Man Hoang Ký
Quyển 01: Côn bằng
Tác giả: Thụ Hạ Dã Hồ
Chương 01: Đêm Trước Hôn Lễ(P3)
Dịch:Thiền Hoa Tử
Nguồn :Vô Tranh Hà-NMQ
Hoàng hôn buông xuống, Long Sứ chu cuối cùng đã đến Thang cốc.
Tàn dương như huyết, khắp bầu trời đầy ráng hồng, mây đỏ đượm một màu lửa nóng, ùn ùn dồn lại, cùng hải điểu tung bay.
Hào quang lập lòe trên mặt biển, phản chiếu đèn đuốc sáng choang trên Thang cốc. Phù Tang thụ cao lớn chọc trời, vươn thẳng đến tầng mây, lắp lòe hào quang. Nhìn từ xa, nó giống như một ngọn tiên sơn trên biển, lầu trong mây khói.
Không Tang tiên tử đứng lặng trên thuyền, si ngốc ngưng thần nhìn hòn đảo đang hiện dần trong mắt, lòng tràn ngập cảm xúc mênh mang. Nàng vốn cho rằng mình vô tình, vì từ khi người ấy mất đi, trong thế gian này không còn vật gì đáng cho nàng lưu luyến nữa cả. Tuy nhiên, xa cách 4 năm, bây giờ quay lại, những chuyện cũ tưởng đã ra đi cùng thanh xuân tuế nguyệt, ai ngờ lại bị sông dài sóng rộng khơi gợi cả lên. Mừng vui lẫn lộn, giống như cách thế hiện về, nàng nhất thời không có cách gì khống chế được bản thân.
“Ùm!” Lễ pháo nổ dồn, hoa pháo bay tung, mấy chiếc chiến hạm Diêu Diêu du chậm rãi áp đến gần. Mọi người trên giáp bản cùng cất tiếng hô vang, không ngừng hướng về những người trên chiến hạm và trên bờ phất tay ra dấu chào.
Chợt nghe tiếng kêu “Ngao ngao” quái dị, mười con quái điểu mình hồng mắt xanh từ trên đảo bay lên, cánh to giang ngang, đột nhiên phóng tới Long Sứ chu hạ xuống.
Mắt mọi người chợt hồng, cuồng phong sóng nhiệt ào tới trên đầu, rồi từ đỉnh đầu truyền xuống. Trong tiếng hô cả kinh, mười con quái điểu đó vẫn xoay quần múa lượn, rồi lần lượt đáp xuống boong thuyền.
Chúng điểu ngẩng đầu bước đến bênh cạnh Không Tang tiên tử, cất tiếng kêu hoan hỷ, giương cánh đập nhẹ lên lưng nàng, cọ lên má nàng, giống như lũ bạn cũ xa nhau lâu ngày giờ gặp lại, cần phải vồn vã hơn thường đôi chút vậy.
Trong bọn tân sứ có người đã từng nhìn qua Thập Nhật điểu trong truyền thuyết, cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, chia nhau bước lên phía trước, muốn xem coi cho rõ. Không ngờ Thái Dương ô vô cùng kiêu ngạo, không muốn cho họ chút kiến thức nào, nên mạnh quay đầu cất bước, đập cánh kêu quái, khiến cho các vị sứ giả mon men đến gần ấy sợ hãi tranh nhau lùi lại, làm cho mọi người có một trận cười thật to.
Hai con Thái Dương ô dường như nhận ra Lưu Sa tiên tử, mắt xanh chuyển động, hướng về phía nàng kêu lên vài tiếng, coi như là đã chào hỏi qua. Lưu Sa tiên tử cười hắc hắc bảo: “Khí khái lớn ha! Chờ chủ nhân của các ngươi đến, xem ta trị tội hắn quản giáo không nghiêm như thế nào đây....”
Lời vừa dứt, chợt nghe một người cất tiếng cười lớn nói: “Quý khách cùng đến, có lỗi không đón tiếp từ xa, xin thứ tội! Thứ tội!” Ánh xanh chớp lóe, hai thiếu niên đạp sóng như bay, kề vai cùng bước, cao cao phóng lên đầu thuyền.
“Long Thần thái tử!” “Kiều Thiếu thành chủ!” Tiếng hoan hô của mọi người nổi lên như sấm.
Lưu Sa tiên tử quay đầu lại nhìn, thiếu niên bên phải hiên ngang đỉnh đạc, tà áo nhẹ lung lai, dưới ánh tịch dương, nét mặt sáng ngời, thần thái rực rỡ, miệng mỉm cười như ánh mặt trời chiếu rọi đến mọi chỗ tối tăm đang chờ sáng. Điều này khiến cho con người ta cảm thấy lòng đầy ấm áp, sự tin cậy và thân cận tăng hẳn lên.
Nàng tuy chỉ nở một nụ cười thản nhiên, nhưng trong lòng ấm áp dị thường, thầm bảo: “Thác Bạc Dã, lâu rồi không gặp.”
Không Tang tiên tử cũng im lìm nhìn, mỉm cười không nói. Bốn năm trước, lần đầu tiên khi nàng gặp được hai thiếu niên này trên đảo, bọn họ còn ấu trĩ chưa thoát được vẻ trẻ con. Nhưng thời khắc này, họ cùng so vai đứng trên đầu thuyền, cùng quần hùng đàm tiếu hàn huyên, vẻ tiêu sái sớm bộc lộ ra ngoài, nghiễm nhiên trở thành những thiếu niên lãnh tụ người người ngưỡng mộ.
Chỉ cách biệt có mấy tháng, Xy Vưu trông lớn phổng hẳn lên. So với Thác Bạt Dã đã cao hơn nửa cái đầu. Hắn khôi ngô đỉnh đạc, vết đao trên mặt không giảm mị lực của hắn chút nào, ngược lại còn tôn thêm vài phần khí phách anh hùng kiệt ngạo. Nó giống như thanh miêu đao trên lưng hắn, phong quang hiển lộ, đưa mắt nhìn là nhận ra ngay, dù là đang ở giữa biển người mênh mông đi chăng nữa.
Đối diện với chuyện quần hùng tranh nhau tiến lên chúc mừng, hắn chỉ tươi cười, ánh mắt đầy niềm vui, đối đáp câu nào cũng đắc thế, đối phó tự nhiên, tạo nên ấn tượng một thiếu niên cuồng dã bạo liệt, nhưng đã thành thục ít nhiều. Nếu nghĩ đến nguyên do, có thể đoán được một là có liên quan đến “Phục Hy nha” được Linh Sơn Thập Vu dùng trấn phục tà hồn lệ phách của Hung Thú linh châu tiềm tàng trong nội thể của hắn; còn lại hơn một nửa ắt là do ảnh hưởng của Thác Bác Dã và Yến Tử Tô.
Ánh mắt của Thác Bạc Dã lướt qua, chợt thấy Không Tang tiên tử và Lạc Cơ Nhã, mừng rở bước tới cười nói: “Tiền bối, tiên tử, hai người quả nhiên cũng tới! Những ngày gần đây lúc nào cũng nhớ đến hai người.”
Dưới ánh mắt trầm trồ của mọi người, Lưu Sa tiên tử đột nhiên cảm thấy có chút thẹn thùng, hai má ửng hồng, “phì” một tiếng bảo: “Tiểu tử thối, ngươi tự nhiên nhớ ta làm gì?” Rồi nghỉnh mặt, chống eo, giả vờ sẳng giọng: “Cái gã lòng lang dạ sói ngươi dám cả gan phụ rẫy ta đi thành thân với yêu nữ số một của đại hoang à. Tiên tử ta hôm nay nghìn dặm tầm phu, đến Đông hải cướp lại chồng đây!”
Thác Bạc Dã thoáng kinh ngạc, rồi ha hả cười lớn đáp: “Gạo đã nấu thành cơm, ván đã đóng thuyền, tiên tử lần sau nhớ đến sớm chút nghe.”
Dù mọi người buồn cười đau cả ruột, nhưng vì kiêng kỵ nữ ma đầu giết người như ma, cổ độc song toàn này, nên không ai dám bật thành tiếng. Họ thấy Thác Bạc Dã dám công nhiên cười nói đưa tình với nàng như vậy, không khỏi tấm tắc bảo kỳ, từ đó càng cảm thấy Long Thần thái tử quả nhiên mị lực vô cùng, ngay cả hai vị đứng đầu trong Đại hoang thập đại yêu nữ còn bị y thu thập đến nỗi phục phục thiếp thiếp, quả thật là khắc tinh của yêu nữ đường thời vậy!
Trong lúc mọi người cười nói, thuyền đã đến bờ.
Tiếng nổ ầm ầm, lễ pháo liên thanh, quần hùng Thang cốc đều chia nhau tiến lên nghênh tiếp. Những lưu tù của đại hoang này mấy chục năm nay chưa từng rời khỏi đảo lần nào, giờ gặp lại cố nhân, người trào dâng đủ mùi vị chua – cay – đắng – mặn – nồng, buồn vui lẫn lộn. Có người gặp lại bằng hữu chí thân, liền ôm thật chặt, vừa cười vừa khóc, trông thật cảm động.
Mặt trời khuất dần, đêm dần buông, ánh hoàng hôn còn sót lại lóe lên như những lưỡi đao vàng khứa vào từng cụm mây đen. Trên đảo, đèn đuốc bắt đầu bật sáng. Mọi người cùng đưa nhau lên đảo, nói nói cười cười vô cùng náo nhiệt.
Không Tang tiên tử cùng sánh bước với Thác Bạt Dã, đưa mắt nhìn quanh, cảm thấy sửng sốt cả người. So với lần ra đi vào bốn năm trước, nơi này đã biến đổi quá nhiều.
Lúc ấy, Thang cốc chẳng qua chỉ là một cô đảo hoang vu bần hàn, bất luận là ai, sống chẳng quá ba tháng là đã nổi điên. Hiện giờ chỉ cần đưa mắt nhìn, khắp nơi đầy kỳ hoa dị quả, cành lá xum xuê, trân cầm quái thú không nơi nào mà không có. Những nhà tù bằng gỗ tồi tàn lúc trước giờ biến thành tòa thạch bảo bằng đá trắng hùng vĩ. Mấy căn nhà cỏ nhỏ xíu giờ cũng biến thành lớp nhà gỗ sạch sẽ khang trang, dựa dọc theo núi, tầng tầng lớp lớp như trận địa tinh kỳ.
Ngay cả con đường nhỏ dưới chân cũng lát đầy sỏi nhỏ, hai bên treo đầy đèn lồng soi rõ, uốn lượn quanh co, tạo nên những dòng ánh sáng vô cùng diễm lệ. Đây có thể nói là đảo đã thoát thai hoán cốt, biến thành một chỗ mới hoàn toàn.
Đến Thang Thủy hồ ở phía đông của sơn cốc, quần hùng càng kinh ngạc trầm trồ, khen ngợi không ngớt.
Bốn phía đều căn cứ theo các dãy núi, theo thế tạo hình, tạc ra rất nhiều thạch động. Ngoài động lấy đá lớn, cây cứng tạo thành tường lâu vô cùng kiên cố, liên kết với sạn đạo, tạo thành hơn trăm cái sơn động lớn nhỏ, khí thế thật hào hùng. Mỗi thành lâu đều có cắm một cột đèn lớn, trên treo đèn lồng ngũ sắc, trong trời đêm nhìn lại, thật nguy nga tráng lệ.
Thác Bạc Dã cười nói: “Các vị bằng hữu, nơi này chính là Thang Cốc thành, do tù phạm lưu đày trên đảo từ các tộc trên đại hoang cùng sức cùng lòng tốn hết bốn năm mới tạo thành. Lần này ta cũng tự khen một chút, trong mấy tháng gần đây, tìm khắp đại hoang gần như không có thành trì nào đẹp và đáng xem như nơi này. Do đó lần này mọi người quay về, cần lấy lời thật mà nói, nếu “Thiên hạ thập tam danh thành” có sắp xếp lại, thì Thang Cốc thành không nhường cái nào xếp thứ hai cả.”
Mọi người cùng cười ha hả, có người cất tiếng hỏi: “Vậy vị trí thứ nhất là tòa thành nào?”
Cái Thác Bạc Dã chờ chính là câu hỏi này, liền thản nhiên đáp: “Đương nhiên là Thận Lâu thành.”
Nghe đến ba chữ “Thận Lâu thành”, mọi người tĩnh lặng lại ngay, miệng không hề động, mặt lộ vẻ khó xử.
Thác Bạc Dã cao giọng nói: “Bốn năm trước, khi ta phụng di chiếu của Thần đế, có việc dừng lại ở Thận Lâu thành, đã từng ở nơi đó hưởng những ngày tháng đẹp đẻ nhất của cuộc đời. Những người sống trong Thận Lâu thành toàn đều bị người của ngũ tộc đuổi đi, hoặc là người không được hoan nghênh mà đến ở. Nhưng ở nơi đó, ta không thấy người nào được coi là gian tà dâm bạo cả. Nơi ấy, ai ai cũng tương thân tương ái, tự do tự tại...”
“Đến lúc ấy ta tự nhiên hiểu rõ, bởi vì sao mà Thần đế có để lại lời truyền, lại thiết pháp khiến một thiếu niên hương dã như ta đến cứu vãn một thành hoang ngoại bị ngũ tộc bài xích. Ta đột nhiên hiểu rõ, vì sao khi tin tức Thận Lâu thành bị Triều Dương cốc của thủy yêu xâm phạt truyền ra, lại có rất nhiều du hiệp bình sanh chu du tứ hải lại kéo nhau mà đến, cùng nguyện đứt đầu chảy máu, bảo vệ cho một thành trì trên biển mình chưa hề sống qua...”
Giọng nói của Thác Bạt Dã chợt chuyển, sắc mặt cũng ngưng đọng trở lại, trầm hẳn đi: “Chỉ đáng tiếc, Thận Lâu thành cuối cùng cũng bị Thủy yêu dùng kế công phá. Trong vòng một đêm, mười vạn dân trong thành nhà phá người chết, bị giết hại gần hết. Thành tự do duy nhất trong đại hoang bị chúng biến thành đống tro tàn!”
Ngừng lại một chút, rồi nhìn quần hùng, gã nhướn mày nói tiếp: “Không sai, bọn chúng có thể thiêu cháy thành lâu. Nhưng bọn chúng có thiêu được lòng người hay không? Thiêu cháy được tín nhiệm của người trọng thiên hạ đối với tự do hay không? Bốn năm qua, ta và Xuy Vưu ngày cũng như đêm, đều không lúc nào quên những bằng hữu đã mất ở Thận Lâu thành. Bốn năm qua, chúng ta cùng lưu tù trên Thang cốc đồng tâm hiệp lực, cùng nhau cải tạo cái đảo không có cọng lông làm thuốc này thành thiên đường chốn nhân gian.”
“Nơi này, mỗi khối đá, mỗi mái nhà, đều ngưng kết từ tâm huyết và trí tuệ của họ. Không có họ, thì không có Thang Cốc thành ngày hôm nay. Nhưng những suy nghĩ, trí tuệ vốn có của họ, đều là từ các tộc mà ra. Do đó, Thang Cốc thành có thể nói là do Đại hoang các tộc cùng nhau kết tinh mà thành, giống cùng một dạng như Thận Lâu thành vậy!”
Xích Đồng thạch, Bàn cốc, Thành Hầu tử, cùng quần hùng Thang cốc không nói một lời, mắt khẽ ửng hồng, lòng vừa như đao cắt, vừa kiêu ngạo tột cùng.
Thác Bạt Dã cao giọng thốt: “Sở dĩ họ làm như vậy, chính là mỗi cá nhân trong số họ, đều muốn sửa đổi làm lại từ đầu, dùng hai bàn tay trắng của mình, giữa Đông hải mênh mông này, trên hoang đảo cô đơn này, kiến lập nên một cái giống như Thận Lâu thành vậy: Mỹ lệ, bình đẳng, bác ái, và tự do!”
“Thần đế từng nói ‘Con người không phải là thánh hiền, ai mà chẳng làm sai? Biết sai mà sửa, chính là đại thiện ở đời’. Những tù phạm ở đây đã từng phạm qua những sai lầm lớn, nhưng ở trên đảo này đã mấy mươi năm, thậm chí trên trăm năm, đã chịu bao nhiêu cực khổ rồi. Do đó nếu có tội lỗi gì lớn, cũng coi như đã đền bù quá đủ...”
Hắn từ nhỏ lanh lợi dẻo miệng, lời nói trơn tru, sau khi kinh qua hàng chục năm trải đời, đã biến lời giảng của mình thao thao bất tuyệt, đến mức lư hỏa thuần thanh, vô cùng động lòng người. Hắn biết lúc nào thì nên trầm nhẹ u sầu, lúc nào thì kích động vút cao, để có thể khống chế được mọi chỗ nông sâu, nói như rót cạn tâm tư vào trong lòng người vậy.
Lúc này, lời nói khẳng khái, chí thành chí khẩn, đã tạo nên điều kỳ diệu. Bọn tân sứ các tộc không ai không động dung, dù yên lặng chẳng nói gì, nhưng trong lòng đều cảm thấy đó là điều hiển nhiên.
Không Tang tiên tử nhẹ nhè mỉm cười, cuối cùng cũng hiểu chỗ dụng tâm đau khổ của Thác Bạc Dã khi chọn Thang Cốc làm nơi cử hành hôn điển.
Ở đại hội Bàn Đào, Kim – Thổ - Hỏa và đế hầu các tộc tuy nhiên miễn cưỡng đồng ý xá tội cho quần hùng Thang cốc, bất quá cũng chỉ vì nễ mặt hắn vài phần. Trong tâm tư của họ, chỉ sợ không hề tin bọn ô hợp quần hung bạo kiệt này có thể quay đầu cải tánh, trở thành lực lượng trọng yếu chống đối Thủy, Mộc hai tộc.
Nếu thật muốn quên đi những hiềm khích trước đây, đạt thành đồng minh thân cận, ngoại trừ việc tạo cơ hội tiếp xúc nhau nhiều hơn chút, để hiểu cái lý của nhau, động cái tình thân thiện, còn cần phải triển hiện thật lực chân chánh của mình. Dù sao thì trong thời buổi loạn thế này, thực lực mới là cái có thể đại biểu cho mọi thứ.
Quả nhiên lại nghe Thác Bạc Dã cao giọng nói tiếp: “Rất may là trong đại hội Bàn đào, các tộc đại xá thiên hạ, cuối cùng cũng cấp cho họ một cơ hội làm lại từ đầu. Tin tức truyền đến, Thang cốc vui mừng, ai ai cũng cảm cái ân đức tái tạo ấy. Nhưng hiện giờ thiên hạ chia cắt, chiến hỏa trên đại hoang nổi lên khắp tứ phương, chính là lúc anh hùng dụng võ. Người trên người dưới trong Thang cốc cùng lấy lòng chí thành của mình, thề cùng mọi người đồng sinh tử, cùng tiến thối, cùng đánh tan dã tâm yêu sói của Chúc lão yêu và bọn gian tặc, khôi phục hòa bình trên đại hoang, khôi phục lại ‘Tự do chi thành’!”
Thanh âm vừa dứt, quần hùng Thang cốc đã ầm ầm ứng tiếng, đua nhau thét to: “Đánh bại Chúc lão yêu, khôi phục đại hoang hòa bình, lập lại Tự do chi thành!” Tiếng thét ấy điếc tai nhức óc, như sấm động vang vọng trong sơn cốc.
Chúng càng lúc càng lớn, từ gần đến xa, chỗ nào cũng có người đáp lại. Chiến hạm trên biển lễ pháo vang trời, giống như đáp lại lời từ phía xa xa.
Tân sứ các tộc nguyên hận Chúc Long của thủy yêu đến cắn răng nghiến lợi. Trong tình cảnh này, họ bị cảm nhiễm nặng nhiệt huyết phi đằng, không nhịn được cũng cất giọng hò hét vang trời.
Trong nhất thời, cái gọi là “Tiếp phong tẩy trần hội” trong đêm trước hôn lễ ấy như biến thành Thệ sư đại hội của đồng minh ngũ tộc vậy.
Không Tang tiên tử và Lưu Sa tiên tử đưa mắt nhìn nhau, lòng cùng sôi động, đầu cùng lóe lên một ý niệm: “Ngày trước Thần Nông di lưu lại, ở Nam Tế sơn giải cứu Thác Bạt Dã, ai bảo ấy không phải là ý trời sắp đặt?”
Hết chương 1
|