Sáng sớm hôm sau, tiết trời cuối thu mát dịu, trong bộ quân phục mới có hàm đại tướng quân oai phong, Ana ung dung tiến vào thần điện Lesbos, nơi sẽ diễn ra buổi lễ chính thức công nhận vị trí mới của nàng.
Trên điện, vị trí cao nhất là dành cho thái tử Prang, người thay hoàng đế Sohan điều khiển buổi lễ này, ghế bên tay trái là hoàng hậu Lensy, cạnh bà là đại tướng Golem. Khi Ana đến, Prang ra hiệu cho nàng ngồi ở ghế bên tay phải, thật là một vị trí danh dự. “Rõ ràng hắn đang muốn kéo thêm vây cánh để chống lại hoàng hậu. Tiếc cho hắn là đã chọn mình.” – Ana nghĩ trong đầu khi đang bước những bước vững chãi lên những bậc thang đá sáng loáng. Tiếng áo giáp kêu cót két khi nàng nhấc bước.
Sự xuất hiện của vị tướng quân trẻ dung mạo hơn người làm không ít tiểu thư qúy tộc đến dự phải xuýt xoa, xao xuyến, song, Ana thì chỉ nhìn thẳng và đôi mắt xám của Prang dò xét mà đôi mắt ấy thì đang sáng bừng lền một niềm vui giả dối. Ana cúi chào các thành viên hoàng tộc và ngồi vào chỗ của mình. Bấy giờ Prang liền phất tay ra hiệu cho buổi lễ bắt đầu bằng một màn ca vũ của các nữ nô lệ. Các khán giả vỗ tay tán thưởng nhưng Ana thì vẫn miên man trong những suy nghĩ về việc liệu mình đã chiếm được lòng tin của kẻ thù đến đâu rồi. Prang là một con người không đơn giản. Dù chỉ mới tiếp xúc với con người ấy rất ít nhưng cung cách của hắn thật sự khiến Ana cảm thấy choáng ngợp. Trước đây, trong lòng Ana chỉ có duy nhất một nỗi hận dành cho Prang, nhưng từ khi nói chuyện một lần, nàng còn thấy khâm phục nữa. Khâm phục kẻ thù của mình? Đó là một điểm thú vị trong tính cách của Ana…
Bất chợt, nàng thấy rợn người. Hoàng hậu Lensy đang kín đáo quan sát từng cử chỉ của nàng, một phụ nữ đẹp, chắc hẳn hồi còn trẻ bà cũng từng là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Giờ đây, những nếp nhăn tuổi tác đã bắt đầu xuất hiện quanh đôi môi đỏ và cặp mắt đen thẫm cay nghiệt. Hoàng hậu rõ ràng rất căm ghét Ana, hay nói đúng hơn là Reven, kẻ đã khiến uy quyền của con trai bà giảm đi một nửa. Mặc dù vậy, dường như bà còn ghét Prang gấp nhiều lần thế. Ana không quan tâm, hay ít ra nàng chưa nghĩ đến lúc để giải quyết những kẻ ghen ghét vụn vặt. Bỗng, cảm giác bị theo dõi lại bùng lên làm Ana quay phắt lại phía những người hoàng tộc ít quan trọng ở phía sau mình và nhận ra một cô gái đang nhìn mình say sưa. Chính là công chúa Iris, cô gái bé nhỏ giật mình và đỏ bừng mặt lên khi bị phát hiện đang nhìn trộm.
“Thật là chẳng ra làm sao khi một công chúa hoàng gia lại nhìn một vị tướng trẻ đắm đuối đến thế. Chắc anh ấy sẽ không vui đâu.” – Iris tự nghĩ và đưa mắt hối lỗi nhìn về phía người nàng thầm yêu mến. Tướng quân Reven mỉm cười nhìn nàng và giơ tay ra hiệu thay cho lời chào. Chỉ một vài động tác đơn giản ấy thôi đã đủ làm Iris run lên vì sung sướng.
-Reven. Ngươi thật sự quan tâm đến em gái ta sao?
Giọng thái tử Prang lạnh lùng vang lên giữa tiếng đàn ca làm Ana giật mình quay lại. Prang đang nhìn nàng bằng cặp mắt lạnh giá. Ana cười nhạt:
-Chuyện nữ nhi bây giờ chưa nên quan tâm đến. Sự nghiệp mới là thứ tôi chú trọng nhất.
-Trả lời hay lắm. Nhưng nếu các cô gái cứ vây quanh ngươi thì sao, anh chàng điển trai?
-Vậy, - Nàng xuống giọng, bày tỏ sự nhún nhường chân thật trong nụ cười giả dối - … thì tôi đành nhờ thái tử điện hạ chỉ bảo. Ngài chắc chắn có kinh nghiệm nhiều hơn tôi.
Prang bật cười thích thú:
-Thông minh thật. Cách của ta ấy à? Ai ta cũng gật đầu cả thôi. Nam nhi là cột trụ của cuộc đời còn phụ nữ chỉ là thứ đồ chơi rẻ tiền.
-Ai cũng gật đầu? – Ana lập lại, nhướn mày khó hiểu – Nói thế thì ngài yêu tất cả bọn họ hay sao?
-Yêu? – Thái tử Prang đưa mắt trở lại chỗ các nữ nô lệ đang múa, cười ngạo mạn – Ta không tin trên đời có thứ tình cảm ấy.
-Vậy là ngài chưa yêu một cô gái nào ư ?
-Chẳng có cô gái nào xứng đáng với tình yêu của ta cả… À, mà có một người… - Giọng nhà quân sự trẻ chùng xuống, mắt nhìn xa xăm, vẻ đạo mạo thành thục của một nhà ngoại giao biến mất trong vài giây ngắn ngủi – Ta đã từng nghĩ là mình sẽ yêu một người nhưng cuộc gặp gỡ của hai ta quá ngắn ngủi. Đến bây giờ ta cũng chỉ nhớ mập mờ khuôn mặt của người đó… cứ như một giấc mơ vậy.
-Hẳn đó là một người con gái rất tuyệt vời. – Ana buông một câu xã giao. Dù vậy nàng vẫn cảm thấy hơi khó chịu mà không hiểu tại sao, có lẽ vì không quen uống thứ rượu này chăng ?
Phải, nàng cũng từng nghĩ là mình yêu một người, nhưng hai năm xa cách đã giúp nàng chín chắn lên nhiều. Tình yêu nhiều lúc rất dễ bị nhầm lẫn với sự cảm phục… nhưng ai mà biết được, chính nàng cũng không dám chắc tình cảm của mình sẽ ra sao nếu có cơ may gặp lại chàng trai ấy, chàng trai có nụ cười thánh thiện như nắng ban mai và đôi mắt u buồn của vầng trăng bạc…
Màn ca vũ bên dưới đã lên đến cao trào khi nhân vật chính xuất hiện: một cô vũ nữ tóc vàng óng! Chắc chắn là có mang một phần dòng máu Porasitus! Ana há hốc mồm ra, ngỡ ngàng. Nhưng xem ra thái tử còn bất ngờ hơn. Cô vũ nữ đó vô cùng xinh đẹp và quyến rũ. Khi màn ca vũ kết thúc, Prang khẽ nói với người hầu:
-Ta muốn cô ta.
Người hầu hiểu ý liền lui xuống. Ana hãi hùng tự hỏi hắn muốn làm gì với cô gái tội nghiệp ấy.
Prang từ tốn đứng dậy, tuyên bố rõ ràng:
-Ta, thái tử Prang kiêm tổng tư lệnh quân đội Henki, hôm nay vì chiến công dẹp được quân phiến loạn và giết được hoàng tử Gan của vương quốc Porasitus, tướng Reven Ping sẽ được thăng hàm đại tướng quân!
-Ta phản đối! – Hoàng hậu đột ngột đứng lên, cắt lời -Một kẻ ngoại tộc không được phép nắm chức vụ cao như thế!
Tướng Golem bật cười khoái trá trước sự can thiệp của mẹ. Thái tử Prang mỉm cười đầy đe doạ:
-Thưa mẫu hậu tôn kính, việc quản lí hậu cung, mẫu hậu đã quá vất vả rồi, chẳng lẽ mẫu hậu muốn điều khiển cả quân đội hay sao?
-Ta chỉ thấy không vừa mắt mà thôi. Tên nhóc con vắt mũi chưa sạch này làm sao có đủ khả năng cầm quân đánh trận? Làm sao có đủ tư cách ngang hàng với con trai của ta?
Trong một giây, sắc mặt Prang đanh lại, đe doạ và giận dữ, nhưng một giây sau đó, ánh mắt chàng lại ôn hoà bình thản:
-Nếu mẫu hậu đã nói vậy thì con đành chứng minh sự xứng đáng của cậu ta vậy. Reven, ngươi có thể không?
Hiểu ý, Ana đứng dậy, hiên ngang hết mức có thể, tiến về phía đại tướng Golem, nhã nhặn nói:
-Chúng ta có thể cùng đấu một trận giúp vui không, thưa đại tướng quân?
-Ta không có ý đó! – Hoàng hậu quát nhưng thái tử Prang vẫn điềm tĩnh đáp lại:
-Nếu không đấu thì lấy gì làm căn cứ để nói Reven không xứng đáng? Chà, cứ đấu đi thôi. Tướng Golem!
Golem bật dậy khỏi ghế, mặt xám ngoét. Prang nhếch mép cười:
-Ta ra lệnh cho ngươi thử sức vị đại tướng quân mới của chúng ta xem hắn có xứng đáng không nào!
Nói chuyện giết chóc mà cứ như đang đùa, Prang thật là con người khó dò.
-Rõ. – Tên đại tướng danh hão miễn cưỡng nhận lệnh. Đối đầu với Reven ư? Hắn biết quá rõ khả năng của tướng quân Reven từ lâu rồi. Nếu có thể thì còn lâu Golem mới thí mạng mình trong cuộc “thử sức” này, nhưng oái oăm thay, hắn lại là đại tướng quân, từ chối là sự sỉ nhục ghê người với danh dự quân đội và danh dự một hoàng tử, người có khả năng kế vị ngai vàng hàng thứ hai sau Prang. Còn chính Prang thì tỏ vẻ rất hài lòng, chàng muốn chứng minh, cho dù có mẹ là hoàng hậu đi nữa, thì Golem đừng mong nuốt trôi cái chứa “đại tướng quân” đễ dàng như thế.
Ana ung dung bước xuống dưới điện để chuẩn bị, Golem thì run rẩy theo sau. Trên điện cao, hoàng hậu ngồi thụp xuống ghế, thở dốc vì lo lắng, trông bà cứ như muốn giết chính mình đi cho rồi. Prang vui vẻ vắt chân lên để xem cuộc đấu. Mọi người hò reo vang dội. Sau những hàng ghế, công chúa Iris lấy hai tay che mắt, không dám nhìn.
-Xin nương tay… - Ana lùi lại thủ thế, thanh gươm trên tay nàng sáng loáng. Golem gầm gừ:
-Nhóc con, biết không thì mau chịu thua đi! Ta sẽ không nhẹ tay đâu! Ngươi thật to gan, dám thách đấu một người tài giỏi như ta! Ta sẽ…
-Hừm… - Prang hắng giọng nhắc nhở mà hoàng hậu thót tim - Đấu võ mồm thế là đủ rồi, đại tướng quân Golem. Trận đấu… bắt đầu!
Không khí nặng nề trôi qua. Ana khiêu khích:
-Nào, nào, tôi nhường thế tấn công cho ngài đấy, chẳng lẽ ngài không nhận sao?
-Đồ khốn! – Golem gào lên và vung gươm, lao đại thân mình bồ tượng của hắn vào Ana! Nàng nhanh như sóc, búng mình nhảy lên cao tránh một cách dễ dàng. Keng! Hai lưỡi gươm va vào nhau toé lửa. Golem loạng choạng lùi lại, thở dốc. Xoẹt! Ana xoay người hai vòng liên tiếp, tung một cú đá cực mạnh vào giữa ngực đối thủ, đẩy hắn lùi tiếp vài bước nữa. Bốp! Những cái thúc cùi chỏ nảy lửa được nàng tung ra không thương tiếc. Mặt mũi Golem nhanh chóng bầm dập!
Hoàng hậu không ngớt la lên nhưng Prang đã giữ không cho bà chạy xuống cứu con trai.
Choang! Lần này thì lưỡi gươm của Ana đã hất được vũ khí khỏi tay Golem. Thanh gươm của hắn nặng nề rơi xuống nền gạch và chỉ trong nháy mắt, cổ hắn đã kế sát gươm nàng!
Đám đông ồ lên thán phục trước vị tướng quân trẻ tuấn tú. Trên điện cao, công chúa Iris thở phào nhẹ nhõm, thái tử Prang vỗ tay tán thưởng:
-Giỏi lắm, Reven. Mẫu hậu, người không còn ý kiến gì nữa chứ? Con lại nghĩ Golem nên bị giáng chức thì hơn, mới vài phút mà đã bị hạ rồi. Thật là nhục nhã.
-Prang, ta xin con! – Hoàng hậu van nài, nước mắt đầm đìa – Dù gì thì nó cũng là hoàng tử. Xin con để cho nó chút thể diện!
Prang thở dài làm như phân vân lắm rồi tiếp:
-Thôi được, nhưng từ giờ xin người đừng can thiệp vào chuyện của con dù trực tiếp hay gián tiếp. Con có quyền của một tổng tư lệnh chứ…
Hoàng hậu vội đỡ lấy con trai và rời khỏi điện Lesbos trong nỗi nhục nhã ê chề. Ana hạ gươm xuống, tự hài lòng vì mình đã chứng tỏ được khả năng trước mặt Prang. Prang dù sao cũng là một người tài giỏi, nhưng, Ana phải chứng minh là mình giỏi hơn.