[Độ Thị, Huyền Huyễn] Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Siêu Cấp Bá Đạo Hệ Thống
Tác giả: Tô Đại Thiếu
Nguồn: 4vn
Chương 10: Đào được hũ vàng
Vội vàng mặc quần áo xong, Tô Phong chạy thẳng lên đồi. Nhìn mảnh đất ngay dưới gốc câ ổi trước mặt, Tô Phong trầm ngâm suy nghĩ một chút rồi tặc lưỡi. Hơn một tháng trời, Tô Phong đã tìm xung quanh ngọn đồi này, mặc dù đã đào bới nhiều chỗ nhưng hắn vẫn không tìm thấy hũ vàng ở đâu.
Nếu nói trên ngọn đồi này, có chỗ nào Tô Phong chưa từng đào bới qua, thì chỉ có mảnh đất phía dưới cây ổi là hắn chưa động tới.
Những chỗ khác đất khá rắn, nhiều cát và xỏi, nhưng riêng chỗ trước mặt này thì đất lại khá xốp. Mặc dù không có dấu hiệu đào bới qua, nhưng ai biết được ở dưới có gì không. Căn cứ thêm vào việc hệ thống từng gợi ý cho mình, Tô Phong có chút chắc chắn rằng thứ mình cần tìm ở chỗ này.
Nghĩ là làm, Tô Phong chạy lại bụi tre cách đó không xa và lôi ra một cái xẻng, cái xẻng này là Tô Phong vô tình nhìn thấy dựng ở ngoài bờ tường của khu tập thể. Nói đúng hơn là Tô Phong mượn tạm và chưa biết ngày trả lại =)).
Xúc gần chục xẻng đất, Tô Phong có thể khẳng định rằng, chỗ này đã từng bị đào móc lên là đổ đám đất mới này vào, chắc hẳn là để trồng “Thủy xương bồ” cũng như để đánh giấu.
Đào sâu khoảng một mét, Tô Phong bỗng nghe thấy “Cạch” một tiếng, hắn cảm thấy tay của mình như chết lặng, mặc kệ cảm giác đau đớn ở bàn tay, vất cái xẻng sang một bên, Tô Phong nhảy xuống dùng hai tay bới đất sang một bên.
Đập vào mắt hắn là một chiếc hũ màu xám tro bằng sành, nắp của chiếc hũ này được đậy bằng một tấm da bò. Cởi nút buộc trên nắp ra, Tô Phong thấy ở trong chiếc hũ này toàn vàng, bạc và một ít đồ trang sức khá cổ xưa. Nhìn những thứ này, Tô Phong hô lên: “Giàu to rồi!” hô xong, Tô Phong che mồm lại. Hắn quên mất nếu để người khác biết được thì chưa chắc những thứ này đã là của hắn, vớ vẩn mất mạng như chơi.
Nhìn quanh một vòng xác định không có một ai, Tô Phong bê chiếc hũ này đặt lên trên rồi lấp đất lại như cũ. Lấp đất xong, chắc chắn rằng mình không bỏ sót bất kì dấu vết nào, Tô Phong bê chiếc hũ để vào một bụi tre gần khu tập thể. Bui tre này khá to, rất ít người để ý nơi này nên hắn mới để ở đây. Chứ giờ mà mang về, thế nào mọi người cũng hỏi rồi mở ra xem, vậy thì không hay chút nào.
Chạy ra bể nước rửa sạch chân tay rồi chạy về nhà, Tô Phong thấy bố mẹ của hắn đã ngồi đợi cơm hắn. Nhìn thấy Tô Phong chạy về, Tô Văn Long hỏi: “Con đi đâu mà bố tìm không thấy đâu thế Tiểu Phong!”. Nghe Tô Văn Long hỏi, Tô Phong trả lời: “Con chạy lên đồi vặt ổi ăn ạ!”. Thấy Tô Phong nói vậy, Đàm Thị Nguyệt nói: “Lần sau con đừng lên đấy nữa nhé! Ở trên đấy hay có rắn rết lắm đấy!”.
Nghe mẹ mình nói vậy, Tô Phong “Vâng” một tiếng rồi ngồi vào chiếc ghế bên cạnh mẹ của mình rồi ăn com. Trong bữa cơm, Tô Văn Long than phiền với Đàm Thị Nguyệt về việc nhà máy có thể sẽ cổ phần hóa, có thể việc sẽ nhiều hơn một chút. Nghe chồng mình than phiền, Đàm Thị Nguyệt cũng chỉ nói vài câu an ủi chồng của mình.
Tô Phong vừa ăn cơm vừa nghe bố mẹ nói chuyện, hắn biết cái công ti này do làm ăn thua lỗ nên mới cổ phần hóa, nghĩ lại hắn hiện giờ đã tìm được hũ vàng, tổng giá trị vàng bạc trong cái hũ đó cũng là một số tiền khá lớn, kể cả bố mẹ hắn có nghỉ việc thì cũng không lo không có tiền.
Nhưng điều khiến Tô Phong suy nghĩ là làm cách nào để đổi những thứ này ra tiền mới là điều quan trong, hắn hiện giờ mới chỉ là một đứa bé ba tuổi, đem một cục vàng đi bán sợ rằng không ai mua, mà có mua thì chưa chắc hắn còn mạng để cầm tiền trở về. Mà Tô Phong đã xem thử vàng trong hũ đó, đều là vàng nguyên chất, một thỏi nạng ít nhất cũng khoảng 2kg mà tổng cộng có năm thỏi vàng như vậy. Hắn nhớ rằng năm 2000, một chỉ vàng cũng có giá 532.000 đồng/chỉ. Mà hiện giờ mới là năm 1997, giá vàng là 220.000 đồng/chỉ. Mà 1kg vàng là 266 chỉ, vậy nếu bán hết số vàng đó, Tô Phong ít nhất cũng có gần 6 trăm triệu. Nếu như năm 2000, Tô Phong bán đi thì ít nhất hắn cũng có khoảng 1 tỷ 5 trăm triệu.
Đang xoắn xuýt về vấn đề làm sao để bán vàng, Tô Phong bỗng nghĩ rằng nên hỏi hệ thống một chút. “Trở vào!” hô thầm một tiếng, linh hồn của Tô Phong liền xuất hiên ở trong thế giới tinh thần.
Nhìn xung quanh, Tô Phong gào lên: “Số Mười! Ngươi đâu rồi??”. Hắn vừa gào xong thì “Bốp” một nắm đấm không biết từ đâu nện vào mặt hắn khiến hắn choáng váng, kèm theo giọng nói của Số Mười: “Kêu gào cái gì! Ngươi có biết phá hủy giấc ngủ của người khác là bất lịch sự không??”.
Tô Phong nghe Số Mười nói vậy, suýt chút nữa tức hộc máu. Bụm mặt nhìn về phía Sô Mười, Tô Phong hít một hơi để kìm nén lửa giận trong lòng, Tô Phong nói: “Ngươi có cách nào để ta có thể bán vàng được không ???”.
Last edited by icyhot9x; 31-07-2015 at 07:09 AM.
|