Sáng sớm, mặt biển Đông tràn ngập sương mù màu trắng hồng, lửng lờ như muốn ngăn cách giữ trời và biển. Tinh tú trên bầu trời đã mờ nhạt hẳn, vài con hải điểu thản nhiên bay lượn vút qua xet lại, thung dung tự tại trên mặt biển màu tím lam.
Gió sớm gào thét, tạo ra từng lớp sóng cuồng nhảy múa đập mạnh vào vách đá. Sóng lớn không ngừng vươn đầu đánh tới, hơi nước mênh mông mang theo khí lạnh thấu xương.
Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần, y phục trắng như tuyết, lẳng lặng đứng đấy như không hề cảm thấy điều gì. Tóc nàng bay theo gió, áo quần phần phật, ánh mắt si ngây nhìn về phương xa, không rõ là đang suy tưởng điều gì.
“Uuuuu” Hiệu giác đột nhiên cất lên từ phía đông nam, xuyên tận tầng mây, xa xa lại vang lên một tràng hoan hô vang dội.
Bạch y nữ tử khẽ giật mình, đưa mắt nhìn, thấy sương chợt bị đánh tan, một chiếc chiến hạm đầu rồng cực lớn thuận gió phá sóng đang từ từ cập vào bến, gió vù vù thổi căng cánh buồm trên có một con xích nhãn hắc long giơ nang múa vuốt, lung linh như còn sống.
“Long Sứ chu đã đến. Mộc nha đâu, có thật là ngươi không đi không? Sau này đừng có hối nghe” Từ sau lưng nàng truyền đến một giọng cười ngân vang như chuông bạc.
Cách đó vài trượng trên bến, không biết một thiếu nữ mặc áo vàng đã xuất hiện từ lúc nào. Ánh mắt của nàng chớp nháy, đang hứng thú nhìn nàng, gương mặt hình trái xoan nở nụ cười thật đẹp. Thiếu nữ áo vàng ấy đeo một cặp xích luyện xà trên hai tai, hợp với hàng vạn sợi tóc theo gió tung bay, hiện ra một vẻ đẹp vừa thuần chân vừa quỷ dị.
Bạch y nữ tử khẽ ửng hồng đôi má, lắc đầu, vừa định cất lời thì chợt nghe một thanh âm nhu mì nói: “Hảo hài tử, Lạc cô nương nói rất đúng, chuyện thiên hạ phải cầu cho hoành tráng như trời biển, không thẹn với lòng là được rồi. Cần gì phải quá chú ý đến những điều người trong thế gian nói chứ?”
Theo lời nhìn lại, mùi hương theo gió nồng đượn, một thiếu nữ mặc áo tím từ trên vách núi từ từ bay xuống, tóc trắng như tuyết, mày như tranh vẽ, từng cái động chân lắc đầu đều hiện lên vẻ phong hoa tuyết nguyệt, đẹp không có thứ gì mà so sánh được.
“Cô cô!” Bạch y nữ tử chuyển người hướng về phía nàng hành một lễ, nhẹ giọng thưa: “Lôi Y Lệ Nhã nếu thẹn với lòng thì sao đến đây thỉnh cô cô đi truyền tin tức? Chính là vì thấy hai tộc giao tranh, với thân phận của con thì không thể... không thể đến đó nói được.”
Hoàng y thiếu nữ cười khanh khách trêu: “Trên dây leo kín, dưới lén nở hoa. Tình trong như đã, mặt ngoài còn e. Rõ ràng là lo cho tiểu tình lang thân thiết của ta đến quắt ruột, thế mà miệng cứ khăng khăng không thừa nhận. Nếu biết lưỡng tộc còn giao binh, vì cớ gì nghìn dặm xa xôi đến đây báo tin cho địch chứ? Theo như ta thấy, đó là vì ngươi sợ gặp bọn họ, đem rượu mừng biến thành dấm chua, do đó mới không dám tới, đúng phỏng?”
Hai má Bạch y nữ tử đã hồng lại hồng hơn, bờ mi khẽ nhướng, giận dỗi nhạt giọng đáp: “Tiên tử lo quá rồi. Thác Bạt thái tử đã từng có ơn cứu mệnh đối với ta, Xy Vưu công tử lại là Vũ Thanh đế chuyển thế của bổn tộc. Luận công hay tư ta đều nên hóa can qua thành ngọc bạch cả.”
Ánh thu ba lưu chuyển, nàng xoay sang dõi nhìn đại hải mênh mông, nhẹ giọng thốt: “Chỉ mong ngày mai Đông hải gió êm sóng lặng, hôn điển của thái tử thuận thuận lợi lợi, vui vẻ an bình...” Nói đến câu cuối cùng, lòng nàng chợt dậy lên một nỗi đau tê tái, yết hầu như bị cái gì đó lèn chặt, thanh âm thấp nghẹt như tiếng rên nứt cõi lòng, không thể nghe được nàng nói gì nữa.
Ba người này tự nhiên là Cô Xạ tiên tử, Không Tang tiên tử và Lạc Cơ Nhã.
Sau Bàn Đào đại hội, hiềm khích giữa Mộc Thần Cú Mang và Cô Xạ tiên tử càng lúc càng sâu. Hai người tuy ngoài mặt ngoài miệng đều thân thiết hữu hảo, không có thù gì mà không thể giải, nhưng họ đều coi nhau như cái đinh trong mắt, cái nhọt trong thịt. Là người đố kỵ thành tính, Cú Mang thao túng Trưởng lão hội của Mộc tộc, tu cải tộc quy, hạn chế quyền lợi của thánh nữ, ngoại trừ những việc như tế trời, cầu phúc, chiêm bặc, tế lễ... ra, những chuyện khác đều hạn chế hết.
Cô Xạ tiên tử thanh tâm quả dục, không cầu danh lợi trong tộc, do đó không lấy đó làm buồn. Các trưởng lão, thành chủ xu quyền phụ thế, đối với nàng ngày càng lạnh nhạt. Nàng ngược lại càng vui vì được thanh tịnh, một mình cư ngụ trên Cô Xạ sơn.
Ngày đó, nghe Thác Bạt Dã và Vũ Sư Thiếp, Xy Vưu và Yến Tử Tô cùng song song cử hành hôn lễ. Nàng dĩ nhiên thất vọng buồn tình, bèn vân du đông hoang cho giải sầu theo mây gió, muốn nhân đó thuận đạo bái tế thần đế, không ngờ ở Nam tế sơn giải cứu được Không Tang tiên tử và Lạc Cơ Nhã.
Tình cờ mà hai cô cháu được tương phùng, trăm mối cảm xúc giao hòa. Cô Xạ tiên tử quấn quít ở đó hơn tháng, mấy ngày trước mới chia tay về Nhật Hoa thành nhằm tham gia đại hội thường niên vào mùa thu của Trưởng lão hội.
Ai ngờ, khi vừa vào trong thành, nàng đã vô ý phát hiện được Mộc tộc trưởng lão không biết từ nơi nào đã thám thính được hòn đảo nơi Thác Bạc Dã và mọi người tiến hành hôn lễ, lại ước hẹn cùng Thủy Yêu, quyết định nhân cơ hội Long tộc bận tiến hành hôn điển, mang toàn lực đến liên thủ đánh lén, trừ khử đại địch.
Cô Xạ tiên tử tâm loạn như ma, nghĩ trước nghĩ sau, cuối cùng chỉ còn biết lén rời khỏi thành, ngay trong đêm quay về Nam Tế sơn, đem hết đường đi nước bước của chúng tố cáo với Không Tang tiên tử, thỉnh nàng nhanh chóng đến tham gia hôn lễ, đem tin tức truyền đến Thác Bạc Dã, để bọn họ gia tăng phòng bị.
Không ngờ Lưu Sa tiên tử dường như nhìn rõ được bí mật trong nội tâm nàng, có tật giật mình, lại bị người đùa trước giởn sau, khiến nàng xấu hổ có dư, trong lòng lại có chút chua xót không nói thành lời.
Trong lúc nói chuyện, từ phía xa lại truyền tới tiếng hoan hô vọng khắp, hiệu giác ngân dài, chiến hàm đầu rồng đó thu buồm gác mái, từ từ cập bến. Chờ cho hơn nghìn người trên bến chia nhau lên thuyền, người trên thuyền mới kéo neo dựng buồm, hợp lực khiến thuyền rẽ nước rời bến.
“Long Sứ chu” chính là thuyền do Long tộc cử đến nghênh đón các tân khách và sứ giả của các tộc trên đại hoang đến tham gia hôn lễ. Thuyền được đóng từ Phù tang mộc trên Thang cốc, vững chắc không gì phá được, lại được bọc thêm da thú, gia cố thêm bằng hơn trăm cái xương rồng, tốc độ di chuyển cực nhanh, gặp tình huống khẩn cấp có thể nhanh chóng chìm xuống giấu mình hơn trăm trượng dưới đáy biển. Vì thế, nó được tôn xưng là “Quỷ ảnh tiềm long”.
Để đảm bảo an toàn và tránh phiền nhiễu, hôn điển của thái tử được tổ chức tại một đảo vô danh ở Đông Hải, giữ kín không công bố ra ngoài. Hai tháng trước, thiếp mời được phát ra, trong đó ghi rõ thời gian và địa điểm có hải thuyền đến đón.
Suốt mấy ngày nay, sứ giả của các tộc, các du hiệp của đại hoang đua nhau từ bốn phương tám hướng tụ về Nam Tế sơn, một mực chờ Long Sứ chu đến rước. Người cũ bạn mới cùng nhau ca hát rượu chè, thâu đêm suốt sáng cực kỳ náo nhiệt, giống như yến tiệc trước lúc hôn lễ vậy.
Long Sứ chu đã đến nơi, mọi người được thể càng vui như hội, không cần thuyền cập bến đã tranh nhau phóng lên bong, chốc lát sau trên bờ không còn lại mấy người.
Hiệu giác nổi lên, đầu thuyền bắt đầu quay ra, xa xa đã nghe thấy có người lớn tiếng thúc giục.
Lưu Sa tiên tử cười nói: “Ai da, thuyền sắp rời bến rồi, Không Tang tỷ tỷ, nếu không đi thì không còn kịp nữa đâu.”
Nàng cố ý đưa mắt liếc xéo Cô Xạ tiên tử, hé miệng cười nói: “Chỉ vài khắc nữa thôi là có thể gặp được tiểu tình lang thân ái của ta rồi. Ai da, lâu quá không gặp, không biết hắn anh tuấn đến nhường nào? Chỉ tiếc là có người ngại mất mặt quyết nhất định không đi gặp à.”
Hàng tháng nay cùng ở một chỗ với Không Tang tiên tử, nàng dần dần thoát được nổi thống khổ vì ly biệt với Thần Nông. Hơn nữa, hai người lại sớm kết thành bạn chí giao, dù là cách biệt hơn trăm tuổi, nhưng Lạc Cơ Nhã cứ nhất mực “tỷ tỷ” này nọ với Không Tang tiên tử một cách rất thân mật và tự nhiên.
Chứng kiến gương mặt ngọc của Cô Xạ tiên tử đỏ hồng, rõ ràng là rất không tự nhiên, Không Tang tiên tử khẽ mĩm cười, nắm tay nhìn thẳng vào mắt nàng, nhẹ giọng nói: “Con yên tâm, khi ta gặp sẽ thuật lại hết cho Thác Bạt tiểu tử nghe. Cú Mang lòng hung tâm ác, mưu kế cực thâm, nếu để cho hắn biết con tiết lộ tin tức, sợ sẽ bất lợi cho con. Con nhớ cẩn thẩn hơn mới được.” Lại thấp giọng dằn dò thêm mấy câu, rồi chuyển người bay lên, cùng Lạc Cơ Nhã đáp xuống Long Sứ chu.
Trong tiếng hiệu giác vang rền, thuyền lớn từ từ rời bến, mái chèo cùng khua, buồm trắng từ từ giăng cao.
Mặt trời đỏ như máu lóe lên từ đường chân trời, chiếu lên sáng lạn be thuyền, biển lớn đầy kim quang, lóng lánh như vảy nến, đẹp đến chói mắt.
Tiếng hoan hô theo cánh buồm trắng càng lúc càng xa, dần dần không còn có thể nghe thấy nữa, bóng dáng của nó cũng biến mất dần trong luồn sáng mờ nơi tiếp giáp giữa trời và biển. Bờ biển mới vừa rồi ồn ào náo nhiệt, giờ trở nên trống trơn hoang vắng. Sóng biển ầm ầm cuốn đến, bọt trắng vập vồ, vô số dấu chân, đống lửa tàn bị nước biển xóa sạch trong chốc lát.
Lòng Cô Xạ tiên tử trống trơn bồi hồi, cũng chẳng biết đó là do mất mác, cảm thương, nối tiếc, hay là gì. Chỉ biết, nàng đứng lặng yên trên gành đá thật lâu, cho đến khi sóng biển lạnh lẽo từ từ lan đến chân mới từ từ chuyển thân, chậm rãi quay về.
Gió rít, hải điểu tranh nhau hót vui tươi. Nàng ngẩng đầu nhìn nhìn trời cao, nhìn Nam Tế sơn cao bút như ngọn bút dựng đứng lên trời ấy, tùng xanh lớp lớp, đá tảng cheo leo, là tổ của không ít loài chim biển. Đàn chim biển tập hợp lại cùng lao ra, vươn cánh bay lượn, rợp cả mặt biển, sau khi nhào xuống đớp cá thì lại phóng vút lên, thản nhiên quay về, đua nhau đập cánh đáp về tổ, cất tiếng nỉ non.
Gió lớn phiêu hốt, bóng nàng kéo dài theo ánh dương quang, lung linh, lay lắt. Nó giống như lòng nàng vậy, lúc thì nhói lên những cảm giác khó tả, lúc thì cảm thấy nổi cô đơn tựa cánh chim cô lẻ giữa ngàn khơi.
Trong giờ khắc này, nàng hồi tưởng lại đêm ấy, cái đêm trên Chương Nga sơn, nàng ý loạn tình mê đã viết ra “Nguyệt lãnh thiên sơn, hàn giang tự bích, chích ảnh hướng thùy khứ”; Nàng nhớ ngọc lang lúc ấy dựa lưng cạnh nàng, tấu lên một khúc địch du dương như trong cơn ảo mộng; Nàng nhớ ánh mắt nóng bỏng của chàng, nhớ nụ hôn cuồng loạn ấy; Nàng nhớ trời đất lúc đó quay cuồng, còn nàng thì đông cứng như băng lạnh, mê muội, trụy lạc trong niềm vui sướng vô cùng vô tận, trong mật ngọt đượm hương, trong hoảng loạn, và trong mê đuối...
Khoảnh khắc ấy, tai nàng chợt nóng lên như lửa đốt, tâm loạn như ma, một nổi sợ hãi không nói thành lời chợt dâng trào.
Rốt cuộc mình đã làm gì? Vì sao mấy tháng nay vẫn thường có ý nghĩ kỳ quái như thế? Tâm tư vốn yên tĩnh như nước dưới giếng của nàng vì sao lại thường rúng động, nhộn nhạo hình ảnh của chàng? Vì sao tai nàng lúc nào cũng văng vẳng tiếng cười của chàng, văng vẳng những lời mà chàng từng nói?
Vì sao khi nghĩ đến chàng thì nàng lại vô cớ mĩm cười? Ngay cả khi nghe ai đó đề cập đến tên chàng, lòng nàng lại dâng đầy sự ấm áp và ngọt ngào? Vì sao trong những ngày qua, nàng lúc nào cũng vô tình hay cố ý thăm dò tin tức của chàng? Nghe nói chàng sẽ tổ chức hôn lễ, cớ vì sao mà lòng nàng trống trơn hoang vắng, tim đau như cắt, ngay cả chuyện ngồi tĩnh tọa tu hành theo thế thức phổ thông nhất cũng không thể tiếp tục được?
Nàng càng nghĩ càng hoang mang, chua xót, sợ hãi.... giống như từng cơn sóng thủy triều, không ngừng dồn đập, lòng không ngừng đau đớn, yết hầu như bị bóp nghẹt bỡi một bàn tay vô hình, cơ hồ không cho nàng hít thở được chút không khí nào. Nàng vội nhắm chặt mắt lại, ý thủ đan điền, mặc niệm Tẩy tâm quyết.
Không biết trải qua bao lâu, tạp niệm từ từ biến mất. Ánh dương quang chiếu lòa gương mặt, gió vờn mái tóc, hải âu kêu rền, sóng biển vập vồ... Tâm tư nàng từ từ chuyển sang tĩnh lặng. Niệm lực của nàng dần tăng, thậm chí có thể lắng nghe tiếng lá rời cành bay theo gió loạn, hay con sâu cái kiến đang rùng rùng xuyên qua đất cỏ...
Vành tai khẽ động, nàng chợt nhận ra tiếng tà áo tung bay rất nhẹ, tựa hồ như có người đang ngự phong phóng tới. Vận thính giác lắng nghe, văng vẳng từ xa vang lên âm thanh ảo não: “Nguy rồi, đã đến chậm một bước, Long Sứ chi đã rời bến rồi!”