Cuồng phong rít lên vù vù, địa hỏa tuôn trào, đám người đang ở độ cao hai trăm trượng giữa chừng không mà vẫn cảm thấy được hơi nóng hừng hực.
Cơ Viễn Huyền chau mày trầm ngâm không đáp, ánh mắt loang loáng, còn cố nhìn qua đám Liệt Viêm, Chúc Dung, Lục Ngô như ngầm trưng cầu ý kiến của bọn họ.
Liệt Viêm trầm giọng nói: "Đại ca, chi bằng để ta cùng Chúc chân thần đi trước xuống dưới đó xem còn biện pháp nào không. Nếu như Tam đệ vẫn còn ở trong Địa Hác, bọn ta sẽ cố gằng toàn lực cứu hắn ra. Còn nếu như không tìm thấy tung tích của hắn, thì mới đem Tức Nhưỡng Thần Thổ mà bịt lấp Địa Hác này lại..."
"Uỳnh!" Nói còn chưa dứt lời đã nghe thấy một tiếng nổ chói tai. Sáu cái vòi to lớn phi thường của Hỗn Độn Thú phá đất vọt lên nhắm phía trời xanh bên trên mà quét đảo kéo theo cuồng phong mãnh liệt, cuốn tới sát chỗ quần hùng bên dưới chỉ không đầy bốn trượng nữa thôi.
Kình khí cường mãnh vô cùng, quần hùng tức thì khí huyết nhộn nhạo, suýt nữa đã ngồi không vững, tiếng phi thú gào thét, tiếng người la hoảng ầm ĩ, tất cả vội vàng bay ngược lên trên.
"Bệ hạ, sắp không kịp nữa rồi." Vũ La Tiên Tử đứng phất phơ trên không, nhíu đôi mày xinh đẹp nói hờ hững: "Quyết định sai lầm ắt sinh ra loạn. Kẻ trị vì thiên hạ không thể tham nhỏ mà mất lớn, càng không thể lấy tư bỏ công. Thác Bạt thái tử nếu biết rõ tình thế hiện giờ, ắt đã xin bệ hạ mau ra quyết định rồi."
Bọn Lục Ngô, Chúc Dung ngần ngừ giây lát rồi cũng tán thành, nói: "Tiên tử nói không sai, không còn lựa chọn nào khác. Công Tôn Anh Hầu đa mưu quỷ kế nhưng cũng vì quần hùng các tộc kéo tới trước mắt mà giải hỗn độn ấn, dành lấy chút uy phong. Nếu lúc này mà không phong trấn nó lại e rằng sau này hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi."
Mắt đã thấy Hỗn Độn Thú xuất hiện, thủ lĩnh các tộc đều không có dị nghị gì, tiếng bàn tán của quần hùng cũng nhỏ dần rồi tắt hẳn. Ngay cả đám Tề Nghị với các vị du hiệp cũng chỉ biết nhìn nhau, tuy lòng không muốn mà cũng vô kế khả thi.
Duy chỉ có Sở Phù Lệ Diệp vẫn yên nhiên hành lễ, thốt: "Tức Nhưỡng Thần Thổ một khi sử dụng, chẳng còn cơ hội cứu vãn. Chuyện sinh tử của Thác Bạt thái từ cùng Long phi chỉ còn trông vào nơi Hoàng đế bệ hạ mà thôi."
Cơ Viễn Huyền lắc đầu, thờ dài: "Sở quốc chủ, mỗi một người ở đây đều quan tâm tới Thác Bạt thái tử cùng Long phi y như quốc chủ. Nếu như còn có sự lựa chọn khác, quả nhân đã chẳng do dự thế này. Tam đệ cát nhân thiên tướng, mỗi lần gặp hung hiểm đều có thể hóa thành an lành. Chỉ mong hắn ta lần này có thể thoát khỏi hiểm cảnh."
Sở Phù Lệ Diệp hai má ửng hồng còn muốn nói nữa, nhưng Cơ Viễn Huyền đã chuyển thân quay về phía quần hùng, giơ cao chiếc hộp bằng đồng cao giọng thốt: "Liệt vị bằng hữu, Thần thổ này là thánh vật do Nữ Oa đại thần đích thân truyền lại, hôm nay Cơ Viễn Huyền phụng chiếu diệt ma, thần thổ xuất, thiên địa hợp. Những mong từ ngày hôm nay trở đi, Đại hoang không còn phân chia ranh giới, người tại cửu châu như nhất một lòng!"
"Thần thổ xuất, thiên địa hợp. Đại hoang nhất, cửu châu đồng!" Tướng sĩ Thổ tộc reo hò ầm ầm, quần hùng nghe thấy tức thì máu nóng sôi sục, liền theo đó mà hưởng ứng hò hét.
Sở Phù Lệ Diệp khẽ chớp hàng mi, vẻ mặt đang ửng hồng tức thì biến ra trắng bệch như tuyết. Nàng nhắm mắt lẳng lặng khẩn cầu các vị đại thần của Đại hoang hiển linh lần nữa, phù hộ cho Thác Bạt Dã hóa hiểm thành không.
Bọn Bạt Tự Hán với Thiên Tiễn cùng anh hùng Hàn Hoang quốc cũng vội vàng ngưng thần cầu đảo.
"GRÀOOO!" Hỗn Độn Thú bên dưới Bì Mẫu Địa Khâu dường như nghe thấy tiếng reo hò của mọi người, đột ngột phát ra tiếng gầm chói tai, cái vòi văng ra rất nhanh, lộ ra cái thân khổng lồ đỏ khé hướng phía trên bò lên rất gấp. Mặt đất nứt toác, sụt lở lung tung, địa hỏa tuôn trào hừng hực. Cơ Viễn Huyền không dám chần chừ, quát lên: "Phóng tiễn!"
Quần hùng reo hò ầm ầm, đồng loạt bắn ra hàng vạn mũi tên, dày đặc đen kịt lao đi như cuồng phong bạo vũ.
Hỗn Độn Thú gầm thét như sấm sét, hàng chục chiếc vòi khổng lồ giương lên quét ngang dọc, cuồng phong nổi lên ào ào, tức thì gạt tất cả mũi tên văng ra khắp nơi, hàng trăm người tránh không kịp bị trúng tiễn bay ngược lại, thân hình chao đảo không vững tiếng la thảm vang lên không ngớt.
Tuy nhiên vẫn có gần ngàn mũi tên nhọn xuyên qua lớp kình khí mà cắm vào phập phập liên tiếp vào vòi của Hỗn Độn Thú.
Hỗn Độn Thú gầm lên đau đớn, các vòi đều co cả lại, đột nhiên rút vào trong các khe nứt trên mặt đất.
Đám Cơ Viễn Huyền thấy vậy liền cất giọng quát lên: "Kỳ thiên, bố trận, cầu gió!" Dứt lời cưỡi kỳ lân thú lao xuống trước nhất, tay trái cầm chặt hộp đồng, tay phải xuất Quân Thiên Kiếm rít gió vèo vèo, hào quang chói mắt.
Tướng sĩ Thổ tộc reo hò vang vọng khắp nơi, theo đó mà dục thú lao xuống. Nháy mắt đã bố trí thành Kỳ thiên đại trận, gươm giáo đao kiếm chỉ thẳng lên trời.
Vũ La Tiên Tử tại giữa trận chao đảo bay lượn, mặc niệm pháp quyết, hai nữ đồng đều đồng loạn dạ ran, Càn Khôn Song Kiếm phá vỏ bay ra, múa lượn trong không trung, ánh sáng chói lóa.
"Uỳnh!" Vạn đạo kiếm quang, thương mang giao hòa cùng lúc, trong không trung tức thì nổ ra một tiếng sét chấn động, hào quang chiếu xạ khắp nơi khiến nền trời dường như trở thành ảm đạm.
Đúng lúc đó có một nữ tử mặc áo vàng tóc trắng, cưỡi một con hắc điểu quạt đôi cánh lớn bay vọt lên, múa tít một cái quạt bằng đồng hình tròn rất to, quát lớn: "Đông nam Tây bắc, khắp thiên hạ nổi gió!" Chính là Phong Bá được thiên hạ xưng là Phong Hậu trong Đại Hoang Lưỡng Đại Phong Thần.
Cây quạt đồng quét qua, mây tuôn cuồn cuộn, cuồng phong thét gào. Trước mắt mọi người chợt hoa lên, hơi thở khó khăn, quần áo tóc tai đều tung bay phần phật, nếu chẳng phải đã sớm có chuẩn bị ôm chặt lấy thú cưỡi, ắt đã bị hất văng lên tận chín tầng mây.
Cây cỏ trên bình nguyên đổ rạp, cát bay đá chạy, cả một biển lửa rừng rực bị cuồng phong cuốn tới tức thì thụt cả vào các khe nứt trên mặt đất, ánh lửa khắp nơi chao đảo phập phù, cảnh tượng vô cùng tráng lệ.
Cơ Viễn Huyền chân khí dâng lên ào ạt, tay trái đột ngột ném chiếc hộp đồng lên không, hướng về phía Bì Mẫu Địa Khâu, quát lớn rằng: "Nữ Oa đại thần trên trời hiển linh, hãy phù hộ ta bổ địa liệt, phục hung ma!" Tay phải huy động Quân Thiên Kiếm đột ngột quét ngang, ánh kiếm chớp lóe tức thì chém tung chiếc hộp đồng ra.
"Phình!" Một tảng bùn đất đen nhánh bay ra ào ào, rơi xuống khe nứt nhanh như điện chớp, bị cuồng phong cuốn lấy tức thì bành trướng mãnh liệt. Nháy mắt đã phình ra gấp ngàn vạn lần tràn đầy miệng Địa Hác khổng lồ.
Phong Hậu giương quạt múa loạn, tiếng ầm ầm nổi lên liên tục, Tức Nhưỡng Thần Thổ theo đó mà phình lớn càng lúc càng nhanh, đã to thành một quả đồi đen sì nhanh chóng rơi thẳng xuống xung quanh khe nứt. Nhìn xuống bên dưới, khối Tức Nhưỡng Thần Thổ trông giống như một con bạch tuộc khổng lồ đen sì ngo ngoe xúc tu vùng vẫy tràn ra xung quanh...
Cả Thần Hồ chấn động kịch liệt, đá tảng trên vách hồ sụt lở như mưa, nặng nề rơi xuống xung quanh bốn người, đều bị Thanh Minh Tử Hỏa nuốt chửng tiếng xì xì không ngớt, khói xanh nghi ngút.
"Phìch!" Viên Quỷ Ảnh Châu bị một tảng đá lớn rơi vào, phát ra tiếng nổ kịch liệt, huyễn cảnh như sóng nước xao động tản mát, hình ảnh bọn Cơ Viễn Huyền dần dần mờ ảo rồi chẳng còn thấy đâu nữa.
Đám người Thác Bạt Dã không khỏi kinh hãi, Tức Nhưỡng Thần Thổ đang bịt kín khe nứt, Bì Mẫu Địa Khâu ắt chẳng thể tồn tại, bọn họ nhất định là sẽ bị chôn sống vào lòng đất sâu.
Chưa nói tới Âm Dương Minh Hỏa Hồ này kiến cố vô cùng, cho dù có ra khỏi Thần hồ mà muốn đả phá thần thổ đã kín mít đông đặc cứng như huyền thiết cũng đã là khó hơn lên trời.
Công Tôn Anh Hầu vừa kinh giận, vừa tuyệt vọng cười lên điên cuồng: "Thác Bạt tiểu tử, huynh đệ kết nghĩa của ngươi, các tộc bằng hữu của ngươi đối xử với ngươi cũng không tệ nhỉ. Ngàn dặm xa xôi nói là muốn đến để cứu ngươi và tân nương, té ra lại là đến cử hành tang lễ cho các ngươi, khéo thật, khéo thật!"
Thác Bạt Dã mắt thấy âm mưu của Thuần Vu Dục thất bại, Hỗn Độn Thú đã cùng với ả ta bị trấn phục vào lòng đất, bao lo lắng trong lòng ngược lại đều đã giảm gần hết. Chỉ sợ gã trong lúc điên cuồng làm hại Long nữ, liền quát lớn: "Công Tôn Anh Hầu! Hiện tại bốn người chúng ta đều ngồi chung một con thuyền rồi, ngươi nếu muốn sống sót tìm nam man yêu nữ kia báo cừu thì hãy mau thả Vũ Sư tỷ tỷ ra, tạm thời dẹp mọi ân oán, đồng lòng hợp sức rời khỏi nơi này..."
Lưu Sa Tiên Tử bật cười khanh khách: "Thác Bạt tiểu tử, ngươi đừng mơ tưởng nữa. Tên cẩu tặc này luôn tâm niệm "duy ngã độc tôn", có thù tất báo. Nếu trong mắt hắn có một hạt cát, vì muốn lấy hạt cát đó ra cho dù phải tự móc mắt mình hắn cũng làm. Hắn hận ngươi thấu xương, sức mấy mà chịu hợp tác với ngươi?"
Công Tôn Anh Hầu ánh mắt loang loáng, khóe miệng nhếch một nụ cười lạnh, đột nhiên thả tay đẩy Vũ Sư Thiếp ra, nói lớn: "Được, ngươi muốn thì cho ngươi! phường tàn hoa bại liễu này, khắp thiên hạ cũng chỉ có một mình ngươi ham. Đợi tới lúc ra bên ngoài mới tính toán với ngươi một thể!"
Thác Bạt Dã khẽ run người, không ngờ tới hắn lại đột ngột thay đổi trở lên hào sảng như vậy. Chẳng dám nghĩ nhiều liền ôm chặt lấy eo của Vũ Sư Thiếp, lòng bàn tay từ từ truyền chân khí vào, tức thì giải khai kinh mạch toàn thân của nàng. Tay phải rút Thiên Nguyên Nghịch Nhận ra thuận thế khua nhẹ một cái, bao nhiêu Địa hỏa tàm ti đều đứt hết.
Vũ Sư Thiếp kêu lên "ôi chao" một tiếng, còn chưa kịp thở thì eo lưng đã bị Thác Bạt Dã ôm chặt, chặt tới mức nàng thở không ra hơi.
Bốn mắt nhìn nhau, thân hình áp sát, nàng nghe rõ từng hơi thở của hắn, tưởng như vẫn còn đang nằm mộng, trong lòng buồn vui thảng thốt, như có ngàn lời mà chẳng nói ra được tiếng nào.
Thác Bạt Dã trong lòng xao động, thì thầm nói: "Hảo tỷ tỷ, là ta không giữ lời với người. Đã nói không rời xa người thế mà lại để... lại để người chịu bao uất ức..."
Vũ Sư Thiếp đưa tay ngăn miệng hắn lại, hai má đỏ như say rượu, dịu dàng nhìn hắn chăm chú, lắc lắc đầu cười lên rạng rỡ, nước mắt long lanh như ngọc rơi xuống lã chã. Xung quanh lủa cháy phù phù, ánh lửa chiếu nên mặt nàng tươi như hoa nở, mái tóc đỏ của nàng xổ tung như ngọn lửa phát ra từ toàn thân nàng đang bừng cháy.
Thác Bạt Dã máu nóng như sôi, hơi lệ làm mờ cả mắt, Hải Thệ Sơn Minh Cổ trong người lại bùng phát mãnh liệt, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, từ từ gắn chặt lấy hai cánh môi nàng.
Vũ Sư Thiếp toàn thân run bắn, toàn thân như mềm oặt, mặc kệ hắn hôn nàng tham lam cuồng bạo. Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn bùng phát như liệt hỏa xuyên qua cổ họng, đốt cháy ruột gan, khiến toàn thân nàng rung lên như trời xoay đất chuyển.
Bao nhiêu nỗi lòng tưởng như đều bị hắn hút lấy hết vào trong thân thể hắn. Từ nay hòa hợp thành một, vĩnh viễn chẳng bao giờ chia lìa.
Giây phút ấy, địa ngục hừng hực lửa bọn họ cũng quên hết, quên hết cả sinh tử, quên cả đại địch bên mình, quên hết tất cả... chỉ còn lại hơi ấm trên người của đối phương.
Lưu Sa Tiên Tử đứng một bên mỉm cười, trong mắt phát ra một thoáng u ám, đột nhiên nhớ tới tại buổi hoàng hôn xa xưa ấy, y đã nói một câu.
"Khoảng cách giữa ngươi và nàng chính là sinh tử cách biệt."
Tới hôm nay, nàng mới thấu hiểu được cái loại cảm giác cô đơn tịch mịch ấy, nối thống khổ đứng ngoài thế nhân. Người đó đã đi rồi, thiên hạ rộng lớn chẳng còn cái gì có thể khiến nàng lưu luyến. Trong cõi trần này, nàng bất quá chỉ là một bóng hình lẻ loi mà thôi.
Cách đó mấy trượng, Công Tôn Anh Hầu khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ âm trầm như quỷ mị, mắt chớp chớp, khóe môi máy động bỗng nhiên tạo ra một nụ cười, tựa như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Một lát sau, đột nhiên trong mắt lóe lên sát ý, quát lên: "Giết hắn đi!"
Đầu Vũ Sư Thiếp chợt kêu lên ong ong, đột nhiên rút ra một cái trâm ngọc màu xanh xám, đâm thẳng vào lưng Thác Bạt Dã.
Lưu Sa Tiên Tử la lên thất thanh: "Coi chừng!" Ngân châm bay ra ào ào như điện chớp bắn vào cánh tay của Vũ Sư Thiếp nhưng bị Công Tôn Anh Hầu cách không xuất chưởng đánh văng tứ tán.
Lưng Thác Bạt Dã đột nhiên mát lạnh, trong lòng kinh hãi, chợt hiểu rõ vì sao Công Tôn Anh Hầu lại đem trả Vũ Sư Thiếp lại cho mình! Chắc chắn hắn đã hạ một loại cổ độc kỳ quái vào người nàng, chỉ đợi mình sau khi cứu nàng ra là sẽ điều khiển cổ trùng thao túng, mượn tay nàng giết mình.
Khoảng cách quá gần, muốn tránh cũng chẳng được. Nếu là người khác thì hắn có thể xoay chuyển Định hải châu trong người dùng chân khí phản đòn lại trong chớp mắt; Nhưng ở tình cảnh này, nếu hắn tự vệ thì thế nào cũng chấn nát kinh mạch của nàng!
Trong sát na ấy, não hắn đã lóe lên ngàn vạn phương pháp, nhưng chẳng có cách nào lưỡng toàn. Sự kinh hãi hoảng loạn thoáng qua trong đầu, hắn nghĩ thầm: "Thế là hết! Bị Tức Nhưỡng Thần Thổ chôn vùi vạn trượng sâu trong lòng đất, dù sao cũng chỉ chết một lần. Có thể cùng Vũ Sư tỷ tỷ chết tại nơi đây coi như ông trời đã không bạc đãi mình rồi. Huồng hồ lại còn được chết trong tay nàng thi còn mong gì hơn?"
Nghĩ tới đó, trong lòng tức thì cảm thấy bình yên, tĩnh lặng trở lại, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Lại nghĩ: "Hảo tỷ tỷ, giờ chẳng còn ai có thể chia lìa hai ta nữa."
Đúng lúc mũi trâm cắm vào lưng hắn, trong đầu Vũ Sư Thiếp đột nhiên chấn động, thần thức trở lại rõ ràng, la lên thất thanh: "Thác Bạt!" Đột ngột lật tay lại, "phập" một tiếng, cây trâm ngọc tức thì tự đâm vào mạch môn của mình.
Cổ tay đau nhói tưởng như bị con ong đốt cho một cái, nhưng cảm giác rõ ràng chẳng có dấu hiệu trúng độc, lòng nàng đột nhiên kinh hãi vô cùng, chỉ nghe thấy tiếng Thác Bạt Dã la lên thất thanh: "Vũ Sư tỷ tỷ, người... người..."
Nét mặt nàng lộ rõ vẻ kinh hoảng, chẳng nói được lời nào.
Tâm hồn Vũ Sư Thiếp trầm hẳn xuống, tay phải tụ khí thành một chiếc gương từ từ đưa lên. Toàn thân run rẩy, thoáng chốc như bị sét đánh ngang đầu, trời đất xoay chuyển, tai toàn những tiếng ong ong loạn xạ, hơi thở, nhịp tim đồng loạt như ngừng cả lại.
Trong tấm gương khí, mái tóc nàng đang rực rỡ như lửa chẳng biết tại sao đã biến thành hoa râm, khuôn mặt đang tươi tắn thoáng chốc đầy những nếp nhăn, đuôi mắt lá liễu xuất hiện những lằn chân chim, cái cổ thon dài thanh khiết thoáng hiện những đường gân nhăn nheo ngang dọc... Chỉ trong nháy mắt, nàng dường như già đi mấy chục tuổi.
"Hồng nhan đạn chỉ lão!" (má hồng thoáng chốc đã già) Lưu Sa Tiên Tử trong lòng ớn lạnh, tựa hồ không dám tin vào mắt mình nữa. Khắp thiên hạ, chất độc có thể khiến người ta nhanh chóng già yếu chỉ có ở loài dị thảo trong truyền thuyết của tiên giới mà thôi.
Ngày trước nàng cùng với Thác Bạt Dã cùng Thập Vu đấu pháp trên Linh Sơn, lúc so tài về thảo dược, Thập Vu đã cố ý bỡn cợt, lấy "Sát na phương hoa" (hoa nở trong nháy mắt) giả làm loài kỳ thảo kia, mong bọn họ sợ hãi mà chịu thua. Vốn ngay cả trên Linh Sơn cũng chẳng tìm được loại kỳ thảo đó, tại nhân gian lại càng chẳng thể nào tồn tại, thế mà gã Công Tôn Anh Hầu lại luyện được chất kịch độc này!
Công Tôn Anh Hầu cười sằng sặc điên cuồng nói: "Không sai! Hồng nhan đạn chỉ lão, thoáng chốc là tóc bạc. Vũ Sư muội tử, ta vốn định thành toàn cho các ngươi để gã tiểu tử kia với ngươi sau một đêm là được như bách niên giai lão, không ngờ ngươi thà tự hại mình chứ không chịu đả thương hắn chút nào. Hắc hắc, không biết là với một bà lão tóc bạc da mồi như ngươi, hắn ta có còn nói đến tình thâm nghĩa trọng nữa hay thôi?"
Vũ Sư Thiếp nghe thấy cũng như không, chỉ ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn hình ảnh của chính mình trong chiếc gương khí, tóc trắng như sương tuyết, da thịt nõn nà căng tươi như ngọc nhanh chóng trở thành nhão nhoét nhăn nheo, vẫn tiếp tục già đi không ngừng, sắc mặt nàng trắng bệch, tưởng như mình đang trong cơn ác mộng.
Thác Bạt Dã kinh giận lẫn lộn, gầm lên: "Công Tôn Anh Hầu, giao thuốc giải ra đây!" đoạn phi thân vọt lên, Thiên Nguyên Nghịch Nhận ánh bạc lóe sáng, tấn công vào gã liên miên bất tuyệt.
Hắn càng nôn nóng, Công Tôn Anh Hầu lại càng đắc ý. Địa Hỏa Dương Cực Đao bay lượn tung hoành, hỏa giải từng thế công của hắn, gã cười ha hả nói: "Sinh lão bệnh tử, đến ông trời còn chẳng có cách gì, ta lấy đâu ra thuốc giải chứ? Dù sao cũng đều là chết, được chết già thế này thì có gì là không tốt?"
Thác Bạt Dã kinh hãi, nhớ tới Vu Cô, Vu Chân ngày đó đã nói: "Tuấn tiểu tử, Hồng Nhan Đạn Chỉ Lão này chính là kỳ độc của tiên giới, nhân gian không thể có thuốc nào cứu chữa được. Cho dù là tại Linh Sơn đây cũng chẳng tìm được loại dược thảo nào có thể làm giảm nhẹ độc tính của nó. Nếu ngươi mà bị trúng độc này, tỷ tỷ có muốn cứu ngươi cũng cứu không xong..."
Đến Linh Sơn Thập Vu còn bó tay chịu thua, chất độc Hồng Nhan Đạn Chỉ Lão này chỉ sợ đúng là không có thuốc nào giải được! Lẽ nào mình chỉ có thể trơ mắt nhìn người mình yêu dấu thoáng chốc trở nên già nua, hơi thở thoi thóp hay sao?
Thứ mà nữ nhân quan tâm nhất chính là dung mạo với tuổi tác, Vũ Sư Thiếp cũng không ngoại lệ. Nghĩ tới nàng ta vì mình mà gánh lấy hết sự giày vò khuất nhục, sẵn sàng chịu xấu xí hèn mọn như nô tì, không dễ dàng gì mới khôi phục được dung mạo lại bị tên cẩu tặc này hại như thế này, trong lòng buồn bực khổ sở tột cùng, sát cơ nổi lên bừng bừng quát lớn: "Đã không có thuốc nào giải được thì lấy cái mạng chó của ngươi ra mà giải!"
Ngũ hành chân khí trong cơ thể tăng lên mãnh liệt, Bạch Kim chân khí lóe sáng hừng hực tụ vào trong Thiên Nguyên Nghịch Nhận, đao quang đột nhiên bắn ra, khít khao liền mạch. Lúc này hắn đã giận dữ hết sức, từng chiêu từng thức đều là đao pháp cực kỳ cương cường hung mãnh của Kim tộc vô cùng liều mạng. Mặc dù Công Tôn Anh Hầu tu vi kinh người cũng bị hắn đánh cho loạng choạng thối lui.
Công Tôn Anh Hầu cất tiếng cười lớn nói: "Thần lươn qua sông, thân mình còn khó giữ còn dám lớn lối. Hải Thệ Sơn Minh trong người các hạ đang từ từ phát tác, vọng động chân khí thế này, coi chừng lửa dục công tâm. Đối với một bà lão và môt con tiểu yêu tinh e rằng khó mà thỏa mãn."
Chợt nghe Lưu Sa Tiên Tử cười lên như chuông bạc đáp: "Công Tôn Anh Hầu! Ai nói Hồng Nhan Đạn Chỉ Lão không có thuốc nào giải được? Cởi chuông phải tìm người buộc chuông. May mà mụ tú bà mẹ ngươi thần cơ diệu toán, sớm đã chuẩn bị thuốc giải từ hai mươi năm trước rồi."
Trong lúc nói thì ngân châm đã nhanh chóng đâm liên tiếp vào toàn thân Vũ Sư Thiếp phong bế tất cả yếu huyệt. Ngón trỏ tay phải của nàng vạch nhẹ lên cổ tay trái rồi đưa lên miệng Vũ Sư Thiếp, tức thì máu từ cổ tay ròng ròng chảy vào miệng nàng ta.
Vũ Sư Thiếp chẳng có cách gì động đậy, chỉ thấy cổ họng hơi tanh mà mát rượi, cảm nhận sự phù nề trên da thịt toàn thân đang dần dần biến mất. Chưa đầy một khắc sau, những vết đồi mồi trên lưng bàn tay cũng từ từ tiêu tán. Da thịt đang nhão nhoét nhanh chóng bắt đầu nõn nà tròn căng. Trong lòng vừa kinh ngạc, vừa mừng rỡ, không ngờ máu của yêu nữ này lại có công hiệu kỳ diệu như vậy!
Thác Bạt Dã "A" lên một tiếng đột nhiên tỉnh ngộ, nói thất thanh: "Phải rồi, Bất lão chi dược!" Hắn vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ lại vừa cảm kích, cao giọng thốt: "Đại ân đại đức của tiên tử, Thác Bạt Dã suốt đời không quên!"
Năm xưa Ba Mẫu vì chế luyện Bất Lão Dược liền lấy Lưu Sa Tiên Tử làm người thử thuốc, hại cho nàng ta hai mươi năm qua vẫn nguyên thân thể của một bé gái không cách nào lớn lên được. Nhưng nàng ta đã có tấm thân không thể già thì máu trong người nàng tự nhiên cũng giống như nước suối thần bất lão. Ai có thể ngờ được ý trời sắp đặt, nhân quả hai mươi năm trước đến bây giờ mới báo ứng?
Công Tôn Anh Hầu thoáng chút kinh hãi rồi lại bật cười lên khành khạch: "Con kiến mà đòi lay đại thụ, không biết lượng sức, nực cười! Đạn Chỉ Hồng Nhan Lão trong vòng nửa canh giờ khiến người ta trở thành già lão, lại có Thanh Minh Tử Hỏa kích thích, tốc độ còn nhanh gấp ba lần..."
Nói chưa dứt câu chợt "Uỳnh" một tiếng, hàn khí từ trên nóc hồ phun xuống ào ào, ánh lửa biến mất, trong hồ từ từ bắt đầu có đại tuyết bay lất phất trắng xóa.
Lưu Sa Tiên Tử cười lanh lảnh nói: "Nói tạnh thì lại mưa, ông trời cũng không giúp ngươi rồi! Đạn Chỉ Hồng Nhan Lão trong lửa nóng thì tốc độ dĩ nhiên rất nhanh, nhưng trong băng thiên tuyết địa thì tốc độ không biết ra sao?" Tay phải nàng vẫn án tại sau lưng Vũ Sư Thiếp, từ từ truyền chân khí vào.
Nang vốn tính ích kỷ lạnh lùng, giết người loạn xạ, nếu là lúc thường hoặc là người khác thì tuyệt đối không bao giờ chịu quên mình cứu giúp. Nhưng đối với mẹ con nhà Công Tôn hận tới thấu xương, lại đối với Thác Bạt Dã có cảm tình khó hiểu, hơn nữa lúc này thân đang kẹt trong lòng đất, chẳng còn hy vọng thoát được nên đã có chủ ý tự hy sinh bản thân mong sao có thể giúp cho Thác Bạt Dã đánh bại Công Tôn Anh Hầu, giải trừ mối hận trong lòng.
Hoa tuyết tung bay, rơi xuống khuôn mặt của Vũ Sư Thiếp, trên người tức thì ngưng kết thành lớp băng mỏng nhàn nhạt, bốc hơi nghi ngút. Nếp nhăn trên khuôn mặt từ từ giảm hết, mái tóc trắng như tuyết đã dần dần chuyển thành màu đỏ tươi.
Công Tôn Anh Hầu nhướng mày cười lạnh: "Trong hồ thủy hỏa thay phiên, cứ nửa canh giờ là một chu kỳ. Tiểu tiện nhân, ta ngược lại muốn coi xem ngươi rốt cục là có bao nhiêu máu, có thể duy trì tới lúc nào?"
Địa Hỏa Dương Cực Đao ánh tím rực ngời, ánh lửa vụt phát ra dài tới hàng chục trượng xuất ra liên tiếp bảy đao như sét đánh chém vào Thiên Nguyên Nghịch Nhận.
"Uỳnh! Uỳnh!"
Kình khí trùng điệp cuồng bạo, cổ họng Thác Bạt Dã cảm thấy tanh lợm, hai tay tê rần, vội vàng xoay chuyển Định Hải Châu mượn thế đảo thân lùi lại, kế đó lại uốn người vọt lên tấn công như gió táp mưa sa, không dám để cho hắn tới gần hai nàng chút nào.
Cuồng phong cuốn tung băng tuyết liên tục tạt vào mặt, khí lạnh thấu xương.
Lưu Sa Tiên Tử hai má đỏ như táo chín, hai hàm răng va vào nhau lập cập, một mặt không ngừng nhỏ máu của mình vào miệng Vũ Sư Thiếp, một mặt vận khí truyền vào người nàng ta đẩy chất kỳ độc ra các nơi đại huyệt đã cắm ngân châm.
Cái không khí chợt nóng chợt lạnh thay đổi phập phù này khiến cho tình cổ trong người Lưu Sa Tiên Tử và Thác Bạt Dã lại bắt đầu hoành hành. Nhưng đang trong giây phút quan hệ tới sự sống chết của Vũ Sư Thiếp, không thể nào tái sử dụng Thao Thiết Li Hỏa Đỉnh để cân bằng nhiệt độ trong lòng Thần Hồ, chỉ còn cách ngưng thần tụ niệm vừa cố gắng duy trì thế trận của riêng mình vừa lại phải chế ngự lửa dục đang hoành hành trong cơ thể, khó chịu vô cùng.
Chân khí trong người Thác Bạt Dã vốn đã không bằng Công Tôn Anh Hầu, lúc này phải chia ra làm hai việc lại càng thêm đuối, cố gắng chịu đựng qua một lát thì từ cổ họng xuống ruột gan nóng rát như đang bị luồng lửa thiêu đốt. Trong lòng thầm kinh hãi, mắt chẳng dám nhìn về hướng hai nàng nữa, chỉ sợ lại sinh ra tạp niệm linh tinh khó mà tự kiềm chế được.
Công Tôn Anh Hầu càng đánh càng dũng mãnh, Địa Hỏa Dương Cực Đao xuất ra như sấm sét xoay chuyển phừng phừng, nham thạch tại vách hồ xung quanh bị kình khí quét trúng sụp xuống liên tiếp, lộ ra phần vách bằng đồng xanh ảm đạm.
Đối với người khác thì bị thủy hỏa cùng lúc công kích nóng lạnh thay phiên như vậy thì khó mà chịu nổi, nhưng Công Tôn Anh Hầu vốn là có Thủy Hỏa Đồng Đức Chi Thân, hơn nữa đã từng bị phong ấn trong Thần Hồ này tới mười sáu năm, thành ra lại cảm thấy rất thoải mái.
Thác Bạt Dã thối lui liên tiếp, tuy có Định Hải Châu mượn lực đổi thế phản hồi kình khí, nhưng cũng chống đỡ không nổi, bị đao khí của hắn ép đến ngạt thở, tóc với lông mày đều cháy xém quăn tít lại, y phục cũng liên tiếp bắt lửa.
Trong đầu đột nhiên lóe sáng, tự xỉ vả mình hồ đồ không ngớt. Trong ngũ hành thì Hỏa khắc Kim, rõ ràng là chân khí của mình bị thua thiệt. Địa Hỏa Dương Cực Đao của Công Tôn Anh Hầu vốn là đao khí thuộc tính Hỏa cực kỳ mãnh liệt, mình lại cứ dùng chân khí thuộc tính Kim, dùng cả binh khí cũng thuộc tính Kim để chống cự có khác gì đem trứng chọi đá?
Nghĩ đoạn liền ngưng thần tụ ý, chân khí trong cơ thể từ Thủ Thái Âm Phế Kinh trong kinh mạch hệ Kim mau chóng chuyển qua nhập vào Túc Thiếu Âm Thận Kinh thuộc kinh mạch hệ Thủy rồi quay trở lại tay phải ngưng tụ vào trong Thiên Nguyên Nghịch Nhận...
"Đinh" một tiếng như long ngâm không dứt, Kim sinh Thủy, Thiên Nguyên Nghịch Nhận đột nhiên phát ra luồng hắc quang tối mắt, kình khí mãnh liệt. Thác Bạt Dã hú lên một tràng dài, chân khí phát ra ào ạt như triều dâng, múa tít đao khí chém vào ngang lưng Công Tôn Anh Hầu.
"Uỳnh!" sắc tía của Địa Hỏa Dương Cực Đao xoay chuyển đập vào đao khí của Thiên Nguyên Nghịch Nhận, cả hai người đều thấy hụt hơi song song bật lùi lại phía sau.
"Ngũ hành chân khí!" Công Tôn Anh Hầu vừa kinh vừa giận, tuy rằng trước đã nghe nói tiểu tử này học được Ngũ Hành Tương Hóa Đại Pháp, nhưng trong lòng thủy chung vẫn không tin. Vừa rồi giao chiêu, mới rõ là lời đồn không sai. Trong khắp thiên hạ, người có khả năng đem Bạch Kim chân khí chuyển thành Huyền Thủy chân khí trong nháy mắt ngoài Thần Nông thì chỉ còn có gã tiểu tử này mà thôi.
Hắn ta bẩm sinh đã có Thủy Hỏa Đồng Đức Chi Thân, trăm năm khó gặp, tự phụ vô cùng, chỉ có nể sợ duy nhất có Ngũ Đức Chi Thân của Thần Nông mà thôi, vốn là sau khi Thần Nông hóa vũ đã sớm tự coi mình là thiên hạ vô địch. Bỗng đâu lại lòi ra một tấm Ngũ Đức Chi Thân trên người tiểu tử này!
Vừa giận dữ vừa đố kỵ, sát cơ càng mãnh liệt, hắn cười lên điên cuồng: "Giỏi! Giỏi! Ta không ngờ rốt cục ngươi lại có một chiêu Ngũ Hành Chân Khí này, còn cường mãnh hơn cả Thủy Hỏa Thần Anh của ta!"
Hai tay rung lên, bốn phương hoa tuyết tung bay, luồng bạch khí lạnh lẽo xoay chuyển ầm ầm như gió lốc, tạo lên một vòng xoáy khổng lồ bao quanh thân hình Công Tôn Anh Hầu. "Hừ" một tiếng đột nhiên xoay tay phóng ra như con rồng gầm thét, đánh thẳng vào Thách Bạt Dã.
Thác Bạt Dã sớm đã phòng bị, nhướng mày cố ý nhại giọng của gã nói: "Con kiến mà lay đại thụ, nực cười không biết lượng sức!" Rồi đột ngột xoay chuyển Định Hải Châu, toàn thân quay tít như con vụ, tiếng "binh binh" vang lên liên tiếp, luồng Huyền Thủy chân khí kia đập vào người hắn, kình lực đột nhiên bị hất văng ra ngoài.
Thác Bạt Dã hơi thở hổn hển, cảm thấy khí lạnh thấu xương liền gắng nhịn đau tá lực xoay tít như điện chớp, đem luồng kình khí âm hàn của Huyền Thủy Chân Khí nhanh chóng nhập vào Thúc Thiếu Âm Thận Kinh, rồi ồ ạt chuyển sang Túc Thiếu Dương Đảm Kinh.
Thủy sinh Mộc! Toàn thân phát ra ánh sáng xanh biếc cuồn cuộn tụ vào mạch môn tay trái. Hắn gầm lên một tiếng, dùng tay trái rút ra Vô Phong Đoạn Kiếm, ánh sáng đột ngột trở lên xanh lét bạo liệt, một chiêu Vạn Mộc Tranh Xuân hung hãn đánh thẳng vào Công Tôn Anh Hầu.
"Uỳnh!" Gió rít ầm ầm, hoa tuyết sương khói xung quanh như bị cuốn vào lốc xoáy, kình khí cực kỳ cuồng bạo. Công Tôn Anh Hầu thân hình loạng choạng, bị đẩy ra sau hơn mười trượng khí huyết nhộn nhạo, kinh hãi vô cùng.
Lưu Sa Tiên Tử cùng Vũ Sư Thiếp đứng một bên quan sát, thấy vậy không khỏi mừng rỡ reo hò. Hai bên giao thủ từ nãy tới giờ, đây là lần đầu tiên Thác Bạt Dã chiếm được thượng phong.
Công Tôn Anh Hầu giận dữ điên cuồng cười thốt: "Giỏi cho một chiêu tá thế tùy hình, thủy mộc tương sinh! Thác Bạt tiểu tử, ta đã quá coi thường ngươi rồi!" Từ trong đan điền, tử quang phát ra bừng bừng, toàn thân chợt bốc lên quầng lửa hừng hực, rùn người quét ra Địa Hỏa Dương Cực Đao.
Thác Bạt Dã lấy lại tinh thần, dĩ nhiên đã tìm được cách khắc địch, cười đáp: "Phải không đó? Ta thì lại đề cao ngươi quá. Bằng bào bản lãnh như thế này mà dám nhận xằng làm Đại Hoang Thập Thần, không sợ anh hùng thiên hạ cười đến rụng cả răng hay sao?"
Nói đoạn liền xoay chuyển Định Hải Châu, tiếp tục quay tít, một mặt thì khích bác, một mặt ngưng thần tụ khí chiếu theo thứ tự Mộc sinh Hỏa, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, Kim sinh Thủy, dùng ngũ hành chân khí trong kinh mạch lần lượt kích hóa lẫn nhau rồi tụ vào Thiên Nguyên Nghịch Nhận nhắm Công Tôn Anh Hầu mà chém tới tấp.
Chân khí của Công Tôn Anh Hầu rất mãnh liệt, còn hơn cả bọn Song Đầu Lão Tổ, Địa Hỏa Dương Cực Đao so với Tử Hỏa Thần Binh của Chúc Dung tuyệt không sút kém. Lại thêm có Thủy Hỏa Song Đức, biến hóa đa dạng, trong đám quần hùng ngũ tộc đương thời, có thể thắng được gã thực sự chẳng được mấy người.
Nếu ngạnh tiếp chân khí với hắn, dĩ nhiên Thác Bạt Dã còn xa mới là đối thủ của Công Tôn Anh Hầu, nhưng hắn ta luyện tập Ngũ Hành Phổ cũng đã hơn bốn năm, am hiểu thâm sâu sự kỳ diệu của ngũ hành sinh khắc; Lại từng trải qua kịch chiến sinh tử từ bọn Song Đầu Lão Tổ, Ngũ Hành Quỷ Vương đến bọn U Thiên Quỷ Đế, Chúc Long..., nên đã thông suốt hoàn toàn Ngũ Hành tuyệt học, thu phát tự nhiên.
Lúc này dựa vào Ngũ Đức Chi Thân, lại thêm Định Hải Thần Châu, Đoạn Kiếm, Thiên Nguyên Nghịch Nhận... mấy loại thần binh pháp bảo hỗ trợ, mượn lực đổi chiêu, thuận thế chiếm lấy tiện nghi. Lúc thì lấy Kim sinh Thủy tạo thành binh khí thuộc tính Thủy ào ạt hung mãnh áp chế hoàn toàn Địa Hỏa Đao Khí; lúc lại lấy Hỏa sinh Thổ, khắc chế chân khí thuộc tính Thủy của đối phương. Lại dùng thêm các loại kỳ công tâm pháp của ngũ tộc, trong nhất thời đánh với Công Tôn Anh Hầu bất phân thắng bại.
Ngược lại Công Tôn Anh Hầu đánh mãi không xong, tròng lòng đã hơi lo lắng nóng nảy. Thấy hắn ta kích hóa ngũ hành thông suốt tự nhiên, mỗi lần đánh ra đều là kỳ chiêu quái thức khiến cho mình ứng phó không kịp, bao nhiêu cuồng vọng khoa trương trước kia dần dần bị thay thế bằng sự kinh hãi đố kỵ, chẳng dám hung hăng khinh địch chút nào nữa.
Trong lòng chợt nghĩ: "Tiểu tử này chân khí lưu chuyển càng nhanh thì Hải Thệ Sơn Minh phát tác càng thêm mãnh liệt. Cứ để cho hắn đắc ý một lát, đợi tới lúc đám quái chiêu kia đã sử ra hết mới toàn lực thu thập hắn cũng không muộn." Nghĩ đoạn liền một mặt kích đấu, một mặt quan sát các loại kỳ chiêu diệu pháp của Thác Bạt Dã, cố gắng ghi nhớ vào đầu.
Trong lúc này Hồng Nhan Đạn Chỉ Lão trong người Vũ Sư Thiếp đã được máu Lưu Sa Tiên Tử tạm thời phong trấn lại. Da thịt đã trở lại săn chắc nõn nà, mái tóc hầu hết đã chuyển thành màu đỏ như lửa, duy chỉ có khóe mắt dấu chân chim vẫn còn chưa tan hết, sắc mặt trông rất tiều tụy, tưởng như vừa mới qua cơn bao bệnh.
Từ hình ảnh phản chiếu của mình trên băng tuyết tại thạch quan, Vũ Sư Thiếp cảm thấy cảm kích, vui mừng, đau khổ, thê lương... cùng dấy lên trong lòng, khe khẽ cười nói nhỏ: "Lạc tiên tử, đa tạ người!"
Lưu Sa Tiên Tử bị mất rất nhiều máu, sắc mặt trắng bệch, nghe thấy nàng ta cảm ơn, hai má thoáng hồng trở lại bật cười nói: "Ngươi không phải cảm ơn ta, muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn Công Tôn cẩu tặc kìa. Nếu không phải gã ta không muốn đẩy ngươi vào tử địa, thì ta cũng chẳng cứu được ngươi."
Ngừng một lát rồi nàng lại từ từ nói: "Hơn nữa Hồng Nhan Đạn Chỉ Lão vô cùng độc địa, huyết dịch của ta chỉ có thể tạm thời phong trấn nó một thời gian, khó mà nói trước được gì. Nói thật, nếu ngươi sáng mai tỉnh lại, người trong gương lại biến thành một lão bà tóc bạc da mồi thì ngươi cũng đừng trách ta y thuật không ra gì là được."
Vũ Sư Thiếp mỉm cười lắc đầu, chăm chú nhìn Thác Bạt Dã đang kịch đấu giữa lưng chừng không, trong lòng đau khổ, nghĩ thầm: "Bị chôn vùi dưới lòng đất sâu vạn trượng, vừa yên buổi sớm đã lo buổi tối, còn mong gì tới sáng mai? Chỉ cần trước khi chết còn chưa dọa cho chàng phát khiếp thì đã mãn nguyện rồi."
Lưu Sa Tiên Tử ngoảnh đầu nhìn lại, thấy Thác Bạt Dã tay cầm Kim Mộc hai đại thần binh nhắm Công Tôn Anh Hầu đánh trên đánh dưới như bướm vờn hoa, như dơi chao liệng cực kỳ linh xảo kỳ diệu, dù Địa Hỏa Dương Cực Đao đâm chém cuồng mãnh như mây gió cũng chẳng chạm được vào hắn phân nào. Mỗi lần phản kích lại càng tăng gia uy lực, khiếng nàng không kìm được phải reo hò ầm cả lên.
Công Tôn Anh Hầu hận nàng ta đến cực điểm, nghe tiếng nổi giận đùng đùng quát: "Giết con tiểu tiên nhân này trước rồi từ từ thu thập Thác Bạt tiểu tặc."
Liền cách không đánh ra một chưởng đẩy Thác Bạt Dã dạt ra sau, lắc người lao tới chỗ Lưu Sa Tiên Tử gầm lên: "Tiểu yêu tinh, trả mạng cho huynh đệ của ta đây!" Địa Hỏa Dương Cực Đao phát ra ầm ầm, hơi nóng tỏa ra phừng phừng.
Lưu Sa Tiên Tử vừa mới áp chế kỳ độc trong người Vũ Sư Thiếp, chân nguyên cùng khí huyết đều cạn kiệt, lúc này nhìn thấy hỏa kình ập tới trước mắt, thở không ra hơi loạng choạng ngồi phịch xuống đất, muốn lăn người ra sau mà cũng không đủ sức.
Thác Bạt Dã kinh hãi, không dám nghĩ nhiều đột ngột tung người lên, Thiên Nguyên Nghịch Nhận cuồn cuộn sắc bạc từ bên hông đánh mạnh vào đạo Hỏa diễm đao khí kia.
Chấn động phát ra ầm ầm, hai người đều loạng choạng. Địa Hỏa Dương Cực Đao chém lệch sang bên trái sát ngay bên thân của Lưu Sa Tiên Tử, mãnh liệt đánh xuống thành hồ, vách đá vỡ loạn xạ.
Thác Bạt Dã vội hạ xuống, Thiên Nguyên Nghịch Nhân dư lực chưa giảm, ánh bạc như điện chớp chém vào quẻ Càn tại đồ án bát quái trên nền, vang lên một tiếng "Binh" trầm đục. Tảng đá lớn chạm khắc hình quẻ Càn đột nhiên tụt xuống dưới, phát ra một đạo bạch quang chói mắt.
Bạch quang cuồn cuộn, cuồng phong thổi ào ào, mấy người thấy trước mắt hoa lên một cái, cố quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đạo bạch quang kia chiếu thẳng vào vách hồ phía bắc, trên bề mặt đồng xanh ảm đạm đột nhiên thấp thoáng nổi lên cả trăm chữ kiểu cổ triện méo mó kỳ quặc.
Tất cả trong lòng đều rúng động. Công Tôn Anh Hầu lại càng kinh hãi vô cùng, hắn bị giam tại trong hồ mười sáu năm, vì muốn đào thoát mà đã từng xem xét kỹ nơi này từng tấc một, đã từng nghĩ ra không biết bao nhiêu biện pháp, thế mà cho tận tới ngày hôm nay mới biết Thần Hồ này còn có huyền cơ như vậy.
Bốn người đưa mặt nhìn nhau, trong lòng ai cũng có ý nghĩ: "Thần Hồ này đã ẩn chứa cơ quan, không chừng còn có cửa ra cũng nên!" Tim đập thình thịch, lo lắng, kinh ngạc mừng rỡ như điên, cảm thấy vô cùng may mắn liền không hẹn mà cùng ngừng tay, ngẩng đầu chăm chú xem xét.
Thác Bạt Dã tuy đã đọc hết mấy quyển sách Đại Hoang Kinh, Ngũ Hành Phổ, nhưng từ lúc nhìn thấy đám triện văn cổ xưa méo mó uốn lượn như rắn này lại hoàn toàn không giống với văn tự trên Thiên Nguyên Nghịch Nhận và Thập Nhị Thời Bàn. Nhìn ngang nhìn dọc thủy chung vẫn chẳng hiểu gì.
Còn ba người kia lại càng mờ mịt giống như đi vào trong mây mù mà xem thiên thư vậy.
Sắc mặt Vũ Sư Thiếp trở nên đỏ lựng, chau mày nói: "Văn tự mà Nữ Oa đại thần đã tự thân khắc ra này phải chăng là văn tự của Xà tộc? Nhưng mà ba ngàn năm trước Xà tộc đã bị hai tộc Thổ, Hỏa tiêu diệt, cho dù có đi ra ngoài Thần Hồ thì cũng tìm đâu ra người Xà tộc bây giờ?"
Lưu Sa Tiên Tử trong lòng thất vọng, "hừ" một tiếng, cười lạnh đáp: "Nếu có thể ra khỏi Thần Hồ, cần gì phải tìm người nào nữa? Nữ Oa cố làm ra kiểu huyền bí, hại bọn ta mừng hụt một phen rồi."
Công Tôn Anh Hầu ngẩng đầu nhìn đến si ngốc, sắc mắt tái xanh, nghĩ tới biết bao vất vả mới lóe lên được một tia hy vọng bây giờ lại tan tành, chắc là phen này cả đời bị chôn trong lòng đất u ám này rồi. Trong lòng càng lúc càng u uất điên cuồng, lửa giận đột nhiên bốc lên đỉnh đầu phừng phừng, rống lên một tràng dài. Địa Hỏa Dương Cực Đao tung hoành đâm chém như điên vào vách tường đồng phía bắc, hoa lửa bắn loạn xạ.
Duy chỉ có Thác Bạt Dã vẫn chăm chú suy nghĩ, tự nhủ: "Nữ Oa đại thần bố trí thế này ắt phải có thâm ý. Như trong Ngũ Hành Phổ từng nói tới, bát quái là do Phục Y đại thần sáng tạo ra, ẩn chứa âm dương ngũ hành, bao hàm chân lý của vũ trụ vạn vật. Bà ta sao phải đặt cái nền bát giác được bố trí thành hình bát quái này ở đáy Thần Hồ làm chi?"
Hắn cúi đầu chăm chú nhìn xuống nền bát quái, chầm chậm đi qua đi lại nghĩ thầm: "Vừa nãy ta một đao chém trúng quẻ Càn này, cơ quan liền khởi động, nếu như ta lại chém trúng quẻ Khôn, thì sẽ ra sao?"
Nghĩ tới đó liền ngưng thần tụ khí, vung đao cách không chém vào hình quẻ Khôn kia một cái. "Uỳnh!" một tiếng chấn động dữ dội, kình khí bay phần phật, cả cái nền chẳng hề suy chuyển.
Công Tôn Anh Hầu nghe tiếng vang dường như đột ngột bừng tỉnh, lách người bước tới, khuôn mặt anh tuấn trắng bệch, lộ vẻ gian ác dữ tợn cười nói: "Không có hy sinh, sao được thần linh phù hộ? Để lão tử giết chết ngươi đem tế Nữ Oa thần linh!" Hai tay phát ra chân khí ào ào, vắt chéo một cái đột nhiên cuồn cuộn nổ ra đạo kình khí hình con rồng đen dũng mãnh vồ lấy đầu Thác Bạt Dã.
Trong tiếng la hoảng của hai nàng, Thác Bạt Dã vọt người lên gắng gượng né tránh, Thiên Nguyên Nghịch Nhận lóe ánh bạc quét ngang phản kích liên tiếp.
"Uỳnh! Uỳnh!" Đao khí chớp động, hai đạo kình khí vừa vặn chém trúng quẻ Đoài trên đồ án bát quái vang lên hai tiếng nổ liên tiếp. Tảng đá lớn chạm khắc hình quẻ Đoài đột nhiên tụt xuống, phát ra một đạo bạch quang chói mắt!
Hết chương 18