Hoàng Phi Hổ tận tâm dạy võ cho Hứa Hàn, không một chút qua loa cho xong việc.
Hứa Hàn tuổi đã mười ba, mặc dù thời gian có hơi trễ nhưng việc tập võ cũng không xem là muộn nhiều lắm. Ngày hôm sau Hoàng Phi Hổ liền mang nó đi đến trại ngựa, chỉ tay vào một đàn ngựa đang chạy nhanh với vận tốc khiến người ta hoa cả mắt, nói: “Án theo phương pháp hô hấp mà ta đã dạy, dọc theo đám ngựa mà chạy một vòng.”
Hứa Hàn há to miệng, không thể tin được, nói: “Chạy một vòng?”
“Sao hả? Chỉ như thế mà không làm được, còn muốn luyện võ? Xem ra cái chức sư phụ này ta không cần làm nữa, cứ tìm đến phụ thân của ngươi mà lãnh tiền thưởng, Hoàng Phi Hổ ta không dạy nỗi người như ngươi!” Hoàng Phi Hổ thần thái lạnh lùng, quay đầu rời khỏi.
Hứa Hàn nghe hắn đòi đến tìm phụ thân, liền kinh hoảng nói: “Con chạy, con chưa nói là mình sẽ không chạy.”
Nó nhanh chân bỏ chạy, dọc theo đàn ngựa đang phi cước, chỉ trong chốc lát sau hắn liền cảm thấy khó thở, lúc này mới nhớ tới phương pháp hô hấp mà Hoàng sư phụ đã dạy, liền điều chỉnh hô hấp, dựa theo tiếc tấu mà từ từ hít thở.
“Quá chậm, tốc độ nhanh thêm chút nữa.” Hoàng Phi Hổ đột nhiên cưỡi ngựa đuổi theo, cầm roi ngựa trong tay mà đánh lên lưng Hứa Hàn.
Hứa Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng phát khổ, chạy mất thời gian nửa nén nhan thì cảm thấy cả người vô lực, nhưng mà lộ trình còn chưa tới một phần mười.
“Ba” một tiếng vang lên, một roi, lại một roi, càng ngày càng đau đớn.
“Tới giờ ngọ mà còn chưa chạy xong thì sẽ không có cơm để ăn.”
Sau lưng Hứa Hàn đã hiện lên vài đường máu, Hoàng Phi Hổ cũng không tiếp tục quất roi ngựa nữa, chỉ cưỡi ngựa từ từ theo phía sau hắn quan sát.
Bị hành hạ như thế này, trong lòng Hứa Hàn đã muốn phát hỏa, luyện võ tuy rằng gian khổ nhưng không phải chịu khổ đến mức này. Những con cháu luyện tập võ nghệ trong gia tộc đều từng bước tu luyện, trước khi luyện võ còn phải trang bị các loại dụng cụ bảo hộ, bôi dược cao, còn như hắn thì chẳng khác gì ngược đãi.
Càng như thế thì Hứa Hàn càng quật cường, thầm nghĩ rằng học văn hắn luôn xuất sắc nhất, cớ gì học võ lại kém hơn người, vì thế hắn càng cố gắn, quyết không để mình thua kém người khác.
Một loại chấp niệm khiến cho một nam hài tuổi mới mười ba thêm cứng rắn, liều mạng dốc hết sức lực, hạt giống oán niệm cũng vì thế bắt đầu nảy mầm, trở thành niềm động lực khiến hắn càng thêm cố gắng.
Dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, một thân ảnh cô đơn đang liều mạng chạy theo đàn ngựa không ngừng phi cước, cho dù bước chân đã không vững, thân thể đã kiệt sức, nhưng vẫn kiên trì như trước, án theo phương pháp hô hấp mà Hoàng sư phụ dạy để điều chỉnh các cơ năng trong thân thể.
Khi hắn cảm thấy toàn thân như bị một tảng đá lớn đè nặng thì loại phương pháp hô hấp kỳ diệu này mới phát huy tác dụng, một cỗ hoạt lực từ nơi ngực truyền đến hai chân, làm cho thân thể Hứa Hàn hơi chấn động, chao đảo ngã người xuống dưới.
“Đề khí, tụ khí, chú ý đến gân, cốt, da, cố gắng khống chế nó.”
Hoàng Phi Hổ ở đằng sau liên tục điểm vào lưng Hứa Hàn, giúp hắn lưu chuyển hoạt lực trong cơ thể, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm túc cùng một chút kinh ngạc.
Khi mặt trời lên đỉnh điểm, Hứa Hàn rốt cuộc cũng hoàn thành xong lộ trình như đã yêu cầu, xương cốt trong cơ thể hắn gần như rã rời.
“Sau khi ăn cơm xong, lại đến đây luyện tập.”
Hứa Hàn chao đảo đi về phòng, khi hắn vừa bước vào thì thị nữ thiếp thân của hắn là nha đầu Hàn Mai cảm thấy kinh sợ, bối rối băn bó vết thương cho hắn, nước mắt chảy xuống như mưa.
“Thiếu gia, thiếp thấy xem những người khác đâu phải luyện công như vậy, vì cái gì mà người phải chịu đối xử tệ bạc như vậy, ngay cả sách cũng không được đọc?” Hàn Mai sau khi đắp thảo dược vào vết thương của hắn, trong lòng tức giận đến nỗi đôi tay nhỏ bé phải run lên từng chập.
Hứa Hàn nhếch miệng mỉm cười, an ủi nói: “Không có việc gì, phải trải qua cực khổ mới là nhân thượng nhân, nói không chừng cách luyện này sẽ giúp ta tiến bộ nhanh hơn.”
Liên tiếp ba tháng, Hứa Hàn từ chạy một vòng đổi thành hai vòng, rồi lại tăng đến ba vòng, tốc độ càng lúc càng nhanh, hô hấp, vận khí càng thêm thành thạo. Hoàng Phi Hổ cuối cùng cũng thấy rằng Hứa Hàn đã đủ thể lực nhập môn, có thể tu luyện sơ bộ tâm pháp của Bắc Đẩu Quyền.
“Thiên cương Bắc Đẩu Quyền là một môn võ từ ngoại nhập nội, trước tiên phải có một thân thể khỏe mạnh, càng không thể mang nội lực trong người. Khi có thể khống chế thân thể đến một trình độ nhất định, sẽ tự nhiên thu nạp được linh khí của tự nhiên. Ngươi chỉ trong ba tháng mà đã bắt hoàn thành bước nhập môn đã rất xuất sắc, nhưng mà đó chỉ mới là điểm khởi đầu, loại võ công này phải tu luyện liên tục vài năm, không để đứt đoạn giữa chừng, cho nên ngươi đừng tưởng rằng ta đây ngược dãi ngươi.” Hoàng Phi Hổ sau khi giải thích, thần thái không đổi, nói: “Nếu ngươi có vị thuốc tốt thì quá trình này tự nhiên ngắn lại, ngươi có thể đến tìm gặp phụ thân mình xin dược thạch phí dụng.”
Hứa Hàn sau khi nghe được câu này thì sắc mặt tối sầm lại, phụ thân nó không có quản lý việc này, mà là do đại phu nhân, mẹ của Hứa Chính quản tiền bạc trong nhà. Muốn lấy tiền từ trong tay bà ta quả thật khó như lên trời, tiền tiêu vặt mỗi thắng của nó cũng bị đại phu nhân viện cớ này cớ nọ trừ đi rất nhiều, càng đừng nói đến chuyện xin thêm tiền.
Suy nghĩ một lát, Hứa Hàn đột nhiên ngước khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lên hỏi: “Hoàng sư phụ, con hỏi người một vấn đề, mời người đến làm sư phụ của con là chủ ý của ai?”
Thần thái của Hoàng Phi Hổ liền thay đổi một chút, có hơi run sợ, không dám thẳng thắng trả lời: “Đại thiếu gia, là phụ thân ngươi mời ta đến, mỗi tháng trả cho ta ba trăm hai mươi lượng bạc trắng, vốn là có tính luôn tiền dược thạch phí, nhưng ba tháng này tiền còn chưa có đến tay. Hoàng Phi Hổ ta xuất thân bần hàn, từ nhỏ luyện võ cũng chẳng cần dược vật, không có dược vật cũng không sao, cũng có thể tu luyện thành công, chỉ là thời gian dài hơn một chút mà thôi.”
Ý tứ của hắn đã nói rất rõ, Hứa Hàn luyện võ chỉ để kiếm sống, căn bản không cần dùng đến dược vật phụ trợ.
Hứa Hàn tuy rằng hiểu được, nhưng vẫn ôm tâm lý cầu may đi tìm đại phu nhân hỏi tiền, nhưng chưa thấy mặt ả đã bị nha hoàn Xuân Tuyết đá hắn một cước bay ra ngoài, lạnh giọng quát: “Phu nhân nói mời võ sư cho tên súc sinh như mày đã hao phí rất nhiều tiền bạc của gia tộc, mày còn không biết điều mà còn dày mặt đến xin thêm, tiền tiêu vặt tháng sau của mày phu nhân đã quyết định giảm đi một nữa, dùng để bù vào khoản lương cho võ sư.”
Hứa Hàn nghe xong những lời này thiếu chút nữa ngất xỉu, sau khi gặp lại Hoàng Phi Hổ liền hỏi: “Con đi theo sư phụ luyện như thế, sau này có thể đạt tới trình độ nào?”
Hoàng Phi Hổ trầm tư một lát, nói: “Nếu tình trạng vẫn duy trì như thế này thì đến lúc ngươi đủ ba mươi tuổi nhất định có thể vượt qua ta bây giờ.”
“Ba mươi tuổi!” Hứa Hàn hít một hơi thật sâu, luyện võ nếu sánh với học văn thì còn kém hơn, nếu bây giờ hắn đi thi đỗ đạt công danh, cho tới lúc ba mươi tuổi đã là một phương trọng thần, đối với phương diện thi cử hắn luôn rất tự tin.
Giống như mọi khúc mắt đều đã được giải đáp, Hứa Hàn đã rõ là hắn đang bị người ta chèn ép, văn mới là hy vọng sống của cuộc đời hắn.
“Hoàng sư phụ, con có thể tín nghiệm người sao?” Hứa Hàn trầm mặt thật lâu, đột nhiên nhìn chằm chằm hai mắt của Hoàng Phi Hổ, hỏi: “Đi theo người tập võ, cùng các đệ tử đang luyện võ trong gia tộc, có gì lợi thế hơn?”
Hoàng Phi Hổ nhíu mày, nhìn nam hài chỉ mới mười ba tuổi đầu mà tâm tư đã thành thục hơn người, cuối cùng cũng trầm giọng trả lời: “Đi theo ta luyện võ, Hoàng Phi Hổ ta cam đoan tuyệt không dạy sai đường cho ngươi. Điều kiện của ngươi thiếu thốn, tốc độ có thể so với những người khác chậm hơn, vả lại ta đây cũng không phải võ sư do gia tộc nuôi dưỡng, nếu ngươi sợ mình luyện nhầm đường, cứ việc đuổi ta, đi học tập võ học của Hứa gia các ngươi.”
Nghe lời Hoàng Phi Hổ nói khiến cho Hứa Hàn có chút đắn đo, bây giờ hắn rất khó để có thể tin tưởng một người nào khác. Nó cảm thấy rằng Hứa gia giống như một tấm lưới thật to, đem nó nhốt lại thật chặt chẽ, mọi hành động của nó đều không còn do nó tự chủ.
Không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp tục bước về phía trước.
Nhưng mà, hắn luyện võ chỉ mới được nửa năm thì Hứa gia đã cử hành lễ kiểm tra thực lực, dựa theo kết quả kiểm tra mà xét ai có thể được trở thành phàm nhân phần tử tinh anh trong gia tộc, đãi ngộ từ đó cũng được tốt hơn.
------------
Dược thạch phí dụng: một loại phí tổn chi cho vấn đề mua dược liệu, dược thủy, châm cứu,… trợ giúp cho người luyện võ