Lâm Thiên từ trong mê man tỉnh lại, toàn thân mệt mỏi rã rời.
Qua vài phút, hắn phát hiện thân thể quả nhiên nhỏ hẳn lại, như Hải kia nói, biến thành đứa nhóc một tuổi rồi.
Giờ hắn đang được ai đó ôm trong lòng, cảm giác uể oải vô cùng, mở mắt ra cũng khó, chỉ nghe bên tai tiếng hai người đang nói chuyện.
“Chị cảnh sát, tên gì?”, một giọng nữ ôn hòa nói: “đứa nhỏ này tên gì?”
“Lâm Thiên Taylor”, người bế Lâm Thiên hẳn là một nữ cảnh sát, một tay bế hắn, một tay tra văn kiện: “tôi xem tên nó vậy đó”.
“Lâm Thiên? Tên lạ quá nhỉ, mấy tuổi”, người phụ nữ hỏi.
“Một tuổi”.
“Tên cha mẹ, nguyên nhân tử vong”.
“Gurand Taylor và Shali Taylor, chết trong một vụ núi lở”, nữ cảnh sát đưa mắt nhìn văn kiện.
“Thằng nhỏ tội nghiệp quá, trông nó đáng yêu làm sao! Không còn thân thích à?”, người đàn bà kia như rất thích Lâm Thiên, xoa xoa má hắn nói.
“Theo ghi chép là không có, chắc phải gửi vào cô nhi viện thôi”, nữ cảnh sát uể oải trả lời: “cứ vậy đi, làm thủ tục cho nó, tôi còn nhiều việc quá đây, hôm nay chả hiểu là cái ngày khỉ gì, toàn chuyện quái gở”.
“Thế cũng được, để tìm một cô nhi viện ở Luân Đôn, tôi sẽ làm thủ tục, các chị hôm nay gặp sự cố gì sao?”, người phụ nữ cũng thôi không hỏi thêm tình huống Lâm Thiên nữa, tiếp lời cho phải phép.
“Lắm người tự dưng khoác áo choàng lông nhông ngoài đường, nhảy nhảy múa múa”, nữ cảnh sát có vẻ vẫn còn tận tụy với nghề: “khả năng lại bọn tôn giáo dị hợm nào tổ chức lễ bái, rỗi hơi thật”, cô nàng mặt đầy khó chịu, cũng phải thông cảm, lại thêm một đống việc lắt nhắt.
“À, ra vậy”, người phụ nữ kia chả biết hỏi gì thêm: “đứa nhỏ này còn đồ dùng gì cần đăng kí không? Ý tôi là nó có di sản gì không?”
“Có một cái vòng tay, tôi thấy nên bảo quản sau này đưa cho nó”.
“Ừ, thường thì bọn trẻ tầm năm tuổi gửi lại cho tụi nó, tầm đó cũng bắt đầu hiểu chút sự rồi phải không?”, người phụ nữ tán đồng.
Hết chuyện! nữ cảnh sát mang Lâm Thiên rời khỏi bộ phận gì đó không biết tên của chính phủ, đưa hắn tới một cô nhi viện ngoại thành Luân Đôn, làm thủ tục cư trú rồi lượn.
Lâm Thiên giờ đã hoàn toàn hiểu tình huống hiện tại của mình.
Giờ hắn có một tuổi, ít nhất mười năm nữa mới đến thời điểm nhập học Hogwarts, mười năm trước mắt cư ngụ ở cô nhi viện này; thứ hai, hôm nay là ngày Voldemort chết nửa người, cái này cũng không quan trọng lắm, thứ ba, kí ức của hắn chỉ còn lại tri thức, kinh nghiệm tiền thế cùng trí nhớ về thế giới này, còn bằng hữu thân nhân kiếp trước đã quên sạch.
Mấy vấn đề này kì thật cũng không có ý nghĩa, dù sao Lâm Thiên giờ mới là cu tí 1 tuổi, lo lắng mấy giờ được người ta cho ăn mới là thượng sách.
Thực sự lúc này hắn thấy bực bội vô cùng, một gã thanh niên đường đường giờ nếm thử cơ hội làm trẻ nhỏ trong nôi một lần nữa kể cũng không biết là phúc hay họa. Lại còn nội lực Lâm Thiên tu luyện từ nhỏ một xu cũng không còn, khiến hắn không sao quen nổi.
Nghĩ tới đây, Lâm Thiên lập tức ngồi lên giường, quả là cao thủ, mới có 1 tuổi thôi đấy, chân xếp bằng đúng tiêu chuẩn khí công Lí Tiểu Long, ngũ tâm hướng thiên, thử bắt đầu tập lại nội công.
Bất quá, khiến hắn ngạc nhiên mừng rỡ nhất, nội lực năm xưa dù hoàn toàn biến mất, nhưng thân thể nhỏ bé bây giờ lại ẩn chứa tiên thiên chân khí, dù rất ít thôi nhưng cũng đủ hắn sướng nhẩy cẫng lên rồi.
Tiên thiên chân khí, tiêu chí thiên đạo, mộng mị truy cầu của biết bao người luyện võ.
Lâm Thiên ngẫm nghĩ hồi lâu rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân: kì thật tu luyện nội công càng nhỏ càng lợi, vì bào thai khi nằm trong bụng mẹ, hô hấp chính là tiên thiên chân khí. Mà sau khi xuất sinh, bắt đầu dùng mũi hô hấp, thông đạo tiên thiên thai tức, tức hai mạch Nhâm Đốc cũng dần dần bế tắc. Người thường tu luyện nội công, sớm mấy cũng tầm 5, 6 tuổi, tầm đó mới có trí khôn miễn cưỡng tiến hành vận hành chân khí đơn giản không bị ngưng trệ. Lâm Thiên giờ mới 1 tuổi, hơi muộn chút nhưng còn lưu lại được ít tiên thiên chân khí, hai mạch Nhâm Đốc cũng chưa hoàn toàn đóng kín, chính là giai đoạn tu luyện võ công tối ưu lắm rồi.
Tu luyện nội công tâm pháp là gì, nói thì dễ làm thì khó, đưa chân khí qua các đường kinh mạch cố định tuần hoàn, bộ sậu ra sao mỗi phái mỗi khác. Người tập võ dù chăm chỉ mấy một ngày cũng mất vài giờ nghỉ ngơi, khi đó chân khí liền không chịu khống chế dịch chuyển loạn, làm lãng phí phần lớn công sức tu luyện cả ngày. Khó khăn vậy đó, nhưng riêng tiên thiên chân khí lại có thể tự động vận hành, ngày cũng như đêm, bú sữa hay đi cầu, thêm vào thân thể một tuổi còn thanh khiết, tu luyện ắt gấp mấy lần, chất lượng càng hơn xa tiền thế.
Thời gian cứ thế qua, dạng cô nhi viện như này ở Luân Đôn thường gặp lắm, mỗi viện chỉ có chừng bốn năm chục đứa nhỏ, được cái diện tích cũng rộng, khu này xa tít ngoại ô giá bất động sản nghe nói rất rẻ, bảo mẫu cũng gần mười người, nên dạng quái thai như Lâm Thiên nhanh chóng bị người ta phát hiện.
Từ lúc được nhận về chưa từng khóc qua một lần, (vớ vẩn, một thằng thanh niên còn khóc nhè?); không thích chơi đùa với trẻ khác, (what? chơi với trẻ con, Lâm Thiên tí ngã); thích tìm góc vắng không người bày mấy tư thế ngồi rất kì quái, rất lâu (tu luyện nội công mà), ngoài ra lúc nào cũng hua hua chân tay đầy kì quái (còn cái này là luyện võ công, gà quá đi).
Năm năm nhẹ nhàng trôi qua dưới sự nuôi dưỡng của các bảo mẫu cô nhi viện, Lâm Thiên miệt mài luyện võ, thoáng cái đã sắp tiến nhập cảnh giới cao nhất có thể đạt tới ở thế giới này, tiểu thành. Như gã Hải kia nói, luyện thêm nữa đã không còn ý nghĩa, mà hắn cũng không mong dựa vào võ công phá toái hư không thêm một lần, tác dụng của nội công chỉ đơn giản là tích lũy thêm nội lực mà thôi.
Năm năm! Lâm Thiên nay sáu tuổi, bởi luyện võ nên thân thể khá lắm, cao hơn mét rồi, đầu tóc vàng kim chói lóa ai cũng chú ý, đôi mắt xanh da trời, hẳn liên quan tới việc hắn thích màu xanh.
Tính ra Lâm Thiên coi như anh tuấn, Hải kể cũng không lừa hắn.
Hôm nay là sinh nhật Lâm Thiên tròn sáu tuổi, các cô giáo cô nhi viện cho hắn được nghỉ. Ở đây đương nhiên không có bánh gato, vỏn vẹn có một chiếc hộp dính bụi được một giáo viên đưa cho hắn.
Trong có một vòng tay, chế tác cực kì tinh trí, dùng bạch kim xa hoa tinh xảo tạo thành. Lâm Thiên lấy ra vòng tay, mắt tức thì sáng lên, nhanh chóng đeo lên tay.
“Vòng tay đẹp quá”, cô giáo kia không khỏi hâm mộ khen một câu, lại tặng riêng cho Lâm Thiên hai miếng chocolate rồi rời đi, đấy hẳn là quà sinh nhật của cô cho Lâm Thiên, không phải đứa nhỏ nào cũng được ưu ái như vậy.
Lâm Thiên chờ cô giáo rời đi, lại tìm một góc vắng ngồi xuống.
Vòng tay này chính là trữ vật thủ trạc Hải cho Lâm Thiên, nhưng giờ hắn còn đang dang dở buổi tu luyện hôm nay.
Đoạn trước có nói, nội công của Lâm Thiên đã tới cảnh giới tiểu thành, hai mạch Nhâm Đốc cũng gần đả thông. Có tính thích hoàn mĩ, Lâm Thiên quyết định đột phá đúng ngày sinh nhật hôm nay.
Tuy võ công nơi này chỉ đạt được tiểu thành, nhưng đả thông được hai mạch Nhâm Đốc cũng có không ít chỗ tốt. Hai mạch Nhâm Đốc là bình cảnh lớn nhất khi tu luyện, được xưng “thiên địa nhị kiều”, đả thông được tức chân khí vận hành liên miên bất tuyệt, level lên một tầm cao mới.
Năm năm tu luyện dựa vào tiên thiên chân khí, thành tựu của Lâm Thiên ngang với mười năm tiền thế, còn có hai mạch Nhâm Đốc chưa hoàn toàn phong bế nên mới nhanh đạt tới cảnh giới tiểu thành sớm vậy.
Ngũ tâm hướng thiên, hai mắt nhắm hờ, nội lực nơi đan điền từ từ xuất phát, chờ vận hành đủ 36 chu thiên, Lâm Thiên bắt đầu vận nội lực tới hai mạch Nhâm Đốc, tiến hành đột phá cuối cùng.
Hai mạch vốn không bế tắc hẳn, nhưng sinh tử huyền quan đúng không dễ phá, qua ba giờ đồng hồ Lâm Thiên vẫn chưa thành công.
Qua lát nữa là bọn trẻ đến giờ về phòng, lúc đó dù không muốn cũng bị quấy nhiễu, Lâm Thiên có chút nóng ruột, tức thì hạ quyết tâm, đem nội lực chuyển sang hình thái xoáy ốc, toàn lực trùng kích. Với phương thức này, uy lực trung kích là lớn nhất, nhưng nếu không cẩn thận liền dễ dàng tổn thương tới kinh mạch nội phủ.
Lâm Thiên vốn tính thích an toàn, rất ít dùng tới phương pháp này, nhưng bữa nay thời gian không còn nhiều, hắn quyết định thử một phen.
Chân khí trong người phân thành hai cỗ, một âm một dương, bắt đầu cuốn vào nhau, từ từ giao thoa lại.
“Lên!”, tâm lí Lâm Thiên ra mệnh lệnh, tốc độ vận chuyển chân khí nháy mắt tăng cao, mạnh mẽ tiến, đánh lên nơi sinh tử quan đang bế tắc.
Lâm Thiên cảm giác điểm thắt cuối cùng thoáng cái bị phá, rốt cuộc đã thành công. Hắn mừng rỡ, vội vàng khống chế cỗ chân khí xoắn ốc kịp chậm lại trước khi tạo thành tổn thương với kinh mạch.
Sinh tử huyền quan được đả thông, tốc độ vận hành nội lực của Lâm Thiên lập tức nhanh hẳn. Oành một tiếng, hắn tiến vào một thế giới kì dị.