- Ngươi... Thật, thật con mẹ nó!
Thác Bạt Mẫn Hồng giận tức giận sôi máu, không ngờ hắn lại bị một phế vật liếc nhìn khinh bỉ!
Vô tình gặp được Đằng Phi, vốn là muốn trêu ghẹo tên phế vật của Đằng gia rất ít khi ra ngoài này một phen, không nghĩ rằng lại có kết quả này.
Chết tiệt, ta lại bị một phế vật nhìn khinh bỉ!
A a a a!
Mặc dù biết Đằng gia sắp phải gặp tai ương, nhưng vẻ mặt Thác Bạt Mẫn Hồng vẫn một trận buồn bực.
Một tên thủ hạ bên cạnh định ra tay, lại bị Thác Bạt Mẫn Hồng ngăn cản, đến khi Đằng Phi đi xa rồi, Thác Bạt Mẫn Hồng mới cười lạnh thầm nghĩ: "Ta tạm thời bỏ qua cho ngươi lần này, dù sao Đằng gia cũng không còn huy hoàng được bao lâu nữa! Đằng Phi, đến lúc đó, ta xem ngươi còn lấy cái gì ở trước mặt ta giả bộ trấn định!
Thác Bạt Mẫn Hồng không có nhìn thấy, những thủ hạ của hắn cũng không có nhìn thấy, thậm chí là những người ven đường đứng xem náo nhiệt , tất cả đều không nhìn thấy, Đằng Phi giơ tay lên, gắt gao nắm chặt, trên tay nổi gân xanh!
Một khắc này ống tay áo hắn nhẹ nhàng run rẩy.
Thác Bạt gia muốn đánh đổ Đằng gia, đã không phải là một ngày hay hai ngày rồi, từ khi có Đằng Gia Trấn đã bắt đầu rồi.
Năm đó Đằng Vân Chí hoành không xuất thế, mờ thành công một cái thương lộ, khiến cho thực lực Đằng gia phát triển mạnh mẽ, ép Thác Bạt gia cơ hồ thở không nổi.
Đằng Vân Chí chết, đối với cả Đằng gia là một đã kích rất lớn, mà Thác Bạt gia, ẩn nhẫn mấy năm rồi, rốt cục không nhịn được, muốn lộ ra diện mục thực sự rồi.
Bế ngoài Đằng Phi bình tĩnh, cất dấu vẻ kiên nghị bất khuất trong lòng, hôm nay loại nhục nhã này, bất quá chỉ là một khúc nhạc đệm đối với hắn trong suốt mười ba năm, hắn tức giận, rồi lại không thể làm gì, nếu quả thật có một loại phương pháp, có thể làm cho hắn trở thành cường giả, vậy cho dù có phải trả giá thế nào, hắn cũng sẽ không tiếc!
Đến bãi sông, nhìn thấy bạch y nữ tử đang khoanh chân ngồi ở túp lều phía ngoài, nhắm mắt điều tức.
Nàng hẳn là cao thủ đấu khí!
Nhìn cử chỉ của bạch y nữ tử, trong lòng Đằng Phi thầm suy đoán.
Hắn từ từ đi tới trước mặt nàng, bạch y nữ tử mở hai mắt ra, một đêm không thấy, tinh thần của nàng thật giống như đã khá hơn nhiều.
Đằng Phi đưa tới một gói đồ:
- Nơi này có một chút quần áo, còn có một chút linh dược chữa thương, ngươi... có lẽ tự thay đi.
- Ngươi quay mặt ra sau.
Bạch y nữ tử nhàn nhạt nói, ánh mắt nhìn lên túi đồ, khóe miệng khẽ vểnh lên, nhưng cũng không có nói thêm lời cảm kích.
Đằng Phi gật đầu, sau khi thay thuốc cho nàng còn đặc biệt giúp nàng băng bó vết thương, bởi vì lần này có chuẩn bị, băng bó cho nàng so với hôm qua ổn hơn rất nhiều, chẳng qua là bạch y nữ tử này da thịt cư như là dương chi ngọc, vẫn khiến cho Đằng Phi có chút thất thần.
Sau khi hết thảy đã thỏa đáng, bạch y nữ tử bình tĩnh nhìn Đằng Phi:
- Ngươi tên gì?
- Đằng Phi!
- Ân.
Sau khi Bạch y nữ tử hỏi một câu, liền không nói thêm gì nữa, ngồi ở chỗ đó vận công điều tức .
- Đúng rồi, ngươi ngày hôm qua nói, có báo đáp ta, có còn tính không?
Đằng Phi nhớ tới việc mấy măn qua hắn luôn giử trong lòng, bị mọi người chê cười, không nhịn được xúc động, bật thốt lên, nói xong cũng có chút hối hận, chình mỉnh làm việc có chút ý tứ gia ân cầu báo rồi.
Nữ tử mở hai mắt ra, bình tĩnh nhìn Đằng Phi, thanh âm mang theo vài phần trong trẻo lạnh lùng nói:
- Cứ tự nhiên, ngươi nghĩ muốn cái gì?
Trên mặt nữ tử này không hề chó biểu hiện gí khác thường, trong lòng Đằng Phi có chút thấp thỏm, nhớ tới câu nói kia của Thác Bạt Mẫn Hồng, trong lòng hắn như có ngọn lửa cháy lên hừng hực, Đằng Phi ngẩn đầu nhìn chăm chú vào nữ nhân mà hắn luôn không dám nhìn thẳng này.
- Ta muốn trở thành một cường giả!
Bạch y nữ tử nghĩ tới thiếu niên này có thể sẽ nói muốn Kim Ngân tài bảo, có thể sẽ muốn bí tịch võ công, dù sao, thiếu niên này không ngốc, có thể nhìn ra, mình không phải là người bình thường.
Bạch y nữ tử mới vừa trong nháy mắt, thậm chí còn nghĩ tới thiếu niên này sẽ nói muốn mình gả cho hắn... Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp, những thứ kia trong chuyện xưa, không phải đều như vậy sao?
Nhưng nàng không nghĩ tới, cái người mười mấy tuổi này, ánh mắt trong suốt, hai đầu lông mày mang theo vẻ kiên nghị, thế nhưng lại nói lên một yêu cầu cổ quái như vậy.
Hơn nữa, hắn không phải là thỉnh cầu, dĩ nhiên, lại càng không phải ra lệnh, mà là một loại quyết tâm!
Một loại quyết tâm cường đại đến để cho bạch y nữ tử cũng cảm thấy động dung!
Võ Giả, nhất định phải có một quyết tâm cực lớn, nếu không trên con đường võ đạo nhất định không thể có bất cứ thành tựu gì, cho dù thực lưc hắn mạnh mẽ bao nhiêu, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thể nào trở thành cường giả chân chính được!
- Trở thành cường giả sao? Như vậy thật không dễ dàng a, con đường cường giả gian khổ, không phải là điều mà ngươi có thể tưởng tượng!
Bạch y nữ tử nhíu lại đôi mi thanh tú, thản nhiên nói.
- Ta biết, dù có khổ cực ra sao ta cũng có chịu được!
Đằng Phi kiên định nói.
- Ân? Ngươi tới đây, đến bên cạnh ta.
Đằng Phi đi tới bên người bạch y nữ tử, khó hiểu nhìn nàng.
- Đưa tay ra.
Bạch y nữ tử vừa nói, giơ cánh tay lên, cac ngón tay như ngọc, nắm lấy cổ tay Đằng Phi, vốn trên mặt không có gì, chậm rãi lộ ra một tia kinh ngạc, chân mày nhíu lại, nhẹ giọng nói:
- Tại sao có thể như vậy? Kinh mạch toàn thân, không có một chỗ thông, đan điền lại nhỏ hẹp như thế, hơn nữa hỗn loạn không chịu nổi, ngươi... Ngươi...
Khóe miệng Bạch y nữ tử nhẹ nhàng mở ra, thần sắc có chút lúng túng, chuyện này thực, quả là khiến nàng có chút không cách nào nói ra khỏi miệng, bởi vì ... kết quả này, có chút quá đả kích người.
Dầu gì thì đứa nhỏ này, hắn cũng là ân nhân cứu mạng mình a.
Sắc mặt Đằng Phi bình tĩnh nói:
- Ngươi không cần phải nói, ta rất rõ ràng, ta là đấu vũ song phế (phế vật cả hai đường đấu, vũ) với thể chất này mà còn ta nói lên yêu cầu đó, có phải có chút quá phận hay không?
Nói lời này, Đằng Phi mặt cũng có chút đỏ lên, cho dù ai nghe thấy một người đấu vũ song phế, muốn cầu người khác giúp hắn trở thành cường giả, sợ rằng cũng sẽ mắng to người này đầu óc có bệnh, không bình thường sao?
Không có tại chỗ phát tác, sợ là đã lưu cho hắn mặt mũi rồi!
Bất quá, bạch y nữ tử xem ra trên mặt cũng không có bất kỳ ý cười nhạo, chẳng qua là cau mày, giống như là đang suy tư cùng do dự cái gì, hồi lâu không nói gì.
Trong lỏng Đằng Phi mang theo vài phần hi vọng, chậm rãi, trầm xuống, hắn chẳng qua là cho là bạch y nữ tử này không phải là người bình thường, ôm thử một chút hy vọng mà nói ra, bây giờ nhìn lại, tự mình quả nhiên là làm người khác khó chịu rồi, vừa muốn mở miệng, đối với cô gái này tỏ vẻ xin lỗi, hơn nữa để cho nàng không cần vì thế mà cảm thấy khốn khó.
Lại thấy bạch y nữ tử ngẩng đầu, rất chăm chú nhìn hắn:
- Thật ra thì... cũng không phải là hoàn toàn không có biện pháp, chẳng qua là...
Không đợi nàng nói xong, Đằng Phi lập tức nói:
- Chỉ cần có biện pháp, dù có nguy hiểm đến tánh mạng, ta cũng nguyện ý thử!
Nhìn đôi con ngươi trong xuốt của thiếu niên này, bạch y nữ tử khẽ nhiếu mày, thanh âm có chút trong trẻo lạnh lùng:
- Nguy hiểm tánh mạng? Có lẽ có chút, bất quá sử dụng loại phương pháp này ắc là sẽ giảm thọ nhưng ngược lại có chin mươi chin phần là thành công, thậm chí, ngươi có thể có sống không quá mười năm! Lực lượng Xích Huyết Giao huyết mạch, cho dù ta...cũng không dám dễ dàng nếm thử!
- Xích Huyết Giao?
Đằng Phi trong giây lát ngẩn người, trợn mắt há mồm nhìn nữ tử trong trẻo lạnh lùng thanh lịch, đẹp đến mức tận cùng nữ nhân này, gương mặt kịch liệt co quắp :
- Ngươi nói Xích Huyết Giao?
- Đúng vậy.
Vẻ mặt Bạch y nữ tử đương nhiên trả lời, sau đó có chút kỳ quái nhìn thoáng qua thiếu niên này:
- Ngươi cũng biết?
Đằng Phi im lặng, trong lòng tự nhủ khó trách nữ nhân này xuất hiện ở chỗ này, vậy mấy ngày trước, dị tượng trên bầu trời dãy núi Mang Nãng, thật đúng là nàng cùng Xích Huyết Giao chiến đấu tạo ra rồi? Lão Thiên, có thật không? Người giống như tiên nữ này rốt cuộc là cái người gì a!
Bát giai, thật sự là cùng bát giai ma thú! Tự mình lúc trước suy đoán không có sai! Đằng Phi không có tiếp tục truy vấn nữa, hắn đương nhiên đem hiện tượng quỷ dị ngày đó, cùng bạch y nữ tử này liên hệ với nhau rồi, về phần đó có phải là hiểu lầm hay không, Đằng Phi thật đúng là không quá để ý cái này, dù sao, bạch y nữ tử khẳng định bất phàm, này như vậy là đủ rồi!
Bạch y nữ tử không có tiếp tục truy vấn, dù sao thiếu niên này ở gần dãy núi Mang Nãng, nghe nói qua Xích Huyết Giao, cũng không có cái gì kỳ quái.
Nàng thản nhiên nói:
- Huyết mạch Xích Huyết Giao, cộng thêm bí thuật độc môn của ta, cũng là có thể thay đổi thể chất của ngươi, bất quá, ta đề nghị ngươi không nên thử!
Nói đùa gì vậy, coi như là những kẻ điên của đại gia tộc trên Thánh Địa, cũng không dám dễ dàng nếm thử đi dung hợp một loại huyết mạch khác.
Hai loại huyết mạch bất đồng dung hợp ở chung một chỗ, cái loại xung đột này tạo thành bao nhiêu thống khổ, tạm không nói đến, quan trọng nhất là, sau khi dung hợp cái loại cao cấp huyết mạch này, tuổi thọ sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ cần là một người bình thường, ai nguyện ý tự mình giảm thọ?
- Ta nhất định phải nếm thử! Ta cứu ngươi một mạng, ngươi giúp ta một lần, chúng ta... không ai nợ ai!
Giọng nói Đằng Phi vô cùng kiên quyết, thậm chí mơ hồ, mang theo một tia Thiết Huyết, chém đinh chặt sắt trả lời, thái độ này khiến cho bạch y nữ tử có chút không có kịp phản ứng, kinh ngạc nhìn Đằng Phi.
Khóe miệng Bạch y nữ tử khẽ nhết lên, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, có chút không vui nói:
- Ngươi biết trả lời của ngươi có ý nghĩ như thế nào sao? Người, miễn là còn sống, nhất định phải quý trọng sinh mệnh của mình, sống mới là trọng yếu nhất! Có phải cường giả hay không, rất trọng yếu sao?
Bạch y nữ tử có chút thất vọng, ở nàng thấy cái thiếu niêng gọi là Đằng Phi này, đang ở cái tuổi nhiệt huyết xúc động, cái tuổi hài tử này còn không biết chết, đối với một người mà nói, ý vị như thế nào, cho nên, tự mình cần phải để cho hắn hiểu được, trở thành cường giả, cũng không phải là cần thiết nhất, có thể bình an sống mới là một loại hạnh phúc!
Không đợi bạch y nữ tử nói tiếp cái gì, Đằng Phi bỗng nhiên chậm rãi quỳ xuống trước mặt nàng.
Từ khi còn bé, bị đánh, bị người mắng, bị nhục nhã, bị cười nhạo, bị ánh mắt đồng tình khác thường, bị châm chọc... Cũng chưa hề chảy qua nước mắt một lần, vậy mà lúc này nước mắt chậm rãi chảy ra!
- Có một số việc, so với mạng sống còn quan trọng hơn!