Henki là một đế chế hùng mạnh và thủ đô Penla chính là viên kim cương lộng lẫy nhất trên vương miện uy quyền của toàn đế chế. Với ba mặt giáp biển, Penla luôn nhộn nhịp với các hải cảng đông đúc, những chiếc thuyền to lớn chở đầy hàng hóa từ các vùng thuộc địa như Porasitus, Ohlan và Doxlisis vào cảng và trở ra với khoang thuyền nhẹ tênh. Không nơi nào giàu có bằng nơi này. Cũng không một nơi nào tiêu xài hoang phí hơn thế. Bởi lẽ, “Penla” có nghĩa là “ niềm vinh quang của chim ưng”.
Trong cung điện tươi đẹp mang tên nữ thần chiền tranh đồng thời cũng là tên một vị vương phi quá cố của hoàng đế, Luxia, nhìn ra biển xanh bao la sáng lấp lánh dưới nắng của vùng vịnh Bluebell, thái tử Prang đang chăm chú quan sát bản đồ chiến lược đánh dấu rõ ràng những trận đánh của hai cánh quân tiến vào vương quốc Gladiolus: những dấu gạch chéo đỏ thể hiện quân Henki chiến thắng, còn những chấm tròn đen thì biểu hiện điều ngược lại. Tay chống cằm, Prang không biểu lộ thái độ giận dữ nào qua đôi mắt xám ánh bạc khi nhìn thấy những chấm tròn đen nhiều gấp ba lần số gạch chéo đỏ. Không phải chàng là con người hời hợt mà chàng luôn biết tự kiềm chế để có thể nhìn ra các sai lầm của mình. Uy quyền là bàn tay sắt trong cái bao tay nhung. Trở ngại to lớn lần này chính là thành trì của tam hoàng tử Elysium xứ Gladiolus, một thành trì kiên cố, huyết mạch. Chỉ cần phá được thành này thì chắc chắn quân Henki sẽ tràn vào như vũ bão và chiếm được toàn vương quốc ngay. Nhưng Prang không thể rời khỏi Penla lúc này vì bệnh tình của hoàng đế Sohan, cha chàng, đang trở nên trầm trọng và có lẽ việc chàng bước lên ngôi chỉ còn là vấn đề thời gian. Dù vậy, nếu Prang rời Penla thì không nghi ngờ gì việc chiếm ngôi của hoàng hậu Lensy và đứa con trai ngốc nghếch của bà ta, đại tướng Golem.
Vậy thì ai có khả năng làm điều đó thay chàng ?!?
-Thưa thái tử, có tin báo từ tiền tuyến của tướng Reven Ping! - Lính hầu đột ngột xuất hiện.
-Tướng quân Reven ?!? – Prang nhíu mày, ngạc nhiên - Có phải là người dẫn quân hỗ trợ cho quân của đại tướng Golem ở Gladiolus?
-Vâng. Tướng quân đang đợi thái tử tại ngoại điện Luxia, hình như cấp bách lắm.
-Được. Ta cũng muốn gặp thử vị tướng quân mới mười tám tuổi ấy. - Prang đứng dậy, cuộn bản đồ chiến tranh lại và bỏ vào ngăn kéo chiếc bàn gỗ quý, khoác áo choàng vương gia và rảo bước đi ra khỏi cung điện. Chàng thầm mong là đừng có tin thất trận đáng nguyền rủa nào nữa.
Thái tử của vương quốc Henki ngồi vào chiếc ghế dát bạc có đúc hình chim ưng vàng phía sau, dang đôi cánh to rộng bao quanh đầu chàng. Từ vị thái tử mười chín tuổi này, khí chất đế vương lan tỏa ra khiến mọi người xung quanh phải nể sợ. Mái tóc đen thẫm hơn trời đêm của chàng buông lõng một cách tự nhiên trên nền tà áo choàng cũng tuyền một màu đen huyền bí.
-Cho tướng quân Reven vào - Prang cất giọng đạo mạo, uy quyền.
Dười thềm đá cẩm thạch của cung điện, một bóng đen chậm rãi bước vào, chững chạc. Tiếng đế giày vang lên điều đặn, hiên ngang. Phong thái của con người vừa xuất hiện bất giác khiến Prang cảm thấy thích thú và tò mò.
Công chúa Anastasia trong hình dáng nam nhi của vị tường quân vừa thăng chức Reven Ping đứng dưới điện nhìn lên oai phong.
Khuôn mặt này, đôi mắt này…. Kẻ thù!
Nàng nắm chặt tay dưới lớp áo choàng cố giữ bình tĩnh trong khi nổi hận thù khao khát suốt hai năm qua dáy xéo tim gan. Bên trên, thái tử Frang kinh ngạc nhìn tướng quân Reven:
-Ngươi là Reven Ping ?!?
-Vâng, chính là thuộc hạ. Chúc thái tử điện hạ một ngày tốt lành. - Ana thi lễ và đứng dậy bằng đôi mắt mạnh mẽ xanh thẳm, nàng nhìn thẳng vào Prang, không chút e ngại. Giờ thì nàng đã có đủ bản lĩnh để đấu nhãn với hắn ta như anh Leon rồi.
Prang cố giữ cho sự ngạc nhiên không lộ ra ngoài, mỉm cười:
-Ngươi thật sự là nam nhi đấy chứ ?
-Tại sao ngài lại nói như vậy?
-Vẻ đẹp của người thật đáng kinh ngạc. Đẹp lộng lẫy cứ như một người mà ta quen … công chúa Anastasia của vương quốc Porasitus.
Từ đám quân hầu cận vang lên tiếng xôn xao bàn tán. Prang bình thản nhắc lại cái tên ấy một lần nữa:
-Ngươi có họ hàng gì với hoàng tộc Porasitus của công chúa Anastasia hay không?
Chuyện này Anastasia đã chuẩn bị tâm lý trước rồi. Vì thế khi đối mặt với sự nghi ngờ của kẻ tử thù, vẻ mặt xinh đẹp của nàng vẫn không hể bị biến sắc. Thật nhẹ nhàng, Ana cởi chiếc mũ sắt ra, để lộ mái tóc nâu hạt dẻ búi cao, mềm mại, đáp:
-Tôi chưa hề nghĩ mình lại có quan hệ gì với vương quốc Porasitus diệt vong. Với màu tóc này và sự giới thiệu của vương tử Yusan, thái tử có thể tin chắc tôi mang dòng máu Serazan thuần khiết nhất.
Prang nhướng mày lên, sự nghi ngờ loãng đôi chút trong tia nhìn buốt giá ấy. Chàng nhún vai và phá lên cười đầy giả tạo:
-Dĩ nhiên, dĩ nhiên. Cũng lâu quá rồi. Khuôn mặt của Anastasia ta cũng chỉ nhớ hao hao thôi. Vậy ngươi trở về Penla làm gì khi chiến sự ác liệt đang diễn ra ở biên giới ?
-Tôi trở vể để dâng lên thái tử cao quý một món quà, mà hiểu theo một nghĩa nào đó, có thể khiến thái tử tin váo thân phận của tôi hơn. - Nói rồi Ana ra hiệu cho quân lính khiên cáng vào. Trên cáng, nhị hoàng tử Gan của Porasitus nằm bất động, khóe miệng phảng phất một nụ cười. Thái tử Prang hầu như bật dậy ngay tức khắc, thốt lên:
-Gan ?!?
-Phải, chính là Gan, còn biết đến dưới cái tên “Fantom”, kẻ cầm đầu quân phiến loạn. Tôi đã hạ được hắn khi quân của hắn bao vây đội quân Jua của tôi.
Prang lập tức thay đổi cách nhìn đối với Reven, một nụ cười hài lòng xuất hiện trên đôi môi mỏng vị hoàng đế tương lai:
-Đúng. Ta đã lầm. Làm sao một cô gái lại có thể hạ sát anh trai chứ ? Chuyện đó quá lớn lao, phải không tướng quân Ping?
Ồ phải, dĩ nhiên rồi. Nhưng chuyện đó sẽ trở nên nhỏ bé nếu cô gái ấy có mục đích cao hơn. Ana thầm nghĩ cay đắng. Cơn uất hận bóp nghẹt trái tim nàng. Anh Leon đã dùng anh Gan như quân bài độc chiêu nhất đánh lừa Prang, một quân bài đầy nước mắt.
-Ngươi muốn được thưởng gì, chàng trai trẻ?
-Quyền lực. - Ana đáp tức khắc. Prang thích thú ra mặt:
-Ngươi không muốn dưới quyền đại tướng Golem nữa hay sao ? –Ana dễ dàng nhìn ra sự bông lơn của thái tử khi nhắc đến cái tên Golem.
-Tôi thiết nghĩ bất cứ người có đầu óc nào cũng chẳng bao giờ muốn dưới quyền một người như thế. - Nàng đáp nhẹ nhàng nhưng rõ ràng có ý giễu cợt. Bình thường việc sỉ nhục một thành viên hoàng gia có thể mất mạng như chơi, nhưng lần này, nàng đã đánh trúng một trong số ít những yếu điểm của thái tử Prang: khinh ghét đại tướng Golem. Điều đó càng tăng thêm cảm tình của chàng dành cho Ana, hoặc ít ra là vẻ ngoài chàng tỏ ra như vậy.
-Không ngờ người thẳng thắn như vậy. Thôi được, quân Henki giờ đây chỉ có mình Golem là đại tướng, vậy cũng hơi ít. Vậy ta đặc cách, phong ngươi làm đại tướng quân thứ hai, Reven Ping. Ngươi hãy thay ta hạ thành Wandy.
Ana thủ phục tạ ơn, chức đại tướng là bước tiến quan trọng, nhưng việc có được thiện cảm của thái tử Prang còn cần thiết hơn nhiều. Xem như hy sinh của anh Gan không uổng phí. Thế rồi nàng xin phép cáo lui.
...
Rời khỏi cung điện Luxia, Ana với tâm hồn nặng trĩu đau thương bước từng bước rã rời xuống những bậc thềm đá cẩm thạch. Vở kịch đóng trước mặt Prang khiến nàng kiệt sức. Gan đã chết. Nàng thực sự chỉ còn một mình trên thế giới tội lỗi này. Cô độc. Vậy mà nàng vẫn phải cố gắng sống vì mục đích trả thù. Kẻ gây ra thù hận thương mau quên tội ác của mình, trong khi các nạn nhân lại nhớ rất rõ từng đặc điểm của kẻ thù. Nhưng một cô gái thì có thể gượng được bao lâu nữa đây? Vết thương trên tay nàng vẫn chưa lành và đau nhói mỗi khi tức giận. Nàng sẽ hạ được Prang bằng bất cứ giá nào…. Một ngày kia, lưỡi gươm này sẽ xuyên qua trái tim ác thú của con người đó….
Bộp!
Một trái cầu ngũ sắc bằng vải đột ngột rơi xuống ngay cạnh chân Ana, xoay vòng và ngừng lại. Nàng ngạc nhiên nhìn quanh tìm chủ nhân của món đồ chơi đẹp đẽ này. Từ trong bụi hoa hồng, một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi xuất hiện, nhìn về phía trái cầu đầy lo lắng. Cô ấy mặc bộ váy áo trắng muốt tựa thiên sứ, mái tóc đen của dân tộc Henki và nước da trắng mịn màng như em bé. Một nét đẹp thánh thiện, thuần khiết và đáng yêu. Phảng phất nét ngây thơ hệt Ana hai năm về trước…, chưa vương chút khổ đau nào.
-Trái cầu này là của nàng phải không? – Ana cúi mặt xuống nhặc trái cầu lên trong lúc cô gái sững sờ nhìn nàng không chớp mắt - Xin lỗi, nó là của nàng chứ ? - Ana nhắc lại một lần nữa.
Bấy giờ cô ấy mới giật mình tỉnh ra, mặt đỏ bừng lên, bối rối nhận lại món đồ, nói lí nhí những lời cảm ơn. Ana mỉm cười rồi bỏ đi. Thật vui khi gặp một cô gái đáng yêu như thế vào lúc chán nản này.
-Công chúa Iris. - Những người tì nữ từ sau bụi hồng chạy đến bên cô gái vừa xuất hiện nọ. Nàng vẫn nhìn theo bóng Ana cho đến khi mất hút một cách ngơ ngẩn, mắt sáng long lanh một niềm vui khó hiểu. Một tì nữ hoảng hốt nói:
-Công chúa, người làm sao thế ?
-À…các ngươi có biết chàng trai vừa rồi tên gì không?
-Đó là tướng quân Reven Ping thuộc quân đoàn viễn chinh, chỉ huy quân Jua, nổi tiếng là người hào hoa phong nhã. Nhưng công chúa không nên để ý đến loại ngươi võ biền, chỉ biết đánh nhau ấy, sẽ chẳng tốt lành gì đâu.
-Không đúng ! – Iris đột ngột nổi giận, ôm chặt trái cầu vào lòng , quát – Chàng đã lịch sự nhặt quả cầu trả cho ta và nói bằng một giọng rất ấm áp, ân cần. Chàng chắc chắn là người hào hoa phong nhã như lời đồn. Ta chưa từng thấy chàng trai nào đẹp đến nhường ấy.
Và thế là mặc cho lời khuyên can của tì nữ, công chúa Iris, ái nữ chính thức duy nhất của hoàng đế Sohan, cứ mải say sưa nhìn ngắm bóng mình đã khuất từ lâu của vị tướng quân trẻ. Nàng đã yêu chàng trai ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên, mái tóc nâu chiếc áo choàng đen, đôi mắt xanh thẳm tựa biển cả, Reven đẹp như một vị thần.
Đáng thương thay cho tình yêu trong sáng ấy. Iris đâu biềt được rằng mình đã sa vào một cuộc tình bi thảm vô cùng mà kết cục chỉ là cái chết đau thương. Bởi lẽ, nàng đã yêu nhầm một cô gái, công chúa Anastasia, đệ nhất mỹ nhân Porasitus.
Phải chăng nữ thần báo thù đã vung thanh gươm trừng phạt xuống đế chế Henki?