Sau khi thu lấy hai gốc nhân sâm đã thành hình, Lý Dương quay người tiến về phía ngoại giới của Đại Hưng An Lĩnh, dù sao hoàn cảnh của Đại Hưng An Lĩnh quá hiểm ác, ở lại đây thêm một ngày là thêm một phần nguy hiểm. Lý Dương vào khoảng tháng bảy tiến vào Đại Hưng An Lĩnh, khi hắn rời khỏi Đại Hưng An Lĩnh thì cũng đã là trung tuần tháng tám rồi, trải qua một tháng rưỡi sống trong Đại Hưng An Lĩnh đã khiến Lý Dương nảy sinh một loại cảm tình khác lạ đối với nơi đây.
Khí hậu cũng như hoàn cảnh của Đại Hưng An Lĩnh thật ác liệt, khiến cho Lý Dương chịu đựng vô vàn gian khổ, nhưng điều này ở phương diện khác lại rèn luyện cho Lý Dương một ý chí bất khuất; trong quá trình giao đấu hung hiểm vô cùng với những dã thú, cũng khiến cho thể phách cũng như kỹ xảo giao đấu của Lý Dương đề thăng nhanh chóng; mà cảnh sắc ưu mỹ ở Đại Hưng An Lĩnh thấm sâu vào tâm can người ta, khiến họ phải mê say, trong lúc bất tri bất giác đã bồi dưỡng tâm tình của Lý Dương, vô hình trung càng làm tăng theo dục vọng muốn thám hiểm những địa phương không người biết tới của Lý Dương.
Quá trình thám hiểm thật gian nan vô cùng, nhưng mà chính loại gian nan này càng khiến cho cảnh sắc càng thêm mĩ lệ hơn, càng khiến kí ức của Lý Dương trở nên tươi mới hơn, trên đường ly khai Đại Hưng An Lĩnh, Lý Dương thậm chí cứ mỗi lần quay đầu lại là một lần xúc động. Điều này có lẽ là cảm giác vừa đau khổ vừa vui mừng chăng? Lý Dương vừa hồi tưởng lại cảnh tượng nguy nga của Đại Hưng An Lĩnh Sơn, bất giác vừa tự nghĩ.
Bất quá loại cảm giác này tịnh không lưu lại lâu, mục tiêu phải nhanh chóng luyện đan đạt tới Trúc Cơ kì không thời khắc nào không nhắc nhở tốc độ của Lý Dương phải nhanh hơn, phải nắm bắt từng thời từng khắc. Cho nên Lý Dương chỉ đứng ở bên ngoài Đại Hưng An Lĩnh cảm khái trong chốc lát, rồi vội vàng lên đường quay trở về nhà. Sau khi quay về đến nhà, Lý Dương chỉ đơn giản tẩy rửa qua loa, rồi vội vàng bắt đầu chuẩn bị quá trình luyện đan.
Không có thiết bị cần thiết để luyện đan là lò luyện đan, không phải vội, Lý Dương đã có nồi áp suất ! Không có nội hỏa tự thân của tu chân giả, không phải vội, Lý Dương đã có lửa từ khí ga thiên nhiên, vài ngày chưa tắt, khi dùng không phải lo khi luyện đan không đủ lực ! Không có nguồn nước thiên nhiên với phẩm chất cao, không phải vội, Lý Dương có nước lọc không bị ô nhiễm, hoàn toàn thuần khiết!
Lại nhớ lại một chút về quá trình luyện chế Trúc Cơ Đan, Lý Dương nhất nhất đem những điểm cần chú ý trong quá trình này ghi chép trong một bản kí lục ( bản ghi chép), rồi cuối cùng miêu tả thật cặn kẽ tỉ mỉ trong "Hiện đại luyện đan lưu trình biểu".
Lý Dương mua một lúc mười cái đồng hồ báo thức tinh vi, cứ hai cái làm một tổ tuần tự dựa theo thời gian trên lưu trình biểu để làm cột mốc thời gian, mục đích chính là vì sợ bản thân nhất thời lầm lẫn sẽ tạo thành những thất bại không thể vãn hồi. Vì tìm kiếm những tài liệu có phẩm chất tốt để luyện chế Trúc Cơ Đan, Lý Dương trước sau gì cũng đã phí mất thời gian hơn một năm, nếu không thể điều chế được thang dược Trúc Cơ Đan hợp cách, những cố gắng của Lý Dương đều trở nên uổng phí.
Sau khi đã làm tốt công việc chuẩn bị, Lý Dương bèn cẩn thận bắt đầu công việc mà lần đầu tiên trong đời hắn làm " luyện đan ". Mặc dù Lý Dương biết " luyện đan " như vậy và luyện đan trong ký ức của Minh Quang đạo nhân có bản chất khác nhau, nhưng trong lòng hắn lại có một loại cảm giác thành tựu khó nói nên lời, phảng phất như hắn đã là luyện đan đại sư trên Tu Chân giới, giống như đang luyện chế đan dược khó luyện chế nhất là Độ Kiếp Đan.
Lý Dương tự nghĩ ra "Ngao Dược Thức Luyện Đan Pháp" tự nhiên sẽ không giống như phương pháp luyện đan của Minh Quang đạo nhân tùy tâm sở dục, chỉ cần án chiếu theo thời gian khi đưa các loại tài liệu vào trong lò luyện đan là được. Đã là sao chế biến thuốc, thì phải thỉnh thoảng thêm vào nước, thường thường cứ vài giờ lại phải thêm nước một lần, cho nên khi Lý Dương lợi dụng những lúc nhàn rỗi để luyện khí thì bình thường cứ vài giờ hắn lại bị đồng hồ báo thức đánh thức một lần, khiến hắn cũng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Luyện khí yêu cầu phải bình tâm tĩnh khí, nhất khí mới có thể đạt thành, nhưng Lý Dương cứ thế này căn bản không thể đạt được yêu cầu này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì về lâu dài chẳng những không thu được hiệu quả, trái lại còn khiến bản thân bị nguy hiểm do tẩu hỏa nhập ma. Sở dĩ Lý Dương không thể không ngừng luyện khí, chính là để lợi dụng khoảng thời gian thanh nhàn này để cẩn thận chỉnh sửa những kí ức của Minh Quang đạo nhân trong đầu hắn. Bất quá Minh Quang đạo nhân sống cách đây ít nhất hơn mười ngàn năm, nên khiến cho đại đa số những kí ức của hắn không còn tác dụng nữa, còn một bộ phận nhỏ của ký ức đó không phải Lý Dương chỉ trong vài giờ đã có thể chỉnh sửa xong.
Bởi vì Minh Quang đạo nhân là một vị luyện đan đại sư, cho nên trong kí ức của hắn, luyện đan được hắn coi trọng nhất, các phương pháp phối hợp đan dược và phương pháp luyện chế, cùng với dược hiệu vân vân, cơ hồ đã chiếm cứ hơn một nữa trong số những tin tức quan trọng. Việc làm sáng tỏ những kí ức này khiến Lý Dương đắm chìm trong nó, hắn không thể tưởng được đan dược còn có thể có nhiều tác dụng đến như vậy, không riêng gì việc có thể đề cao thực lực của tu chân giả, đề thăng cảnh giới của họ, còn có một số công hiệu khác, tỷ như Độ Kiếp Đan chuyên dùng cho việc độ kiếp, Chân Nguyên chuyên dùng để khôi phục chân nguyên lực của tu chân giả, Nguyên Thần Đan chỉ dùng để khôi phục sự tiêu hao về nguyên thần của tu chân giả.
Dược hiệu của đan dược đúng là thiên biến vạn hóa, nhiều đến không thể kể xiết, Lý Dương bây giờ căn bản không thể nào nắm giữ toàn bộ, chỉ có thể trong khoảng thời gian này với những liễu hiểu biết của bản thân phân làm bốn loại. Thứ nhất là loại đan dược khôi phục, Chân Nguyên Đan và Nguyên Thần Đan đều thuộc loại này, đây là loại đan dược mà tu chân giả không thể thiếu; thứ hai loại đan dược tăng cường, sau khi phục dụng có thể tăng về cường phương diện năng lực của tu chân giả, kể cả hai loại vĩnh cửu tính tăng cường ( tăng cường trong thời gian dài) và đoạn thì gian nội tăng cường ( tăng cường trong thời gian ngắn), đây là loại đan dược mà tu chân giả hy vọng có được nhất nhưng cũng là cực kỳ hiếm có; thứ ba là loại đan dược trị thương, chính là loại dan dược mà người tu chân dùng để chữa trị thương thế, nhu cầu của loại đan dược này bình thường rất nhỏ, bởi vì tu chân giả thường thường có thể dựa vào thực lực của bản thân từ từ khôi phục lại, chỉ khi gặp phải những thương thế nghiêm trọng mới cần phải phục dụng, tình huống tỷ như khi nhục thể bị phá hủy nghiêm trọng, tâm thần bị thương nghiêm trọng vân vân, cho nên loại đan dược này bình thường được bảo quản ở các thế gia về đan dược hoặc trong các môn phái chủ tu về dan dược, khi có người có nhu cầu có thể chủ động tới kiếm bọn họ để mua đan dược; loại thứ tư chính là loại đan dược đặc định, loại đan dược này chỉ có thể trong một hoàn cảnh đặc biệt nhất định nào đó hoặc là dưới một yêu cầu nào đó mới có tác dụng, tỷ như yêu cầu của Trúc Cơ Đan đối với người phục dụng là không đạt tới Trúc Cơ kì, sau khi phục dụng xong có thể đạt tới Trúc Cơ kì, còn khi người phục dụng đã đạt tới Trúc Cơ kì mới phục dụng Trúc Cơ đan, trên cơ bản là không có tác dụng gì nhiều, cảm giác so với người thường khi ăn đường chẳng khác là bao. Còn yêu cầu của Độ Kiếp Đan lại rất đơn giản, chỉ khi người phục dụng đạt tới Độ Kiếp kỳ mới có thể tạo được tác dụng, còn ngoài ra bắt cứ ai khi phục dụng nó thì ngay cả một chút tác dụng cũng không có.
Loại đan dược đặc định này có nhiều chủng loại nhất, cũng là loại khó luyện chế nhất, tài liệu phải đa dạng phong phú, có một số tài liệu đến ngay cả Minh Quang đạo nhân cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng tận mắt trông thấy, cơ bản là không ai có thể nắm giữ được toàn bộ phương pháp luyện chế, chỉ có một số những môn phái lớn chuyên về luyện đan hoặc là thế gia mới có thể nắm giữ đại bộ phận phương pháp luyện chế. Đến ngay cả Minh Quang đạo nhân, người được coi là luyện đan đại sư trong số những tu chân giả, nắm giữ những phương pháp luyện chế mà có thể ở một vài phương diện có chút đột phá, nhưng nhìn chung mà nói thì không có cách nào có thể so bì được với những môn phái hay thế gia chuyên về mặt này. Bất quá Lý Dương với việc kế thừa toàn bộ những kí ức của Minh Quang đạo nhân, chỉ cần hắn có thể trở thành tu chân giả, thì tiền đồ của hắn so với Minh Quang đạo nhân tốt hơn rất nhiều, vì dù sao về mặt cơ bản, hắn so với Minh Quang đạo nhân đã cao hơn không biết bao nhiêu lần.
Thời gian khi Lý Dương tỉnh lại để thêm nước, bỏ dược vật vào đó, chỉnh sửa những phần ký ức đã mất, trải qua thời gian hơn hai ngày, Lý Dương rốt cục cũng đã sắc ra nồi " thang dược " đầu tiên.