Cope. Tôi đọc được sự ngạc nhiên trong đầu cô y tá trung niên khi thấy tôi đặt Bella xuống một cái giường cũ kỹ. Ngay khi Bella rời khỏi tay tôi, tôi lập tức dùng khoảng trống của căn phòng để tạo khoảng cách với cô. Cơ thể tôi đang bị kích động, háo hức, các thớ thịt căng lên và nọc độc đang tuôn trào. Cô ấy thật ấm áp và thơm phức!
“Cô ấy hơi bị choáng một tí ạ”, tôi giải thích với cô Hammond “ Mọi người đang tiến hành kiểm tra nhóm máu trong lớp sinh học”.
Cô y tá gật đầu vì đã hiểu được nguyên do, “ Lúc nào cũng có học sinh bị như vậy”
Tôi phải cố giấu một nụ cười, cứ cho Bella là một trong những trường hợp đó đi!
“Em nằm nghỉ một chút là sẽ ổn thôi mà!”, cô Hammond nói
“Dạ vâng” Bella đáp lại,
“Chuyện này có xảy ra thường xuyên không?”, cô Hammond hỏi
“Dạ cũng thi thoảng thôi ạ!”, Bella thú nhận
Tôi phải cố nén cười bằng một tiếng ho
Hành động đó của tôi đã thu hút sự chú ý của cô y tá, “Bây giờ thì em có thể quay lại lớp học rồi”, cô nói.
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô y tá và nói dối một cách trơn tru “ Thầy giáo đã chỉ định em phải ở bên bạn ấy!”
À, mình phân vân đây…cô Hammond gật đầu
Rõ ràng tôi đã tạo được hiệu quả đến cô Hammond. Vậy mà tại sao với Bella lại khó khăn đến thế?
“Cô sẽ đi lấy đá để chườm trán cho em nhé!”, cô y tá nói với một chút không thỏai mái khi phải nhìn vào mắt tôi – đó là phản ứng đúng đắn của con người – rồi vội vã rời khỏi phòng.
“Anh đã nói đúng”, Bella thì thào mắt vẫn nhắm nghiền.
Cô ấy nói vậy nghĩa là sao? Tôi rùng mình khi nghĩ đến tình huống xấu nhất có thể xảy ra: cô đã hiểu và chấp nhận những lời cảnh báo của tôi.
“Thì tôi vẫn thường xuyên đúng mà”, tôi nói cố gắng giữ cho được vẻ thích thú trong giọng nói, bây giờ thì nghe nó có vẻ không được ngọt ngào lắm.”nhưng lần này thì cô bảo tôi đúng cái gì?”
“Cúp cua sẽ thấy khỏe hơn”, cô thở dài
À có thể thở phào nhẹ nhõm rồi! Và rồi cô lại im lặng, cô chỉ thở đều đều thật chậm. Sắc hồng dần trở lại trên đôi môi của cô. Cái miệng của cô không cân xứng lắm, bờ môi dưới đầy đặn hơn nhiều so với môi trên. Chỉ riêng việc ngắm nhìn đôi môi của cô thôi cũng khiến tôi cảm thấy rất lạ lẫm. Nó khiến tôi muốn lại gần bên cô hơn, mà điều này thì đâu phải là ý kiến hay!
“Cô đã làm tôi phát hoảng lên!”, tôi nói để bắt đầu câu chuyện để tôi có thể nghe được giọng nói của cô, “tôi đã nghĩ rằng Newton mang xác cô đi để hỏa thiêu cơ đấy!”.
“Haha” cô chỉ nói có vậy
“Thành thực mà nói tôi đã từng trông thấy các xác chết có màu da còn khá hơn nhiều”, Điều này là sự thật “ tôi còn đang tính sẽ hủy diệt kẻ nào gây ra chuyện đó nữa!”, và dĩ nhiên là tôi sẽ làm chuyện đó.
“Mike tội nghiệp”, cô thở dài, “ Tôi cược là cậu ấy phát điên lên mất!”
Cơn giận bùng nổ trong tôi nhưng tôi cố kiềm nén lại. Sự quan tâm của cô đơn thuần chỉ là lòng trắc ẩn mà thôi! Cô rất tốt bụng! Tất cả chỉ có vậy mà thôi!
“Cậu ta giờ phải ghét cay ghét đắng tôi lắm đấy!”, tôi nói với cô, tôi khoái trí chuyện này lắm!
“Làm sao mà anh biết được điều đó?”
“Tôi có thể nói với cô rằng tôi đọc được điều đó trên gương mặt của cậu ta”, thành thực mà nói thì đúng là chỉ cần đọc nét mặt Mike cũng đủ giúp tôi đưa ra được suy đoán đó rồi. Những gì mà tôi cố gắng trong việc dò xét Bella đã giúp tôi tiến bộ đáng kể trong việc đoán tâm trạng người khác qua nét mặt của họ.
“Làm thế nào mà anh nhìn thấy tôi được? Tôi nghĩ anh đã cúp cua buổi hôm nay cơ mà!”, mặt cô trông đã khá hơn, màu xanh bợt bạt đã dần biến mất trên làn da trắng màu ngà.
“Lúc ấy tôi ở trong xe ô tô của mình đang nghe đĩa CD”.
Mặt cô chợt nhăn lại có vẻ như câu trả lời rất đỗi bình thường của tôi khiến cô phải ngạc nhiên vậy. Cô mở choàng mắt khi cô Hammond bước trở lại trong tay cầm một miếng gạc lạnh.
“Đây em này”, cô vừa nói vừa đặt miếng gạc lên trán của Bella “trông em có vẻ đỡ hơn rồi đấy!”
“Em nghĩ mình đã khỏe rồi”, Bella nói rồi ngồi dậy và cố gắng đẩy miếng gạc ra khỏi trán. Tất nhiên rồi cô chẳng bao giờ thích bị người khác quan tâm hay chăm sóc.
Đôi tay nhăn nheo của cô Hammond bám vào Bella như thể muốn đẩy cô quay lại chiếc giường. Đúng lúc đó cô Cope mở cửa và ngó vào trong. Cùng với sự xuất hiện của cô là cả một luồng khí nhẹ mùi máu tươi. Khuất hẳn phía sau cô là Mike vẫn vô cùng tức giận thầm ước cậu bạn to xác mà cậu đang phải dìu đây là cô gái đang ở trong phòng với tôi.
“Chúng ta lại có thêm một ca mới nữa đây,” cô Cope nói.
Bella gần như nhảy xuống khỏi cái giường cũ kỹ hướng về phía luồng sáng he hé nơi cửa mở.
“Em gửi lại cô, em không cần đến nó nữa đâu ạ”, cô nói và trả lại cô Hammond chiếc gạc lạnh.
Mike càu nhàu gì đó khi cậu ta kéo lê Lee Steven qua cánh cửa, máu vẫn nhỏ giọt từ trên tay của Lee đọng lại trên mặt của Mike và lan dần xuống phía cổ tay của cậu ta.
“Ồ không”, giờ thì tới lượt tôi phải chuồn khỏi đây, và Bella trông có vẻ cũng giống như vậy “Bella chúng ta ra văn phòng ngòai đi”.
Cô ngước nhìn tôi, đôi mắt bối rối
“Tin tôi đi, chúng ta đi thôi”
Bella nhao vù đi và nắm lấy cánh cửa trước khi nó kịp khép lại…xô thẳng ra văn phòng phía trước. Tôi bám sát gót cô, mái tóc bồng bềnh của cô khẽ chạm vào tay tôi.
Cô quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt vẫn còn đang bối rối.
“Cô bắt đầu nghe lời tôi rồi đấy!”, đây là lần đầu tiên.
Cô hơi nhăn nhăn mũi “Tôi ngửi thấy mùi máu”
Tôi nhìn cô ngạc nhiên đến tột độ “Con người mà làm sao ngửi thấy được mùi máu?”
“Ừ nhưng tôi thì lại có thể ngửi được và điều đó làm tôi phát ốm. Nghe như mùi hơi tanh tanh và mằn mặn”.
Tôi chỉ biết đứng ngây ra và nhìn cô chằm chằm. Cô có phải thực sự là con người không vậy? Trông cô mềm mại như con người bình thường! Mùi hương của cô cũng giống như con người mà không chính xác phải là còn thơm hơn nữa! Cô cư xử như con người nhưng mà suy nghĩ và những phản ứng của cô thì không giống người bình thường, không giống bất cứ một ai.
Vậy sự lựa chọn khác có phải là ở điểm đó không?
“Cái gì vậy?”, cô hỏi tôi.
“Không có gì”
Mike Newton chen ngang giữa chúng tôi, bước ra văn phòng ngoài trong đầu vẫn sục sôi những ý nghĩ tức tối đầy bạo lực.
“Trông cậu khá hơn rồi đấy,” Mike nói một cách thô lỗ.
Tay tôi nắm chặt lại thành quả đấm những muốn dạy cho Mike một vài lối cư xử cho phải phép. Tôi phải trông chừng chính bản thân mình nếu không muốn kết thúc mọi chuyện bằng việc giết chết cậu ta.
“Cậu để yên tay trong túi áo khoác đấy nhé!”, trong một giây ngông cuồng tưởng chừng câu nói đó của cô là dành để cho tôi.
“Nó đâu còn chảy máu nữa đâu” cậu ta trả lời sưng sỉa,”Cậu có quay lại lớp học nữa không?”
“Cậu có đùa không đấy? Mình mới vừa ra khỏi lớp và bây giờ lại quay lại ngay ư?”
Câu trả lời của cô làm tôi thấy thật vui sướng. Tôi đã chán ngán khi nghĩ rằng tôi sẽ bỏ lỡ khoảng thời gian còn lại của giờ sinh học có thể có với cô và thay vào đó là một mình gặm nhấm một quãng thời gian thừa thãi. Tôi cảm thấy khát khao và nối tiếc từng giây phút được ở bên cô.
“Ờ thì tớ chỉ muốn biết là..”, cậu lầm bầm, “vậy cuối tuần này cậu có tham gia không? Chuyến đi tới bãi biển ấy”
À hóa ra họ lại còn đã có kế hoạch rồi cơ đấy! Cơn giận giữ chôn chặt lấy chân tôi tại chỗ. Dù gì đấy cũng chỉ là một chuyến dã ngoại theo nhóm thôi mà, tôi đã thấy được chuyện đó trong đầu của một vài học sinh khác. Đó không phải là buổi đi chơi chỉ có hai người, tôi vẫn còn giận dữ lắm! Tôi phải dựa vào bàn lễ tân cố gắng kiểm soát bản thân mình.
“Chắc chắn rồi, tớ đã nói là sẽ tham gia mà”, cô hứa hẹn với cậu ta.
Cô lại còn nói đồng ý với cậu ta nữa! Cơn ghen tuông bùng cháy còn đau đớn hơn cả cơn khát. Không, đó chỉ là một chuyến đi chơi ngòai trời của cả một nhóm mà thôi, tôi phải cố tự trấn an mình. Chỉ là cô muốn có một ngày đi chơi với bạn bè của mình, mọi chuyện chỉ là vậy mà thôi!
“Vậy chúng mình sẽ gặp nhau tại cửa hàng của bố tớ nhé vào lúc 10 giờ”,và tên nhà Cullen không được mời đến.
“Tớ sẽ có mặt đúng giờ” cô nói
“Hẹn gặp lại cậu trong giờ thể dục”
“Gặp lại cậu sau”, cô trả lời
Mike ủ rũ đi về phía lớp học, đầu óc vẫn đắm chìm trong cơn giận dữ. Cô ấy nhìn cái gì ở cái gã quái quỷ ấy vậy? Mình đoán chắc là nhà hắn giàu. Bọn con gái nghĩ hắn nóng bỏng nhưng mình không thấy thế, phải nói là hắn quá hoàn hảo. Mình cược là bố hắn đã tiến hành cuộc phẫu thuật thẩm mỹ bằng nhựa dẻo trên tất cả những đứa con của ông ta. Bởi vậy mà lũ chúng nó mới trắng và đẹp đẽ đến vậy, chẳng tự nhiên chút nào. Thỉnh thoảng khi hắn nhìn mình, mình thề là hắn chỉ đang muốn giết chết mình thôi, thật quái quỷ…
Vậy ra Mike cũng đâu phải là một kẻ hoàn toàn không nhận thức được chuyện gì.
“Ôi thể dục” Bella kêu lên khe khẽ, chính xác hơn phải gọi đó là rên rỉ.
Tôi nhìn cô và nhận ngay ra rằng có điều gì đó khiến cô phải buồn bã. Tôi không biết là tại sao nhưng rõ ràng là cô không muốn bước tới lớp học kế tiếp với Mike và tôi sẽ phải có trách nhiệm với việc này.
Tôi bước tới bên cô và ghé vào sát mặt cô, cảm nhận hơi ấm của cô toát ra chạm tới môi mình, thậm chí tôi còn gần như không dám thở nữa.
“Để đó tôi lo cho,” tôi thầm thì “cô ngồi xuống đi và làm thế nào trông thật xanh xao ấy…”
Cô làm như lời tôi nói, vội ngồi xuống một chiếc ghế gấp phía sau tôi đầu dựa vào tường. Cô Cope bước ra khỏi văn phòng sau và đi tới bàn của mình. Mắt nhắm nghiền trông Bella như lại đã bất tỉnh. Màu da của cô vẫn còn chưa trở lại được bình thường.
Tôi quay ra chỗ cô thư ký lòng nghĩ thầm đầy nhạo báng hy vọng Bella sẽ tập trung sự chú ý của mình vào những gì tôi sắp làm. Cô phải hiểu rằng là con người bình thường thì nên phải có phản ứng như thế nào.
“Thưa cô Cope!”, tôi bắt đầu nói sử dụng giọng nói ngọt ngào đầy thuyết phục của mình.
Đôi mắt của cô Cope run rẩy, trái tim đột ngột tăng nhịp đập. Cậu ta còn quá trẻ, cần phải giữ mình cho nghiêm túc chứ.
“Có chuyện gì vậy em?”
Chà mới thú vị làm sao! Nhịp tim của cô Cope nhanh dần lên không bởi vì cô sợ hãi mà bởi vì cô thấy tôi thật hấp dẫn. Tôi đã quá quen với phản ứng đó của những người phụ nữ chung quanh mình. Ồ mà tại sao nhỉ tôi chưa bao giờ nghĩ đó cũng là một nguyên nhân giải thích do nhịp đập của trái tim Bella.
Thực ra tôi thích thú với điều đó lắm! Tôi mỉm cười và hơi thở của cô Cope trở nên nặng hơn.
“Thưa cô bạn Bella sẽ có môn thể dục trong giờ học kế tiếp nhưng em không nghĩ là bạn ấy đủ khỏe để tiếp tục học. Em đang nghĩ đến chuyện sẽ đưa bạn ấy về nhà! Cô có thể miễn cho bạn ấy giờ học thể dục không ạ?”. Tôi nhìn vào đôi mắt nông của cô Cope khoái trá với ý nghĩ rằng bây giờ cô đang không thể nào mà suy nghĩ cho ra hồn được nữa. Có khi nào điều đó có thể xảy ra với Bella không nhỉ?
“Dạ không cần đâu cô, em có giờ học của cô Golf, cô ấy sẽ không phiền đâu ạ!”
Tôi không tập trung chú ý nhiều vào cô nữa và đang miên man suy nghĩ về khả năng mới mà mình vừa nghĩ ra. Hừm tôi cũng muốn tin rằng giống như những người khác Bella thấy tôi thật hấp dẫn nhưng mà cô đã bao giờ đã có một phản ứng giống như người bình thường đâu. Tôi không được để cho mình được nhen nhóm hy vọng.
“Được thôi mọi việc rồi sẽ ổn thỏa cả ấy mà! Bella em phải khỏe lên đấy nhé!”
Bella gật đầu một cách yếu ớt – gì thì gì trông cũng có vẻ cường điệu quá!
“Cô có đi được không hay là lại cần tôi vác cô lên vai đấy?”, tôi hỏi, buồn cười vì màn kịch nghèo nàn của cô. Tôi biết thừa cô muốn tự mình bước đi có bao giờ cô muốn tỏ ra yếu đuối đâu.
“Thôi tôi tự đi lấy”, cô nói
Tôi lại đúng nữa rồi, càng lúc tôi lại càng tiến bộ!
Cô đứng dậy, ngập ngừng một lát như thể đang kiểm tra sự cân bằng của cơ thể mình. Tôi giữ cánh cửa và cô bước ra ngòai đi bộ vào màn mưa.
Tôi nhìn cô khẽ ngước mặt lên trong màn mưa nhẹ lắc rắc, đôi mắt nhắm nghiền và một nụ cười khẽ nở trên môi. Cô ấy đang nghĩ gì? Và rồi khi cô không còn những hành động đó nữa tôi bất chợt nhận ra tại sao dáng vẻ ấy lại gây cho tôi những cảm giác khác lạ. Những cô gái bình thường khác sẽ chẳng bao giờ nghênh mặt mình lên trong một trận mưa phùn bởi lẽ họ sẽ thường xuyên trang điểm ngay cả tại một chỗ ẩm ướt như ở đây.
Bella chẳng bao giờ trang điểm mà cô cũng không nên làm như thế. Ngành công nghiệp mỹ phẩm có thể kiếm được hàng tỷ đô la từ những cô gái muốn có được một làn da như của cô.
“Cám ơn anh,” cô nói và mỉm cười với tôi “ bị bệnh để thoát khỏi giờ thể dục thì cũng đáng”.
Tôi nhìn quanh sân trường, phân vân xem làm thế nào để có thể kéo dài thêm quãng thời gian ở bên cô.
“Tất nhiên rồi”, tôi nói
“À thế thứ bảy này anh có đi không?” giọng cô khấp khởi đầy hy vọng
Oh, niềm hy vọng ấy của cô mới dễ chịu làm sao! Cô muốn tôi đi cùng cô chứ không phải là Mike. Và tôi muốn lập tức trả lời cô rằng có nhưng còn có nhiều thứ khác để phải đắn đo. Đầu tiên là thứ bảy này sẽ tràn ngập ánh nắng…
“Chính xác là các cô có kế hoạch đi đâu vậy?” tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật hờ hững như thể tôi chẳng quan tâm gì đến chuyện đó dù Mike đã nói là “bãi biển”. Chẳng có nhiều cơ hội để tôi có thể tránh được ánh nắng mặt trời ở đó.
“Chúng tôi sẽ xuống La Push, bãi thứ nhất”
Quỷ tha ma bắt! Đó là điều không thể rồi. Mà thế nào đi nữa thì Emmett cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ nếu tôi hủy kế hoạch đã định.
Tôi cúi xuống nhìn cô cố mỉm cười gượng gạo “Tôi không được hoan nghênh ở đó đâu”
Cô thở dài, giọng cam chịu “Tôi mời anh là được rồi”
“Tuần này cô và tôi đừng có làm cho Mike khổ sở thêm nữa. Chúng ta đâu có muốn cậu ấy phát cáu lên”. Tôi thầm nghĩ đến việc tự mình sẽ chọc cậu Mike tội nghiệp và khoan khoái tận hưởng những hình ảnh đang hình thành trong đầu mình.
“Mike lại là Mike”, giọng nói của cô nghe thật ngán ngẩm, tôi ngoác miệng ra cười.
Và rồi cô bắt đầu bước đi, không kịp suy nghĩ về hành động của mình tôi nhoài người theo tóm lấy vạt áo ấm của cô. Cô giật nảy mình rồi dừng lại.
“Cô nghĩ là cô đang đi đâu đấy hả?”, tôi phát bực lên vì chưa gì cô đã bỏ đi rồi. Tôi đâu đã có đủ thời gian với cô, cô chưa thể đi được.
“Tôi đi về nhà”, cô nói chắc chắn không thể hiểu được tại sao tôi lại buồn bực vì chuyện đó.
“Cô không nghe tôi đã nói sẽ đưa cô về nhà an toàn hay sao? Cô nghĩ là tôi sẽ để cô lái xe về nhà trong tình trạng thế này sao?” Tôi hiểu cô hoàn toàn không thích điều này khi mà tôi cứ khăng khăng ngụ ý đến sự yếu đuối của cô. Nhưng dù thế nào thì tôi cũng cần phải luyện tập để chuẩn bị trước cho chuyến đi đến Seatle. Cần phải xem liệu tôi có thể chịu đựng được việc ở cạnh bên cô trong một khoảng không gian nhỏ hẹp. Lần này chỉ là một chuyến đi ngắn hơn nhiều mà thôi!
“Tình trạng gì cơ?”, cô hỏi tôi “Thế còn xe của tôi?”
“Tôi sẽ nhờ Alice mang nó về nhà cho cô sau giờ học”, cứ thế tôi cẩn thận kéo lưng cô xềnh xệch về phía xe ô tô của tôi vì tôi biết rằng đối với cô bây giờ đi tiến lên phía trước quả đúng là một thử thách gian nan.
“Để tôi đi”, cô loạng choạng và suýt nữa thì hụt bước. Tôi giơ một tay để đỡ cô nhưng thật may mắn cô lại đã đứng thẳng được trước khi cần đến sự trợ giúp. Tôi sẽ chẳng cần phải tìm ra một lý do để xin lỗi vì đã chạm vào người cô. Tôi bắt đầu lại nghĩ đến những phản ứng của cô Cope dành cho tôi nhưng tôi sẽ tính chuyện đó sau. Sẽ còn nhiều điều phải suy xét về chuyện đó.
Tôi để cô tự đi đến bên xe ô tô của tôi nhưng rồi lại vấp ngay ở cửa xe. Tôi sẽ phải cẩn thận hơn nữa mới được vì cái sự giữ thăng bằng kém cỏi của cô.
“Anh thật đúng là kẻ kiêu căng”
“Mở cửa xe đi !”
Tôi ngồi vào chỗ của mình và bắt đầu khởi động xe ô tô. Cô vẫn đứng đơ người ra ở phía ngoài xe dù trời bắt đầu mưa nặng hạt hơn mà tôi thì biết rằng cô đâu có thích lạnh và ẩm ướt. Nước mưa làm ướt đẫm mái tóc dày của cô và bắt đầu chảy xuống lưng.
“Tôi dư sức tự lái xe về nhà mình được”
Tất nhiên là cô hoàn tòan làm được việc đó chỉ là tôi không thể để cô bỏ tôi lại mà thôi!
Tôi xoay cửa kính xuống và hướng về phía cô “Thôi mà Bella, cô vào xe đi”
Đôi mắt cô nhíu lại làm tôi đoán rằng cô đang tính toán trong đầu xem có nên chạy đi hay không.
“Rồi tôi sẽ lại phải lôi cô vào thôi”, tôi hứa khoan khoái nhìn vẻ thất vọng hiện trên khuôn mặt cô khi nhận ra điều tôi đang ám chỉ. Cô vẫn hất cằm lên rồi mở cửa bên phía mình và leo lên xe. Mái tóc của cô nhỏ nước tong tỏng xuống chiếc ghế da và đôi bốt thì kêu nhóp nhép.
“Anh không cần phải hành xử như thế”, cô nói lạnh lùng.
Tôi nghĩ trông cô đang lúng túng thì đúng hơn là hờn dỗi.Tôi bật hệ thống sưởi ấm để cô thấy thoải mái hơn và bật nhạc ở một mức độ vừa phải. Tôi lái xe ra khỏi bãi đậu xe liếc sang nhìn cô. Bờ môi dưới của cô vẫn bĩu ra ngoan cố. Tôi nhìn vào bờ môi ấy kiểm tra xem mình sẽ cảm thấy thế nào…nghĩ lại phản ứng của cô Cope…
Thình lình cô nhìn vào chiếc đầu đĩa và mỉm cười, đôi mắt mở to “Claire de Lune?”, cô hỏi
Ồ một tín đồ âm nhạc? “Cô cũng thích Debussy?”
“Không nhiều lắm”, cô nói “Nhà tôi lúc nào cũng rộn rã những âm thanh của các bản nhạc cổ điển do mẹ tôi chơi còn tôi chỉ biết những gì mà tôi thích thôi…”
“Đó cũng là một trong những sở thích của tôi”, tôi nhìn ra cơn mưa, tư lự. Thật ra tôi và cô cũng có một vài điểm chung đó chứ! Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng chúng tôi thuộc về hai thái cực hòan tòan đối lập nhau.
Trông cô có vẻ đã thỏai mái hơn cô cũng đang nhìn ra trời mưa lơ đễnh. Tôi tận dụng phút giây mất tập trung đó của cô để bắt đầu thử thở. Tôi cẩn thận hít một hơi thật sâu qua mũi.
Thật là hiệu nghiệm,
Tôi xiết vô lăng thật chặt. Trời mưa mùi hương của cô càng quyến rũ hơn. Tôi không nghĩ điều này là dễ dàng. Thật là ngu ngốc tôi chợt tưởng tượng ra mùi vị của cô ra sao.
Tôi cố gắng nuốt nước miếng để chống lại cơn khát, tập trung đầu óc mình vào những chuyện khác.
“Mẹ cô là người như thế nào?”, tôi hỏi cô để lái sự tập trung của mình.
Bella mỉm cười “Mẹ giống tôi nhưng mà đẹp hơn nhiều!”
Điều này thì tôi không tin lắm!
“Tôi giống bố Charlie nhiều hơn”, cô tiếp tục nói “mẹ tôi năng đi đây đó hơn tôi và bà cũng bạo dạn hơn tôi nữa!”
Cả điều này tôi cũng không tin nốt.
“Tuy nhiên mẹ hơi tắc trách và cũng khác thường một chút…và bà cũng là một đầu bếp không thể đoán trước được. Mẹ là người bạn tốt nhất của tôi”, giọng nói của cô chợt chuyển qua u sầu, trán nhíu lại.
Một lần nữa trông cô như bậc cha mẹ chứ không phải là một đứa con.
Tôi dừng xe trước cửa nhà cô chợt thấy phân vân liệu có trễ quá không nếu tôi hỏi về nhà cô. Không, sẽ chẳng có gì đáng nghi ngờ trong cái thị trấn bé nhỏ này và cha cô lại là một công chức xã hội…
“Cô bao nhiêu tuổi rồi hả Bella?”, cô trông lớn hơn những người cùng trang lứa. Có thể cô đến lớp muộn hơn các bạn mà cũng có thể là cô bị lưu ban…mặc dù chẳng có vẻ gì là như vậy cả.
“Năm nay tôi mười bảy tuổi.”, cô trả lời
“Trông cô chẳng có vẻ gì là mười bảy tuổi”
Cô cười lớn
“Sao?”
“Mẹ tôi vẫn hay nói là khi tôi mới sinh ra trông tôi đã như là ba mươi lăm tuổi ấy và cứ mỗi năm tôi lại già hơn đi nên giờ tôi trông cứ như là đã trung niên rồi ấy!”, cô lại cười to và sau đó thở dài “Ừ mà rồi ai cũng phải lớn lên thôi”
Câu nói của cô giúp tôi sáng tỏ mọi điều. Bây giờ thì tôi đã hiểu, một người mẹ tắc trách như vậy là nguyên do của sự trưởng thành quá sớm của Bella. Cô đã phải lớn lên trước tuổi trở thành người biết tự chăm sóc. Đó là lý do tại sao cô không thích được người khác quan tâm chăm sóc bởi lẽ cô nghĩ đó là việc của cô.
“Còn anh trông cũng đâu có giống một người sắp bước vào năm cuối của trung học đâu”, cô nói kéo tôi ra khỏi dòng liên tưởng.
Tôi nhăn mặt. Tôi tìm hiểu được về cô bao nhiêu thì cũng là chừng ấy những điều cô cảm nhận được ở tôi. Tôi lập tức chuyển đề tài:
“Vậy thì tại sao mẹ cô lại cưới dượng Phil?”
Cô ngập ngừng một lát trước khi trả lời “Mẹ tôi…bà trông trẻ hơn tuổi! Tôi nghĩ là bởi dượng Phil còn khiến bà cảm thấy trẻ hơn thế. Nói ở khía cạnh nào đó thì mẹ tôi say mê dượng ấy!”, cô lắc đầu vẻ bao dung.
“Thế cô có tán thành chuyện giữa mẹ cô và dượng không?”, tôi băn khoăn
“Tôi có thấy có vấn đề gì đâu?”, cô hỏi tôi, “tôi muốn mẹ tôi được hạnh phúc và dượng Phil là người mà mẹ tôi cần”
Lời nói đầy vị tha của cô làm tôi cảm thấy sốc mặc dù vị tha chính là một trong những tính cách mà tôi tìm thấy ở cô.
“Cô thật là rộng lượng, tôi tự hỏi…”
“Gì cơ?”
“Thế cô có nghĩ là mẹ cô cũng sẽ rộng lượng với cô khi trong tình huống tương tự không? Dù người cô chọn có là ai đi chăng nữa?”
Đấy là một câu hỏi ngu ngốc và khi hỏi câu hỏi đó thậm chí tôi còn không giữ được giọng nói bình thường. Thật là ngu ngốc khi tự hỏi có ai đó có thể cho phép tôi được tiếp cận con gái họ. Cái ý nghĩ Bella sẽ chọn tôi mới thật là ngu xuẩn làm sao!
“Tôi nghĩ là có…”, cô hơi cà lăm một chút có thể đó là phản ứng trước ánh mắt của tôi. Sợ hãi hay là bị cuốn hút đây?”Nhưng mẹ vẫn cứ là mẹ nên có thể sẽ phải khác một chút”, cô kết thúc.
Nụ cười của tôi thật gượng gạo “Có ai đáng sợ đâu đúng không?”
Cô cười thật tươi với tôi “Đáng sợ, anh có ý gì? Mặt đằng đằng sát khí và mấy cái hình xăm to tướng ấy hả?”
“Tôi cho rằng đấy cũng là một nhận định”, trong đầu tôi thì đó đâu phải là một nhận định đáng sợ
“Thế nhận định của anh là gì?”
Cô luôn luôn đặt ra những câu hỏi không nên hỏi nhưng có thể đó mới là những câu hỏi chính xác nhất. Những câu hỏi mà tôi không hề muốn trả lời một chút nào.
“Thế cô có nghĩ tôi đáng sợ không?”, tôi hỏi cô, cố gắng nặn ra một nụ cười.
Cô đã nghĩ đến điều đó trước khi trả lời tôi bằng một giọng thật nghiêm túc “Hừm tôi nghĩ là anh sẽ đáng sợ nếu như anh cứ cố tỏ ra như thế!”
Tôi cũng rất nghiêm túc “Vậy hiện giờ cô có sợ tôi không?”
Cô trả lời ngay lập tức không cần suy nghĩ “Không, tôi không sợ”
Thật dễ dàng để nở nụ cười. Tôi không nghĩ cô đang kể cho tôi nghe tất cả sự thật nhưng ít ra thì cô cũng không nói dối. Ít nhất là cô cũng không sợ hãi đến mức lập tức muốn rời đi.
Tôi tự hỏi không biết cô sẽ thấy thế nào nếu tôi nói với cô rằng cô đang có cuộc thảo luận với một ma cà rồng? Tôi cảm thấy co rúm lại trước những phản ứng của cô mà tôi có thể tưởng tượng ra.
“Bây giờ anh có thể kể cho tôi nghe về gia đình anh được không? Hẳn là nó sẽ thú vị hơn nhiều so với câu chuyện của tôi”.
Ít nhất thì đây cũng là thêm một điều đáng sợ.
“Cô muốn biết điều gì nào?” tôi hỏi thận trọng
“Ông bà Cullens nhận nuôi anh à?”
“Ừ”
Cô ngập ngừng rồi hỏi thật nhỏ “Có chuyện gì xảy ra với cha mẹ anh vậy?”
Điều này không có gì là khó! Tôi thậm chí chẳng cần phải nói dối cô về điều này “Họ đã mất lâu rồi!”
“Ồ tôi rất tiếc” cô thì thào rõ ràng là lo lắng vì đã làm tổn thương tôi
Cô ấy lo lắng cho tôi
“Tôi không nhớ rõ về họ lắm”, tôi quả quyết với cô “bây giờ tôi đã có Carlisle và Esme làm bố mẹ của mình rồi!”
“Và anh rất yêu họ”, cô suy đoán
Tôi mỉm cười “Ừ, cô không thể tưởng tượng ra là còn có ai tốt hơn hai người đó đâu”
“Vậy anh thật là may mắn”
“Tôi biết chứ”, trong hoàn cảnh đó về khía cạnh cha mẹ thì đúng là không thể phủ nhận được sự may mắn của tôi.
“Thế còn các anh chị của em?”
Nếu tôi để cho cô dồn ép quá nhiều tiểu tiết thì thảo nào tôi cũng sẽ phải nói dối, tôi nhìn đồng hồ chán nản nhận ra thời gian dành cho tôi và cô đã hết.
“À các anh chị em của tôi, đặc biệt là Jasper và Rosa ấy hẳn sẽ giận điên lên nếu cứ phải đứng dầm mưa mà đợi tôi đây!”
“Ô xin lỗi, tôi đoán là đã đến lúc anh phải đi rồi”
Cô vẫn không di chuyển. Cô chắc hẳn cũng không muốn thời gian dành cho chúng tôi mau hết đến như vậy. Tôi thật sự thích điều đó.
“Chắc hẳn cô cũng muốn chiếc xe của cô có mặt ở nhà trước khi ngài cảnh sát trưởng về tới nơi, cô sẽ không phải kể cho bố cô nghe về vụ việc xảy ra trong giờ sinh học.” Tôi cười ngoác miệng khi nhớ lại cô đã lúng túng như thế nào trong tay tôi.
“Tôi chắc là bố tôi đã biết hết rồi! Ở Forks chẳng có gì là bí mật được cả” cô nói tên thị trấn với giọng điệu rõ ràng là chẳng yêu mến gì.
Tôi bật cười trước câu nói của cô. Không có bất cứ một bí mật nào phải che dấu “Chúc cô đi chơi vui vẻ nhé!”, tôi liếc nhìn bầu trời đang mưa nặng hạt biết rắng nó sẽ không còn bao lâu nữa và chưa bao giờ tôi lại ước nó cứ kéo dài mãi. “Thời tiết tốt lắm cứ tha hồ mà tắm nắng”. Hừm thứ bảy này thì thời tiết đúng là như vậy, cô sẽ thích điều đó lắm đây!
“Ngày mai tôi sẽ không gặp lại anh?”
Giọng nói đầy lo lắng của cô làm tôi thấy dễ chịu
“Ừ không gặp đâu, tôi và Emmett phải chuẩn bị các thứ cho chuyến đi nghỉ cuối tuần”, tôi muốn phát điên lên với mình vì các kế hoạch. Tôi có thể hủy bỏ chúng nhưng hiện tại thì việc đi săn là rất cần thiết và gia đình tôi sẽ để ý đến cách cư xử khác thường của tôi.
“Các anh sẽ đi đâu?”
Chà mọi chuyện thật là tốt. “Bọn tôi sẽ đi dã ngoại ở Goat Rocks, nó nằm ngay ở phía nam núi Rainier ấy.” Emmett đang rất háo hức với mùa săn gấu.
“Ồ thích quá nhỉ, chúc các anh có chuyến đi vui vẻ nhé!”, cô nói cố che giấu cảm xúc bằng một giọng hào hứng, tôi như được an ủi thêm lần nữa khi nghe những lời nói ấy.
Tôi nhìn cô, lòng nhói đau khi nghĩ đến lúc phải nói lời tạm biệt dù chỉ trong một thời gian ngắn. Cô ấy thật mềm mại và dễ bị tổn thương làm sao! Nghe có vẻ như thật là điên rồ nếu tôi để cô lọt khỏi tầm mắt của mình ở nơi mà bất cứ điều gì không hay cũng có thể xảy ra với cô. Và điều tồi tệ nhất xảy ra sẽ là hậu quả của việc cô ở cạnh bên tôi.
“Thế cuối tuần này cô có thể làm giúp tôi một việc được không?”, tôi hỏi cô nghiêm nghị
Cô gật đầu, mở to đôi mắt bối rối vì tình cảm mãnh liệt chứa trong câu nói đó.
Hãy cố gắng giữ cho mọi việc được sáng tỏ.
“Đừng có khó chịu nhé nhưng hình như cô thuộc vào mẫu người có sức hút với các tai nạn như là nam châm ấy! Vì thế phải cẩn thận đừng có để ngã xuống biển, xuống xe hay xuống bất cứ thứ gì nhé có được không?
Tôi ủ rũ mỉm cười với cô hy vọng cô không nhận ra nỗi buồn ẩn trong đôi mắt của mình. Tôi ước ao làm sao cô sẽ không ổn hơn khi không ở cạnh bên tôi dù là bất kỳ chuyện gì xảy ra với cô ở đó. “Bella em hãy chạy đi! Anh yêu em! Em hãy chạy đi vì lợi ích của em hay của anh cũng vậy!
Cô bị khó chịu bởi câu nói bông đùa của tôi. Cô lườm tôi “Tôi biết tôi có thể làm gì!” cô hét lên và nhảy ra ngoài trời mưa dùng hết sức để đóng sầm cánh cửa sau lưng cô.
Giống hệt như một con mèo con đang cơn nóng giận và tin rằng mình là một con hổ vậy!
Tôi xoay xoay trong tay chiếc chìa khóa vừa lấy trong túi áo khoác của cô và mỉm cười rồi lái xe đi.