Linh Không bị Linh Động vỗ lên vai, lúc này tiếng khóc mới ngừng lại, nhếch miệng cười, nói rằng:
- Chưởng môn sư huynh, Lão Tử dạy: chuyên khí trí nhu, năng như anh nhi hồ? (1) Hôm nay ta tâm tính như trẻ con, có thể thấy được đạo pháp đại tiến, sư huynh nên chúc mừng ta mới phải chứ.
- Hừ!
Linh Động hừ lạnh một tiếng.
- Đây là ngươi cắt câu lấy nghĩa, giải thích xằng bậy thánh ngôn. Huống chi ngươi khóc lóc náo loạn như vậy mà lại dùng Ngũ Âm Hoặc Tâm Thuật để làm nhiễu loạn tâm tình của người khác, cũng là hành vi của trẻ con sao? Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Một tiếng hừ lạnh của Linh Động như một làn gió mát lạnh lướt qua khe núi, người ở nơi này trong giây lát giật mình tỉnh giấc, đều kinh ngạc phát hiện không biết từ bao giờ mặt mình đã rơi đầy lệ, ngoại trừ vẻ bề ngoài không cùng khóc rống lên như Linh Không, còn trong lòng thì bi thương và thê lương không gì sánh nổi.
Trương Dực Chẩn lau đi nước mắt, trông thấy đám đạo sĩ vây xem ở đằng xa đã có mấy người nước mắt giàn giụa, hoàn toàn không còn chút uy nghi nào, một bên lấy làm ngạc nhiên, Linh Không này cũng thật có chút bản lĩnh, quả thực lại đúng như lời lão nói, một bên âm thầm tức cười Linh Không cũng thật là vô lại, vừa mới trở về liền đã ra tay đánh phủ đầu hạ uy phong của mọi người. Xem ra Linh Không cũng không phải là ngọn đèn cạn dầu, ngày sau ở chung với lão còn phải vạn phần chú ý cho tốt mới được.
Không đề cập tới tâm tư của Trương Dực Chẩn nữa, bên này Linh Không cũng không còn ngồi ở dưới đất, nhảy bật lên, cười hì hì vỗ vỗ vai Quang Đại, khen ngợi:
- Quang Đại sư điệt, ba năm không gặp mà đạo lực đã tinh tiến không ít, không rơi một giọt nước mắt nào, thật là đáng mừng.
Quang Đại vẻ mặt xấu hổ, lúc này mới hiểu ra vừa rồi chưởng môn ra tay đánh bay hắn đi là để tránh cho hắn bị Linh Không mê hoặc tâm trí, may mà được như vậy, Quang Đại đưa tay lên lau mắt, quanh viền mắt đã trở nên ướt át, không khỏi cảm thấy xấu hổ, cúi đầu không dám nói gì.
Linh Động không biết làm sao, bước một bước đi vào chính điện ở trước mặt, Linh Không không hề náo loạn, dẫn mọi người nối đuôi nhau mà vào. Sau một hồi giới thiệu, khách và chủ cùng ngồi xuống, Thành Hoa Thụy từ trên người lấy ra một phong thư, giao cho Linh Động.
- Xin báo cho Linh Động chưởng môn được biết, Thanh Vô chưởng môn đã đặc ý căn dặn, việc này là việc trọng đại, nên lệnh cho tiểu đạo cần phải cầm được thư hồi âm do Linh Động chưởng môn đích thân viết quay trở về.
Linh Động sau khi đọc hết lá thư, thật lâu không nói gì, sắc mặt trầm trọng, một lát sau mới nói:
- Đây là một chuyện hệ trọng liên quan đến an nguy của trung thổ, Tam Nguyên cung tự nhiên không thể ngồi yên bàng quan. Nhưng những việc này liên quan đến muôn dân thiên hạ, chỉ bằng sức lực của Tam Nguyên cung cùng Thanh Hư cung sợ rằng không thể nào ứng phó được, không biết Thanh Vô chưởng môn có phái người thông báo cho Cực Chân Quan hay chưa?
Tam Nguyên cung, Thanh Hư cung cùng Cực Chân Quan hợp xưng là thiên hạ tam đại đạo quan, dẫn đầu mấy trăm đạo quan lớn nhỏ trong thiên hạ, là đạo môn đứng đầu trung thổ. Cực Chân Quan ở tại Hoa Sơn, chưởng môn Chân Minh đạo trưởng cùng Linh Động đạo trưởng chưởng môn Tam Nguyên cung, Thanh Vô đạo trưởng chưởng môn Thanh Hư cung, hợp xưng là thiên hạ tam tử, là ba người được đạo môn công nhận là người có tu vi đạo pháp cao thâm nhất trung thổ.
- Chưởng môn cũng đã phái sư muội Ngưng Uyển Hoa đi trước tới Hoa Sơn Cực Chân Quan thông báo cho Chân Minh đạo trưởng rồi ạ!
Linh Động vê chòm râu trầm tư trong chốc lát, nói:
- Hoa Thụy đạo hữu hãy ở lại Tam Nguyên cung chờ thêm mấy ngày, Ủy Vũ sơn này mặc dù so ra vẫn còn kém Vương Ốc sơn về vẻ hùng vĩ hiểm trở, nhưng vẫn có được ý vị thanh tịnh khác biệt cũng có thể coi được. Đợi khi ta hoàn thành thư hồi âm thì sẽ giao phó cho ngươi.
Thành Hoa Thụy cũng không nói nhiều, gật đầu xưng vâng. Sau đó Quang Đại liền dẫn Thành Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm ra ngoài chính điện, kéo hai người đi lòng vòng bên trong Tam Nguyên cung, an trí hai người ở khách phòng rồi xin cáo lui.
Bỏ qua không đề cập đến việc Thành Hoa Thụy cùng Hồng Chẩm thưởng thức phong cảnh của Ủy Vũ sơn nữa, lại nói sau khi mấy người kia rời đi, Linh Không đẩy Trương Dực Chẩn về phía trước, vẻ mặt đắc ý, nói rằng:
- Sư huynh, ba năm trước đây huynh đuổi ta xuống núi, chỉ vì mười sáu năm qua ta chỉ biết nhóm lửa làm cơm mà không biết tu tập đạo pháp, liền bắt ta hạ sơn du lịch, còn định ra ước hẹn thu đồ đệ. Hôm nay đồ đệ bảo bối Trương Dực Chẩn của ta ở đây, ta trở lại Tam Nguyên cung không còn gì phải dị nghị, vậy chức vụ đạo sĩ nhóm lửa bắt đầu từ ngày mai cũng nên trả lại cho ta rồi chứ?
Trương Dực Chẩn vội vàng quỳ trên mặt đất, hành đại lễ tham bái: Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Bái kiến chưởng môn sư bá!
Linh Động quan sát trên dưới Trương Dực Chẩn vài lần, tay phải hơi nâng ngang lên, vẻ mặt ôn hòa nói:
- Mau mau đứng lên, chúng ta là người tu đạo, không cần phải quá chú ý đến lễ nghi. Dực Chẩn, con bái Linh Không làm thầy, hôm nay đạo pháp tu vi đã tới tầng thứ mấy rồi?
Trương Dực Chẩn cảm thấy có một cỗ lực lượng bình hòa không rõ nguồn gốc nâng chàng dậy, nghĩ thầm pháp thuật đạo gia quả nhiên là tinh diệu không gì sánh nổi, trong lòng càng sinh ra quyết tâm nhất định phải tu được đạo pháp. Trên đường đi Linh Không chỉ dạy cho chàng một phương pháp hô hấp, về phần đạo pháp đã được mấy tầng thì hắn chưa bao giờ nghe thấy, cũng không giấu diếm, thật thà nói:
- Lúc trước sư phụ chỉ truyền dạy cho con một ít phương pháp thổ nạp, Dực Chẩn ngu dốt, tu vi đạo pháp vẫn còn chưa nhập môn. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Được rồi, được rồi. Linh Không, nói vậy ngươi cũng đã giảng qua cho Dực Chẩn về tội tiết lộ thiên đạo và che lấp thiên đạo rồi chứ, nếu hai người các ngươi đã xác định quan hệ sư đồ, mà Dực Chẩn nói tu vi vẫn còn chưa nhập môn, đây cũng là chỗ không đúng của người làm thầy như ngươi. Cho nên ta nói sư đệ, chỉ chờ đến khi nào tu vi đạo pháp của Dực Chẩn bước vào được con đường nhập môn thì đến khi đó ta mới cân nhắc thỉnh cầu trở lại phòng bếp của ngươi. Trước lúc đó, sư đồ hai ngươi hãy ở tại tiểu diệu cảnh, bây giờ thì đi đi! Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Chán nản từ bên trong chính điện đi ra, Linh Không dẫn Trương Dực Chẩn đi vòng qua một phiến rừng trúc, đi tới phía sau núi một mảng cỏ dại um tùm, mọc tràn lan khắp phương viên mười mẫu trên sơn địa. Ở chính giữa sơn địa có một căn nhà trúc, căn nhà trúc đối diện với một vách núi sâu không thấy đáy. Mây mù lượn lờ khắp không gian, chỉ nghe thấy bên dưới vách núi truyền đến tiếng nước chảy róc rách, gió qua trúc hưởng, cỏ dại dập dờn theo làn gió, tự nhiên có một cỗ vị đạo thanh nhàn vô vi.
- Sư phụ, hóa ra người thật sự là một đạo sĩ nhóm lửa. Việc nhóm lửa này có chỗ nào tốt mà sao người vẫn còn yêu thích nó vậy?
- Ngươi thì biết cái gì.... Ngày ngày chặt củi, ngày ngày nhóm lửa, như có điều phải đăm chiêu, lại như chẳng có gì cần suy nghĩ, diệu dụng ở trong đó có nói cho ngươi nghe, ngươi cũng không hiểu. Ngươi cho rằng ta thích đi xuống núi lừa gạt lắm hả? Cái thứ vàng bạc kia làm sao mà có nhiều lạc thú hơn thổi lửa nấu cơm được chứ?
- A...
Thực sự là một quái nhân, Trương Dực Chẩn không khỏi chửi thầm Linh Không vài câu, Linh Không cũng chỉ nói mấy câu đó rồi liền xoay người chẳng biết là đi đâu, Trương Dực Chẩn cũng không để ý tới, đẩy cửa trúc ra.
Trong căn nhà trúc tất cả đều đơn giản, chỉ có hai chiếc giường, một cái bàn cùng vài chiếc ghế, đồ dùng sinh hoạt hằng ngày, ngoại trừ những thứ đó còn có một cái giá sách thật to, trên mặt chất đầy các loại điển tịch đạo gia. Có thể là nhà trúc đã rất lâu không có người ở lại, đã bị bao phủ một tầng bụi bặm. Trương Dực Chẩn cũng không nhàn rỗi, bắt tay vào quét tước gần nửa ngày mới dọn dẹp sạch sẽ được.
Linh Không đi vẫn chưa trở về, nhất thời chàng cũng không dám tự ý đi lại. Trương Dực Chẩn không chịu ngồi yên, lại cầm lấy dụng cụ đi thu dọn đám cỏ ở trước mặt một phen, dọn sạch một khoảng đất trống tầm một mẫu. Lúc này mặt trời đã sắp lặn, chàng thiếu niên đem một cái ghế ra ngồi ở trong sân, lắng nghe gió thổi qua rừng trúc, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước chảy truyền đến, âm thanh các loại côn trùng kêu trong bụi cỏ dại, nhất thời suy nghĩ miên man, đột nhiên cảm thấy dường như đã được trở về bên cạnh cha mẹ tại Thái Bình thôn, nghe thấy tiếng gọi ăn cơm của cha mẹ, nghe thấy tiếng chó sủa gà gáy quen thuộc của hàng xóm, bất giác chàng thiếu niên tâm tư dâng lên, nỗi nhớ nhà như xiết lại, rốt cuộc cũng nghẹn ngào một mình rơi lệ.
- Phì, hi hi!
Bỗng dưng bên tai truyền đến một tiếng cười khẽ, như là giọng hát của bách linh, như tiếng hót của dạ oanh, thanh thúy uyển chuyển không gì sánh được. Truyện Nhân Gian Tiên Lộ copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Là ai?
Chàng thiếu niên đột nhiên giật mình tỉnh giấc, bỗng đứng lên. Trước mắt bốn phía đã xẩm tối, một mảng trời mênh mông, làm gì có nửa điểm bóng người nào chứ. Chẳng lẽ là nghe lầm, rõ ràng âm thanh này vang ngay bên tai mình, chẳng lẽ nhất thời hoảng hốt mà tâm sinh ra ảo giác?
Chính lúc chàng thiếu niên đang nghi hoặc bất định, giữa bầu trời hoàng hôn lại truyền đến tiếng cười dài như chuông: hi, hi, hi...
(1): chuyên khí trí nhu, năng như anh nhi hồ?: chuyên tâm tu luyện ‘khí’ cho thật mềm dẻo, chẳng phải có thể giống như là đứa trẻ sơ sinh sao?
Ở đây Lão Tử nhắc nhở người tu đạo phải chuyên tâm vào khí, đối tượng chính trong câu là “khí” chứ không phải là đứa trẻ. Nhưng Linh Không lại trích dẫn câu này ra, lấy đối tượng đứa trẻ để biện hộ cho hành động của mình. Đây gọi là “đoạn chương thủ nghĩa, vọng giải thánh ngôn” nghĩa là chỉ trích một câu ra để lấy nghĩa, giải thích sai lệch đi lời của Lão Tử. ^ ^